Vú Nuôi Của Rồng
Chương 84: Ngục Hỏa U Hồn tháp (1)
Bên trong động phủ lối đi trải dài mà chật hẹp, ánh sáng lại yếu ớt vô cùng. Cũng may hắn là tu sĩ cấp bậc không thấp, nên đoạn đường này đi lại tương đối bình thản. Mà con chim lửa thì như ngọn đuốc lao nhanh đi ở phía trước, hắn đường đi lại càng thêm thông thuận hơn ít nhiều. Chừng đi hết mấy nghìn trượng, phía trước ánh sáng hiu hắt như có như không. Một tầng kết giới ẩn hiện lộ ra trước mặt. A Khờ nhìn mà đánh giá kết giới. Hắn ẩn ẩn như có một tia cảm giác nguy cơ bên trong. Con chim lửa lúc này kêu lên oan oác báo hiệu cho hắn là không nên tới gần đó. A Khờ đem viên đá bảy màu cầm trên tay, hắn hơi có chút do dự không biết lần này viên đá có phá được cái kết giới trước mặt hay không. Chân hắn còn chưa kịp bước tới đã nghe có tiếng người kinh hô phía sau:
– Không được, mau dừng lại!
A Khờ giật thốt quay người lại nhìn. Hắn hơi kinh hãi khi có nhiều người như vậy đuổi theo phía sau lưng mình. Mà con chim lửa thì như dậm phải đinh kêu lên oan oác không ngừng. Cũng may những người đi đến đều là nữ nhân, mà lại không có một chút sát ý nào đối với hắn. U Lan khẽ nhíu mày nhìn hắn:
– Ngươi không biết nơi đó còn có sát trận bên trong hay sao? Cái phá giới cấm thạch kia chỉ là thánh phẩm, muốn phá được trận này thì cần phải có thực lực thần cấp mới làm được. Mà ngươi chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào?
A Khờ kỳ quái nhìn nữ nhân đang đứng đối diện trước mặt. Nghe lời nàng đang trách cứ như là quan tâm đến hắn vậy. Mà hắn có quen biết qua nàng sao? Hắn lúc này đương nhiên là không có nhận ra nàng. A Khờ kinh ngạc như thế thì tứ nữ càng khiếp sợ hơn. Bình thường thánh nữ là tâm vô lai khứ, tâm vô tạp niệm (tâm không có tương lai quá khứ, không có tạp niệm hay là tâm không vướn bụi hồng trần – tác giả). Từ khi gặp người nam nhân này, nàng dường như đã thay đổi rất nhiều. Càng nghĩ, tứ nữ càng không dám nghĩ. Bởi vì các nàng đều chung một cái suy nghĩ:
– Thánh nữ, động lòng phàm rồi!
Chuyện này nếu như để lộ ra ngoài, chính là tội nhân của Xà tộc. Các nàng là thị tì của thánh nữ đương nhiên là không dám nhiều chuyện mở lời. Ánh mắt bốn nàng nhìn nhau, đều khe khẽ thở ra một tiếng. A Khờ không biết, vì mình mà Xà tộc sắp có một hồi tai ương rồi. Nhìn vẻ kỳ quái của mọi người U Lan có chút túng quẫn, nàng vội lên tiếng mà nói:
– Ta nghĩ bên trong ắt hẳn là một cái động phủ của một vị thần cấp tu sĩ nào đó! Nếu lỡ như ngươi động đến, lại phá hủy mất thần tàng thì không phải rất uống phi hay sao?
Nàng lời nói ra càng làm cho chúng nữ tin vào sự suy đoán của mình. Còn A Khờ thì gật đầu mà chắp tay nói:
– Ta không biết chư vị làm sao mà đến được đây! Thế nhưng đã đến cũng coi như là một hồi cơ duyên. Ta cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần các vị có thể mở ra tàng bảo này, cho ta kiến thức qua một chút là được rồi! Còn nếu như các vị có chỗ khó xử thì ta xin phép tự mình thoái lui, hy vọng các vị cũng không làm khó ta!
Với thực lực hiện tại A Khờ cũng không dám cậy mạnh, chỉ là khôn khéo nói ra ý định muốn rời đi của mình. Hy vọng của hắn là không để đám người này động thủ với hắn. Mặc dù hắn không cách nào đánh lại các nàng, nhưng trên người hắn cũng có kha khá đồ vật bảo mệnh. Như bộ đồ mà hắn đang mặc, là một món cao cấp thánh khí làm từ lớp da rắn của Lục Thanh Y. Nàng là sau khi lột xác hóa thành bán thần bảo lưu lại, rồi tự mình tay làm y phục cho hắn. Riêng một bộ đồ này đủ để cho hắn chống lại một đòn toàn lực của thánh cấp chín sao tu sĩ mà không chết. Chứ chưa nói đến hắn còn kha khá các món đồ bảo mệnh khác nữa. Nói chung lại, dưới thần cấp muốn giết hắn không phải dễ. U Lan làm sao không biết suy nghĩ của hắn, nàng liếc hắn rồi nghiêm mặt lại:
– Hừ, ngươi nghĩ ta đến đây là để đoạt bảo tàng với ngươi sao? Ngươi không biết ta là…
Nàng nói đến nửa chừng lại ngưng lại, nhìn sang tứ nữ ở phía sau. Tứ nữ làm như không thấy, tảng lơ mà nhìn sang chỗ khác. Nhưng trên thực tế thần thức của các nàng lúc nào cũng đảo quanh để mà nhòm ngó. U Lan khẽ hừ lên một tiếng, rồi lấy từ trong người ra mấy tờ phù lục. A Khờ hai mắt đột nhiên tỏa sáng:
– Ồ, là phá cấm phù! Mà còn là thần phù nữa nha! Tiền bối quả nhiên là lợi hại a!
Hắn hứng thú mà cười lên. Tứ nữ cũng trợn mắt lên nhìn hắn.
– Tên này vậy mà rất biết nhìn hàng a! – Các nàng đều tự chung một cái ý nghĩ như vậy.
U Lan lại nhìn hắn, nàng không có nhiều lời, mà trực tiếp đem phù lục đánh lên bên trên kết giới. Tờ phù lục lập tức bị đốt cháy, kết giới cũng bị nhạt đi hơn phân nửa. Phù lục qua chừng nửa khắc liền tan biến đi mất. A Khờ và tứ nữ đều trợn mắt lên nhìn. Cái kết giới này vậy mà còn chưa bị phá ra, còn như đang muốn khôi phục lại một ít. U Lan cắn răng mà đem hai tờ phù lục cấp tám cuối cùng ném lên bên trên kết giới. Lần này kết giới chống cự không được bao lâu liền tan rã đi. Mà hai tờ phù lục cũng coi như bị hủy. Loại phù lục này không phải ai cũng có thể lấy ra sử dụng được. Nàng một lần dùng hết ba cái, nói không đau lòng mới là lời thừa. Nàng hừ lên một tiếng, cũng không đợi cho A Khờ đi vào mà trực tiếp đi ở phía trước dẫn đường. Con chim lửa rất sợ các nàng, nên chỉ bay vòng bên cạnh A Khờ, mà không dám chạy lên phía trước như lúc nãy. A Khờ bất đắc dĩ cũng đuổi đi theo. Vì dù sao lời mình cũng đã nói ra, mà các nàng thì không có đuổi hắn đi. Ngoại trừ tứ nữ nhìn hắn có chút không thuận mắt, nhưng căn bản các nàng không có lộ ra sát cơ. Hắn cũng là người gan lớn, chẳng chút sợ hãi mà đi theo. Tứ nữ ban đầu còn có chút khinh thị hắn, nhưng thấy hắn không tỏ ra chút nào sợ hãi thì có mấy phần coi trọng hơn.
Vẫn là con đường dài và nhỏ hẹp, chỉ khác là mấy ngàn trượng trước mắt lại như đi xuyên xuống lòng đất nên độ dóc thả xuống. Cuối cùng mọi người đi vào bên trong một cái sảnh lớn. Xung quanh cái sảnh này được gắn rất nhiều thủy tinh lưu ly để thấp sáng. Mà hình như nơi từng có một trận đánh lớn nào đó, khiến cho đồ đạc xung quanh có rất nhiều thứ đổ nát. Một vài bộ hài cốt còn lưu lại trên mặt đất, các loại pháp khí, pháp bảo vỡ vụn rơi vãi khắp nơi. A Khờ nhìn đến một món đồ còn tương đối nguyên vẹn, hắn cầm lên tay mà kinh ngạc kêu lên:
– Thần khí, là một món tàn binh thần khí! Phát tài, quả nhiên là phát tài rồi a!
Hắn kinh hỉ hô lên, chân tay lại nhanh nhẹn nhặt lên mấy khối tàn binh thần khí ở xung quanh. Hắn không ngờ đến nơi này vậy mà toàn là tàn binh, tàn bảo cấp thần khí. Những thứ này nếu mà đem ra ngoài giá trị đều không phải nhỏ. Với lại, hắn còn có thể đem những thứ này nhờ người tái chế lại thành một cái thần binh vừa tay. Như thế sau này hắn cũng không cần đi tìm tên Mỹ Hầu Vương kia mà đoạt đồ nữa. Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở tham lam của hắn, tứ nữ thật muốn đem hắn đạp cho mấy phát. Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng mà đứng đó của thánh nữ, các nàng cũng không dám lại làm ra cái động tác gì. Đợi cho hắn hầu như lấy hết toàn bộ tàn binh, tàn khí trên mặt đất. Lúc này, nàng mới lên tiếng hỏi:
– Ngươi đã thu đủ rồi chưa?
Hắn hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại làm động tác gãi đầu đầy áy náy:
– Ài, thật là ngại quá! Ta từ nãy đến giờ lấy nhiều đồ như vậy mà quên mất chư vị. Đây, ta đã thu chúng bỏ cả vào trong túi trữ vật rồi đây! Nếu như các vị muốn lấy lại thì ta sẽ lập tức giao ra!
Hắn nói như vậy nhưng trong tâm thì cười lạnh. Hắn lúc vừa nãy ra tay thu tàn binh, tàn bảo nhưng tinh thần lúc nào cũng luôn đề cao cảnh giác, chỉ cần các nàng động thủ, hắn cũng không ngại mà ra tay. Đánh không lại, hắn có thể chạy. Chạy không được hắn có thể trốn. Bên trong không gian pháp bảo của hắn còn có Bạch Tố Tố ẩn mình trong đó. Chỉ cần một lệnh của hắn là nàng có thể xông ra ngoài. Với thực lực của nàng, tuy đánh không lại chúng nữ, nhưng vẫn có thể an toàn mà rời đi. Cho nên từ đầu đến cuối hắn đều không sợ đối đầu với các nàng, mà chỉ tìm cách tránh đi rắc rối cho mình mà thôi. U Lan có vẻ rất quen thuộc với tính cách này của hắn, nên nửa cười nửa không mà nói:
– Nếu như ngươi đã hứng thú với mấy thứ rách nát đó, thì cứ việc mà lưu lại sử dụng. Ta cảm thấy vật bên trong kết giới này mới là vật mấu chốt ở đây!
Nàng nói, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn đến. A Khờ làm sao không nhận ra vật bên trong kết giới này có bao nhiêu lợi hại. Mà nhìn bố trí bên ngoài, bên trong kết giới ắt hẳn là một căn mật thất. Lại nhìn dao động trên tầng kết giới, xem chừng nó còn muốn mạnh hơn tầng kết giới thứ hai không biết là bao nhiêu chục lần. A Khờ nhận ra, chúng nữ làm sao lại không nhận ra. Hắn nhìn các nàng mà cười nói:
– Ta tự thấy năng lực của mình không đủ, các vị nếu có ý muốn đi vào thì cứ tự nhiên! Ta không có muốn đi vào bên trong đó làm gì, dù sao ta cũng rất quý cái mạng nhỏ này của ta a!
Tứ nữ đều bĩu môi khinh thường hắn. Lúc nãy hắn thu tàn phiến sao chẳng thấy hắn nói mấy câu như vậy. U Lan nhìn hắn cười cười. Nàng cũng không có cưỡng cầu, mà chậm rãi bước tới bên cạnh kết giới. Nàng dùng thần thức tản ra một lúc, rồi chau mày lắc đầu than nhẹ đầy tiếc nuối:
– Tầng kết giới này gần như đã đạt đến đế cấp rồi! Ta quả thật là không cách nào phá giải được. Xem chừng bảo vật lần này với bọn ta mà nói là vô duyên rồi!
– Thật sao?
A Khờ vốn dĩ lời kia chỉ là nói cho suông miệng, không muốn cho các nàng nghi ngờ. Bây giờ nghe nói một tầng kết giới này như vậy mà đã chạm đến đế cấp. Đế cấp, một cái bảo tàng của đế cấp đâu phải là dễ dàng gặp được. Hắn không cam lòng mà chân vô thức bước đi tới gần. Bàn tay hắn như muốn chạm lên kết giới để kiểm tra. Chúng nữ đều kinh hãi kêu lên. Mà U Lan thì sợ đến hết hồn:
– A Khờ, ngươi muốn làm gì? Ngươi thật sự không muốn sống nữa hay sao?
Hắn chỉ là giơ tay lên để cảm nhận một chút khí thế bên trên ai ngờ một câu nói kia của U Lan làm hắn giật mình mà để tay chạm vào kết giới. Hắn nhìn nàng, ban đầu là kinh ngạc, sau đó cười khổ kêu lên:
– Ngươi làm sao lại gọi tên ta?
Rồi cả thân hình của hắn bị tầng tầng kết giới nuốt chửng, biến mất không thấy đâu nữa. U Lan hai mắt thẫn thờ nhớ lại câu nói trước lúc biến mất của hắn. Bây giờ nàng càng cảm giác nặng nề trong lòng.
– Thì ra là hắn không phải muốn đặt tay lên trên kết giới, là ta đã hại hắn rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!