Ngữ điệu hắn đều đều, nói:
“Hai người các cậu, ra ngoài.”
Nhìn thân ảnh của Đường Ngự Thiên rời đi cùng với nòng súng mơ hồ vẫn dắt bên hông, Mao Cát Tường lại bắt đầu run cầm cập.
“Thất Thất… Cái này chẳng lẽ là kết cục của hành vi vi phạm nhân quyền?”
Tần Ý động viên nói: “Anh có biết chuyện Tái Ông mất ngựa không?( *về cơ bản thì cậu chuyện này khuyên người nên sống lạc quan, chuyện mình tưởng tồi tệ chưa chắc đã tệ như vậy, theo tớ nhớ là thế) Đừng bi quan, ít ra chúng ta cũng xác nhận được sự việc.”
“…”
Sắc trời mịt mờ, ánh sáng yếu ớt nỗ lực phá xuyên tầng mây.
Trời sắp sáng.
“Đường tiên sinh, thật sự rất xin lỗi,” Tần Ý cảm thấy mình thật giống như gia trưởng đang giúp con nhỏ trong nhà chùi đít( * chắc mọi người cũng hiểu, nhưng ý là giúp con cháu trong nhà giải quyết hậu quả ấy), ánh mắt anh cực kỳ thành khẩn, “Sự tình đã phát sinh, chỉ cần có thể bù đắp thương tổn đã mang đến cho anh, bất cứ yêu cầu gì bọn tôi cũng có thể chấp nhận.”
Mao Cát Tường lặng lẽ nhô đầu ra từ sau lưng Tần Ý: “Anh là quân tử, xin giơ cao đánh khẽ với kẻ tiểu nhân này, tôi không có bao nhiêu tiền, không thì để tôi rơi tự do từ lầu hai xuống nhé? Như vậy anh có thể bớt giận hay không?”
Đường Nhiên Chi vươn tay, kéo môt chút chăn len trên đùi, hiền lành nở nụ cười: “Không…” Không sao cả.
Mà lời anh còn chưa dứt, liền thấy Mao Cát Tường hướng về phía bệ cửa sổ mà chạy, Tần Ý ở phía sau kéo hắn: “Mao tiên sinh, không nên tuỳ tiện vào phòng ngủ của người khác.”
Hai bọn họ cứ giằng co mà dịch về phía cửa sổ.
Tần Ý sứt đầu mẻ trán, rồi phát hiện Đường Nhiên Chi so với bọn họ còn căng thẳng hơn.
Người đàn ông trơn bóng tựa ngọc này liều mạng chuyển xe lăn, vội vàng hô: “Mong hai người mau chóng rời đi.”
Mao Cát Tường dừng lại bên cửa sổ.
Cuối cùng hai người vẫn bị Đường Nhiên Chi đuổi ra ngoài. Tần Ý vừa ra khỏi cửa liền thấy Đường Ngự Thiên đang dựa vào bên tường phía đối diện, mặt không đổi sắc hút xong một điếu thuốc, ném vào thùng rác phía tay phải, sau đó mới nâng mắt nhìn về phía bọn họ.
Đòi mạng.
Tần Ý và Mao Cát Tường đồng thời nhìn thấy chữ này trong mắt đối phương, càng ngày càng lớn, mang theo hiệu ứng đặc biệt long trời lở đất.
Vai nam chính lúc này lại hút thuốc lá!
Trong sách, Đường Ngự Thiên chỉ hút thuốc qua ba lần, lần thứ nhất là khi ông hắn chết, lần thứ hai là khi mẹ hắn chết, lần thứ ba là vì Đường Nhiên Chi vì cứu hắn mà phải tiến vào phòng giải phẫu, kết quả hai chân bị bại liệt.
Mà hiện tại, cái người bị liệt kia nhận một cước, vai chính liền hút thuốc lá thế này? Lúc Hạ Thanh Thu chết anh cũng không như vậy mà đại ca.
Tần Ý vươn tay ra sau vỗ vỗ lưng Mao Cát Tường, giúp hắn thuận khí: “Mao tiên sinh, anh run dữ quá, đừng căng thẳng như vậy, thử hít sâu một chút xem.”
Không căng thẳng, có thể không căng thẳng được sao! Mao Cát Tường quả thật muốn ngất luôn ra đây.
Đường Ngự Thiên chỉ nói hai chữ: “Đi thôi.”
Trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
Mao Cát Tường nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “… Đi, đi đâu, đi về miền Cực lạc à?”
Đường Ngự Thiên lười nói nhiều với hắn, trực tiếp lôi cổ áo Tần Ý xuống lầu dưới, chỉ để lại một câu khiến hắn muốn nổ tung tại chỗ: ____ “Bạch Dư ở cửa chờ cậu.”
Trời lờ mờ sáng, sau mùa thu, thành phố A đã rất lạnh.
Tần Ý ngồi ở ghế sau, cơn buồn ngủ ập tới, một đêm chưa chợp mắt, khi anh cảm thấy bản thân mình sắp ngủ, lại ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Đường Ngự Thiên trầm mặc hút thuốc, ở giao lộ chờ đèn đỏ.
Có lẽ vì cái tư thế hút thuốc này quá cô đơn, hoặc vì mùi khói thuốc chẳng dễ ngửi tẹo nào, Tần Ý không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Đường tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Cút.”
Cái từ cút này cũng không có mấy khí thế như lúc trước, cổ họng Đường Ngự Thiên có chút khàn, âm điệu cũng không lớn.
“Có tâm sự, đừng ngại mà nói ra, giấu ở trong lòng sẽ không được tốt.”
Đáp lại anh chỉ là một tiếng cười nhạo.
Tần Ý không để ý chút nào, khích lệ nói: “Nói tôi nghe một chút đi.”
Câu nói này quá thuận miệng, anh không biết đã nói qua với bao nhiêu người rồi, các kiểu học sinh khóc lóc, phản nghịch, trầm mặc, đều bị anh gọi tới phòng làm việc quan tâm hỏi han.
____ Trò có tâm sự gì giấu trong lòng, có thể chia sẻ cùng thầy chứ?
Đèn đỏ chuyển xanh, Đường Ngự Thiên tắt tàn thuốc, nhấn chân ga chạy vọt qua giao lộ.
Dọc đường đi, hai người không nói gì thêm, mãi cho đến khi Đường Ngự Thiên dừng trước cổng tiểu khu Lâm An, Tần Ý mới cách một lớp cửa xe mà nói tiếng cảm ơn với hắn.
Đường Ngự Thiên chậm rãi hạ cửa, lộ ra đỉnh đầu cùng cái trán, ngay sau đó là cặp mắt lạnh như băng.
Tướng mạo hắn, ngoại trừ lạnh lùng còn thiên về tà mị. Giờ khác này, cửa xe chỉ hạ đến đây, che nửa khuôn mặt, trong mắt không còn mấy phần tà khí, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Đường Ngự Thiên cách nửa lớp kính hỏi anh:
“Nếu như trên thế giới này, người cuối cùng yêu cậu cũng phản bội cậu.”
Đây là một câu hỏi sao? Tần Ý đột nhiên á khẩu, không trả lời được.
Nhưng anh rõ ràng có đầy bụng giáo huấn có thể nói.
Từ sống hết mình đến theo đuổi đam mê, bất kể là nho giáo hay cả ngàn lời răn dạy của các nhà tư tưởng Trung Quốc hay phương Tây, anh đều thuộc lòng hết thảy.
Nhưng người này là Đường Ngự Thiên, mà câu vừa nãy cũng tràn đầy cảm giác của tuổi thanh xuân đau đớn trong truyền thuyết, khiến anh không có chỗ xuống tay.
Vấn đề này quá khó khăn, Tần Ý còn đang châm chước xem nên làm thế nào để nói cho đúng thì Đường Ngự Thiên đã kéo cửa xe lên.
Tần Ý lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, đây không phải là một câu hỏi.
…
Sáu giờ sáng, trong tiểu khu gần như không có người nào, phần lớn chỉ có vài ông lão, hay một số ngưới đi sớm về muộn mà thôi.
Anh vừa đi vào tiểu khu vừa suy nghĩ, nghĩ xem lời ban nãy đến tột cùng thì có ý gì. Người cuối cùng còn yêu, là đang nói Đường Nhiên Chi? Nếu vậy, có nghĩa là…
Đường Nhiên Chi phản bội hắn.
Có thể Đường Nhiên Chi không phải hung thủ.
Nhưng hai chữ ‘đồng loã’ nảy lên trong lòng Tần Ý, anh bèn đem đầu đuôi sự việt tóm tắt lại một lần.
Từ người đàn ông kỳ quái không cẩn thận va vào anh, đến Đường Thanh Long, lại tới Đường Nhiên Chi. Đường Ngự Thiên đều biết rõ, bọn họ tính toán cái gì, đã làm những gì. Tần Ý lúc này mới đột nhiên phát hiện, cách tiếp cận của anh và Mao Cát Tường ngay từ đầu đã sai rồi, vô cùng sai.
Muốn biết người kia đến tột cùng là ai, thực ra vô cùng đơn giản, chỉ cần theo sát Đường Ngự Thiên, một tấc không rời, xem Đường Ngự Thiên đã phát hiện cái gì, nghĩ như thế nào, lại hoài nghi ai…
Tần Ý đi lại đi, trước mặt gặp phải một khuôn mặt quen thuộc.
Lão hàng xóm vốn dĩ đang thần thanh khí sảng tươi cười: “…”
Tần Ý theo bản năng thăm hỏi: “Chào ông.”
Khoé miệng hàng xóm co rút: “… Chào, chào cậu, ha ha, cậu thức dậy thật sớm, à mà, cậu không thấy lạnh à?”
Thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi giới trẻ hiện nay, quần áo ăn diện cái gì, đây là theo mốt trong truyền thuyết đấy à?
Bị ông lão hỏi như vậy, lúc này anh mới nhớ ra là mình đang mặc áo xuyên thấu. Dọc đường đi luôn suy nghĩ, thế mà quên mất.
Anh có chút lúng túng, phát hiện xung quanh có mấy người đều nhìn mình rồi chỉ chỉ chỏ chỏ.
Một người lúc thường mặc áo sơ mi đều phải chỉnh tề cài đến khuy cao nhất như anh, bây giờ lại như bị lột sạch đứng ở giữa đường. Trước khi tham gia tiệc rượu, anh không còn lựa chọn nào khác, mà hiện tại…
Anh vừa định tăng nhanh nhịp chân để trở về, trên lưng đột nhiên có một mảnh ấm áp.
“Ngu xuẩn, tự mình mặc đi.”
Đường Ngự Thiên ở phía sau, tiện tay đắp áo gió lên người anh, sau đó buông tay ra, khoé miệng nhếch lên trào phúng, cứ nhìn anh như vậy.
… Vai nam chính chuyển đổi tâm tình thật nhanh, mới vừa rồi không phải còn đang đau đớn à.
Cởi áo khoác, trên người Đường Ngự Thiên chỉ còn một áo sơ mi đen tinh xảo, cổ áo mở đến xương quai xanh.
Tần Ý: “Anh…” Sao anh vẫn còn ở đây.
Đường Ngự Thiên với tay ra sau gáy anh rồi chuyển hướng đi của Tần Ý: “Mấy ngày nay, cậu ở nhà tôi.”
Áo gió như là vẫn vương lại chút nhiệt độ trên người hắn, rõ ràng âm thanh Đường Ngự Thiên bên tai lạnh nhạt đến như vậy, Tần Ý vẫn cảm thấy cả người đều ấm lên.
“Tại sao?”
“Thi thể bị cảnh sát phát hiện, có thể sẽ tra được đến cậu.”
Tra được đến anh, cũng chính là tra đến việc ở tiệc đêm của Đường gia, logic này cũng không sai, thế nhưng sao lại phải đến ở nhà hắn?
Tần Ý nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Đường Ngự Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng tôi muốn sao? Để cậu bên ngoài, lộ tiếng gió khiến người bắt được, ai chịu trách nhiệm?”
“À,” Tần Ý gật gật đầu, “Ra là vậy.”
… Dĩ nhiên không phải.
Hắn có cả trăm phương pháp khiến người này mai danh ẩn tích bên ngoài, có điều động cảnh sát toàn thành phố cũng tìm không ra.
Đường Ngự Thiên cũng không biết vì sao hắn lại cố tình chọn phương án này.
Vừa dứt lời hắn liền muốn đổi ý, nhưng nhìn người bên cạnh được ban cho cái ân lớn như vậy mà mặt không đổi sắc, tâm lý hắn liền khó chịu.
Không sai, rất có thể cậu ta đang giả vờ.
Đưa cậu ta vào ở, chỉ vì hắn muốn chọc thủng nguỵ trang của người này mà thôi.
Đường Ngự Thiên nghĩ như vậy, tâm lý liền thư thản.
Đây đã là lần thứ hai anh tới nơi này, Tần Ý xuống xe vẫn còn có chút hoảng hốt. Địa phương mà ngay cả nữ chính cũng chỉ có may mắn đến thăm quan một lần, vậy mà anh lại còn được ở luôn trong đó.
Phòng của anh là phòng cho khách ở lầu một, tuyệt đối có thể coi là phòng cao cấp.
Tần Ý thở dài.
Xa xỉ, lãng phí.
Căn biệt thự tư nhân này có ít nhất không dưới mười gian khách phòng, nhưng rõ ràng không có ai đến ở.
Thật sự có khách, có khi Đường Ngự Thiên còn trực tiếp vung tay mua một căn nhà ở gần đây cho họ luôn ấy chứ.
Tần Ý càng nghĩ càng cảm thấy, việc anh được vào ở thật khó mà tin nổi.
Quản gia theo anh dọn dẹp căn phòng không nhịn được mà hàn huyên: “Cậu nhất định có quan hệ rất thân với ông chủ của bọn tôi nhỉ? Tôi đã ở đây mười mấy năm, đây là lần đầu tiên.”
Trên người Tần Ý vẫn khoác áo gió của Đường Ngự Thiên, giải thích có hơi vô lực: “Không có, tôi không có quan hệ gì cùng anh ta…”
Lão quản gia đơn giản sắp xếp lại một phen, đặt chìa khoá phòng xuống, cuối cùng quay đầu liếc nhìn cái áo gió Tần Ý đang mặc trên người, vui cười hớn hở mà ra ngoài.
Bộ quần áo này, là sáng sớm, trước khi tổng tài ra cửa, ông đã tự chọn cho ngài ấy đấy. Lão quản gia vô cùng vui vẻ, tổng tài của bọn ông cuối cùng cũng giống như người thường, có bạn bè rồi!
Lão quản gia đi rồi, Tần Ý mới quan sát căn phòng này, trong tủ có trang phục đầy đủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dép lê cùng mấy đồ thường dùng hàng ngày khác cũng không thiếu thứ gì, chỉ cần có người ở thôi.
Mặc dù buồn ngủ, nhưng anh vẫn chống đỡ, cố gắng đi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài lau khô tóc rồi chuẩn bị ngủ tiếp. Đến lúc anh đi ra, phát hiện trên giường nhiều hơn một cái vòng vàng.
…
Cửa phòng ngủ bị người gõ hai lần, là một người làm theo bên cạnh Đường Ngự Thiên.
Cậu người hầu này vừa đến liền hỏi: “Chào buổi tối. Xin hỏi, ngài có nhìn thấy một cái vòng tay ở đây không?”
Tần Ý cảm thấy có chút không hiểu ra sao, tránh người tạo ra một con đường, chỉ chỉ giường: “Cậu muốn tìm cái này sao?”
Người hầu mờ mịt.
Cái đệt, không giống với kịch bản mà ông chủ đưa cho cậu ta!
Không phải ông chỉ nói đây là một tên lẳng lơ đê tiện, sẽ âm thầm đem vòng vàng giấu đi, đánh chết cũng không chịu nhận sao?
Người hầu ngượng ngùng trả lời: “À… Đúng, sao lại chạy tới đây nhỉ…”
Đến lúc cậu ta dâng vòng tay lên báo cáo cho ông chủ, người ta nằm trên giường, lãnh diễm cao quý mà mắng cậu một câu ‘Phế vật’.
Tim người hầu như suýt thì vọt tới cổ họng, khom lưng nói: “Tôi đã không làm tốt.”
Sau đó chỉ nghe ông chủ hỏi một câu: “Cậu ta ngủ chưa?”
… Đây coi như là, quan tâm đi?
Người hầu vội vã gật đầu: “Ngủ rồi, ngủ rồi ạ.”
“Đã biết, cậu ra ngoài đi.”
Cậu người hầu cầm vòng tay, quay người ra cửa, cậu ta đứng trong hành lang, nghĩ mãi mà không ra, vì sao ông chủ nhà mình gần đây có hơi gay gay…
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Tên cuồng sát: Đến bao giờ tôi mới có thể lên sân khấu?
Đường Ngự Thiên: Trình độ của anh quá gà, tôi không cần anh.