Vừa Chạm Là Cháy - Chương 17: Thẹn thùng-Mị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vừa Chạm Là Cháy


Chương 17: Thẹn thùng-Mị


Một trận mưa thu qua đi, tiết trời càng ngày càng lạnh giá, lá vàng cũng thưa thớt.

Một tầng sương mù quanh quẩn trong vườn trường sáng sớm, lớp mười chuẩn bị đi học quân sự tập trung tại sân trước cửa khu dạy học. Hướng Tuyết Hoa kiểm kê nhân số hai lần, cả lớp vẫn là thiếu một người, khi Bạch Ngọc Châu chuẩn bị liên hệ cha mẹ thì Vu Nhiên cuối cùng cũng lững thững kéo một va li hành lý cực kỳ lớn.

“Em mang nhiều đồ như vậy làm gì? Chuyển nhà à?” Bạch Ngọc Châu nhìn Vu Nhiên khổ sở xách va li hai mươi tám inch lên chỗ để hành lý, “Học quân sự là để em chịu khổ, em đây là muốn mở party sao?”

Vu Nhiên xếp thành công va li mới thở phào một hơi, lại vác một túi đồ leo núi nặng trịch trên mặt đất, cắn răng trả lời chủ nhiệm lớp: “Đồ của em đều là 《 Từ điển Anh-Hán 》… 《 Từ điển Oxford 》…《 New Concept English 》, còn có cả băng luyện nghe nữa… Đầu có thể đứt, English không thể đứt!”

Cậu nói xong, thân thể liền không chống đỡ nổi trọng lượng trên lưng, eo cong đến mức dường như sắp nằm sấp xuống đất, lưng giống như đang cõng một ngọn núi nhỏ. Cứ như vậy, cậu còn muốn chống người nói với cô: “Sức nặng của tri thức sắp đè em sập rồi…”

Bạch Ngọc Châu bị bộ dạng mặt đỏ của cậu làm bật cười, tự mình đi qua giúp cậu đỡ hành lý, thuận tiện dặn dò: “Vu Nhiên, học quân sự thì em phải biết điều một chút, đừng gây rắc rối, nếu không thì xử phạt chắc chắn sẽ nặng hơn, bị đưa vào hồ sơ.”

“Ai u… Em nào có không an phận như vậy.” Vu Nhiên ngại cô dong dài, “Em còn một đống bài tập chưa làm xong đâu, không rảnh làm những thứ khác.”

Bạch Ngọc Châu cố ý trừng mắt, lộ ra sắc mặt hung ác, chỉ vào Vu Nhiên nói: “Em tốt nhất là nhớ kỹ những lời hôm nay nói. Còn nữa, tôi hỏi em, trước đó em đã từng cưỡi lên pho tượng trước cổng trường đúng không?”

Vu Nhiên nói rất đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, làm sao ạ, ngựa không phải để cho người ta cưỡi sao?”

Bạch Ngọc Châu tức giận đến thiếu chút nữa động tay đánh cậu: “Em thật đúng là một tấm gương tốt! Hiện tại mỗi ngày đều có người lén cưỡi ngựa, đến bệ cũng muốn nứt ra, nhìn xem loại đồ vật đó chịu được các em hành hạ như vậy sao?”

“Chứng tỏ chất lượng không tốt, cô xem ở phố Cửu Bảo cũng có tượng ngựa đồng, em cưỡi lên cũng đâu có việc gì.” Vu Nhiên đầy mặt vô tội, nói năng lại rất hùng hồn đầy lý lẽ.

Bạch Ngọc Châu hung hăng liếc xéo cậu, xoay mặt nói với một loạt nam sinh: “Các em để ý Vu Nhiên, quản lý lẫn nhau, trong thời gian học quân sự phải tuân thủ quy định cho tôi.”

Các lớp kiểm kê xong nhân số thì cũng đến thời gian xuất phát. Cho dù đám học sinh đã lên tới cao trung nhưng trước cổng trường cũng có không ít bậc cha mẹ tập trung, tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình lên xe mới an tâm.

Sở Miên ngồi ở ghế đầu tiên, đang cúi đầu sửa sang lại dây tai nghe, chỗ ngồi bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, xoay mặt liền thấy Vu Nhiên đang nghiêng qua.

Hắn lập tức cự tuyệt Vu Nhiên tới gần: “Cậu đừng ngồi cùng tôi, quá chật.”

“Phương Chiêu một hai phải ngồi cuối cùng, mà tớ say xe.” Vu Nhiên đặt túi ở bên chân, cởi áo khoác rằn ri, “Hành lý mọi người sao lại ít như vậy, tớ mua chút đồ ăn vặt mà nhét vào va li cũng không được.”

“Cậu mua đều là thực phẩm đóng gói đi, bên trong đều là không khí, đương nhiên sẽ chiếm nhiều chỗ.” Sở Miên đeo tai nghe lên, không chút để ý mà nói: “Cậu thích hợp mang theo mấy thùng thức ăn gia súc.”

“Làm gì, đút cho cậu ăn à?” Vu Nhiên thả lỏng người dựa ra sau, ánh mắt tập trung vào ba lô trên đùi Sở Miên, “Cậu mang cái gì vậy, có đồ ăn ngon sao?”

Sở Miên không nói chuyện, trực tiếp xách ba lô gác lên người Vu Nhiên, ngầm đồng ý cho cậu lục. Vu Nhiên kéo khóa kéo ra nhìn vài lần, bị một cái chai màu vàng giữa hai ngăn hấp dẫn lực chú ý.

Đang nghe nhạc trên đường, Sở Miên nghe thấy Vu Nhiên lớn tiếng hỏi: “Sở Miên, cậu thế mà còn mang kem chống nắng!”

Sở Miên kéo tai nghe xuống, cảm thấy ngoài ý muốn.

Tối qua hắn chưa thu dọn hành lý xong đã ngủ mất, đồ còn dư đều là cô cô bỏ vào, không nghĩ tới cô lại đặt thêm kem chống nắng vào. Sở Miên giật lấy cái chai nhét lại vào ba lô, thấp giọng cảnh cáo Vu Nhiên không được ồn ào.

Vu Nhiên còn đang rêu rao: “Này, đừng nói mùa đông cậu sẽ dán miếng giữ ấm vào trong quần áo chứ? Nếu cậu thật như vậy thì tớ có thể xem thường cậu đó Sở Miên, sợ mặt trời lại sợ gió lạnh, còn có phải đàn ông hay không?”

Cậu vừa chuyển đầu liền phát hiện Sở Miên đã quay mặt qua chỗ khác, mặt hướng cửa sổ xe không phản ứng lại bản thân.

Lúc này mặc kệ mình nói chuyện như thế nào thì Sở Miên đều không hé răng, Vu Nhiên đành phải thật cẩn thận mà lay cánh tay hắn, nhẹ giọng nhận sai: “Được được, tớ không nói nữa. Kem chống nắng cũng thật tốt! Một nam nhân mà đến màu da của mình còn không bảo vệ được thì còn có thể bảo vệ được cái gì chứ?”

Vu Nhiên duỗi dài cổ quan sát sắc mặt Sở Miên, phát hiện hắn nhắm mắt lại, có lẽ đang ngủ. Vì để hắn ngủ thoải mái mà không gặp ác mộng, Vu Nhiên cúi đầu tìm chốt thay đổi độ dốc của ghế, không cần nghĩ ngợi mà đè cùng nhấc, làm lưng ghế Sở Miên nhanh chóng ngả về sau –

Nữ sinh ngồi sau bị bất ngờ mà sợ tới mức kêu một tiếng, đánh rơi di động trên mặt đất, tai nghe cũng thuận thế rơi khỏi tai.

Sở Miên còn chưa kịp phản ứng lại khi đột ngột ngửa ra sau đã liền nghe thấy gần đầu mình truyền đến một tiếng rên rỉ dài không dứt thuộc về nam giới, rõ ràng là đang trong trạng thái ý loạn tình mê, gợi cảm mà ái muội.

… Nghe sao cũng thấy giống như phát ra từ đồ vật cấm dưới mười tám tuổi nào đó.

Sở Miên bỗng dưng trợn trắng mắt, xấu hổ mà đeo lại tai nghe, làm bộ không nghe thấy.

Dạ Hi mặt xám như tro tàn, cô mở to hai mắt nhìn thẳng di động phía dưới ghế của Sở Miên, màn hình còn tiếp tục phát bộ BL H văn đêm qua cô tải xuống, 《 Tình yêu mong manh 》. Cô vừa rồi còn đang dào dạt cảm xúc, ghế trước bỗng nhiên ngả xuống, cả kinh đến mức cả người đều run lên, di động liền như vậy rơi xuống, chỉ còn dây tai nghe còn đang nằm trong khe ngón tay.

Điểm chết người chính là, chỗ tựa lưng của ghế Sở Miên vừa lúc chắn ngang trước người cô, hoàn toàn không có không gian khom lưng nhặt đồ, cô cũng chỉ có thể ngơ ngác mà nghe tiếng động từ trong video phát ra. Không khí trong xe vừa căng thẳng vừa lạnh lẽo, mỗi tiếng ngâm nga của CV đều phảng phất như cách không khí mà hung hăng tát cô một cái, các bạn học chung quanh cũng đều ngó mắt tới, càng như một đao mà lăng trì lòng tự trọng của cô.

– Thời tiết hôm nay thật tốt ha ha… Dứt khoát trực tiếp nhảy xe chết đi.

Chỗ trống trong não Dạ Hi chỉ có một câu in đậm này chậm rãi hiện lên.

Nhưng mà, đây còn không phải đỉnh cao gian khổ nhất hôm nay của cô.

Khi Vu Nhiên bị những tiếng động này hấp dẫn lực chú ý, cậu cố gắng mà dựa theo khe hở giữa ghế mà lén nhìn di động trên mặt đất, mở miệng một câu liền trực tiếp tuyên án tử hình với Dạ Hi –

“Ai u, bọn họ mồm năm miệng mười làm gì vậy?”

Hai chân Dạ Hi liền động, trốn vào thế giới cực lạc.

Sở Miên nhanh chóng che lại đôi mắt Vu Nhiên, ấn cậu ngồi lại chỗ, sau đó vội vàng chỉnh thẳng ghế dựa, để cho Dạ Hi ngồi sau nhặt di động lên, kết thúc sự việc ngoài ý muốn xấu hổ này.

Sau một lúc lâu, không khí trong xe lại sôi nổi trở lại.

Vu Nhiên ngồi không được, bắt đầu quấy rầy Sở Miên: “Cậu biết cái gì là “anime” không?”

“…” Sở Miên không muốn cùng cậu ta thảo luận cái này, lạnh nhạt đáp lại: “Tôi không muốn biết.”

“Tớ đây bổ sung cho cậu một chút kiến thức về phương diện này.” Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà vén tay áo.

Sở Miên không kiên nhẫn mà “Hừ” một tiếng, dùng sức đẩy cậu ra. Vu Nhiên cứ như vậy mà lải nhải suốt đường đi, nghiêm túc phổ cập khoa học cái gì là “anime” “ero”(*), nhưng giải thích xong rồi lại không đi sâu vào đề tài, chỉ dừng lại ở giải thích nghĩa trên mặt chữ.

(*) Ero: Khâm diêu =)))))

Sở Miên vốn dĩ trên mặt nóng bừng, nghe cậu nói xong thì ngược lại lại bình tĩnh.

Tốc độ xe dần dần chậm lại, thuận lợi tới địa điểm học quân sự.

Cánh tay Vu Nhiên lướt qua ngực Sở Miên, kéo rèm che ra, lớn tiếng đọc chữ ở trên: “Trung tâm giáo dục quốc phòng Dung Cảng.”

“Phòng nhân sự.” Sở Miên chụp trán cậu, “Ngồi xuống, xe còn tiếp tục đi vào trong.”

Mười phút sau xe bus dừng lại, học sinh chậm rãi đi xuống lấy hành lý. Vu Nhiên cõng ngọn núi của mình còn kéo theo một va li to, không có gì bất ngờ mà lạc đoàn. Chờ đám Phương Chiêu chọn xong kí túc xá mới sôi nổi xuống lầu giúp cậu dọn đồ lên.

“Vu Nhiên, sao tao nghe thấy chỗ này của mày còn có tiếng đinh đang va đập?” Nam sinh hỏi cậu.

Vu Nhiên bâng quơ tỉnh rụi: “Ừa, đó là nồi lẩu.”

Nam sinh hỏi chuyện tên Chu Duy Tê, là người bạn Vu Nhiên gần đây mới quen thân. Kỳ thật ngay từ đầu hai người đều nhìn nhau không thuận mắt, Chu Duy Tê cảm thấy Vu Nhiên ồn ào, hung ác, hơi thở lưu manh nồng nặc; mà Vu Nhiên cảm thấy Chu Duy Tê quá mê làm màu, trong miệng thường thường ngâm vài câu thơ cổ văn hoặc là tiếng Anh, trong tay còn cầm một cây quạt xếp phe phẩy khắp nơi, quả thật nhìn vô cùng thiếu đánh.

Một tiết lịch sử trước đó, Vu Nhiên lại bị Hiên ca gọi trả lời câu hỏi, cậu ấp úng nói không nên lời, kết quả bị Chu Duy Tê cách đó mấy mét trả lời thay, cuối cùng còn cười nhạo một câu: “Này cũng không biết.”

Vu Nhiên lúc ấy quả thật rất khó chịu: “Cần cậu đáp thay tôi? Miệng cậu ngứa đến vậy sao?”

Chu Duy Tê nhẹ nhàng gập quạt xếp lại, chậm rãi nói: “Tôi đây là chê cậu quá ma kỉ(*), do you understand?”

(*) Ma kỉ: Tiếng vùng đông bắc, chỉ làm việc lải nhải dông dài

Vu Nhiên đập bàn một cái, thiếu chút nữa đã nghĩ tìm người dạy dỗ cậu ta: “Múa may cái đếch gì, là người Trung Quốc thì đừng ra vẻ ngoại quốc với tôi!”

Mâu thuẫn trong giờ học lịch sử của bọn họ đã được giải quyết trong tiết thể dục. Nguyên nhân chính là nhờ trò chơi đang phổ biến khắp các nam sinh trung học trong nước – Aruba.

Ở thành phố phương Bắc như Dung Cảng, loại hành vi này được gọi là “thụ nhân”, “thụ” là động từ, chỉ hành động một đám nam sinh nâng một nam sinh lên, giữ chặt tay người đó cùng tách hai chân ra, sau đó dùng cơ quan sinh dục va chạm hoặc cọ xát vào vật cứng. “Vật cứng” này chủ yếu là lan can hoặc cây cối, đương nhiên cũng có thể phát triển thành cây xương rồng bà, lang nha bổng, hoặc thậm chí là trần nhà, quạt điện, hoặc là với một nam sinh khác…

Chu Duy Tê là người bị thụ nhiều nhất lớp, bởi vì bình thường cậu ta luôn trưng ra bộ dáng làm màu văn vẻ quả thực rất thiếu dạy dỗ. Từ khung cửa phòng học đến máy chiếu, từ bồn hoa giữa trường đến sân khấu, mỗi góc của trung học Thành Tuấn đều để lại dấu vết mọi người thụ Chu Duy Tê. Buổi sáng hôm nay Vu Nhiên còn hoài nghi, pho tượng ngựa đồng trước cửa Thành Tuấn kỳ thật bị bọn họ thụ hư.

Tình cảm giữa các nam sinh đều nhờ một lần lại một lần trêu chọc mà khăng khít, rất nhanh mà Chu Duy Tê đã có thêm một biệt danh là “Chu thụ nhân”.

Qua vài ngày, biệt danh này lại biến thành “Tra ca.”

“Tra ca, mày ngủ tầng trên hay tầng dưới?” Vu Nhiên xếp xong hành lý, thương lượng chỗ ngủ với Chu Duy Tê, cuối cùng hai người dứt khoát chơi kéo búa bao, Vu Nhiên thua đành tiếc nuối leo lên giường trên.

Cậu lấy vỏ chăn trải giường mà Lý Quế Dung đã chuẩn bị cho trải ra, ngẩng đầu liền phát hiện Sở Miên cũng đang trải giường chiếu gần đó, gối đầu của hai người chỉ cách một decimet. Vu Nhiên bò lên trước, hỏi: “Cậu thích ngủ giường trên à?”

Sở Miên lấy chăn trải giường sạch sẽ ra, nói: “Tôi không cần tập huấn.”

Tầng trên mỗi lần muốn lên đều phải leo lên thang, rất phiền toái, đặc biệt khi tập huấn xong trở về, mọi người khẳng định đều muốn trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi. Sở Miên có bệnh ngủ trong người, tập huấn quân sự mệt nhọc quá độ sẽ làm tăng thêm bệnh, lãnh đạo phê chuẩn hắn chỉ cần kiến tập trong toàn bộ hành trình, vị trí giường đệm với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ nhặt, không bằng nhường cho người khác thoải mái.

Huấn luyện viên ở ngoài hàng hiên thổi còi, thúc giục bọn họ nhanh đổi quân phục, ra ngoài tập hợp.

Vu Nhiên xắn ống quần cao lên, áo rằn ri phối hợp với giày thể thao Adidas màu trắng sạch sẽ của mình càng làm cậu có thêm vẻ phấn chấn tinh thần.

Mọi người thay xong quần áo, tập trung ở ngoài tòa nhà, dựa theo kí túc xá mà xếp thành hàng.

Huấn luyện viên thổi một tiếng còi, hô: “Ai muốn làm kí túc xá trưởng thì bước ra khỏi hàng!”

Vu Nhiên đang cười cười trò chuyện khe khẽ với người bên cạnh, sau lưng bỗng nhiên bị người dùng sức đẩy một cái, cậu lảo đảo một chút, thiếu nữa đâm vào người huấn luyện viên.

“Đm, Sở Miên cậu mẹ nó…” Vu Nhiên quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi.

Sở Miên đứng rất nghiêm túc, cười như không cười mà nhướng lông mày với cậu.

Vu Nhiên bị bắt trở thành kí túc xá trưởng, phụ trách mỗi ngày gọi mọi người rời giường cùng kiểm kê nhân số, nếu kí túc xá có ai mắc phải sai lầm thì cậu cũng phải cùng chịu phạt.

Chọn xong toàn bộ kí túc xá trưởng, huấn luyện viên chỉnh đốn kỷ luật một chút, sau đó dẫn mọi người tới sân tập trung đại đội. Kí túc xá nam sinh cách địa điểm tập trung khá xa, khi bọn họ tới đó thì đã có rất nhiều lớp tập trung.

Nhưng không tới một phút đồng hồ, Sở Miên đã trở thành tiêu điểm của các nữ sinh xung quanh.

Thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ không nói, trong ánh mắt luôn mang theo một loại ngạo mạn lạnh lẽo lại có chút hờ hững, loại cảm giác xa cách này vừa lúc là điểm mê người nhất trong lòng các nữ sinh. Đặc biệt là hắn hiện tại đang mặc áo rằn ri giống những người khác, khí chất độc đáo liền trực tiếp khiến hắn trở nên nổi bật.

Các cô thấy Sở Miên thỉnh thoảng cười một chút, nói chuyện với nam sinh đang ngồi xổm trên mặt đất cột dây giày, vẻ mặt cũng không dịu dàng mà giống như đang châm chọc cái gì. Chờ nam sinh bên cạnh đứng lên xoay mặt qua, tâm một đám thiếu nữ lại không kìm nén được mà bùng nổ – diện mạo nam sinh tuy cũng tuấn lãng nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản với Sở Miên, gương mặt đầy phấn chấn cùng lanh lợi, sắc bén lại không mất đi thân thiện.

Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc buổi tập trung đại đội, hai thiếu niên đều hấp dẫn chú ý của các thiếu nữ cùng tuổi, còn có người dứt khoát nghĩ cách viết tờ giấy, chuẩn bị đi đưa cho bọn họ.

Nhưng Sở Miên đầy mặt đều viết “Người sống chớ gần”, các cô không dám tiến lên trò chuyện, vì thế mục tiêu liền tập trung đến trên người Vu Nhiên.

“Gì đây?” Vu Nhiên mở tờ giấy nhìn thấy một dãy số, không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ, ngữ khí cũng theo đó mà trầm thấp xuống, “Con số thần bí này dường như biểu thị tai nạn nào đó trong tương lai… Ừm, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng mà truyền đạt tin tức này cho tớ.”

Mày cậu nhíu chặt, ý vị thâm trường mà gật đầu với thiếu nữ.

Sở Miên cúi đầu hỏi cậu: “Các cô ấy viết gì cho cậu vậy?”

“Ám hiệu.” Vẻ mặt Vu Nhiên nghiêm trọng, “Kỳ thật tớ cũng không biết tổ chức nào đang theo dõi tớ, đợi lát nữa tớ lại đi nghiên cứu ý nghĩa dãy số này một chút.”

Sở Miên lấy tờ giấy trong tay cậu, xem xong chỉ cười cười, trả lại cho cậu.

Kết thúc tập trung, các lớp được huấn luyện viên dẫn tới nhà ăn ăn cơm, vừa mới tới đã bị yêu cầu dáng ngồi nghiêm khắc, chỉ cần có người bật cười thì tất cả mọi người đều bị phạt ngồi xổm mười lăm cái. Tới thời điểm phân phát chén đũa, hai chân mọi người đều có chút xót.

Sở Miên cơm nước xong xuôi liền trở về ngủ trưa, đám Vu Nhiên nghỉ ngơi chưa bao lâu đã nghênh đón tập huấn buổi chiều.

“Sở Miên, bổn kí túc xá trưởng không ở đây, một mình cậu phải ngoan nha.” Vu Nhiên kéo chặt thắt lưng, ngữ khí rành mạch, “Có người gõ cửa không được mở, cũng không được sờ vào nguồn điện, biết chưa?”

Sở Miên nằm trên giường trở mình, nhìn chăm chú vào Vu Nhiên phía dưới, khó có lần mà phối hợp với cậu: “Vậy cậu nhớ rõ mang chìa khóa, kí túc xá trưởng.”

“Ừ, đi đây.” Ý cười bên khóe miệng Vu Nhiên tăng lên, cầm theo bình nước cùng ghế gấp thong dong ra cửa.

Sở Miên nằm ổn nhắm mắt lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng huấn luyện viên ra lệnh dưới lầu. Qua một lát liền yên tĩnh, hắn cũng hít thở ổn định mà tiến vào giấc ngủ.

Lần này hắn mơ thấy giữa không trung có một con cá voi màu xanh biển du đãng giữa những tầng mây, tựa như đang than khóc. Đáng tiếc bản thân là con người nên không có cách nghe được sóng siêu âm nó phát ra, chỉ có thể theo nó xuyên qua ngày sáng đêm tối. Cảnh trong mơ không có bất kỳ cảm xúc gì, lặng yên không một tiếng động bắt đầu lại bình bình ổn ổn kết thúc, thời gian tại thế giới hiện thực bị nó vặn chậm lại, từ sau giờ ngọ kéo dài tới hoàng hôn.

Khi Sở Miên tỉnh lại, trời cũng đã tối đen. Trong kí túc xá không bật đèn, hắn ngồi dậy duỗi người, lại phát hiện ở dưới có một màn hình di động đang sáng lên.

“Tại sao chỉ có một mình cậu?” Sở Miên hỏi cậu ta, “Bật đèn đi.”

Vu Nhiên cất di động, đi ấn công tắc. Tầm mắt lập tức sáng trưng, Sở Miên híp mắt ngồi trên giường một lúc, lại mở ra nhìn Vu Nhiên.

Hắn tặc lưỡi, quay mặt hướng vách tường nói: “Vu Nhiên, mặc quần vào.”

“Mặc cái gì mà mặc, tớ muốn đi tắm rửa, này còn không phải về gọi cậu sao.”

Vu Nhiên hiện tại chỉ mặc áo may ô màu đen, bên dưới chỉ còn một cái quần lót tam giác, hai chân thon dài trắng trẻo hoàn toàn lộ ra.

Cậu lấy xong dầu gội sữa tắm liền ngẩng đầu thúc giục Sở Miên: “Đi thôi, hiện tại có nước ấm, tối nay chắc chắn sẽ lạnh.”

“Không đi.” Sở Miên cúi đầu, tránh để bản thân nhìn thấy cơ thể Vu Nhiên, “Lát nữa tôi tới kí túc xá giáo viên tắm, đã nói trước với giáo viên lịch sử rồi.”

“A? Vì sao không tắm cùng bọn này?” Vu Nhiên kỳ quái mà nhìn hắn, “Chẳng lẽ kê kê cậu nhỏ nên sợ bị nhìn thấy?”

Vấn đề liên quan đến tôn nghiêm, thần kinh Sở Miên căng thẳng, dường như là buột miệng thốt ra: “Không phải cậu đã sờ qua lớn nhỏ sao?”

“Ờ ha.” Vu Nhiên thiếu chút nữa đã quên bản thân từng tự tay cảm nhận hình dạng của Sở Miên, “Ừa, giống như nuôi hồ lô vậy, một cây nở bảy đóa hoa.”

Sở Miên ngồi trên giường nắm chặt tay khiến khớp xương kêu “răng rắc” vài tiếng.

Hắn không thể nhịn được nữa mà quay đầu muốn mắng người, nhưng tầm mắt vừa quay qua liền nhìn thấy hai chân trơn bóng của Vu Nhiên. Thiếu niên hình thể cao gầy cân xứng, cơ bắp đôi chân đan xen giữa rắn chắc cùng mảnh khảnh, hai chân khi duỗi thẳng để lộ khung xương. Ngày thường nhất định là va va đập đập nhiều, đầu gối chỗ trắng chỗ hồng.

Lời Sở Miên đến bên miệng liền biến thành một câu không kiên nhẫn “Vu Nhiên mặc quần của cậu vào.”

“Mặc vào lát nữa còn phải cởi, phiền toái muốn chết.” Vu Nhiên kéo khăn lông xuống, “Cậu làm sao vậy, không tắm cùng lại còn kêu tớ mặc quần, có bệnh à?”

Sở Miên bình tĩnh: “Là do cậu không biết xấu hổ.”

“Đệt.” Vu Nhiên đặt chậu trên tay xuống đất, bước nhanh tới dưới giường Sở Miên, ngửa đầu uy hiếp: “Cậu có tin hiện tại tớ trực tiếp cởi quần lót không? Sở Miên nếu cậu nhìn một cái, cậu liền cũng không biết xấu hổ.”

Cậu nói, đầu ngón tay liền luồn vào mép quần lót.

Sở Miên nhanh chóng nhắm mắt lại, mặt cũng xoay sang một bên. Hắn cảm giác hiện tại giường đang lay động, cẩn thận nghe liền phát hiện Vu Nhiên đang dẫm lên thang leo lên giường.

“Vu Nhiên, đi xuống!” Sở Miên nhắm chặt mắt, từ sườn mặt đến tai toàn bộ đều đỏ rực, tiếp theo còn nói chữ “Cút” mà trước nay chưa từng nói bao giờ.

Hắn biết Vu Nhiên đã bò lên, hơi thở cách bản thân mình rất gần, không chừng vẫn là thân mình trần trụi.

Thần kinh căng chặt, Sở Miên nghe thấy Vu Nhiên ở bên cạnh nhẹ giọng nói một câu “Đừng sợ”.

“Ai nha, không đùa cậu, cậu xem cậu bị dọa kìa.” Hai tay Vu Nhiên chống lên thành giường, cười rộ lên khiến tiếng hít thở phảng phất bên tai Sở Miên, “Tớ quấn khăn lông vào rồi, cậu muốn nhìn tớ cũng không cho xem.”

Mày Sở Miên thoáng giãn ra, vẫn là không tin lời cậu nói, kiên trì nhắm mắt.

“Cho cậu sữa bò.” Vu Nhiên đặt lên chăn Sở Miên, “Lúc ở trường không phải mỗi ngày cậu đều uống sao, nơi tập huấn của chúng ta gần quầy bán quà vặt, vừa lúc có thể mua cho cậu.”

Thực đơn hàng ngày của Sở Miên không thể thiếu sữa bò, nhưng ba lô không tiện mang chất lỏng, hắn liền nghĩ dứt khoát nhịn mấy ngày.

Duỗi tay sờ được hộp sữa cùng ống hút, Sở Miên mới chậm rãi mở mắt, đáy mắt liếc xuống Vu Nhiên đầu giường, xác nhận thành thành thật thật dùng khăn lông quấn quanh nửa người dưới.

“Vì sao không cùng nhau đi tắm rửa?” Vu Nhiên nhìn chằm chằm mặt hắn, “Mọi người cùng nhau tắm rất vui mà.”

Sở Miên ngẫm lại cấu tạo nhà tắm phương Bắc liền chống cự, càng không thể chấp nhận bản thân trần như nhộng mà đứng trước mặt nhiều người như vậy, lúc đó giữa người với người hoàn toàn không có phong độ cùng thể diện.

Vu Nhiên tinh tế nhận ra ánh mắt trốn tránh của Sở Miên, nhịn không được mà hỏi: “Sở Miên, có phải cậu thẹn thùng không?”

– ————

Lời tác giả:

Mị Mị: Ai có điện thoại của ủy ban nam đức Trung Hoa không, tôi gọi điện đăng ký hai trăm giờ học cho Vu Nhiên.

– ————

Bây giờ tui mới biết cái trò kia là Aruba =)))) hồi năm 2012 đúng là bọn con trai trong lớp suốt ngày chơi =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN