Vu Sư - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vu Sư


Chương 25


Phòng làm việc, tám rưỡi sáng, cách giờ làm việc chính thức còn nửa tiếng.

Trừ sếp và bà chủ ra, bốn nhân viên khác của phòng làm việc đã đến đông đủ, lại tự tổ chức buổi họp sáng lần đầu tiên từ khi phòng làm việc thành lập đến nay.

Chủ đề họp: “Bàn về việc làm sao để bà chủ Vu Miểu Miểu tình nguyện học đại học “

Đây là nhiệm vụ bốn người cùng nhận được vào sáng nay, thời gian phát nhiệm vụ là rạng sáng hai giờ ba mươi sáu phút, người phát là sếp Quý Lãng, nơi phát là nhóm làm việc WeChat của công ty.

Hai năm trước vì làm việc tiện lợi nên Đông Vĩnh Nguyên lập ra nhóm làm việc này, sau khi lập xong, ngoài cách mỗi khoảng thời gian anh ta sẽ gửi một vài hạng mục quan trọng của phòng làm việc ra, cơ bản cũng gửi thông báo nghỉ. Dù sao, trong nhóm này có sếp Quý Lãng, nhân viên muốn bà tám cũng phải mở một cái khác để tám, không ai có can đảm bà tám ở đây.

Nhưng mà, mặc dù Quý Lãng có cảm giác tồn tại rất mạnh trong nhóm, nhưng từ lúc lập nhóm này tới nay, anh không có nói một câu trong nhóm, đến hai giờ ba mươi sáu phút rạng sáng hôm nay. Sếp nửa đêm mất ngủ, lại gửi tin nhắn thứ nhất và thứ hai của mình từ lúc lập nhóm đến nay ở trong nhóm.

Quý Lãng: “Các cậu nghĩ cách để Vu Miểu Miểu tự nguyện học đại học, tiền thưởng năm chục ngàn.”

Quý Lãng: “Nhân tiện nhắc nhở, hôm nay là ngày cuối cùng báo thi đại học.”

Ngày cuối cùng? Nói cách khác bọn họ chỉ có một ngày để hoàn thành nhiệm vụ này, không, chính xác mà nói là không tới chín giờ. Bởi vì bà chủ sẽ đến phòng làm việc vào chín giờ, sau đó đúng năm rưỡi chiều sẽ rời đi với sếp.

“Bà chủ nhìn rất ngoan, không ngờ cũng ghét học.” Bắc Phồn kinh ngạc nói.

“Cậu thấy bà chủ đọc từ đầu tới cuối của tiểu thuyết, nhìn cái là một người ghét học.” Đan Tuấn Nghị đầy vẻ tôi hiểu rõ nhất.

“Trong lúc này có quan hệ gì sao?” Dịch Quan không hiểu.

“Dựa theo kinh nghiệm mười mấy năm đi học của tôi, và với thân phận của một fan tiểu thuyết từng trải tổng kết ra một quy luật. Miễn là học sinh thích xem tiểu thuyết, đều có một loại thù địch tự nhiên với học tập.” Đan Tuấn Nghị đầy vẻ chắc chắn.

“Mục tiêu tham khảo của quy luật này chính là cậu, đừng bêu xấu người yêu thích tiểu thuyết rộng rãi chúng tôi, tôi cũng thích đọc tiểu thuyết, nhưng tôi vẫn thi đậu hạng một.” Đông Vĩnh Nguyên đắc ý nói.

“Hạng một đã là gì, sếp của chúng ta tốt nghiệp trường nổi tiếng.” Từ khi Bắc Phồn cảm thấy tình yêu của sếp như núi, từ đó đổi thành khoe khoang sếp, chỉ cảm thấy sếp nhà mình gì cũng tốt, ngay cả vành mắt đen cũng trở nên hấp dẫn.

“Ê, lạc đề rồi, lạc đề rồi, rốt cuộc muốn kiếm năm chục nghìn này không?” Dịch Quan nhắc nhở.

“Đương nhiên muốn!” Ba người cùng trả lời.

“Nhưng mà, phải làm sao mới có thể khiến một học sinh ghét học trở nên tha thiết học chứ?” Mọi người rơi vào trầm tư, đây là đề tài thảo luận mà bố mẹ khắp nơi đều đang lo nghĩ, hơn nữa lo nghĩ hàng năm, qua rất lâu không giảm, chỉ tiếc đến nay cũng không có giải pháp toàn năng.

“Sếp chỉ nói để bà chủ tự nguyện học đại học, nhưng không nói để cô ấy trở nên thích học, chúng ta chỉ cần nghĩ cách để cô ấy tự nguyện báo nguyện vọng thi đại học không phải được sao.” Đan Tuấn Nghị nói cụ thể vấn đề.

“Tuy nói như vậy, nhưng hôm qua các cậu cũng nhìn thấy, bà chủ nghe lời sếp nhất, hôm nay cả sếp cũng bế tắc, chúng ta phải thuyết phục thế nào?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

“Nếu không thì chúng ta nói chút chuyện thú vị trong đại học?” Bắc Phồn nói: “Bà chủ còn chịu đựng nổi sự khổ sở của thi đại học, đại học so với cấp ba, đó nhất định là thiên đường, người bình thường không có lý do không thích.”

Ba người khác chợt thấy có lý, vì vậy thời gian tiếp theo bốn người lại bắt đầu chia ra nhớ lại chuyện thú vị mà mình trải qua, hoặc là chuyện thú vị mình không trải qua nhưng đã gặp lúc đại học, như vậy nhanh chóng đến giờ làm việc, Quý Lãng dẫn Vu Miểu Miểu bước vào phòng làm việc đúng giờ.

“Chào mọi người.” Vu Miểu Miểu thuần thục chào hỏi mọi người, rồi tự động chạy đến khu đọc sách dành riêng cho mình.

Quý Lãng cũng đi qua khu làm việc lên tầng hai như thường ngày, chẳng qua lúc đi ngang qua khu làm việc, ánh mắt liếc trên mặt bốn người theo thứ tự.

Bốn người hiểu ý, cùng nắm tay gật đầu, thể hiện mình sẽ cố gắng.

Lúc này Quý Lãng mới hài lòng, khẽ gật đầu, đi lên tầng.

Vì không thể hiện quá rõ ràng, bốn người cũng không đến ngay khu đọc sách tìm Vu Miểu Miểu nói trời nói đất, nói chỗ tốt của học đại học, bọn họ cứ đợi đến mười giờ mới bắt đầu hành động.

Người ra trận đầu tiên chính là Bắc Phồn, đầu tiên cậu ta giả bộ làm việc mệt mỏi, đứng dậy hoạt động, sau đó bưng một cốc nước trái cây đi dạo đến khu đọc sách của Vu Miểu Miểu.

“Bà chủ.” Bắc Phồn cười hì hì đặt nước trái cây ở bên cạnh Vu Miểu Miểu: “Đọc lâu như vậy, khát rồi, uống chút nước trái cây trước.”

“Cảm ơn.” Vu Miểu Miểu cười cười, cúi đầu tiếp tục lật xem tiểu thuyết trong tay, khi cô thấy chỗ đặc sắc, cũng không muốn bị người ta cắt đứt.

“Bà chủ, cô đang xem “Tiếng khóc nửa đêm”? Quyển này là một trong tác phẩm tiêu biểu kinh điển của sếp, nhân vật chính trong đó là một người mẹ trẻ, mỗi ngày về nhà đều hành hạ con của mình, ngoài đánh đập làm hại, còn có bạo lực ngôn ngữ. Trẻ con thật sự không chịu nổi, đi ra ngoài nói mẹ cậu bé hành hạ cậu bé với giáo viên, hàng xóm, bạn học, nhưng không có bất cứ một ai tin cậu bé, hơn nữa còn chỉ trích đứa bé này không hiểu chuyện. Bởi vì không ai tin một người phụ nữ dịu dàng như vậy, còn là mẹ ruột của đứa bé, sẽ hành hạ con mình. Lúc ấy tôi đọc quyển sách này, tức giận chỉ muốn chui vào trong sách đập chết người mẹ này.” Bắc Phồn càng nói càng đau tim: “Ai ôi không được, bây giờ tôi nghĩ một chút cũng cảm thấy rất khó chịu.”

“Tôi cũng rất tức.” Đúng lúc Vu Miểu Miểu đọc đến chỗ đứa bé này không chịu nổi hành hạ, đi ra ngoài tìm giúp đỡ, lại bị giáo viên bạn học dạy dỗ: “Nếu tôi ở trong sách, tôi sẽ bảo đứa bé đưa tóc của mẹ nó cho tôi, sau đó dùng bí thuật tạo ra búp bê nguyền rủa, sau đó mỗi ngày dùng kim bạc, không, dùng đinh thép đâm cô ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bắc Phồn vừa phụ họa hai tiếng, vừa thầm nói, bà chủ nhỏ thật đáng yêu, còn dùng tóc, dùng bí thuật, nói cứ như cô thật sự biết tạo ra búp bê nguyền rủa.

“Nhưng mà nhắc tới, lúc tôi đọc quyển tiểu thuyết này còn đang học đại học.” Bắc Phồn mượn thế dẫn đề tài vào lúc học đại học: “Lúc ấy ở đại học thật sự vui vẻ, nhớ quá.”

Nói xong, Bắc Phồn cố ý nhìn phản ứng của Vu Miểu Miểu, kết quả Vu Miểu Miểu cũng không ngẩng đầu, đang tiếp tục đọc sách.

Vậy mà không tiếp nhận đề tài? Vậy tôi sẽ ép cô tham gia.

“Bà chủ, cô cũng mau học đại học, tôi nói với cô, đại học là nơi tốt. Lúc đầu tôi…”

“Tôi không học đại học.” Vu Miểu Miểu cắt ngang Bắc Phồn.

“…” Tôi biết cô không học đại học, nhưng mà cô có thể cho cơ hội để tôi kể hết chuyện từ đầu đến cuối không?

“Vì, vì sao? Đại học rất vui, khác hoàn toàn cấp ba, có thể làm rất nhiều chuyện thú vị.” Bắc Phồn vội vàng nói.

“Chuyện thú vị? Ví dụ như?”

Bắc Phồn thấy cuối cùng Vu Miểu Miểu cũng có hứng thú, vì vậy không kịp chờ đợi nói: “Ví dụ như tham gia câu lạc bộ đại học, ví dụ như cùng trốn học, ví dụ như tham gia liên nghị, nhớ mối tình đầu của tôi lúc đó, chính là gặp lúc liên nghị…”

“Tiểu Bắc, cậu đang khích lệ tôi giấu tướng công đi ngoại tình sao?” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.

Ngoại, ngoại tình?!

Đậu, sai đề rồi, toang.

“Tôi không có ý này, liên nghị không nhất định phải trở thành người yêu mà, mọi người còn có thể làm bạn bình thường, tóm lại mọi người cùng đi ra ngoài chơi, sẽ rất vui. Chờ tốt nghiệp đại học, sẽ không tìm được cơ hội như vậy.” Bắc Phồn nói từ đáy lòng.

“Nga.” Vu Miểu Miểu “ồ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu lật tiểu thuyết, không nên thể hiện dáng vẻ không có hứng thú quá rõ ràng.

Bầu không khí lập tức nhạt nhẽo.

Bắc Phồn há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, ảo não trở về.

“Thế nào?” Ba người cùng vây quanh.

Bắc Phồn nặng nề lắc đầu: “Bà chủ không hề cảm thấy hứng thú chuyện thú vị trong đại học.”

“Quả nhiên năm chục nghìn không dễ kiếm.” Dịch Quan nói.

“Tiếp theo ai đi?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

“Tôi đi.” Đan Tuấn Nghị đứng lên, cầm thức ăn ngon mà mẹ mình gửi bưu điện tới rồi chạy đến chỗ Vu Miểu Miểu: “Bà chủ, đây là thịt trâu muối do mẹ tôi tự làm, vô cùng ngon, cô nếm thử đi.”

“Cảm ơn, cũng cảm ơn dì.” Vu Miểu Miểu vô cùng lễ phép nói cảm ơn.

“Không cần khách sáo, nếu cô thích ăn thì nói với tôi, tôi bảo mẹ tôi làm thêm cho cô.” Đan Tuấn Nghị phóng khoáng nói.

“Vậy không biết xấu hổ lắm.” Mặc dù Vu Miểu Miểu thích ăn, nhưng cô cũng không có thói quen làm phiền người khác.

“Này có sao, năm đó tôi thi đại học, mẹ tôi vui sướng bày tiệc cơ động ba ngày ở thôn chúng tôi, vui vẻ nói với từng người tôi là niềm kiêu hãnh đời này của bà ấy.” Đan Tuấn Nghị gượng gạo gắn liền thịt trâu muối và mẹ mình với cả thi đại học với nhau.

Ai ôi, nếu viết tình huống này trong kịch bản, nhất định sẽ bị ông chủ mắng bay màu, hỏi anh ta có phải bị chó ăn logic rồi không?

Đan Tuấn Nghị rút ra bài học của Bắc Phồn, không chờ Vu Miểu Miểu có phản ứng, mà mình ép buộc kéo Vu Miểu Miểu vào: “Chắc bà chủ cũng sắp lên đại học rồi, đại học là nơi tốt, khác hoàn toàn với cấp ba. Không cần làm bài tập mỗi ngày, không cần thi hàng tháng, giờ học muốn ngủ thì ngủ, giáo viên luôn mặc kệ cô. Không muốn đi thì trốn học, ở ký túc chơi game, thật là đừng quá thoải mái, đó đều là thanh xuân.”

Vu Miểu Miểu nghiêm túc nghe xong, sau đó hỏi ngược một câu: “Nghe vô cùng tốt, nhưng không học đại học, không phải dễ dàng làm chuyện này hơn?”

“…” Đan Tuấn Nghị, chết.

Phòng làm việc bốn người có hai người liên tiếp chịu cú sốc, rốt cuộc là sai chỗ nào, không phải họ nói những thứ mọi người thích nhất sao? Làm sao bà chủ lại thờ ơ chứ?

“Dịch Quan?” Đông Vĩnh Nguyên nhìn về phía Dịch Quan, chỉ còn lại hai người họ.

“Không thì chờ một lát, đi liên tiếp hai lần, đi tiếp thì bà chủ sẽ khống chế tâm lý.” Dịch Quan nói.

“Cũng đúng.” Đông Vĩnh Nguyên gật đầu: “Vậy ăn cơm trưa rồi tìm cơ hội.”

Đông Vĩnh Nguyên vừa dứt lời, điện thoại của bốn người cùng vang lên, bốn người cầm điện thoại nhìn xem, chỉ thấy trong nhóm làm việc bỗng nhiên thêm một tin nhắn.

Quý Lãng: “Thế nào?”

Chỉ có hai chữ, nhưng lực sát thương cực lớn.

“Sếp giục rồi, tôi có linh cảm, nếu chuyện này không thành công, không có năm chục nghìn tiền thưởng là chuyện nhỏ, có lẽ khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ sống rất thê thảm.” Đan Tuấn Nghị dè dặt nói.

“Tôi đi!” Ông chủ đã bắt đầu thúc giục tiến độ, còn ai không biết ngượng mà ăn cơm trưa.

Dịch Quan vén tay áo, bước nhanh tới khu đọc sách, trên gương mặt trẻ con tràn nụ cười, nhiệt tình chào hỏi Vu Miểu Miểu: “Bà chủ…”

Vu Miểu Miểu quay đầu lại, cũng nâng gương mặt vui vẻ không khác Dịch Quan lắm, hỏi: “Tiểu Quan Quân, anh cũng đến thuyết phục tôi học đại học.”

“…” Dịch Quan.

“Vậy tôi nói với anh nhé, tôi không đi, nếu anh khuyên nữa, tôi sẽ tức giận.” Vu Miểu Miểu cười khanh khách nói.

“… Tôi về rồi.” Dịch Quan chưa ra trận đã chết, ủ rũ cúi đầu trở về khu làm việc. Từ đi đến về, cậu ấy nói tổng cộng năm chữ, nối với nhau là, bà chủ tôi về rồi.

Về, về con khỉ, cậu muốn đi xin nghỉ sao?

Ba người khinh bỉ nhìn Dịch Quan: “Vô dụng.”

Dịch Quan khóc không ra nước mắt: “Bà chủ đã nhìn ra ý đồ của chúng ta, lần này làm sao, cảm thấy rất khó thành công.”

Lúc này điện thoại lại vang lên, mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong nhóm lại thêm một tin.

Quý Lãng: “Trả lời!”

Lại là hai chữ, nhưng mà giọng điệu hoàn toàn khác tin trước, bốn người kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra vừa nãy họ chưa trả lời câu hỏi của sếp. Lập tức mỗi người cầm điện thoại, bắt đầu nhắn lại.

Bắc Phồn: “Đông Tử nói anh ấy giải quyết.”

Dịch Quan: “Đông Tử nói anh ấy giải quyết.”

Đan Tuấn Nghị: “Đông Tử nói anh ấy giải quyết.”

Đông Vĩnh Nguyên viết chữ chậm một nhịp: “Đậu má, lại hãm hại tôi?”

Ba người còn lại đầy áy náy: “Dù sao thì còn lại anh, cố gắng lên! Tiền thưởng anh lấy.”

Tôi nhổ vào!

Đông Vĩnh Nguyên không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể bất chấp trả lời: “Sếp, ăn cơm trưa tôi sẽ hành động.”

Quý Lãng: Ừ, không tệ.

Không tệ?? Sếp lại có thể khen anh ta?!

Xem ra lần này không thành công cũng thành nhân, nếu không ông chủ nhưng sẽ vào trong giấc mơ tìm mình.

Lúc này, trong cô nhi viện bỏ hoang ở Thành Tây, Hứa Uy đang giải thích tình huống xảy ra tối qua với thầy Hứa của mình.

“Thầy, chính là chỗ này.” Hứa Uy giới thiệu: “Hôm qua con và hai đạo trưởng của quán Di Hòa tới đây bắt quỷ nhỏ, vốn đã bao vây quỷ nhỏ, cuối cùng nó chợt biến mất vô căn cứ. Chúng con tìm rất lâu đều không tìm thấy gì, quỷ nhỏ biến mất sạch sẽ, ngay cả quỷ khí lưu lại xung quanh cũng không có, vô cùng kỳ lạ.”

“Lúc ấy vị trí đứng của ba người các con như thế nào?” Thầy Hứa hỏi.

“Lúc ấy con đứng ở đây, đạo trưởng Thanh Huyền cùng đạo trưởng Nhất Huyền, chia ra đứng ở đây, và ở đây.” Hứa Uy chỉ từng chỗ.

“Không có góc chết, quỷ nhỏ này không thể nào chạy trốn.” Thầy Hứa nói.

“Chúng con cũng nghĩ như vậy.” Hứa Uy nói: “Quỷ nhỏ màu có ánh máu đầu người, còn nhỏ đã oán hận ngút trời, chắc lúc còn sống từng có sống cảnh ngộ không tốt, cho nên sau khi chết thì không thấy những đứa bé cùng lứa tốt. Chuyên hút máu tươi của trẻ con, nơi này cách một cô nhi viện không xa, đã có mười mấy đứa trẻ bị nó hút.”

“Mười mấy đứa trẻ?” Trong mắt thầy Hứa chợt hiện ánh sáng, hồn ma trẻ con, bởi vì lúc chết còn nhỏ tuổi, lúc hoang mang đều chọn đầu thai, sẽ không ở lại trần gian. Nhưng hồn ma trẻ con có thể ở lại trần gian, cũng không một ai không phải nguy hiểm. Mà cơ thể trẻ con không lớn lên, không đủ dương khí, rất dễ dàng hấp thu khí âm tà, sau khi chết càng như vậy, phát triển hấp thu lệ khí dễ dàng hơn hồn ma trưởng thành rất nhiều.

Quỷ nhỏ này liên tiếp hấp thu máu tươi của mười mấy đứa bé, sợ là vô cùng nguy hiểm.

“Đúng vậy, viện trưởng của cô nhi viện là người bình thường, không biết những chuyện này, là một sư đệ nhà tục của đạo trưởng Thành Huyền đến cô nhi viện làm người tình nguyện, phát hiện vấn đề của những đứa trẻ đó, lúc này mới đến cầu xin quán Di Hòa.” Hứa Uy nói.

Anh ta và đạo trưởng Thành Huyền là đệ tử huyền môn cùng lứa, lúc hai người ra ngoài săn quỷ thường gặp được nhau, lâu ngày thành bạn bè có quan hệ tốt. Thanh Huyền cũng biết sự lợi hại của quỷ nhỏ, vì để phòng chuyện bất ngờ nên hẹn anh ta tới trợ giúp.

“Những đứa trẻ bị hút máu tươi thế nào?” Thầy Hứa hỏi.

“Đạo trưởng Thành Huyền đã giúp chúng đuổi quỷ khí, nhưng mà không thể bổ sung hết máu tươi bị hút, bọn nhỏ đều rất yếu ớt, sợ là phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Hứa Uy cau mày nói.

Những đứa bé này đều là cô nhi, đã rất đáng thương, không ngờ lại còn bị quỷ nhỏ theo dõi, tối qua anh ta cũng không nên mềm lòng cho quỷ nhỏ thời gian chạy trốn, nên nghe lời Thanh Huyền, trực tiếp đánh tan hồn thể của quỷ nhỏ.

“Vậy thì tốt.” Thầy Hứa ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra trên đất một lúc, dường như đang tìm cái gì, bỗng nhiên ông ta đưa tay nhặt một cục đá trên đất, sau đó dùng cục đá này vẽ trên sàn nhà.

Chỉ chốc lát sau, một hình vẽ phức tạp mà kỳ lạ hiển ra.

“Thầy, đây là gì?” Hứa Uy hỏi.

“Chắc là trận pháp nào đó.” Thầy Hứa nói: “Vừa nãy thầy cảm nhận được một năng lượng không giống chúng ta, cũng khác quỷ khí ở trên mặt đất, thầy miêu tả theo năng lượng này, sau đó thành trận pháp này. Xem ra, không phải quỷ nhỏ chạy, mà chắc là được ai đó cứu.”

“Chẳng lẽ quỷ nhỏ đó được người ta nuôi dưỡng?” Hứa Uy sợ hãi nói, nuôi dưỡng quỷ quái, đây là kiêng kị lớn của giới huyền học, một khi bị phát hiện sẽ bị cả giới huyền học không tha thứ.

“Chúng ta cần biết rõ trận pháp này là loại trận pháp gì trước mới được.” Ánh mắt của thầy Hứa sáng ngời nhìn chằm chằm trận pháp trên đất: “Thầy tu hành mấy chục năm, có thể nói là đều hiểu chút trận pháp bùa chú của các môn các phái, nhưng chưa từng thấy loại trận pháp này.”

“Đây là trận pháp của tu tà, làm sao chúng ta lại nghiên cứu, thầy không biết cũng không lạ.” Hứa Uy nói.

“Con đó, thầy nói con gì cũng tốt, tính cách quá ngay thẳng, ánh mắt lại sạch sẽ. Mặc dù không thể lấy công pháp của tu tà, nhưng nếu con không học, không nhìn, không hiểu, sau này gặp bọn họ, con sẽ chịu thiệt.” Thầy Hứa thở dài nói.

“Đệ tử tin chắc, tà không thắng chính.” Hứa Uy lớn tiếng nói.

“Bảo thủ!” Thầy Hứa biết nhị đệ tử của mình là một tên cố chấp, may mà tư chất không tệ, huyền thuật cũng khá, phần lớn cũng có thể ứng phó quỷ quái tu tà, nếu không sợ là ông ta sẽ phải khổ sở.

Thầy Hứa dùng điện thoại chụp lại hình trận mình vừa mới vẽ ra, chuẩn bị đi về từ từ nghiên cứu.

“Thầy về trước tìm nguồn gốc của trận pháp này, khoảng thời gian này các con chú ý hành động của quỷ nhỏ, đừng để nó hút máu tươi của trẻ con nữa.” Thầy Hứa nói.

“Vâng.” Anh ta và hai đạo trưởng Thanh Huyền, Nhất Huyền, khoảng thời gian này rảnh rỗi sẽ đến cô nhi viện một chuyến, để phòng quỷ nhỏ xuất hiện lại.

Phòng làm việc, buổi chiều, một rưỡi.

Hy vọng cuối cùng là Đông Vĩnh Nguyên, cuối cùng chuẩn bị ra tay. Anh ta cầm đạo cụ mình chuẩn bị sẵn, dưới sự khích lệ của ba người khác ở phòng làm việc, cất bước đi tới khu đọc.

Anh ta vừa đến gần, Vu Miểu Miểu bèn nhìn sang, mặt đầy ý cười nói: “Cuối cùng anh đã tới.”

“…” Đúng vậy, buổi sáng ba người ngu ngốc đó tập trung như vậy, chỉ cần bà chủ không ngốc, cũng biết mục đích mình đến là gì rồi. Nhưng cho dù như vậy, bất chấp cũng phải lên.

“Bà chủ chờ tôi sao? Tìm tôi có chuyện gì?” Đông Vĩnh Nguyên cố làm vẻ không biết.

“Không phải là anh tìm tôi có chuyện mới đúng sao?”

“Bị cô nhìn ra rồi, ha ha ha, vậy tôi sẽ nói thẳng.” Đông Vĩnh Nguyên nói: “Là như vậy, lát nữa tôi hẹn người ta tới phỏng vấn, nếu không thì cô đến bàn làm việc của tôi ngồi một lát, tôi phỏng vấn nhân viên mới ở chỗ của cô.”

Nói xong Đông Vĩnh Nguyên còn cầm sơ yếu lý lịch trong tay cho Vu Miểu Miểu nhìn.

Vu Miểu Miểu sửng sốt, không phải đến thuyết phục mình học đại học?

“Được.” Vu Miểu Miểu cầm tiểu thuyết chưa đọc xong đến chỗ làm của Đông Vĩnh Nguyên, cô đi chốc lát, người phỏng vấn đã tới.

Phỏng vấn chốc lát, bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi nhau to.

“Rõ ràng vừa nãy anh nói điều kiện của tôi rất phù hợp, câu chuyện do tôi viết cũng rất mới lạ rất có ý tưởng. Nếu anh không muốn nhận tôi, tại sao anh gọi điện thoại bảo tôi tới phỏng vấn, không lẽ anh đang đùa cợt tôi sao?” Người phỏng vấn lớn tiếng hét.

“Cậu đừng kích động, chủ yếu là trên sơ yếu lý lịch, cậu không viết trình độ học vấn.” Giọng nói của Đông Vĩnh Nguyên cũng lớn.

“Thế nào? Có phải anh kỳ thị tôi có trình độ học vấn thấp? Trình độ học vấn của tôi thấp thì sao, tôi tốt nghiệp cấp ba thì sao? Anh đi xem sách do tôi viết, tôi đăng tải trên mạng nào, một quyển sách viết xong đều trên dưới mấy triệu, hôm nay mấy sinh viên tốt nghiệp đại học có thể kiếm nhiều hơn tôi?” Người phỏng vấn tranh luận theo lý: “Tôi tới phỏng vấn biên kịch, câu chuyện tôi viết tốt là được, tại sao còn phải xem trình độ học vấn.”

“Tôi từng xem tiểu thuyết của cậu, cũng rất thích câu chuyện của cậu, nói thật tôi còn từng khen thưởng cho chuyên mục của cậu. Nếu như phòng làm việc là của tôi, chắc chắn tôi sẽ nhận cậu, nhưng phòng làm việc không phải của tôi. Ông chủ chúng tôi nói, muốn vào phòng làm việc của chúng tôi, phải có trình độ học vấn chính quy. Cậu xem, cuộc phỏng vấn này đều là hai bên lựa chọn, vì cậu thích sếp chúng tôi, cho nên lựa chọn phòng làm việc của chúng tôi, chúng tôi rất cảm ơn, nhưng cậu không thể ép sếp của chúng tôi, cũng lựa chọn cậu là…”

“Anh đang kỳ thị rõ ràng, thế nào, chẳng lẽ không có trình độ học vấn chính quy, cũng không xứng vào phòng làm việc của các anh sao?” Người phỏng vấn lớn tiếng hơn.

“Sao con người cậu còn làm to chuyện thế, phòng làm việc chúng tôi tuyển một chức vụ, sáu trăm người bỏ sơ yếu lý lịch, năm trăm người trong đó đều là tốt nghiệp chính quy, vậy sao tôi không chọn một người có trình độ học vấn cao năng lực mạnh. Cậu biết bao nhiêu người thích sếp chúng tôi, muốn tới phòng làm việc chúng tôi không? Nếu không phải cậu không điền trình độ học vấn lên sơ yếu lý lịch, tôi phỏng vấn cũng không bảo cậu đến.” Đông Vĩnh Nguyên cũng nổi giận.

“Hừ, tôi phải đi khiếu nại anh.”

Người phỏng vấn giận dữ rời đi, rõ ràng Đông Vĩnh Nguyên cũng rất tức giận, anh ta chống nạnh đi về khu làm việc, giận dữ bất bình nói với mọi người: “Người này rõ dở hơi, tôi còn chưa nói gì, bỗng nhiên đã nổi giận. Hơn nữa, đầu năm nay xuất gia làm hòa thượng cũng phải có trình độ học vấn chính quy rồi, sếp chúng ta định tuyển tiêu chuẩn thế nào? Biết kiếm tiền, biết kiếm tiền giỏi lắm à, kiếm qua sếp chúng ta sao? Sếp chúng ta thiếu tiền hả? Sếp chúng ta thích sinh viên đại học thế nào?”

“…” Mọi người im lặng.

Đông Tử à, câu thoại này của anh, sẽ không có tính chĩa mũi nhọn quá chứ. Hơn nữa, người tới phỏng vấn vừa nãy không phải là chủ quản nhân sự của công ty kỹ thuật trước mặt sao? Cậu cũng không sợ ngày nào bà chủ ra ngoài sẽ đụng phải.

Vu Miểu Miểu kinh ngạc nhìn Đông Vĩnh Nguyên, ngay lúc Đông Vĩnh Nguyên chột dạ sắp không gánh nổi, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên đứng dậy, chạy “bịch bịch bịch” lên tầng.

“Làm sao?” Quý Lãng nghi ngờ nhìn Vu Miểu Miểu đột nhiên xuất hiện.

“Tôi muốn báo nguyện vọng.” Vu Miểu Miểu đầy kiên định.

Thảo nào hôm qua tướng công cứ nói muốn bảo cô đi học đại học, hóa ra anh thích sinh viên đại học nữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN