Vừa Chạm Là Cháy - Chương 35: Đặc biệt quan tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Vừa Chạm Là Cháy


Chương 35: Đặc biệt quan tâm


https://www.youtube.com/watch?v=kgHwOKi5Zlk

Truyện này được chia làm bốn phần bằng tên các bài hát mình có đưa lên đây:)))) có vẻ chia theo 4 phần là làm quen, thầm mến, lưỡng tình tương duyệt và yêu sâu sắc. Những bài hát này cũng đáng iu chết hụ như bài này nghe đã thấy yêu đời rùi.

Bắt đầu từ chương này là chuyển sang phần mới nha, phần thầm mến 🥰

– —————-

Tiếng chuông năm mới vang lên, tiếng hoan hô nhiệt liệt cùng chúc mừng trong đám người như bùng nổ. Pháo hoa rực rỡ tan hết, chân trời chỉ còn khói nghi ngút. Không tới vài phút, dòng người tụ tập dưới Đồng hồ thế kỷ lại tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Lực trên tay Sở Miên nhẹ đi, đợi Vu Nhiên chủ động buông hắn ra.

“Tớ nhìn thấy bọn họ rồi.” Vu Nhiên nói, tay lại siết chặt hơn chút, kéo Sở Miên đến bên Phương Chiêu, sau đó mới tự nhiên buông tay, với vào túi lấy di động.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời hỏi lẫn nhau: “Thôi Hà đâu?”

“A? Tớ tưởng cô ấy ở bên các cậu.”

“Tớ gọi cô ấy không được.”

“Hiện tại gọi điện thoại cũng không nhận.”

Bọn họ bắt đầu lo lắng, Sở Miên thu hồi di động vẫn không có người nhận, nói: “Đừng vội, ý thức phòng bị của cô ấy rất cao, nếu ra khỏi nhà sẽ nói cho chúng ta biết. Có lẽ là trong nhà tạm thời có việc, chờ sáng mai hỏi lại.”

Mấy người miễn cưỡng buông tâm, tìm xe taxi trống trên đường. Phương Chiêu cùng Dạ Hi tiện đường nên lên một chiếc rời đi, mà nhà Sở Miên cách đó không xa, chốc lát là có thể trực tiếp trở về, vì thế hắn ở lại đưa Vu Nhiên ra.

Sở Miên quan sát tình huống giao thông bốn phía, nói: “Đến đối diện đường bắt đi, bên này ít xe.”

Vu Nhiên theo hắn đi qua, thuận miệng hỏi: “Sở Miên, trước kia cậu từng đón năm mới ở bên ngoài chưa?”

“Chưa từng.”

“Tớ cũng chưa từng.” Vu Nhiên nói, “Trước kia mẹ tớ không cho tớ ra cửa buổi tối, hiện tại lên cao trung nên bà ấy mới bớt quản mấy thứ nhỏ nhặt này.”

Sở Miên quay đầu nhìn cậu: “Thì ra cậu ở nhà cũng biết nghe lời à?”

“Đương nhiên rồi, cậu biết “Bách thiện hiếu vi tiên”(*) chứ?” Vu Nhiên đi lên bậc thang lên cầu, dưới chân là sông Lan Giang đã đóng băng.

(*) Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu

Ánh mắt cậu phóng ra xa, ngữ khí bỗng nhiên trở nên sâu xa: “Nhớ năm đó, mẹ tớ phát sốt, bà ấy nói muốn uống canh cá, nhưng mà siêu thị không bán thì làm sao bây giờ? Tớ đành phải cởi sạch quần áo, nằm lên mặt sông Lan Giang đã đóng băng…”

Không chờ cậu nói xong, Sở Miên ở bên cạnh đã cười khẽ.

Vu Nhiên xoay người, mặt hướng Sở Miên, đôi tay khoa chân múa tay nửa vòng tròn trong không trung, thần thái sáng láng cười nói: “Tớ vớt cho bà ấy được con cá chép lớn như vậy!”

Khóe miệng tươi cười của Sở Miên càng sâu, nhịn không được mà đẩy bả vai Vu Nhiên, không tính lại nghe cậu khoác lác.

Vu Nhiên nhảy xuống bậc thang, khói trắng từ miệng bay ra: “Sở Miên, chúng ta sang năm… Không đúng, tối năm 2013 cũng tới đây đón năm mới chứ? Đến sớm một chút, tớ đảm bảo sẽ không đến muộn.”

Hai người bốn mắt đối diện, Sở Miên thiếu chút nữa đã thốt ra một tiếng “Ừ”, nhưng lý trí suy nghĩ một chút, tới cuối năm nay bọn họ đã là học sinh lớp mười một, đến lúc đó việc học càng căng thẳng, có thể bớt chút thời gian ra cửa hay không bọn họ đều không thể đoán trước.

Nhưng mà…

“Ừ.” Suy xét vài giây, Sở Miên vẫn là dứt khoát đáp ứng với Vu Nhiên.

Dù sao cách ngày hẹn còn có ba trăm sáu mươi lăm ngày, đến lúc đó hai người bọn họ khẳng định sẽ quên đi cuộc nói chuyện đêm nay, cho nên còn không bằng hiện tại đồng ý – ít nhất bọn họ sẽ lập tứcvui vẻ vì việc này.

Hai người cùng nhau đợi một lát, cuối cùng cũng có taxi dừng lại. Sở Miên nhìn theo Vu Nhiên lên xe, chờ xe lái đi xa hắn mới nhớ tới lấy tai nghe ra, một mình nghe nhạc về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Sở Miên tự nhiên tỉnh lại, híp mắt cầm lấy di động gọi điện thoại cho Thôi Hà.

Lần này đối phương tiếp rất nhanh, còn chủ động nói ra nguyên nhân biến mất tối hôm qua.

“Di động bị cha tôi thu, cáp quang cũng bị cắt, ổng chính là không cho tôi ra cửa buổi tối, lão ngốc này phiền muốn chết.” Thôi Hà ở bên kia điện thoại nhỏ giọng mắng cha mình, sau đó ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Không có việc gì đâu. Hai chúng tôi không động tay chân, ổng chỉ là khóa tôi trong phòng mà thôi.”

Sở Miên rời giường rót nước uống, lại nghe Thôi Hà hỏi mình: “Này, cậu có thể giúp tôi xin mấy tờ chữ ký của Acemon không?”

“Ai?”

Thôi Hà kiên nhẫn giới thiệu: “Acemon á, là nhóm nhạc nam của công ty cha cậu mới ra mắt, tối năm qua biểu diễn mừng năm mới vô cùng đẹp trai!”

Nghe thấy cô ở bên kia điện thoại cảm xúc dào dạt mà hét chói tai, Sở Miên vừa mới tỉnh ngủ, mê mang cùng hờ hững trả lời: “Không biết, chờ tới Tết tôi hỏi lại cha tôi.”

Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu rồi mới ngắt điện thoại. Sở Miên phát hiện cô cô không ở nhà, trên bàn đặt bữa sáng cho mình, hắn ăn xong rất nhanh, quay lại phòng làm bài tập nghỉ tết dương lịch. Cuộc thi cuối kỳ lần này tuyệt đối không thể buông lỏng, bởi vì nghỉ đông còn gặp cha mẹ, báo cáo lại thành tích thi cử của học kỳ này.

Viết xong một môn, tới thời gian nghỉ ngơi, Sở Miên mở danh bạ điện thoại, tìm được dãy số lần trước Từ Tứ gửi hắn, lại gọi qua một lần nữa.

Đối phương tiếp rất nhanh.

Sở Miên lễ phép hỏi: “Xin chào, anh là anh Ôn Quân Huỳnh sao?”

Trước đó hắn gọi qua vài lần, đối phương đều là trạng thái máy bận, ngày nghỉ hôm nay cuối cùng cũng được nhận.

Người đàn ông bên kia đầu dây rất lạnh nhạt: “Ai vậy?”

Sở Miên tự giới thiệu là một người thích bò sát, có được phương thức liên hệ qua người giới thiệu, hiện tại có ý định mua sắm nên tự mình tìm tới một người bán đáng tin cậy xin cố vấn.

“Thêm QQ nói đi.” Người kia đọc một chuỗi dãy số cho hắn.

Sở Miên mở máy tính đăng nhập tài khoản, sau khi xin thêm vào danh sách bạn tốt, hắn liền trực tiếp vào tường QQ cùng album của người kia, quả nhiên thấy ảnh chụp đủ mọi chủng loại bò sát, chủ yếu là rắn cùng thằn lằn. Hắn ấn trở lại, muốn vào album tiếp theo, nhưng sau khi trang web làm mới một lần, trên giao diện liền hiện “Ảnh chụp này chỉ mở ra với người được chỉ định”.

Đối phương cố ý che giấu với mình, nhìn ra được có cảnh giác. Sở Miên đành phải chụp một tấm ảnh thẻ học sinh của mình, tô mờ gửi qua.

Qua vài phút, người đàn ông kia hỏi hắn: “Nghĩ muốn mua loại nào?”

Sở Miên nói: “Tùy duyên xem mắt, nếu thích thì mua, giá nào tôi cũng trả nổi.”

Gửi xong câu này, hắn lại gửi thêm một tấm ảnh chụp Fiona.

Dường như nhìn ra được Fiona là chủng loại quý hiếm, phẩm chất rất tốt, người kia buông tâm, cuối cùng cũng sẵn lòng giao lưu với cậu phú nhị đại trẻ tuổi này, album giới hạn cũng mở ra: “Cậu xem hai tháng gần đây xem có thích hay không.”

Sở Miên ấn vào album, phát hiện số lượng ảnh chụp rất nhiều, đủ mọi chủng loại, hiển nhiên không phải do cá nhân nuôi. Nhưng hắn cũng nhớ rõ Từ Tứ từng nói qua, người này thiếu tiền, nếu là người chuyên môn nuôi dưỡng bò sát hẳn sẽ không đến mức thường xuyên chạy trốn tới nơi khác.

Lấy mấy tấm ảnh so sánh, Sở Miên đoán rằng phần lớn đều lấy từ trên mạng.

Sở Miên có thể xác định người sau khung trò chuyện chính là kẻ lừa đảo. Dù sao trong nước không hợp pháp nuôi rắn, rất nhiều người muốn chăn nuôi không muốn tới cục Lâm nghiệp xin phê duyệt, vậy nên mới khiến cho những kẻ buôn lậu chợ đen có cơ hội thừa nước đục thả câu.

“Xin hỏi anh còn loại rắn hai đầu Từ Tứ nuôi không?” Sở Miên ngẫm lại ngữ khí của mình, cố hết sức khiến bản thân vừa lễ phép vừa đơn thuần, “Tôi muốn loại này, rất ngầu.”

Người kia nhắn lại rất nhanh: “Loại này nuôi không sống nổi, chưa được mấy tháng đã chết.”

“Không có việc gì, tôi chơi không bao lâu sẽ chán, anh bán bao nhiêu tiền?”

Người kia: “Không bán. Xác xuất biến dị hai đầu quá nhỏ, tôi cũng chỉ gặp qua hai lần.”

Sở Miên hỏi: “Con còn lại là dạng gì?”

Đối phương hiện tại coi hắn là một thằng nhóc mới mở mắt, không buồn để ý: “Không nhớ rõ, cậu vào album xem đi.”

Sở Miên vừa rồi đã xem album tới hai năm trước, nhưng không thấy rắn sữa Honduras hai đầu. Vì thế hắn tìm ảnh chụp Mã Lệ Gia trong máy tính, gửi cho người kia, hỏi: “Là con này sao?”

“Đúng vậy.”

Sở Miên lại hỏi: “Này cũng đã chết?”

“Đã chết từ lâu.”

Câu khẳng định này của người đàn ông kia khiến hô hấp Sở Miên trầm xuống.

“Nó không phải ở trong album của anh.” Độ ấm đầu ngón tay đang gõ chữ của Sở Miên bỗng nhiên thấp đi, “Nó là con rắn bị trộm tại hội chợ thương mại hai năm trước của tôi.”

Khung trò chuyện im lặng, không tới năm giây, Sở Miên thấy ảnh đại diện của người này chuyển thành màu xám tro, gửi tin nhắn cũng không được, hẳn là trực tiếp kéo mình vào danh sách đen.

Sở Miên gọi điện thoại qua, quả nhiên đầu bên kia báo máy bận.

Trong phòng yên lặng, Sở Miên thậm chí không nghe thấy tiếng hít thở của mình, đại não hắn trống rỗng nắm chặt di động, chậm rãi đứng dậy, tới bên mép giường nằm xuống.

Kỳ thật Sở Miên từ lâu đã không còn sức lực căm ghét thù hận những kẻ trộm kia, càng lớn hắn càng có thể tiếp thu chuyện “trên thế giới có rất nhiều người xấu”, sẽ không lại có bất kỳ phản ứng kích động nào.

Nhưng hắn không làm được việc càng lớn càng có thể thản nhiên tiếp thu biệt ly.

Mặc dù đã suy đoán việc thọ mệnh của Mã Lệ Gia đã tới cuối rất nhiều lần, trong lòng Sở Miên vẫn râm ran chờ mong sẽ có kỳ tích, hy vọng ở nơi mình không thấy nó sẽ được chủ nhân dịu dàng kiên nhẫn đối xử, sau đó sẽ chết không có đau đớn khổ sở gì.

– Quả nhiên loại chuyện xác suất nhỏ như “kỳ tích” sẽ không có liên hệ với mình.

Sở Miên vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại, muốn để bản thân mau ngủ.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, khi cảm xúc của con người hạ xuống, ỷ vào giấc ngủ để trốn tránh hiện thực là một biện pháp rất không tồi, mà bản thân chưa cần vài giây là có thể mất đi ý thức… Không ngờ còn rất tiện.

Hắn tự giễu cười cười một chút.

Một giấc này, hắn ngủ ước chừng hai mươi tiếng đồng hồ.

Rạng sáng tỉnh lại, Sở Miên tìm mấy gói đồ ăn vặt ăn, sau đó mở máy tính, chơi trò chơi giải sầu. Hắn quyết định kỳ nghỉ tết Dương lịch nên để bản thân buông thả một chút, xem phim, xem tiết mục giải trí, chờ tâm trạng tốt lên lại chuyên tâm học tập.

Bầu trời từ tối chuyển sáng, ánh mặt trời cũng ló từ chân trời.

Vu Nhiên vừa rời giường đã mở máy tính, kinh ngạc phát hiện Sở Miên đang chơi 《 Liên minh huyền thoại》, hơn nữa hỏi mới biết hắn đã chơi bốn năm giờ.

“Đm, cậu đây cũng quá nghiện điện tử.” Vu Nhiên cảm thán, “Có phải bình thường ở nhà cậu là một gương mặt khác không? Hiện tại trong miệng cậu có ngậm thuốc lá không?”

Sở Miên cười một tiếng, ngực không còn buồn như trước, nói: “Cậu dậy cũng quá muộn.”

【Sói đội lốt chó】: Làm sao, cậu chờ tớ à?

Sở Miên nhất thời không biết trả lời như thế nào, bản thân thật sự không cố ý đợi Vu Nhiên online, chỉ là sau khi kết thúc mỗi ván chơi đều phải click mở danh sách liếc mắt xác nhận một cái mà thôi.

Cho nên vừa rồi Vu Nhiên chủ động gửi tin nhắn cho mình cũng có thể coi là một loại kinh hỉ nhỏ bé.

Vu Nhiên hỏi: “Cậu kéo tớ vào danh sách đặc biệt quan tâm sao?”

“Không.”

【Sói đội lốt chó】: Vậy hiện tại cậu kéo tớ vào đi.

【Sói đội lốt chó】: Kéo vào.

“Vì sao?”

Đối phương nhắn lại: “Bởi vì tớ đã thêm cậu vào! Cậu cũng phải như vậy!”

Sở Miên không tìm được công năng “đặc biệt quan tâm” ở đâu, Vu Nhiên lại nói ra yêu cầu mới: “Còn cả ẩn thân phải để tớ nhìn thấy nữa.”

Sở Miên dựa theo lời cậu, chụp hình gửi qua. Vu Nhiên rất vừa lòng, muốn cùng hắn chơi điện tử.

Hai người liền gọi qua QQ, Vu Nhiên vừa mở miệng chính là ồn ào nhốn nháo la hét: “Tới! Sở Miên! Chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ! Tiếp thu thử thách! Tiếp thu rèn luyện!”

Sở Miên vội chỉnh âm lượng tai nghe thấp xuống, hắn mở miệng muốn nói chuyện cùng Vu Nhiên, vì thế khóe miệng vốn đang nhếch lên tự nhiên thấp xuống.

Cũng chính là ngay lúc này, Sở Miên mới phát hiện mình đối diện với Vu Nhiên nửa ngày… vẫn luôn cười.

Hắn không do dự nhiều, hỏi Vu Nhiên: “Vu Nhiên, chừng nào cậu logout?”

“Lúc ăn cơm, còn sớm, làm sao vậy?”

“Tôi muốn chơi đến buổi tối đi ngủ.”

Giọng Vu Nhiên mười phần dễ chịu: “Được luôn, dù sao tớ cũng không làm bài tập, chơi cùng cậu.”

Vu Nhiên nói lời này không lâu, Sở Miên cảm thấy đói bụng, cảm giác thèm ăn chậm chạp tới. Hắn đành phải buông chuột xuống, đi ra ngoài mua bữa sáng, mà Vu Nhiên trước sau vẫn ngồi trước máy tính chờ hắn trở về.

Mặt trời mùa đông tuy không đủ ấm áp nhưng vừa tươi đẹp vừa quý giá, Sở Miên kéo thấp khóa kéo áo khoác để tiện cho mình hít sâu, để không khí sạch sẽ tuần hoàn vào phổi.

Như vậy… bản thân cũng nên là Mị Mị hoàn toàn mới.

Hắn hít thở nặng nề, rút tay khỏi túi, nghĩ tới Vu Nhiên còn đang đợi mình trở về chơi điện tử liền bước nhanh chân hơn, đón ánh mặt trời.

Bài tập ngày nghỉ tết Dương lịch cũng không ít hơn kỳ nghỉ Quốc khánh là bao, nhưng gần thi cuối kỳ các giáo viên đều không rảnh kiểm tra, chỉ đọc đáp án trên lớp cùng giảng giải nhanh một lần.

Vu Nhiên quên vở liền xoay người xem cùng Sở Miên, kết quả phát hiện không ngờ hắn tất cả đều không làm.

“Cái đệt, tốt xấu gì tớ cũng làm xong ngữ văn, cậu đây không làm gì?”

Vu Nhiên khó tin, đồng thời cũng đột nhiên sinh ra cảm giác ưu việt, vội bắt chước giọng điệu của giáo viên mà quở mắng: “Suốt ba ngày nghỉ em làm gì? Muốn tạo phản sao? Chỉ biết chơi! Tự mình sa đọa thì thôi, còn kéo cả Vu Nhiên cùng nhau, dạy hư Vu Nhiên!”

Sở Miên cười mỉa một tiếng.

Giáo viên ở trên bục giảng bài, Vu Nhiên ở dưới lặng lẽ cố giả bộ, cậu phát hiện Sở Miên viết sai một bài cơ bản, liền xoay người lấy bài tập của mình ra: “Em nhìn xem, cùng một phòng học, tại sao Vu Nhiên người ta lại làm tốt như vậy?”

Sở Miên nhướng mày: “Cậu còn không mang sách.”

“Ờ.” Vu Nhiên như không có việc gì mà nhét bài tập vào ngăn bàn, “Nhưng tớ muốn cùng cậu xem.”

Cậu ghé vào lưng ghế dựa, ngước mắt nhìn Sở Miên.

Kết quả hai người im lặng không nói gì mà nhìn nhau vài giây, hai bên đồng thời cảm thấy không khí không thể hiểu nổi, lập tức hấp tấp dời tầm mắt.

Sở Miên thất thần cúi đầu đọc bài, thỉnh thoảng liếc Vu Nhiên vài lần, chú ý tới góc độ này hình như quen quen.

Sau đó nhớ tới… buổi tối đón năm mới đó bản thân cũng nhìn cậu ta như vậy.

“Sở Miên.”

“Hả?”

Vu Nhiên đột nhiên kêu tên, tim Sở Miên đập nhanh một nhịp.

Vu Nhiên nghiêng đầu: “Hình như cô giảng không phải trang này.”

“… Ừ.”

Sở Miên vội vàng lật sách.

Chịu đựng hai ngày cuối cùng, mọi người rốt cuộc cũng nghênh đón kỳ thi cuối kỳ. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, rất nhiều người tin tưởng rằng giáo viên vì để học sinh đón năm mới vui vẻ mà đề thi hẳn sẽ không khó khăn. Kết quả khi cầm bài thi trong tay, mọi người mới biết bản thân đánh giá quá cao lòng tốt của các giáo viên, thi xong mấy môn, trong phòng đều là quỷ khóc sói gào.

Vu Nhiên không chút để ý thành tích, nghỉ đông mới là việc quan trọng. Cậu kéo Phương Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Không thì trước lúc ăn Tết chúng ta làm việc gì đó có nghĩa chút? Chẳng hạn như thụ Sở Miên…”

“Mày đúng là tà tâm bất tử.” Phương Chiêu bắt lấy bả vai Vu Nhiên, đẩy cậu tới bên cạnh Sở Miên, “Sở Miên! Vu Nhiên có mưu đồ gây rối với cậu! Chốc nữa chúng ta đến KTV lấy nó thụ TV đi!”

Vì phòng ngừa Vu Nhiên động tay động chân với mình, cánh tay Sở Miên nhẹ nhàng ghì chặt cổ Vu Nhiên, kéo cậu ra ngoài phòng học.

Hôm nay là lần đầu tiên đi chơi của lớp, mười mấy người đồng ý tham gia, lớp trưởng Hướng Tuyết Hoa đặt một phòng KTV xa xỉ, còn tới KFC bên cạnh mua rất nhiều suất gia đình. Rất nhanh đã có nam sinh tới siêu thị mua thùng bia về, không khí bởi vậy mà bỗng nhiên tăng vọt.

Vu Nhiên vốn dĩ ở bên đó giành giật từng giây mà ăn khoai chiên, sợ chúng nó lát nữa sẽ mềm. Nhưng bên Thôi Hà không đủ nhân số trò chơi, cậu liền bị gọi qua tham dự.

Cậu thấy trên quầy bar đặt một vật bán cầu màu bạc, trên đó trũng xuống như là dấu tay, vừa hỏi mới biết đây là phiên bản đơn giản của “máy phát hiện nói dối”, mua ở trên mạng, không quá đắt.

Vu Nhiên lập tức bừng bừng hứng thú ngồi xuống, vén tay áo: “Đồ tốt như vậy, sao cậu không gọi Sở Miên qua?”

Thôi Hà trợn trắng mắt: “Gọi cậu ta làm gì, cậu ta khẩu thị tâm phi như vậy, không thú vị.”

Những bạn học cùng chơi khác đều quen thân với Vu Nhiên, mỗi người thay phiên đặt tay lên dụng cụ, lần lượt hỏi từng người, bên quầy bar náo nhiệt rất nhanh.

Lúc mới bắt đầu, câu hỏi còn tương đối bình thường có chừng mực, cùng lắm chính là “Yêu đương mấy lần”, “Hiện tại có người yêu không”, Vu Nhiên mỗi lần đều trả lời thành thật “Không có”, thuận lợi tránh khỏi bị điện giật.

Nếu không có điện, như vậy người đặt câu hỏi liền bị phạt rượu. Trong mấy người, Vu Nhiên là người duy nhất tránh được tất cả các hình phạt.

“Đm, cậu nói dối không căng thẳng sao? Với gương mặt này mà còn không biết xấu hổ nói bản thân chưa từng có người yêu?” Thôi Hà đặt một chén rượu xuống, “Bỏ đi, không chơi máy phát hiện nói dối nữa, chúng ta chơi “nhanh tay nhanh miệng” đi, được không? Chỉ cần nói số trong vòng năm, tay cùng miệng không đồng nhất là được, để tôi chơi trước.”

Vu Nhiên tuy rằng hiểu quy tắc trò chơi, nhưng tốc độ phản ứng của đại não không theo kịp tiết tấu của bọn họ, chơi mấy vòng thì số lần thất bại của cậu nhiều nhất, ba lon bia đã bị người đẩy đến trước mặt mình.

Cậu kéo vòng ra, môi vừa dán lên lon lạnh lẽo, lực chú ý liền nhanh chóng chuyển dời tới nơi khác.

Trong lúc mấy người Thôi Hà chơi trò chơi, những người bạn khác cũng ở bên cạnh thay phiên ca hát, bất tri bất giác mà tới đầu Sở Miên.

Kỳ thật tính tích cực của Sở Miên không cao, bởi vì mấy bạn nữ khẩn cầu mới lên hát, khi microphone đưa vào tay hắn, những người đang say mê chơi di động đều nhịn không được mà nhìn qua.

Vu Nhiên là khi hắn mở miệng mới ngẩng đầu.

Trước đó đi học mọi người đã biết Sở Miên nói tiếng Anh lưu loát, chỉ là không nghĩ tới khi hắn hát thì thanh tuyến sẽ cao hơn khi nói chuyện bình thường hai độ, trở nên càng thêm trong trẻo thoải mái dễ nghe. Hơn nữa bài hát hắn chọn có giai điệu cũng rất nhẹ nhàng, khiến người ta nghe vô cùng hưởng thụ, tâm trạng vô thức trở nên vui vẻ.

Tầm mắt Vu Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, quên mất vị bia trong miệng như thế nào, uống xong vẫn còn đọng bên miệng.

Cậu thấy Sở Miên đứng dưới ánh đèn, tay áo lông màu xám xắn lên một nửa, cánh tay vừa thon dài vừa sạch sẽ. Ánh đèn thiên vàng, chiếu xuống góc nghiêng càng lộ rõ dáng vẻ cao gầy cùng gương mặt hoàn mỹ của Sở Miên, khi rũ mắt nhìn chữ trên màn hình thì bóng lông mi liền trùm xuống dưới hốc mắt.

Sau khi bài hát kết thúc, bạn học trên sofa đều không hẹn mà cùng vỗ tay khen ngợi.

Vu Nhiên uống quá nhiều bia, dưới làn da như có lửa đốt, đầu nóng lên, choáng váng.

Cậu buông lon, không ngừng dùng tay quạt gió lên mặt, nhưng nhiệt độ không những không giảm mà còn tiếp tục có xu thế tăng lên.

Thôi Hà nhìn mắt cậu có điểm dị thường, cười hỏi: “Có phải cậu say rồi không?”

Cậu chậm nửa nhịp: “Hả?”

“Cậu không được nha Vu Nhiên.” Thôi Hà cười ha hả.

Tư duy Vu Nhiên chậm chạp, sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại câu nói vừa rồi của Thôi Hà là có ý gì.

Không chỉ có vậy, tiếp theo cậu còn kêu bia thành “đồ hộp”, kêu xúc xắc thành “cục tẩy”, đến tên Thôi Hà cũng rất nhiều lần gọi nhầm thành “Sở Miên”.

“Làm sao, cậu nhớ cậu ta như vậy?” Thôi Hà đẩy đẩy bả vai Vu Nhiên, “Không thì tôi gọi cậu ta qua đây?”

Vu Nhiên không phản ứng, cúi đầu bẻ ngón tay mình. Thôi Hà quay đầu muốn gọi Sở Miên, phát hiện hắn đang nói chuyện phiếm với bạn học thì không lên tiếng quấy rầy nữa.

Dù sao bình thường Sở Miên quá chậm nhiệt, hiện tại có cơ hội thân thiết với bạn học khác hơn một chút thì Thôi Hà cảm thấy là chuyện tốt.

Mọi người chơi tới chín giờ tối, vì suy xét tới an toàn, mọi người nhất trí quyết đinh không chơi nữa, chờ nghỉ đông xong lại tụ tập.

“Đi thôi, Vu Nhiên.” Thôi Hà duỗi tay nắm lỗ tai Vu Nhiên, phát hiện nóng đến dọa người, “Ấy, đừng nằm ra, cậu nhanh đi lấy nước lạnh rửa mặt.”

Cô túm lấy Vu Nhiên đang bất động, gọi cả Phương Chiêu qua đây, hai người lôi lôi kéo kéo, kết quả Vu Nhiên còn một hai phải giằng co với bọn họ. Sở Miên thong thả mặc xong áo khoác, đến gần bọn họ, phát hiện mặt Vu Nhiên đang dại ra.

Hắn không nói hai lời, bắt lấy cánh tay Vu Nhiên, muốn trực tiếp kéo người lên.

Lần này Vu Nhiên không dùng sức, thuận theo đứng thẳng người –

Sau đó hai tay trực tiếp vòng qua cổ Sở Miên, nhấc chân nhảy thẳng lên người đối phương, hô to hai tiếng: “Tập kích!”

“Tập kích” hoàn toàn chính diện, Sở Miên bị bất ngờ, chỉ có thể theo bản năng đỡ lấy bắp đùi Vu Nhiên.

Thôi Hà lấy áo khoác, vừa quay mặt đã thấy cả người Vu Nhiên treo lên người Sở Miên, nháy mắt trợn mắt há mồm.

Mà Phương Chiêu là nam sinh, không quá mẫn cảm với loại hình ảnh này, còn ở bên cạnh khuyên nhủ Vu Nhiên nhanh chóng đi xuống, đừng chọc Sở Miên tức giận.

Trên thực tế, Sở Miên không giận.

Mặt hắn còn nóng hơn cả Vu Nhiên.

Vì không để Vu Nhiên ngã xuống từ người mình, Sở Miên dựa vào vách tường nâng đầu gối một chân, nâng lên điều chỉnh mông Vu Nhiên, sau đó lại dùng đôi tay nâng.

Mặt Vu Nhiên chôn ở bả vai Sở Miên, nhỏ giọng thì thầm cái gì, Sở Miên không nghe rõ.

Sở Miên biết hiện tại mình nên thả cậu ta xuống, véo mặt hoặc dẫn cậu đi rửa nước lạnh. Nhưng trong khoảnh khắc hô hấp của Vu Nhiên dán sát vào cổ mình, Sở Miên phản xạ có điều kiện mà càng ra sức ổn định.

Thậm chí còn ma xui quỷ khiến nói với Phương Chiêu: “Cậu phủ thêm quần áo cho cậu ta.”

Phương Chiêu ậm ừ, tìm được áo khoác Vu Nhiên đắp lên cho cậu, cũng tiện tay đội mũ lông vũ của áo lên, tránh để rơi áo xuống.

Thôi Hà trơ mắt nhìn Sở Miên cứ như vậy mà ôm Vu Nhiên ra ngoài phòng, không khỏi thốt lên một câu: “Đm.”

Những người bạn khác đang đứng ở cửa thang máy, chưa đã thèm mà nói chuyện tụ họp vừa rồi, xoay mặt thấy Vu Nhiên còn đang treo trên người Sở Miên bị hắn ôm qua đây, tất cả mọi người đều cầm lòng không nổi thốt lên một câu: “Đm.”

Sở Miên xấu hổ nghiêng mặt, giải thích: “Cậu ta uống nhiều quá.”

Mọi người chần chờ gật gật đầu, không biết là nên tới hỗ trợ đỡ Vu Nhiên xuống hay là nên dời tầm mắt không quấy rầy hai người này dính nhau.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, các bạn học đều không hẹn mà tránh cho Sở Miên một đường, sau đó bọn họ mới đi vào.

Trong không gian nhỏ hẹp, tất cả đều im lặng không lên tiếng. Mọi người đều cảm nhận được không khí không giống bình thường, nhưng không có ai muốn mở miệng làm nó hòa hoãn một chút.

Đang lúc bầu không khí vô cùng căng thẳng lạnh lẽo, Vu Nhiên vẫn luôn chôn mặt ở bả vai Sở Miên bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời hú dài: “À hú – ”

Các bạn học xung quanh sợ tới mức run run.

“Đừng kêu.” Sở Miên nghiêng mặt, cộc vào đầu Vu Nhiên một cái.

Dạ Hi nhịn không được mà vươn một ngón tay chọc chọc huyệt Thái Dương của Vu Nhiên, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Vu Nhiên, có phải cậu muốn biến thành sói không?”

Vu Nhiên đè mặt vào đầu vai Sở Miên, sau đó “áu áu” gật đầu với cô.

Các bạn học nhẹ nhàng cười rộ lên, đại não Sở Miên lúc này lại trống rỗng.

Thang máy tới lầu một, Sở Miên ôm Vu Nhiên ra cửa, lúc này mới giục cậu xuống khỏi người mình.

Vu Nhiên mắt điếc tai ngơ, hai chân ngược lại càng dùng sức kẹp lấy eo hông Sở Miên.

“Cậu mà không xuống… Tôi sẽ ngã đấy.” Sở Miên cảm giác được tần suất tim đập tăng cao, “Vu Nhiên, cậu có nghe thấy không?”

“Có nghe thấy.” Cằm Vu Nhiên đặt ở hõm vai Sở Miên, yên tĩnh một lát, cuối cùng cậu ngửa cổ nhìn Sở Miên.

Cậu nghiêm túc nói: “Sở Miên, hôm nay cậu đẹp vô cùng.”

Mặt hai người gần trong gang tấc, hô hấp Sở Miên sắp ngừng lại.

“Cậu mẹ nó có phải lén đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN