Vũ Thần Thiên Hạ - Chương 13: Vô tội bị bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Vũ Thần Thiên Hạ


Chương 13: Vô tội bị bắt cóc


– Tìm Phục Nhất Bạch đi.

Lông mày của Đỗ Thiếu Phủ giật giật, nhất định phải mau chóng tu luyện công pháp mới được, nhét bình ngọc cùng hai cái hộp gấm vào trong ngực, Đỗ Thiếu Phủ quyết định suốt đêm đi tìm Phục Nhất Bạch, nhìn xem lão nhân kia có biết Tử Khí Triều Dương Kinh đặt ở đâu hay không.

Rời phòng, Đỗ Thiếu Phủ đi thẳng đến Tàng Võ Lâu.

Đỗ gia có hộ vệ, cũng có cường giả, nhưng Đỗ Thiếu Phủ ở trong đêm đen vẫn vô cùng thuần thục vòng qua không ít đình viện, trực tiếp đến Tàng Võ Lâu.

– Sao ở nơi này vẫn có thể nghe được tiếng sáo kia, đến cùng là từ đâu tới.

Vừa đến Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ lại ẩn ẩn nghe tiếng sáo gần đây thường xuyên nghe được, tiếng sáo kia như dòng chảy róc rách triền miên không dứt, lại như suối nước thanh thuần khoan khoái, làn điệu xoay chuyển, nhất thời lại u oán uyển chuyển, phảng phất như thiếu nữ nói tâm sự, tưởng niệm tình lang.

Tiếng sáo tựa hồ càng ngày càng ai oán, cũng càng lúc càng lớn, giống như đang từ phương xa từ từ tới gần.

Tuy đối với tiếng sáo có chút kỳ quái, nhưng Đỗ Thiếu Phủ không quá lưu ý, trực tiếp vào Tàng Võ Lâu, Phục Nhất Bạch cho tới nay đều ở tầng thứ nhất của Tàng Võ Lâu, bất quá nơi đó Đỗ Thiếu Phủ rất ít đi.

Đỗ Thiếu Phủ vào trong phòng của Phục Nhất Bạch, phòng rất sạch sẽ, bởi vì căn bản không có bao nhiêu thứ, hoàn toàn loạn không được, bất quá cũng không có bóng dáng của Phục Nhất Bạch.

– Buổi tối lại chạy đi đâu.

Phòng không lớn, liếc mắt một cái có thể thấy hết, trong phòng cũng không có bóng dáng của Phục Nhất Bạch.

– Xuy.

Phía sau tựa hồ có dao động, Đỗ Thiếu Phủ xoay người nói:

– Lão Bạch, vừa rồi ngươi đi đâu…

Giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ còn không có hạ xuống, xoay người, khuôn mặt đọng lại, phía sau đến căn bản không phải Phục Nhất Bạch, mà là một phụ nhân, một phụ nhân rất đẹp, thoạt nhìn bốn mươi tuổi, người mặc cung trang váy dài, màu lam nhạt hơi phiêu động, có vẻ cực kì tinh khiết cùng cao nhã, giống như có thêm một loại quý khí trời sinh, làm cho người ta nhìn, không khỏi tâm sinh kính sợ.

– Các hạ là ai?

Đỗ Thiếu Phủ sợ ngây người, sau đó lập tức cảnh giác, mỹ phụ nhân này không phải người của Đỗ gia, mà Tàng Võ Lâu là Đỗ gia cấm địa, một phụ nhân xa lạ ở buổi tối xuất hiện ở Đỗ gia cấm địa, Đỗ Thiếu Phủ không thể không cảnh giác.

– Ngươi là gì của Phục Nhất Bạch?

Phụ nhân ăn mặc cực kì bình thường, nhưng lộ ra một loại quý khí, thanh âm thanh thúy dừng ở trong tai Đỗ Thiếu Phủ, như làm Đỗ Thiếu Phủ không thể cự tuyệt, nhất thời trả nói:

– Ta là đại… bằng hữu của Phục Nhất Bạch.

Đỗ Thiếu Phủ vốn muốn nói là đại ca của Phục Nhất Bạch, bất quá lúc trước đáp ứng qua đối phương, trước mặt người khác cho hắn mặt mũi, bởi vậy lập tức sửa lại nói là bằng hữu.

– Ngươi là bằng hữu của hắn?

Tố y phụ nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hơi chút dao động, sau đó con mắt hiện ra vẻ u nhã, miệng nổi lên độ cong, thở dài:

– Hắn thật có thể làm ra sự tình bực này a.

– Đại tỷ, ngươi là bạn của Lão Bạch sao?

Đỗ Thiếu Phủ mở miệng hỏi, từ trong giọng nói của tố y phụ nhân, tựa hồ nhận thức Phục Nhất Bạch, chỉ là kỳ quái khi nào Phục Nhất Bạch nhận thức người có khí chất như thế, thậm chí không có nghe Phục Nhất Bạch nhắc qua tố y phụ nhân này tồn tại, cũng chưa từng nghe Phục Nhất Bạch nhắc qua mình ở ngoài kết giao người nào.

Tố y phụ nhân căn bản không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt như nước, nhìn lướt qua trong phòng của Phục Nhất Bạch, sau đó chu môi nói:

– Ngươi cùng hắn có liên quan, hắn trốn tránh ta, ta đành phải mang ngươi đi.

Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí không có nhìn thấy tố y phụ nhân có động tác gì, đột nhiên không gian quanh người như đọng lại, căn bản không thể nhúc nhích, ngay cả huyền khí trong cơ thể cũng đình trệ, sau đó một bàn tay dừng ở trên đầu vai.

– Di.

Thời điểm bàn tay dừng ở trên đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt tố y phụ nhân có một chút ngoài ý muốn, nhưng thân ảnh lập tức xoay chuyển, biến mất khỏi tại chỗ.

Hạo nguyệt ở trên màn trời, vô số ánh sao lấp lánh.

Giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ bị tố y phụ nhân cầm lấy bả vai, rõ ràng là bàn tay kia vô lực, nhưng thân hình thân bất do kỷ bị mang theo tới giữa không trung, cấp tốc xẹt qua kiến trúc liên miên bát ngát trong Thạch Thành, cuối cùng xuất hiện ở trong sơn mạch mênh mông vô bờ.

Cự sơn uốn lượn phập phồng, mênh mông vô bờ, nguyệt hoa nở rộ, đại thụ rậm rạp.

– Cường giả, tuyệt đối là cường giả.

Giữa không trung, khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ bị gió thổi đau nhức, cũng nhịn không được chấn kinh, ngự không mà đi, thực lực bực này ngay cả đại bá cùng Nhị bá cũng không thể làm được, chỉ có cường giả trong truyền thuyết mới có thực lực thủ đoạn như vậy a.

Trong rừng rậm, một ngọn núi cao hơn ngàn thước, đứng sừng sững, quái thạch lởm chởm, một khối cự nhai đứng thẳng, thẳng sáp sườn núi, thế như Thương Long ngẩng đầu.

Tố y phụ nhân mang theo Đỗ Thiếu Phủ dừng ở trên đỉnh núi, tiện tay buông Đỗ Thiếu Phủ ra, chẳng qua bàn tay điểm trên ngực Đỗ Thiếu Phủ một cái, Đỗ Thiếu Phủ thân bất do kỷ mở miệng, một vật giống như đan dược bắn vào yết hầu, cuối cùng tiến vào trong bụng.

– Đại… Tiền bối, ngươi cho ta ăn cái gì.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ đại biến, lấy tay muốn móc đan dược ra, nhưng nước mắt bị móc đến chảy dài, nhưng đan dược thì không có chút phản ứng, như đã hòa tan ở trong bụng.

Tố y mỹ phụ nhân chút không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ, bước sen nhẹ nhàng, khoanh chân ngồi ở trên một tảng đá, ánh mắt nhìn quần sơn rậm rạp xa xa, cũng không biết nghĩ cái gì.

– Tiền bối, ta cùng lão nhân Phục Nhất Bạch kia kỳ thực không có quan hệ gì, nếu ngươi cùng hắn có ân oán, sợ là bắt sai người a.

Đỗ Thiếu Phủ nguyên bản tưởng rằng mỹ phụ nhân này là bạn của Phục Nhất Bạch, bất quá hiện tại xem ra, mỹ phụ nhân này tuyệt đối là cùng Phục Nhất Bạch có thâm cừu đại hận, trong lòng đã yên lặng thăm hỏi cả nhà Phục Nhất Bạch một lần, mình là bị tai bay vạ gió a.

Mỹ phụ nhân quay đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

– Nếu ngươi không có quan hệ gì tới hắn, vậy lưu ngươi cũng không có tác dụng gì, hiện tại trước hết giết ngươi a.

Thanh âm băng hàn làm trong lòng Đỗ Thiếu Phủ run lên, sau đó sắc mặt xoay chuyển, tràn đầy chính khí nói:

– Tiền bối, ta cùng Lão Bạch không có quan hệ gì, bất quá chúng ta từng có giao tình sinh tử, từng đã ngủ chung giường, mặc chung một cái quần.

– Chỉ cần ngươi đừng nghĩ chạy, trước mắt ngươi còn có thể sống rất tốt, bất quá nếu Phục Nhất Bạch không tới cứu ngươi mà nói, như vậy sẽ rất khó cam đoan.

Mỹ phụ nhân nói với Đỗ Thiếu Phủ.

– Lão Bạch nhất định sẽ đến, nhưng nơi này cách Thạch Thành rất xa, nếu Lão Bạch lại đây, sợ là ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, chúng ta đợi lâu một chút, Lão Bạch nhất định sẽ trở về.

Đỗ Thiếu Phủ khẳng định nhìn mỹ phụ nhân nói, nhưng trong lòng đã sớm rơi lệ, chung quanh hẳn chính là Man Thú sơn mạch ở ngoài Thạch Thành, đồn đãi nơi này là thiên hạ của yêu thú, trước đừng nói Phục Nhất Bạch có thể đến Man Thú sơn mạch hay không, dù đến, lão nhân chỉ biết ăn trộm trứng chim kia sợ là cũng không thể từ trong tay mỹ phụ nhân tu vi cường đại này cứu mình a.

Mỹ phụ nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, cuối cùng không nói gì, tay áo run lên, trong bàn tay xuất hiện một cây sáo, hơi hé môi, sau đó tiếng sáo tựa như thiên âm truyền ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN