Vũ Trụ Huyền Kỳ - Chương 25: Sơn mạch mênh mông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vũ Trụ Huyền Kỳ


Chương 25: Sơn mạch mênh mông


“Bách Liệt Lưu Tinh!”.

Phanh phanh phanh…Ầm…

Trần Phàm trăm quyền tề xuất, nắm đấm như mưa như đạn trút lên người một con yêu thú, máu văng tung tóe…Cuối cùng cũng khiến nó đổ gục. Hắn đi đến lấy chân dứ dứ vào người một con trâu lớn, dáng vẻ không khỏi chật vật. Đây là con Thiết Giáp Man Ngưu thứ hai hắn gặp được ở trong sơn mạch, tu vi chân khí cảnh sơ kỳ, đưa cho hệ thống sẽ đổi được 20 điểm năng lượng.

Loài yêu thú này có lớp da cứng và dày như sắt thép, trâu chó vô cùng. Cũng may nhờ có cuốn Đại Cương Sơ Cấp Yêu Thú, hắn có thể hiểu rõ hơn về một số tập tính của nhiều loài yêu thú. Biết Thiết Giáp Man Ngưu thích ăn nhất là Hồng Lạc Quả, hắn bèn hái một đống rồi dụ nó ra khỏi hang, yêu thú này tuy lực phòng ngự kinh người, cặp sừng nhọn hoắt có thể xuyên thủng sắt thép, nhưng lại có điểm yếu là rất ngốc, linh trí phát triển chậm hơn các loài khác, đúng là ngốc như trâu.

Mặc dù vậy, Trần Phàm cũng không phải dễ dàng mà giết được. Hắn phải vật lộn với nó suốt một ngày một đêm, con trâu này trông to xác vậy mà lại chạy cực nhanh, hắn cứ phải hết đánh lại đuổi, hết đuổi lại đánh mới có thể hạ gục được con yêu thú này.

Với thực lực của hắn bây giờ thì phải là yêu thú chân khí sơ kỳ mới bỏ công săn giết, trung khí thì có vẻ không nổi nhưng có thể bảo mạng được. Còn cảnh giới hư khí thì đến bao nhiêu hắn đập bấy nhiêu, yêu thú luyện thể thì dùng làm thức ăn qua ngày.

Điều đáng ngạc nhiên là Trần Phàm chỉ dùng tay không đấm chết yêu thú, ngay cả với Thiết Giáp Man Ngưu cũng vậy, đây là một cách tôi luyện thực chiến điên cuồng của hắn, cũng chỉ có hắn mới làm được như vậy.

Trên thực tế thì Trần Phàm phần lớn đều dựa vào Đế Vương Chiến Khải trong người, hiện tại đã hình thành một mô mỏng trong cơ thể, nằm ngay giữa da và thịt, có thể điều động tự nhiên không khác gì tay chân của mình. Hắn dồn tất cả mô giáp lại hai đầu nắm tay, tuy các bộ phận khác đã mất đi bảo vệ nhưng vì thế mà song quyền của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, phối hợp với Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền thì dù là thiết giáp của yêu ngưu cũng không thể chịu nổi.

“Xem ra chỉ có thôn phệ binh khí pháp bảo thì chiến khải của ta mới nhanh chóng tấn cấp được”.

Trần Phàm ngồi xuống điều tức, hắn âm thầm ngẫm nghĩ. Đúng vậy, theo tin tức nhận được khi tu luyện hình thái này, Đế Vương Chiến Khải cần thôn phệ càng nhiều binh khí càng tốt, điểm yếu là chỉ tiêu hóa được kim loại mà thôi, những tài liệu khác chắc phải tấn cấp lên cao hơn mới có thể “ăn” được.

Nếu chỉ hấp thu kim linh khí trong thiên địa thì còn lâu mới đủ, thực sự chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Tuy nhiên hiện tại Trần Phàm chưa có đủ khả năng đi làm điều này, đi mua binh khí pháp bảo về ăn. Vấn đề chung quy vẫn chính là tiền, binh khí giá cả đã không rẻ, mà pháp bảo thì còn đắt đỏ hơn nhiều.

Binh khí hay pháp bảo cũng vậy, đều chia thành các loại phẩm cấp giống như đan lô (phàm, vương, hoàng, đế, thánh). Nhưng điểm khác biệt giữa binh khí và pháp bảo chính là: Binh khí chỉ có một công dụng duy nhất dựa theo loại hình của chúng. Ví dụ như đao, thương, kiếm…chỉ là binh khí chuyện về công kích, còn áo giáp, hộ thuẫn lại là binh khí chỉ chuyên về phòng ngự. Cho nên binh khí chỉ xoay quanh hai tác dụng cơ bản nhất là tấn công và phòng thủ mà thôi. Còn pháp bảo thì lại khác, chúng đa dạng hơn về chức năng rất nhiều so với binh khí, không chỉ có thể dùng làm vật vừa công kích vừa phòng ngự, mà còn có các tác dụng đặc thù khác như tăng tốc độ di chuyển – pháp bảo phi hành, dùng để luyện khí luyện đan – pháp bảo dung lô…Thậm chí có loại pháp bảo bao gồm tất cả chức năng kể trên. Tóm lại binh khí và pháp bảo chỉ khác nhau ở chỗ một cái thì chuyên về một tác dụng, còn cái kia thì bao hàm nhiều tác dụng hơn. Cho nên pháp bảo cũng có thể gọi là binh khí, mà binh khí cũng có thể trở thành pháp bảo, hai cái này có thể gộp chung với nhau.

“Sắp sửa lên được hư khí hậu kỳ rồi, có lẽ chiến đấu với vài con yêu thú chân khí cảnh nữa là ta có thể đột phá”.

Trần Phàm trước khi trở về thành, rồi gia nhập Trần gia cũng đã có tu vi hư khí trung kỳ. Bây giờ mới qua có một hai tháng, đối với người khác thì loại tốc độ này có thể hù chết họ rồi. Nhưng đối với hắn mà nói cũng bình thường thôi, đơn giản vì hắn có yêu đan cung cấp năng lượng liên tục. Một ngày tu luyện của hắn gấp hang chục lần người thường. Tuy nhiên sau khi xài hết quả yêu đan kia thì tốc độ chắc chắn sẽ chậm lại, hơn nữa còn chậm chạp đến cực điểm. Bởi công pháp mà hắn tu luyện, chưa kể những hình thái khác, chỉ riêng Vũ Trụ Vi Thể đã ngốn rất nhiều tài nguyên rồi, đến lúc đó hắn sẽ phải tính đường khác.

Trần Phàm cẩn thận đi sâu hơn vào trong sơn mạch một chút, so với lần đầu tu luyện trong này. Nhưng đối với Cổ Âm sơn mạch thì đây thực sự chỉ như một lớp “áo” cực mỏng mà thôi, nghe đồn nếu như gộp chung năm cái đế quốc lại với nhau rồi ném vào Cổ Âm sơn mạch thì cái tổ hợp đó cũng nhỏ đến thương cảm, có người còn nói sơn mạch này áng chừng phải rộng bằng trăm cái đế quốc Thiên Uy. Một cái đế quốc to lớn thế nào hắn có thể hình dung ra, sở hữu năm vạn sáu ngàn tòa thành, vậy nên có thể thấy Cổ Âm sơn mạch mênh mông tới mức nào, bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu điều huyền bí và đáng sợ?

“Hãn Huyết Trư!”.

Hai mắt Trần Phàm Lúc này sáng lên hình ngôi sao, hắn đã phát hiện ra một con yêu thú. Đây thoạt nhìn giống như một con lợn rừng nhưng trông đồ sộ hơn nhiều. Nó có hai cặp răng nanh, cặp phía trước chĩa ra cong vút, to gấp rưỡi cặp phía sau, nhọn hoắt như ngà voi, trên đầu còn có cái bờm như bờm ngựa, cả thân hình giống như một con voi lớn, thậm chí nên nói là to hơn voi mới đúng.

Nghe nói thịt của Hãn Huyết Trư thơm ngon vô cùng, so với thịt lợn nhà mà nói chính là một trời một vực, chắc chắn còn ngon hơn cả thịt nhím yêu tối qua hắn ăn vô số lần. Nghĩ tới đây Trần Phàm không khỏi nuốt nước miếng đánh ực, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Hãn Huyết Trư như nhìn một con mồi béo bở. Đồng thời cũng có chút hơi phân vân, nên hiến cho hệ thống hay để bản thân sử dụng đây?.

Con Hãn Huyết Trư này tu vi không tệ, đã đạt tới hư khí hậu kỳ, nhưng nếu so với Thiết Giáp Man Ngưu thì thực không đáng để so sánh. Giờ chỉ có yêu thú chân khí mới khiến Trần Phàm phải e dè đôi chút, nếu không từ hư khi trở xuống hoàn toàn chỉ có số phận bị hắn làm thịt.

Hãn Huyết Trư lúc này đang súc thế sắp sửa tấn công, nó hơi cúi cái mõm xuống thấp, một chân trước cào cào lên mặt đất, cuối cùng rống lên lao về phía Trần Phàm, tốc độ như một đầu siêu xe. Tiếng rống của nó khiến nó trở nên là một con vật có thân hình của lợn rừng chứ chẳng phải lợn, vì đây rõ ràng không phải tiếng lợn kêu, mà là một thanh âm vừa chói vừa trầm.

Trần Phàm tốc độ cũng đâu phải dạng vừa, cái này nên né trước thì hơn, hắn lách người nhảy sang một bên tránh thế xung phong ủi đất của Hãn Huyết Trư, con lợn này đâm ngay vào một gốc cây lớn, gốc cây lập tức toác ra rồi đổ ầm xuống, quả là lực công kích ghê gớm.

“Cô Tinh Tuyệt Sát!”.

Trần Phàm tống ra một quyền cực mạnh. Da thịt của nó vậy mà khá chắc chắn, bị trúng một chiêu vừa rồi chỉ bị đánh văng ra xa. Tuy nhiên lực lượng của hắn là mạnh mẽ thế nào, Cô Tinh Tuyệt Sát giờ không khác gì một phát bắn của đại pháo, Hãn Huyết Trư tuy không chết cũng đã bị thương nặng.

Biết gặp phải đối thủ mạnh hơn, yêu thú vội quay người thục mạng bỏ chạy, Trần Phàm làm sao lại để con mồi thoát được, một tiếng éc dài vang lên, mấy ngày tới là có thịt ngon để ăn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN