Vừa Chạm Là Cháy
Chương 100: Kết thúc
Hạ tuần tháng tám, trời sáng khí trong, vạn dặm không mây.
Lý Quế Dung bước nhanh tới bên cửa sổ, “soạt” một tiếng kéo nhanh tấm rèm ra, ánh nắng mặt trời sáng rực nháy mắt chiếu sáng toàn bộ phòng. Bà đá rớt một chiếc dép lê, đạp một chân lên thiếu niên đang ngủ say trên giường, nổi giận nói: “Hôm qua mày còn thề thốt nói không cần mẹ gọi mày, tự mày đặt đồng hồ báo thức cơ mà?”
Bà trực tiếp xốc chăn lên, nhấc cổ áo nam sinh đang ngủ lên.
Vu Tẫn bị bà dọa tỉnh, trái tim đập thình thịch,vừa mở mắt đã thấy là hơn tám giờ, tức khắc càng hoảng loạn.
Nhưng hoảng loạn xong, bản năng trốn tránh khi gặp chuyện của nó lại khởi động, lại bình tĩnh nói: “Nếu đã muộn rồi thì dứt khoát không đi đi! Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ cho con đi.”
“Mẹ mẹ nó có điện thoại giáo viên của mày sao?”
“Phải ha, không có.” Vu Tẫn bừng tỉnh, hôm nay là ngày tân sinh báo danh, đến chính nó còn chưa gặp qua chủ nhiệm lớp.
Lý Quế Dung ném cho nó hai mươi tệ: “Chạy nhanh lên, đi ra ngoài bắt xe còn kịp.”
Vu Tẫn không tình nguyện mà xuống giường thay quần áo, suy nghĩ xem hôm nay nên phối hợp như thế nào mới có thể để lại ấn tượng tốt với các bạn nữ trong lớp. Kết quả Lý Quế Dung tìm kiếm đồng phục của Vu Nhiên, nói cho nó: “Mặc cái này của anh mày, đừng có mặc mấy thứ hoa hòe hoa sói của mày, giáo viên vừa thấy mày đã thấy ấn tượng xấu.”
“Mới khai giảng mặc đồng phục cái gì chứ! Hơn nữa năm con thì đổi kiểu đồng phục rồi, không khó coi như của anh!”
Vu Tẫn đẩy Lý Quế Dung ra khỏi phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, Vu Tẫn ngồi xuống ngây người, nhìn kệ sách còn bày một loạt mô hình nhân vật manga anime, hốc mắt nhịn không được lại ươn ướt.
Nó không có thói quen đặt đồng hồ báo thức, bởi vì trước kia mỗi lần Vu Nhiên rời giường đều sẽ tiện tay đánh thức nó. Mà anh nó hiện tại đã tới Bắc Kinh học đại học, không chỉ có phòng của họ trống đi rất nhiều, đến cuộc sống của nó cũng thiếu đi náo nhiệt, thời điểm một mình đợi ở nhà sẽ cảm thấy tịch mịch.
Nhưng ngẫm lại, năng lực của anh trai nhất định có thể trở thành họa sĩ xuất sắc, huống chi còn có anh dâu nhà giàu, không chừng một ngày nào đó hai người bọn họ lái Rolls-Royce tới trung học Thành Tuấn đón mình, vung tay lên nói: “Đi học có tiền đồ sao? Mau theo anh trở về liên hôn gia tộc!”
Đến lúc đó, nó có thể nghênh đón cuộc sống của bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Vu Tẫn đang đắm chìm trong tương lai tưởng tượng tốt đẹp của mình, Lý Quế Dung nghe thấy trong phòng một lúc lâu không có tiếng động gì, lập tức tới đẩy cửa mắng to: “Còn thất thần?!”
Gương mặt hung thần ác sát của mẹ khiến nó sợ tới run rẩy, lộn nhào té ngã, mặc quần áo thay giày.
Thành tích trung khảo của Vu Tẫn không tệ lắm, cao hơn Vu Nhiên năm đó không ít, nhưng vẫn không trúng tuyển nguyện vọng một, đi tới nguyện vọng hai trung học Thành Tuấn.
Nó vui vẻ chấp nhận kết quả này, bởi vì nghe anh trai nói, phong cách trường Thành Tuấn thoải mái, vô cùng bao dung với việc đổi kiểu tóc, dùng di động hay là bàn chuyện yêu đương, căng tin cũng rất ngon, đại khái là trường cao trung rộng rãi nhất Dung Cảng.
Vào cửa lớn trường học, ánh vào mi mắt chính là một pho tượng ngựa đồng, trên bệ thật lớn có khắc khẩu hiệu của trường: “Không chạy theo ảo tưởng, không theo đuổi hư danh”. Đi lên phía trước chính là khu dạy học, vách tường hiển nhiên đã được sơn lại, màu sắc rực rỡ phát sáng.
Trên bảng thông báo dán thông tin phân lớp của lớp mười, Vu Tẫn cố sức chen qua, tìm được tên của mình trong danh sách lớp thực nghiệm.
– Là đứng đầu tiên!
Vu Tẫn cảm thấy kinh hỉ, việc phân lớp sắp xếp dựa theo thành tích thi trung khảo, nói cách khác, bản thân vào trường với thân phận thủ khoa. Sau khi tìm được phòng học lớp A1, nó lập tức ngồi xuống, nhắn tin cho Vu Nhiên.
“Anh! Em siêu ngầu luôn!!! Em đứng thứ nhất của Thành Tuấn!!!”
Sau một lúc lâu, di động nó rung lên, nó nhận được hồi âm: “8sjie. hen?,”
Vu Tẫn nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn này, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi ý nghĩa. Vài phút sau, bên anh trai lại gửi đến một tin nữa: “Vậy em đúng là thanh xuất vu nhiên(*) mà thắng Vu Nhiên.”
(*) Thanh xuất vu nhiên: màu xanh lá được sinh từ màu xanh dương, nhưng lại thắng màu xanh dương: ý chỉ học sinh đạt đến trình độ giỏi vượt qua cả người đi trước
Vu Tẫn đọc đi đọc lại mấy lần, thấy sao cũng không giống như ngữ khí của anh trai, vì thế nó thử hỏi lại: “Anh dâu, là anh sao?”
Đối phương không hề nhắn lại.
Chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, Vu Tẫn nhanh chóng cất di động đi.
Cô chủ nhiệm giọng rất lớn, đứng trên bục giảng rất có khí thế. Cô tự giới thiệu mình họ Vương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ dạy ngữ văn bọn họ ba năm. Vu Tẫn đã sớm nghe qua về vị giáo viên này, nghe nói điểm thi đại học bình quân của học sinh của cô cao tới 117, cho dù vẫn có mấy học sinh kéo xuống.
Khi chủ nhiệm lớp nói chuyện, Vu Tẫn chán muốn chết mà quan sát khắp bốn phía. Tầm mắt chuyển tới vách tường bên cạnh, nó thình lình phát hiện ra một hàng chữ chói mắt: “Chúng ta ooxx đi!”
Vu Tẫn ngơ ngẩn, nó chỉ biết phong cách Thành Tuấn thoải mái, không nghĩ tới thế mà còn có tiền bối dám để lại lời khó coi như vậy trên tường, đúng là kẻ tài cao gan lớn.
“Cũng tới giờ rồi, mau ra cửa xếp hàng, chúng ta tới hội trường lớn.” Chủ nhiệm lớp hạ mệnh lệnh.
Vóc dáng Vu Tẫn ở trong lớp cũng tính là cao, đứng ở cuối hàng, không nhanh không chậm đi theo các bạn học ở trước rời khỏi khu dạy học. Các bạn học xung quanh tuy còn xa lạ nhưng những người tính cách thoải mái đã bắt đầu chủ động nói chuyện cùng những người khác.
Mấy ngày trước là tiết Xử thử, Vu Tẫn nghi ngờ ngày 24 trên lịch có vấn đề, rõ ràng hiện tại thời tiết vẫn nóng bức như cũ, nhiệt độ không hề có dấu hiệu sẽ giảm. Cũng may khuôn viên trường Thành Tuấn rất lớn, trên đường tới hội trường lớn thì cây xanh vừa lúc có thể che khuất ánh mặt trời độc ác. Bóng cây loang lổ trên sân, gió thổi qua thì xào xạc rung động.
Vu Tẫn phát hiện cánh tay mình không biết từ khi nào đã bị muỗi cắn một cái, sưng lên một nốt nhỏ. Nó một bên cào một bên đi, hung hăng bấm thành hình chữ thập.
Tiếng ve ồn ào, trong lòng nó oán giận tất cả côn trùng trên đời, hy vọng mùa không có chúng nó mau tới.
Mùa hoa hợp hoan đã qua, trong không khí còn tràn ngập mùi hương kia, vẫn luôn không thể tiêu tán sạch sẽ, phảng phất như Dung Cảng có mùa hè không bao giờ kết thúc.
【 Chính văn hoàn 】
Tác giả: Cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!