Vu Sư
Chương 97
Trong biệt thự.
Quỷ công tử đang tham quan xung quanh, anh ta vốn tưởng mình trở về cùng mèo mun, sẽ được gặp vu sư kia ngay, kết quả không ngờ đến biệt thự, trong phòng một bóng người cũng không có, chỉ có một con mèo và một con quỷ.
Hơn nữa, biệt thự dùng để nuôi mèo nuôi quỷ này, thế mà lại trang trí rất xa hoa, và cực kỳ sạch sẽ. Tay vịn cầu thang không một hạt bụi, lầu trên lầu dưới còn có thùng rác ướt và khô, phòng dưới tầng hầm còn có thiết bị tập thể dục, lầu hai là phòng sách, trong phòng sách có một giá sách được xếp ngay ngắn, trên giá chứa đầy sách, những quyển sách này rất rõ ràng chưa được người ta đọc qua.
Đúng là phung phí của trời.
Là một sĩ tử từng muốn thi khoa cử làm quan, quỷ công tử đứng trước giá sách lưu luyến không rời.
Mà những quyển sách này, không phải là phát hiện bất ngờ nhất sau khi anh ta vào biệt thự, phát hiện bất ngờ nhất của anh ta chính là búp bê vải được diễm quỷ nhập vào, diễm cốt nhập vào búp bê, vậy mà có thể chạm được đồ vật, có thể sử dụng điều khiển xem ti vi, có thể gọi điện thoại, có thể cho mèo mun ăn.
Có thể nói, trừ việc không có cơ thể con người ra, cô ta có thể làm bất kỳ việc gì.
Làm một con quỷ lơ lửng mấy trăm năm, quỷ công tử thật sự quá khát vọng loại xúc cảm được chạm vào đồ vật, anh ta khát vọng hận không thể trực tiếp kéo nữ quỷ trong búp bê vải ra, sau đó tự mình chui vào.
Liễu Mị Nhi bị quỷ công tử nhìn mà run rẩy hoảng sợ, nhưng xuất phát từ bản năng và tự tin của diễm quỷ, cô ta lấy hết dũng khí, phát ra giọng nói dụ dỗ quỷ công tử: “Công tử, đừng nhìn nô gia như vậy, nô gia sợ.”
Nghe vậy, quỷ công tử quái dị nhìn Liễu Mị Nhi.
Trong lòng Liễu Mi Nhi vui vẻ, thầm nghĩ đối phương có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là nam quỷ, hơn nữa còn là nam quỷ thời cổ đại giống mình. Nghĩ như vậy, nỗi kinh hoảng trong lòng tan biến hơn một nửa, cô ta lại lần nữa dụ dỗ nói: “Công tử muốn thế nào, công tử cứ nói là được, nô gia đều nghe theo.”
Lúc nói chuyện, Liễu Mị Nhi che nửa gương mặt, còn liếc nhìn quỷ công tử, bộ dáng này, thực sự là e thẹn say lòng người.
Đương nhiên, tiền đề là, cô ta phải là bản thể đã.
Nhưng lúc này, cô ta chỉ là búp bê vải lớn cỡ lòng bàn tay, vải bố thô ráp, thần sắc thẹn thùng kia, hoàn toàn không thể truyền đạt được. Lúc này quỷ công tử nhìn qua, không chỉ không cảm thấy đối phương e thẹn say lòng người, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng sợ.
Chẳng trách khi trước nói đến thuật vu cổ đều phải biến sắc, búp bê vải biết cử động, quả thật là cực kỳ quái dị đáng sợ. Ngay cả lệ quỷ có thâm niên như anh ta, nhìn thấy cũng có chút không thích ứng.
“Công tử?” Liễu Mị Nhi lại vặn cơ thể.
Quỷ công tử nhịn đến không thể nhịn được nữa, búng một ngón tay, một luồng âm khí thoáng chốc bắn ra, khiến cơ thể búp bê của Liễu Mị Nhi va vào tường.
Tuy Liễu Mị Nhi không cảm nhận được đau đớn, nhưng một chút âm khí mạnh mẽ lại khiến cơ thể cô ta cứng ngắc một lúc lâu không dám cử động, giống như đã chết.
“Meo!” Lúc này, mèo mun cảnh cáo kêu một tiếng.
“Yên tâm, ta không giết cô ta. Chỉ là dáng vẻ vờ vịt của cô ta quá khó coi, nhất thời không nhịn được.” Quỷ công tử giải thích.
Liễu Mị Nhi vì được chủ nhân mèo bảo vệ mà khôi phục thần trí, đột nhiên nghe thấy câu này, lập tức cảm thấy tôn nghiêm diễm quỷ của mình bị đả kích thương tích đầy mình. Cả cơ thể quỷ, lập tức cuồng bạo: “Bà đây sao lại khó coi được, năm đó biết bao quyền quý đều quỳ rạp dưới chân váy của bà đây. Không có phản ứng với tôi, đều không phải đàn ông!”
Cơ thể có thể bị giẫm đạp, nhưng tôn nghiêm của diễm quỷ thì không được.
Quỷ công tử híp mắt, hừ một tiếng bật cười: “Cô đang mắng tôi?!”
Liễu Mị Nhi sau khi phẫn nộ biết bản thân mình xúc động, nhìn quỷ khí mạnh mẽ như muốn xông lên trời kia, hoảng loạn nhào về phía điện thoại, gọi cho Vu Miểu Miểu: “Vu sư đại nhân cứu mạng ~ ~”
“Meo!” Mèo mun lại cảnh cáo kêu lên lần nữa.
Quỷ công tử tất nhiên sẽ không thật sự muốn giết Liễu Mị Nhi, anh ta còn có chuyện muốn xin vu sư, sao có thể động đến quỷ bộc của cô được.
Quỷ công tử đợi Liễu Mị Nhi gọi điện xong, mới thu hồi hơi thở, vung tay áo, rất lịch sự chắp tay với Liễu Mị Nhi: “Nguyên Bạch thất lễ, tuy tư dung của cô nương hơn người, nhưng bây giờ trong búp bê vải không thể hiện được một phần vạn. Chi bằng cô nương hiện thân?”
“Tôi không mắc mưu đâu, nếu tôi ra ngoài, anh giết tôi chẳng phải sẽ dễ hơn sao. Tôi cho anh biết, tôi đã gọi điện rồi, vu sư đại nhân rất nhanh sẽ qua đây.” Liễu Mị Nhi xuất thân từ thanh lâu, rất biết nhìn sắc mặt người khác, sao cô ta có thể bị dáng vẻ đột ngột thay đổi của quỷ công tử lừa gạt được. Cho dù đối phương tuấn tú phi phàm, nhưng kẻ mặt người dạ thú trên đời này rất nhiều. Hơn nữa nếu đối phương là người tốt, sao có thể biến thành lệ quỷ hung hãn như vậy.
Quỷ hiểu quỷ nhất, quỷ công tử này cả người đầy huyết khí, đó là oán khí ngập trờ giết biết bao nhiêu người mới nhiễm vào được.
“Hừ.” Quỷ công tử thấy không lừa được, rất thất vọng. Anh ta còn muốn lừa đối phương ra ngoài, để mình vào chơi.
Khoảng thời gian phía sau, Liễu Mị Nhi vẫn luôn gắt gao nấp sau lưng mèo mun, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách với quỷ công tử. Cho đến khi người giao đồ ăn gọi điện.
“Là cô Liễu Mị Nhi phải không ạ? Đồ ăn của cô đến rồi.”
Cơ thể búp bê của Liễu Mị Nhi không thể cầm điện thoại được, chỉ có thể đặt điện thoại lên bàn, sau đó bấm loa ngoài để nghe máy, cho nên quỷ công tử có thể nghe rõ ràng giọng nói của anh chàng giao đồ ăn ở đầu kia điện thoại.
“Là tôi.” Liễu Mị Nhi đáp.
“Tôi đọc ghi chú đây, cô Liễu Mị Nhi, cô nghe nhé.” Sau đó, anh chàng giao đồ ăn đọc lên: “Đồ ăn này, là của cô Liễu Mị Nhi trong biệt thự.” Giọng nói rất thành khẩn.
Thực ra những anh chàng giao đồ ăn quanh đây đã rất quen thuộc với một loạt lưu trình thao tác như vậy, chỉ cần giao đến địa chỉ này, đều phải đọc một câu thoại, hoàn toàn có thể không cần gọi đến. Nhưng vì giọng nói của Liễu Mị Nhi quá mềm mại êm tai, khiến cho mấy anh chàng giao đồ ăn, để được nghe giọng nói của Liễu Mị Nhi, đều tự động gọi đến.
“Anh vất vả rồi, thiếp thân có lễ.” Liễu Mị Nhi tự nhiên đáp.
“Không cần khách sáo, chúc cô dùng bữa vui vẻ.” Anh chàng giao đồ ăn mãn nguyện, lưu luyến không nỡ cúp máy.
Liễu Mị Nhi đang định ra ngoài lấy đồ ăn, đột nhiên cảm nhận ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn thẳng vào mình, sau đó cả thân quỷ cô ta rùng mình, lại rúc về sau lưng mèo mun.
Cùng lắm thì không ăn bữa này, đợi vu sư đại nhân đến rồi tính sau.
Sau khi quỷ công tử nghe hết cuộc đối thoại, cánh cửa thế giới mới lại được mở ra. Vu sư dùng biệt thự nuôi quỷ, cho quỷ đọc sách, cho quỷ xài điện thoại cũng thôi đi, thế mà còn cho quỷ tiêu tiền? Hơn nữa muốn ăn gì đều có thể mua sao? Chắc không phải đồ trong căn nhà này, đều do con quỷ kia mua đấy chứ.
“Cô gọi đồ ăn sao?” Quỷ công tử hỏi cô ta.
“Phải…thì thế nào.”
“Gọi món gì?”
“Bánh cuốn.”
“Chưa từng ăn.” Anh ta ở nhà họ Điêu nhiều năm như vậy, trừ mùng một ngày rằm, người nhà họ Điêu dùng nhang đèn trái cây cúng cho anh ta, thỉnh thoảng còn có thể thêm con gà hay heo quay cùng một vò rượu, những món khác đều chưa từng nhìn thấy.
Ngày nào anh ta cũng ở cạnh Điêu Vĩnh Niên, đã thấy ông ta ăn qua nhiều món, nhưng anh ta trước giờ đều không chủ động yêu cầu Điêu Vĩnh Niên. Hơn nữa ở cùng Điêu Vĩnh Niên, anh ta cũng chẳng có khẩu vị gì.
“Hay là, tôi gọi cho anh một phần nhé?” Liễu Mị Nhi biết quan sát sắc mặt, lập tức nói.
Vẻ mặt quỷ công tử nhìn cô ta thoáng chốc ôn hòa hơn nhiều, ý cười nơi đáy mắt không còn phải cố ý ngụy tạo nữa, nhiều hơn một phần thật lòng: “Vậy thì cám ơn cô nương chiêu đãi.”
“Không…không cần khách sáo, công tử muốn ăn loại bánh cuốn nào?” Liễu Mị Nhi hỏi.
“Xin hãy nói rõ thêm.”
Có lẽ phát giác được thiện ý của quỷ công tử, Liễu Mị Nhi cũng không sợ nữa, đi ra khỏi sau lưng mèo mun, mở app giao đồ ăn, tìm quán bánh cuốn mình đặt ban nãy, chỉ vào đủ loại bánh cuốn bên trên nói: “Bánh cuốn của quán này có mấy loại, đơn giản nhất là bánh cuốn trứng gà, có bánh cuốn trứng gà nhân thịt, còn có loại nhân bắp. Chỗ này có rất nhiều nước chấm, anh muốn ăn thì có thể thêm vào. Còn có loại có ớt hoặc không ớt, anh muốn ăn cái nào. Hay là chọn cả hai luôn, anh thử xem cái nào ngon, thì ăn cái đó.”
“Tâm tư cô nương tỉ mỉ, suy nghĩ chu toàn, Nguyên Bạch nghe theo cô nương.” Quỷ công tử lên tiếng.
“Công tử quá khen.” Liễu Mị Nhi được khen cảm thấy thoải mái, lập tức đặt đồ ăn, cay hay không cay đều đặt cho Nguyên Bạch một phần.
Cho nên, hai mươi phút sau, khi Vu Miểu Miểu và Quý Bạch vội vàng chạy đến biệt thự, cảnh tượng nhìn thấy chính là hai con quỷ, một người ngồi xổm trước bàn trà, một người ngồi trên bàn trà, cùng ăn bánh cuốn. Trong ti vi treo trên tường, còn phát một bộ phim cổ trang. Không khí, vô cùng hòa hợp.
“A, thư sinh mặt trắng này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Đỗ Thập Nương này có lẽ sẽ bị lừa.” Liễu Mị Nhi bình luận.
“Thư sinh mặt trắng này ăn mặc như kẻ có học, nhưng mấy câu thơ sáng tác ra, thật sự quá khó coi.” Quỷ công tử cũng bình luận.
“Nguyên công tử khi còn sống văn chương nhất định rất tài hoa?” Liễu Mị Nhi lộ vẻ sùng bái.
“Không dám, không dám, chỉ thi cử nhân thôi.” Quỷ công tử khiêm tốn nói.
“Thì ra là lão gia cử nhân, thiếp thân thấy công tử trẻ tuổi như vậy, nếu không phải tuổi trẻ mất sớm, nhất định có thể đề danh bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố.”
“Có thể đề danh bảng vàng hay không thì chưa biết, nhưng kì thi điện hẳn sẽ được tham gia.”
Vu Miểu Miểu nhìn cảnh tượng trước mặt, khóe miệng không khỏi co rút, cặp quỷ cổ đại này, ngược lại cũng có tiếng nói chung đấy.
“Đang ăn à?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Hai người đồng thời quay đầu, Liễu Mị nhìn thấy hai người không biết đã đến từ khi nào, kinh ngạc vội vàng nhảy lên, hành lễ với hai người: “Liễu Mị Nhi gặp qua vu sư đại nhân, gặp qua anh Quý.”
Quỷ công tử lại ung dung bình tĩnh hơn nhiều, anh ta đứng lên, chỉnh sửa góc áo hơi loạn của mình, lúc này mới ôm quyền hành lễ với Vu Miểu Miểu: “Nguyên Bạch, gặp qua vu sư đại nhân, gặp qua anh Quý, gặp qua, búp bê vu cổ.”
“Ahahaha…” Búp bê thấy có người chào hỏi mình, lập tức phát ra tiếng cười sảng khoái, coi như đáp lời.
Quỷ Lãng cảm nhận được quỷ khí mạnh mẽ từ trên người của quỷ công tử, coi như là lệ quỷ có tu vi cao nhất mà mấy năm nay anh từng gặp, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ cảnh giác.
Vu Miểu Miểu đánh giá quỷ công tử một lúc, nghi ngờ nói: “Với tu vi của anh, linh miêu hẳn sẽ không đánh lại anh, sao anh lại qua đây?”
“Mèo của nhà vu sư cực kỳ thông minh, nó không hề chính diện ra tay với tôi, mà lợi dụng trí tuệ, trộm đi xương ngón tay chủ nhân khi trước dùng để điều khiển tôi.” Quỷ công tử nói.
“Meo!” Mèo mun xuất hiện đúng lúc, đầu nhỏ giương cao, móng vuốt vươn về phía trước, lộ ra sợi dây đỏ quấn bên trên, cùng xương ngón tay treo trên dây đỏ.
Dáng vẻ kiêu ngạo kia, dường như đang nói, chỉ là chuyện nhỏ, tôi dùng chút trí tuệ là giải quyết được ngay.
“Chủ nhân khi trước?” Vu Miểu Miểu nhướng mày, quỷ công tử này bị bắt nhiều nhất là hai tiếng, nhanh như vậy đã phản chủ, hơn nữa còn ở trong tình huống khế ước trên xương ngón tay vẫn chưa được giải trừ.
Phải biết, nếu khế ước vẫn còn, quỷ bộc không được coi là tự do.
“Đúng vậy, Nguyên Bạch bị mèo của vu sư bắt, đương nhiên sau này, sẽ là người của vu sư cô.” Quỷ công tử cung kính nói.
Chân mày Quý Lãng nhướng lên, ánh mắt như dao phóng tới, sức mạnh mộng yểm toàn thân bành trướng, đột nhiên bắt đầu không chịu khống chế.
Nụ cười của quỷ công tử không thay đổi, ung dung bổ sung: “Nguyên Bạch dùng từ không thỏa đáng, bây giờ người đã chết, là vong hồn, làm quỷ của vu sư mới phải.”
Quý Lãng thu hồi tầm nhìn, đột nhiên lại tìm được cách khống chế sức mạnh mộng yểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!