Vu Sư
Chương 42
“Chính là chỗ này, bên đây có một cái bậc thang, cẩn thận.” Đông Vĩnh Nguyên dẫn gia đình dì nhỏ đi tới phòng làm việc.
Chiều hôm nay anh ta đến sân bay đón dượng và dì nhỏ về nhà mình, sau đó ngay lập tức bàn chuyện thời gian thi pháp với Vu Miểu Miểu. Thi triển bí thuật của Vu tộc không cần chuẩn bị sân riêng, Vu Miểu Miểu lười tìm chỗ nên kêu Đông Vĩnh Nguyên sau khi tan làm thì trực tiếp đem người đến phòng làm việc.
Đông Vĩnh Nguyên giúp Tang Thiên đỡ xe lăn của dì nhỏ lên, ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua dì nhỏ gầy yếu đang hôn mê trên xe lăn, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Hèn gì em họ và dượng vừa nghe đến chuyện có cách chữa trị cho dì nhỏ thì rất kích động, mới nửa năm không gặp mà thân thể của dì nhỏ đã suy yếu đến nỗi không đứng dậy được.
Tang Thiên vừa đến khu công viên đã cảm giác được một cỗ âm tà rất lớn, hiện tại đứng ngay trước cửa phòng làm việc, linh lực trong thân thể ngay lập tức bị cỗ khí âm tà kia kích thích đến run rẩy. Đây cũng là sức mạnh của Mộng Yểm sao? Trách không được hiệp hội đều muốn khống chế Mộng Yểm, còn chưa thức tỉnh mà khí âm tà đã dày đặc như này, nếu thực sự thức tỉnh thì mức độ nguy hiểm còn lớn hơn.
Ông quay đầu nhìn phản ứng của con mình và Đông Vĩnh Nguyên, Tang Văn Hạo hình như cũng cảm nhận được khí âm tà này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, Đông Vĩnh Nguyên lại giống như không cảm giác gì, chỉ nhanh chóng chạy lên trước, mở cửa phòng làm việc ra.
“Bà chủ, chúng tôi tới rồi.”
Đèn phòng làm việc vẫn đang sáng, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đang ngồi trên ghế sô pha ở khu đọc sách chờ bọn họ. Nghe được giọng nói của Đông Vĩnh Nguyên, hai người đứng dậy đi tới.
“Sếp, bà chủ, đây là dượng tôi Tang Thiên, còn đây là dì nhỏ của tôi.” Đông Vĩnh Nguyên giới thiệu đôi bên: “Dượng, đây là sếp của con Quý Lãng, bà chủ Vu Miểu Miểu, cũng chính là vu sư giúp dì nhỏ dời đi lệ khí lần này.”
Đông Vĩnh Nguyên nhấn mạnh giọng khi giới thiệu đến Vu Miểu Miểu.
Tang Thiên đang là người xin giúp đỡ nên thái độ xem như đoan chính, Đông Vĩnh Nguyên vừa giới thiệu xong thì ông đã khách khí gật đầu hỏi thăm: “Tôi là Tang Thiên, là hội trưởng hiệp hội ở Ly Thành.”
Mặt Quý Lãng không chút thay đổi nhìn lướt qua bọn họ, sau đó dời tầm mắt đi. Vu Miểu Miểu gật đầu, xem như chào hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên xấu hổ lau mồ hôi, bầu không khí dần lạnh đi, Mộng Yểm gặp mặt cao tầng của hiệp hội, không ra tay đánh nhau thì cũng xem như hài hòa rồi
“Bà chủ, có thể bắt đầu rồi chứ?” Đông Vĩnh Nguyên thấy đôi bên đều không có ý định nói chuyện với nhau, nên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Có thể, các người tìm được vật dẫn rồi sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Tìm ra rồi, để tôi làm vật dẫn.” Người trả lời là Tang Thiên.
Vu Miểu Miểu gật đầu không hỏi nhiều, là một thương nhân trung gian đạt tiêu chuẩn, khụ, là một vu sư, chỉ cần xác nhận đôi bên đều ngang hàng trên cơ sở tự nguyện hoàn thành giao dịch là được, những chuyện khác cô không muốn hỏi tới.
Huống chi từ lúc vợ chồng Tang Thiên vào cửa, cô đã phát hiện ra dì nhỏ của Đông Vĩnh Nguyên sắp vỡ nát vì bị lệ khí ăn mòn, nếu không dời lệ khí đi, chỉ sợ sống không quá một năm nữa.
Thứ ăn mòn thân thể đối phương là lệ quỷ vô cùng tàn nhẫn, nó tự sát rồi dùng lệ khí và oán niệm rót vào hồn phách vợ của Tang Thiên. Vì oán niệm này quá lớn, cho dù là người có tính tình lương thiện thì cũng sẽ thay đổi đi rất nhiều. Nhìn trạng thái mệ man hiện tại của bà, hẳn đã bị thuật Huyền môn phong ấn lại.
“Vậy bắt đầu thôi, búp bê.” Vu Miểu Miểu quay đầu hô một tiếng.
“He he he he…” Một tràng tiếng cười sang sảng đột ngột vang lên trong phòng làm việc, trừ Vu Miểu Miểu và Quý Lãng ra thì những người còn lại đều bị dọa sợ.
Tang Thiên vẫn còn tạm được, ít nhất ông cũng là người từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đã gặp qua vô số lệ quỷ tu sĩ, ông chỉ nhíu mày. Bạn nhỏ Tang Văn Hạo coi như vẫn giữ được bình tĩnh, tuy mặt đã trắng bệch, chân cũng run lên, nhưng rất nhanh sau đã ổn định trở lại. Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi nhất, tuy anh ta là người duy nhất ở trong phòng từng gặp qua búp bê nguyền rủa, nhưng vẫn bị tiếng kêu này dọa sợ.
“La hét cái gì, dọa sợ búp bê rồi này.” Vu Miểu Miểu trợn mắt liếc anh ta một cái.
“…” Đông Vĩnh Nguyên ủy khuất, đây rốt cuộc là ai dọa ai đây.
Búp bê nguyền rủa dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy tới, đứng trước mặt Vu Miểu Miểu, nó tò mò đánh giá ba người xa lạ trước mắt, nó phát hiện đây là lần đầu tiên gặp nhau, nên vô cùng lễ phép nở nụ cười he he he một lần nữa.
Xin chào cả nhà~~
Ba người họ hoàn toàn không cảm nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của búp bê, lúc này Tang Thiên đã bình tĩnh trở lại, ông ta không khỏi dò xét cẩn thận con búp bê đó, một lát sau kinh ngạc thốt lên: “Linh thể của con búp bê hình như không được hoàn chỉnh, nó không nói được là vì chuyện này sao?”
“Ừm, chờ bù đắp đủ là có thể nói được rồi.” Vu Miểu Miểu nói.
Đông Vĩnh Nguyên giật mình, thì ra là vì linh thể không được hoàn chỉnh nên nó chỉ có thể cười he he he.
“Có thể bù đắp được linh thể?” Là một đại sự huyền thuật, Tang Thiên chưa từng biết đến loại thuật pháp lợi hại như vậy.
“Thầy Tang Thiên hình như rất tò mò với thuật pháp của Vu tộc chúng tôi đấy nhỉ.” Vu Miểu Miểu cũng không muốn giải thích nhiều lời với đối phương.
“Xin lỗi.” Tang Thiên ý thức được hành vi của bản thân có chút không phù hợp, lập tức nói lời xin lỗi.
“Nếu đã xác định được vật dẫn, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Đầu tiên, tôi cần một giọt máu của ông.” Vu Miểu Miểu đưa tới ngân châm đã chuẩn bị trước đưa ra.
Tang Thiên không chút do dự, tiếp nhận ngân châm rồi đâm vào ngón trỏ một cái, động tác kia dứt khoát lưu loát, Vu Miểu Miểu còn chưa kịp nói tới chuyện tiền bạc, thì Tang Thiên đã đưa đầu ngón tay dính máu đến trước mặt cô.
“Cái kia, tôi quên nói tới vụ tiền bạc rồi.” Vu Miểu Miểu xấu hổ gãi gãi mặt.
“Vĩnh Nguyên đã nói hết với tôi rồi, là một phần mười tài sản của bản thân. Lần này tôi tới đây, đã mang hết tất cả số tiền có thể gom được mang tới rồi.” Lần này Tang Thiên đến đây đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.
Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói tiếp: “Đúng, thẻ ở chỗ tôi.”
Nói xong Đông Vĩnh Nguyên móc thẻ ra, đưa cho Vu Miểu Miểu.
“Một phần mười tài sản đều ở bên trong hết rồi?” Không phải Vu Miểu Miểu có tính đa nghi, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù Tang Thiên có thể tính ra tất cả tài sản của mình, nhưng cũng không thể ngay lập tức gom được nhiều tiền như vậy.
“Không có, còn dư lại một chút động sản và bất động sản cần phải định giá, chờ định giá xong, tôi sẽ đưa lại cho cô.” Một phần mười tài sản của bản thân, cũng không phải là một con số chính xác. Hơn nữa toàn bộ gia sản của bản thân có nhiều đến bao nhiêu, thì chính người đó cũng không thể biết rõ trước khi được định giá.
Nghe như vậy, giống như có thể nói dối đi một chút về tài sản của bản thân, cắt bớt đi chút tiền, vì cho dù có cắt bớt chút ít thì Vu Miểu Miểu cũng sẽ không biết. Nhưng Tang Thiên lại không làm vậy, một là vì sự kiêu ngạo của bản thân không cho phép ông làm ra loại hành vi lừa gạt như vậy, hai là ông biết sự ảo diệu của thuật pháp huyền môn. Có thể Vu Miểu Miểu không biết gia sản của ông cuối cùng có bao nhiêu, nhưng để biết có thu được đủ tiền hay không, cô ta nhất định sẽ có cách nào đó để biết được.
“Được, nhưng tôi vẫn theo thường lệ nhắc nhở, chỉ khi thu được toàn bộ số tiền, tôi mới phục vụ đầy đủ dịch vụ sau khi buôn bán.” Lời này của Vu Miểu Miểu rất rõ ràng, nếu không trả đủ tiền, thì đừng trách tôi hủy bỏ hợp đồng.
“Yên tâm.” Tang Thiên cam đoan nói.
Vu Miểu Miểu lúc này mới hài lòng nhận lấy thẻ, quay đầu giao cho Quý Lãng, vẻ mặt rất chân chó nói: “Cho tướng công đấy, sau này tiền em kiếm được đều đưa cho anh quản lý.”
“…” Quý Lãng nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Tang, khóe miệng giật giật nhận lấy thẻ ngân hàng.
“Được rồi, bắt đầu thôi.” Vu Miểu Miểu cúi đầu gọi búp bê một tiếng: “Bày trận.”
“He he he he…” Búp bê lại xả một tràng cười sảng, hai cánh tay ngắn ngủi vươn ra khoảng 180 độ sau đó đứng tại chỗ vui vẻ xoay tròn, khoảng chừng bốn năm vòng thì hơi ngẩng đầu lên, phun ra một đám khí màu đen.
Đám khí đen chậm rãi tản ra trên không trung, cuối cùng hóa thành một trận pháp rất phức tạp.
“Lấy máu của ông nhỏ vào đây.” Vu Miểu Miểu nói.
Tang Thiên đang muốn nhỏ máu vào, kết quả cúi đầu mới phát hiện máu chảy từ chỗ ngón tay bị đâm khi nãy đã khô lại rồi, chỉ có thể dùng ngân châm đâm thêm một lần nữa.
Vu Miểu Miểu chột dạ dời mắt đi, đáng lẽ ra cô nên nói giá trước khi đưa ngân châm chứ, không nên để người ta đâm tới hai lần như vậy.
Tang Thiên ép ra một giọt máu tươi, nhỏ vào trung tâm trận đồ, máu tươi nhỏ xuống, ngay khoảnh khắc chạm vào trận pháp, tạo thành một tầng màu đỏ lờ mờ, sau khi chạm tới tầng đỏ rực kia thì máu tươi đã bị hấp thu hoàn toàn.
“Tốt lắm.” Vu Miểu Miểu đi tới, đặt bàn tay trên trận pháp: “Chút nữa tôi sẽ khởi động khế ước, sức mạnh của khế ước sẽ nối liền thân thể hai người, hai người chỉ cần không chống cự lại nó là được.”
“Chờ chút.” Tang Thiên bỗng nhiên lên tiếng gọi Vu Miểu Miểu lại, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên hiểu ý, chỉ vào phòng hồ sơ ở một bên nói: “Dượng, ra sau cánh cửa kia đi.”
Tang Thiên gật đầu, nhìn lại con mình: “Tiểu Hạo, sau khi ba vào thì con nhớ gỡ phù chú trên người mẹ con xuống, nên nói những gì, chắc hẳn con đã biết rõ rồi đúng không.”
“Dạ.” Mắt Tang Văn Hạo lúc này đã đỏ lên, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.
Vu Miểu Miểu nhíu mày, quả nhiên cặp ba con này vẫn không kể hết toàn bộ tình hình cho đương sự biết. Sở dĩ Tang Thiên phải tránh đi, là vì sợ chút nữa khế ước khởi động, lại bị vợ mình phát hiện ra lệ khí đã được dời lên người ông, thì bà sẽ không đồng ý.
Hai ba con nhà này ngược lại còn rất biết lợi dụng sơ hở, lúc đầu quá trình ký khế ước đã nhấn mạnh đương sự ở hai bên đều phải hoàn toàn tự nguyện trao đổi cho nhau là được, còn người giao dịch là ai thì không nhất định phải biết.
Tang Thiên thấy con mình gật đầu, nên không do dự nữa, xoay người đi vào phòng hồ sơ. Sau khi ông đóng cửa phòng hồ sơ lại, Tang Văn Hạo đi đến bên người mẹ mình, từ trong quần áo mẹ, gỡ đi một cái phù chú trên đó xuống.
Trong khoảnh khắc phù chú được gỡ xuống, một cỗ lệ khí đầy máu tanh cực lớn phóng lên cao.
Tu vi của Đông Vĩnh Nguyên rất thấp, nhất thời bị lệ khí kia làm cho giật mình lùi lại ba bước. Quý Lãng vẫn luôn trầm mặc không thèm để ý tới những thứ đồ kia cũng không khỏi nhìn về phía này. Rốt cuộc anh cũng hiểu được phần nào ánh mắt người khác nhìn anh, bởi vì người phụ nữ trên xe lăn kia, khuôn mặt thanh tú suy nhược lúc đầu, sau khi phù chú được gỡ bỏ, bỗng trở nên âm trầm dữ tợn.
Kiểu dữ tợn này không phải vì ngũ quan của bà thay đổi, mà là do khí chất đã thay đổi, là kiểu vừa nhìn thấy đã cảm giác được sự nguy hiểm và u ám trong đó. Khuôn mặt này chính là khuôn mặt vừa nhìn vào đã thấy không phải là người tốt trong truyền thuyết.
Mình trong mắt người khác cũng là bộ dạng như này sao? Hèn gì lại bị lão già kia kiểm tra giấy căn cước.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên chậm rãi mở ra, sự khát máu và tức giận từ đáy mắt lóe lên rồi biến mất, sau đó bị đồ vật gì đó cưỡng chế ép xuống. Bà hình như còn chút mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người con mình: “Tiểu Hạo, đây là đâu?”
“Mẹ, hôm qua không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Tụi con tìm được một vu sư, có cách hút lệ khí trên người mẹ ra.” Tang Văn Hạo nhẹ giọng giải thích với mẹ mình.
“Vu sư?” Ánh mắt của dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên chuyển hướng sang Vu Miểu Miểu và cả trận pháp quỷ dị không ngừng xoay tròn dưới lòng bàn tay của Vu Miểu Miểu: “Em gái nhỏ đây là vu sư sao?”
Vu Miểu Miểu gật đầu nói: “Tôi sắp bắt đầu thi pháp rồi, chút nữa bà đừng chống cự.”
Nhắc nhở xong, Vu Miểu Miểu bắt đầu vận chuyển vu lực rót vào trận pháp, sau đó trận pháp được khởi động, một chùm ánh sáng đen rực rỡ bùng phát từ hai bên trái phải đôi mắt, ngay lập tức hai vạch đen tách ra, một trước một sau nối trên người hai vợ chồng Tang Thiên.
Trong nháy mắt vạch đen nhập vào cơ thể, trong lòng dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên nổi lên một cảm giác quái dị, giống như có người đang hỏi bà có tự nguyện giao ra lệ khí trong linh hồn không.
Bà tất nhiên là nguyện ý, mười mấy năm qua, bà bị lệ khí này tra tấn đến sống không bằng chết, một ngày gần hai mươi tiếng là bị phù chú áp chế đến mê man, mỗi một giây phút bà đều muốn thoát khỏi lệ khí trên người mình. Cho nên khi vừa mới cảm nhận được vấn đề này, bà ngay lập tức đồng ý.
Trận pháp cảm nhận được tâm ý của dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên, ánh hào quang trong con mắt sáng bừng lên, vạch đen nối liền trên người bà bắt đầu không ngừng mở rộng và hấp thu, từ trong linh hồn bà hút ra một cỗ lệ khí đen đỏ.
Đông Vĩnh Nguyên và Tang Văn Hạo nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc trợn trừng mắt, đến tận bây giờ họ mới hoàn toàn tin rằng bí thuật của Vu tộc thật sự có thể hút lệ khí từ một linh hồn còn sống.
Theo lệ khí được hút ra, dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có, sự cáu kỉnh và khát máu trước đây phải tĩnh tâm thật nhiều mới có thể áp chế trong nháy mắt đều biến mất hết. Sau đó, bà phát hiện ra chỗ khác thường.
“Tiểu Hạo, ba con đâu?” Dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng chồng mình đâu, những lúc như này, sao Tang Thiên lại không ở đây được chứ.
“Ba tạm thời bị hội trưởng Tề gọi đi rồi ạ.” Tang Văn Hạo nói ra lý do mình đã chuẩn bị tốt từ trước.
“Đúng vậy, ở Hải Thành đang có tà tu hại người, chúng con tìm hồi lâu vẫn không tìm được tên đó, hội trưởng Tề biết dượng tới đây, nên tạm thời tìm ông ấy xin giúp đỡ.” Đông Vĩnh Nguyên cũng nói phụ họa vào, thậm chí còn tìm một cái cớ nghe có vẻ rất hợp lý.
Dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên nhíu lông mày, mắt nhìn về đầu bên kia vạch đen: “Người ở đầu bên kia là ai?”
Tang Văn Hạo và Đông Vĩnh Nguyên đồng thời cứng đờ, ai cũng không dám nói tiếp.
“Vu sư… em gái nhỏ, có thể nói cho tôi biết, người ở bên kia vạch đen là ai không?” Dì nhỏ Đông Vĩnh Nguyên hỏi Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Đông Vĩnh Nguyên cầm điện thoại, dùng cỡ chữ lớn nhất đánh ra một hàng chữ, bày ra cho cô coi:【Cứ trực tiếp hoàn thành khế ước.】
Vu Miểu Miểu thở dài, nói rõ sự thật: “Là tướng công của bà.”
Vu Miểu Miểu gọi Quý Lãng là tướng công đã quen, nên khi gọi chồng của người khác cũng theo thói quen kêu hai chữ tướng công.
“Bà chủ.” Đông Vĩnh Nguyên có chút nóng nảy.
“La hét cái gì, anh không phát hiện ra là trận pháp đang bị mắc kẹt à.” Vu Miểu Miểu chỉ vào khối lệ khí đang lơ lửng trên trận pháp, nói: “Dì nhỏ của anh sớm đã đoán ra rồi, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, không muốn đổi đi lệ khí. Tôi đã nói rồi, muốn khế ước thành công, đôi bên phải tự nguyện, hiện tại một bên đã đổi ý. Tôi cũng không có cách nào cưỡng ép dời đi được.”
Dừng một chút, Vu Miểu Miểu lại nhấn mạnh nói: “Tuy nhiên, tiền thì vẫn phải trả.”
Cô cũng đã mở trận pháp rồi, vu lực cũng đã bị tiêu hao đi rất nhiều, mặc kệ khế ước có hoàn thành được hay không, tiền vẫn phải thu. Chuyện quan trọng nhất là, cô đã đưa thẻ cho tướng công rồi, sao lại không biết xấu hổ mà lấy lại chứ.
Ừm, cái đó, sau này báo giá phải thêm vào mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!