Vũ Pháp Vũ Thiên - Chương 6: Ngươi quay đầu lại sao không nói người ta một tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Vũ Pháp Vũ Thiên


Chương 6: Ngươi quay đầu lại sao không nói người ta một tiếng


– Bịch! Bịch! Bịch!

Những tên tu vi tầng thứ nhất không ai có thể chống lại một chiêu của Tô Nham, không phải gãy tay thì răng rụng. Nhất thời răng trắng đầy đất, tán loạn như bông tuyết mùa hè.

Không thèm để ý bọn chúng kêu cha gọi mẹ thảm thiết, Tô Nham phi thân tới tên tùy tùng hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai cuối cùng, chân khí cô động trên cánh tay, một quyền không theo chiêu thức nào phát ra.

Tên này sớm đã sợ vỡ mật, trong lòng cho rằng Tô Nham không hề mất đi tu vi, nhận định lời đồn bị lừa đá thành phế vật đơn thuần là lừa gạt chó má, xem Tô Nham như một cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, chiến ý lập tức tiêu tán hoàn toàn. Chứng kiến cảnh đồng bọn nằm lăn lóc kêu khóc hu hu và thiếu gia của mình vẫn nằm dài không nhúc nhích, hắn sợ quá thét lên một tiếng “mẹ ơi”, quỳ rạp xuống đất.

– Ặc?!

Tô Nham thu hồi nắm đấm, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Chuyện gì thế này, vất vả lắm mới gặp được cao thủ tầng thứ hai, định bụng đánh một hồi so tài cao thấp, dù gì mình chỉ có tu vi hậu Vũ Cảnh tầng thứ nhất thôi mà.

– Mày đứng dậy coi! Đánh với tao tí!

Tô Nham một tay chống nạnh, tay kia ngoắc ngoắc tên tùy tùng đang quỳ trên mặt đất. Hiện giờ điều bức thiết nhất hắn muốn làm là so kè lực lượng với tên hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai này.

– Đại gia… à không lão tổ tông ơi, ngài tha cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ năm tuổi. Ngài đại nhân đại lượng, xin coi tiểu nhân như cái rắm mà thả đi. Hu hu…

Người nọ khóc lóc nỉ non, nước mắt nước mũi giàn giụa. Đùa à? Đánh với mày?! Chi bằng tao tự ngược còn hơn. Nói đúng ra nguyên nhân cốt lõi là nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn, hắn cho rằng Tô Nham không mất đi tu vi, nếu động thủ với gã kết quả sợ còn thê thảm hơn bọn chúng nhiều. Xem cái thằng gãy răng cửa máu chảy dầm dề kìa, còn cái thằng tay cong cong kia nữa, trong lòng không rét mà run, tâm tư đánh nhau đào đâu ra giờ?

– Haizzz, ngươi coi thiếu gia ta là loại người vô lại vô sỉ thế sao.

Tô Nham cực kì buồn bực, nhìn bộ dáng tên tùy tùng trước mắt, coi như ngươi có đánh chết hắn cũng không hoàn thủ.

– Xem ra lời đồn sai lầm a, ai nói Tô đại thiên tài biến thành phế vật, lợi hại như vầy…

– Lời đồn mãi là đời l*n, bất quá tính tình Tô Nham thiếu gia dường như không giống lúc trước.

– Ừ nhỉ, đâu phải thiên tài cao ngạo chúng ta từng biết. Ta thấy giống giống lưu manh thế nào ấy, tuy nhiên hắn trừng trị đám cặn bã này quả thực hết sảy.

……

Thảm cảnh trước mặt song rất nhiều người đều cảm thấy hả hê, Vương Bá Đạo hoành hành ngang ngược, dân chúng căm phẫn nhưng không ai dám hé răng nói câu nào, trong lòng oán hận chồng chất. Đối với Tô Nham dù trước đó lạnh lùng như khúc gỗ tuy nhiên hắn không thường xuyên lộ diện, với những người dân không có giao thiệp gì nên không ai thấy chán ghét. Bây giờ chứng kiến hắn ra tay trừng trị kẻ ác, trong lòng ngược lại không tự chủ nảy sinh sự kính ngưỡng.

Tô Nham bất đắc dĩ thở một hơi dài, rốt cục buông tha tâm tư tỉ thí với người nọ, xách một tên tùy tùng như xách gà ném tới bên người Vương Bá Đạo, đoạn liếc mắt nhìn tên có tu vi tầng thứ hai một cái. Tên kia bỗng tỉnh ngộ, líu ríu cúi mặt xuống, chỉ e chậm chút thôi mình cũng được đãi ngộ như đồng bọn rồi.

Vương Bá Đạo run lên cầm cập, hắn đã bò khỏi cái hố tự lúc nào. Xương cốt từ đầu tới chân như bị gỡ ra, khắp nơi đau nhức.

Đối với tình cảnh bi thảm của đám người này, Tô Nham không mủi lòng chút nào. Hắn cho rằng tranh đấu giữa võ tu với võ tu, vô sỉ thế nào đi nữa cũng không quan trọng. Nhưng Vương Bá Đạo thân là một võ tu, ỷ vào sự cường đại của gia tộc đi hà hiếp bá tánh, như vậy mới Khiến Tô Nham cảm thấy xấu hổ thay cho người luyện võ, thậm chí rất xem thường.

Tô Nham bước đến trước mặt Vương Bá Đạo, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vương Bá Đạo hiện tại đã không còn “đầu cắm xuống đất”, nhưng trông vẫn giống một Đại vương bát vô cùng.

Tô Nham nắm lấy gáy gã, nâng cái đầu mập lên, thoạt nhìn sợ hết cả hồn.

– Ôi mẹ ơi, sao té nghiêm trọng thế? Chuyện gì xảy ra với mũi của ngươi vậy? Một lỗ biến đi đâu rồi?! Ai nha, ta đã nói ngươi phải đi đứng cẩn thận mà.

Trên mặt Tô Nham cười như không cười, Vương Bá Đạo trước mặt hắn phải nói là thê thảm đến cùng cực. Khuôn mặt máu thịt trộn lẫn be bét, hai con mắt miễn cưỡng hé được một chút nhìn Tô Nham, nước mắt rỉ ra vài giọt.

– Khóc cái gì mà khóc, ai biểu ngươi hư từ nhỏ làm chi. Ba tuổi nhìn lén con gái tắm, năm tuổi bức bách con gái nhìn ngươi tắm. Ngươi vô sỉ, đê tiện, hạ lưu… Thật là làm bẩn cái tên đẹp của ngươi mà.

Tô Nham miệng lưỡi trơn tru như cá trạch, làm ra vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”. Tô Nham nói chuyện uy nghiêm, bộ dáng hùng hồn cao thượng, Vương Bá Đạo chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ.

– Phụt!

Khuôn mặt Vương Bá Đạo vặn vẹo, phun ra một ngụm máu, đôi mắt heo ti hí nhìn Tô Nham tràn đầy ý tứ cầu khẩn: “Tổ tông ơi, xin người đừng nói nữa!”

Vương Bá Đạo thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực muốn ngất xỉu. Trước đó bị Tô Nham đánh đập hắn còn chịu được, mà khi Tô Nham mở mồm hắn thật muốn chết quách đi cho xong.

Tô Nham đứng dậy, đi vòng vòng xung quanh đám nô tài, cái miệng không hề nhàn rỗi.

– Còn các ngươi nữa, ăn cơm hay ăn cờ ứt vậy, suốt ngày chỉ biết theo một con rùa đen hoành hành, chuyện xấu nào cũng làm, táng tận lương tâm. Không nói thì thôi, nói ra càng thêm giận, thiếu gia ta đi rồi, sau này nhớ làm nhiều chuyện tốt một chút, coi như báo đáp công ơn dạy dỗ của thiếu gia ngày hôm nay.

Tô Nham đi vòng vòng tại chỗ hai lượt mới cắp đít rời đi, trải qua một hồi giáo huấn hắn chẳng còn tâm tư dạo phố nữa. Về phần tên Vương Bá Đạo, lấy tu vi hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba của hắn bị thương như vậy không nhằm nhò gì, Vương gia có Tu Linh giả nên không có gì đáng ngại.

Bên trong Nguyên Vũ thành, tam đại võ học thế gia tranh đấu lẫn nhau, quan hệ chưa đến mức như nước với lửa song cũng cạnh tranh phi thường kịch liệt. Một núi không thể có hai cọp, huống hồ là ba cọp. Nếu không phải phía sau tam đại thế gia có hoàng thất Đại Chu điều hòa, e rằng đã sáp vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán từ đời nào.

Tranh đấu giữa các đệ tử của tam đại thế gia cũng không phải là bí mật, thậm chí còn xảy ra án mạng. Bất quá loại chuyện này rất hiếm khi xảy ra trong Nguyên Vũ thành.

Trong mắt Tô Nham, gã Vương Bá Đạo khốn kiếp chết không có gì đáng tiếc. Sở dĩ Tô Nham không hạ sát thủ bởi thân phận đặc thù của gã – nhi tử của Vương gia gia chủ. Nếu đánh chết con hắn ngoài đường, Tô Vương hai nhà ắt rơi vào thế bất lưỡng lập, thực lực hai nhà vốn sàn sàn như nhau, một khi lưỡng bại câu thương, Từ gia sẽ ngư ông đắc lợi, từ đó xưng bá Nguyên Vũ thành. Đây có thể nói là một trong những nguyên nhân tam đại thế gia không dám công khai khiêu chiến, vô luận hai nhà nào đánh nhau, kẻ thắng lợi vẫn là nhà đứng bên ngoài.

Tô Nham đi tới thế giới này được hai năm, Tô Viễn Sơn đối với hắn rất tốt. Phụ thân hắn Tô Viễn Dương thân là Thiên Đúc sư duy nhất của Tô gia, thường phải ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo, vì thế Tô Viễn Sơn đối đãi Tô Nham như con trai ruột. Ngày hôm nay sau sự kiện đan điền sống lại, hoàn toàn giúp mình hòa nhập vào thế giới này, đem bản thân trở thành một phần tử của Tô gia, từng cử động của Tô gia ở bên ngoài cần phải cân nhắc suy xét, đó là lí do vì sao Tô Nham không hạ sát thủ với Vương Bá Đạo.

Nhìn theo thân ảnh Tô Nham khuất xa, nội tâm Vương Bá Đạo và đám tùy tùng mới thả lỏng. Cuối cùng đại gia đã đi rồi, đại gia không đi, chúng em đứng dậy không nổi.

Tô Nham rời khỏi Nguyên Vũ thành, tâm trạng sung sướng. Hôm nay đánh Vương Bá Đạo và đám nô tài một trận, xóa đi những uất ức hắn phải nín nhịn mấy ngày qua. Bất quá cái hắn kích động nhất chính là uy lực của Thái Cực Quyền, hắn cảm thấy Thái Cực Quyền này sâu không lường được, tiềm lực vô hạn, nếu như nghiên cứu kĩ lưỡng khả năng có thể vượt qua võ học thượng tầng Long Xà Triền Ti Thủ.

– Hử?

Tô Nham một đường im lặng chìm đắm trong vui sướng với Thái Cực Quyền, bất tri bất giác đã ra khỏi phạm vi Nguyên Vũ thành. Đột nhiên cảm giác có người một mực luôn đi theo phía sau, không khỏi a một tiếng. Hắn xoay người lại, mắt lộ hung quang.

– Á!

Theo sau đó là tiếng thét kinh hãi, một thiếu nữ quần áo rách rưới như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ ngực không ngừng.

– Ngươi quay đầu lại sao không nói người ta một tiếng?

Thanh âm hơi non nớt nhưng nghe rất êm tai. Thiếu nữ này không phải ai khác chính là nàng khất cái ban nãy được Tô Nham giải cứu khỏi đám người Vương Bá Đạo. Nàng lẽo đeo theo sau Tô Nham gần một canh giờ, thấy hắn đang tập trung suy nghĩ điều gì nên không dám quấy rầy, ai dè Tô Nham không nói không rằng đột nhiên quay lại, sắc mặt thì dữ tợn, làm nàng sợ hết cả hồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN