Cậu ta nên đi theo hỏi han hay không đây…
Tư Gia Bắc sững sờ nửa ngày mới tìm được băng cá nhân mà cậu ta mang bên mình theo thói quen, đây là do Tô Thất ảnh hưởng. Nguyên nhân là thật lâu trước đây, Tô Thất đã dùng trò băng cá nhân này đi cua trai.
Lúc đó Tư Gia Bắc còn chưa biết tình dục tròn méo ra sao, cực kỳ sùng bái Tô Thất, bởi vậy luôn ghi nhớ những câu pick up và làm theo vài thói quen đến tận bây giờ.
Cho nên, khi câu nói ‘Em có chuyện xưa, anh có rượu không’ nổi khắp internet, Tư Gia Bắc chỉ khịt mũi coi thường.
Trước đó rất lâu, bạn tốt Thất Thất của cậu ta đã biết dùng mấy chiêu này rồi, còn sâu sắc hơn nhiều.
___ Em có băng cá nhân, anh có vết thương nào không?
Tư Gia Bắc nhanh chóng bổ trang, tay siết chặt miếng băng cá nhân, thầm nhẩm lại lời kịch: “… Cần em giúp anh chữa vết thương chứ?”
Cậu ta nhớ kỹ giáo trình, sau khi nói sau câu kia, phải chậm rãi áp sát, cầm băng cá nhân ngang với ngực đối phương, cách quần áo, như có như không mà chạm vào, nói ra nửa câu sau: “Vết thương lòng cũng chữa được.”
Tư Gia Bắc điều chỉnh tốt trạng thái, lúc đi ra thì người đâu còn đó.
Đáng tiếc, cậu ta không có duyên với anh giai mông mẩy kia.
Lại nói, cậu ta ban nãy cũng không chú ý dung mạo người ta ra sao…
Tư Gia Bắc dựa theo đường cũ trở về, lúc đi ngang qua khúc quanh, không biết từ đâu lại truyền đến từng tiếng ‘thùng’, ‘thùng’.
Tiếng động nặng nề này, nghe như là có gì đó va chạm với ván cửa.
Tư Gia Bắc đứng tại chỗ nghe đến nửa ngày, vậy mà nghe ra chút nhịp điệu.
Ba tiếng ngắn, ba tiếng dài, lại ba tiếng ngắn.
Lúc đoàn người Đường Ngự Thiên trở lại, Mao Cát Tường đang nằm nhoài trên lan can nhìn xuống, tráng hán theo sau hắn, tay muốn đỡ nhưng lại không dám đụng tới hắn.
“Phu nhân, cậu cẩn thận một chút, đừng để té xuống…”
Nửa người Mao Cát Tường đã nhoài hẳn ra ngoài, khổ sở quan sát mặt biển, hắn có chút lo lắng, không biết đồng minh của mình có bị rơi xuống hay không.
Mặt biển từng đợt sóng lớn mãnh liệt, hắn quan sát nửa ngày, chỉ thấy phía xa xa có một đống rác thải trôi trên mặt nước.
Một đống thứ như túi nhựa đen thùi lùi, chả biết đựng cái gì, cách quá xa, không rõ lắm.
Một cơn sóng ập đến, mọi thứ đang ở trong túi rác chìm chìm nổi nổi lập tức tung ra.
Là rác! Ý thức bảo vệ môi trường trong quyển sách này đều bị chó ăn rồi sao!
Mao Cát Tường thu người lại, quyết định chuyển địa điểm tìm kiếm, lẩm bẩm: “Thất Thất thối, đã dặn là cùng nhau đợi ở boong thuyền rồi…”
Hắn còn chưa nói xong, không ngờ quay đầu lại liền thấy nam chính sắc mặt thâm trầm.
Một tạo hình rất đẹp trai, thành thục mà vẫn gợi cảm. Mao Cát Tường thầm ghi chú lại ở sổ tay thời trang trong lòng, đỏ rượu mặc cùng đen, tao nhã giống như ma cà rồng!
Đường Ngự Thiên cách hắn tầm ba mét, hơi mỉm cười nói: “Cùng nhau đợi trên boong thuyền làm gì?”
Sợ chết người ta rồi.
Kỳ thực, Mao Cát Tường thà ngồi với tên mặt than Bạch Dư kia, còn hơn đối mặt với nam chính cứ thích dùng skill cười như không cười, châm chọc xen lẫn xem thường, không kể mở mồm nói ra cái gì cũng đem lại cho người ta cảm giác ‘Nhóm giun dế kia lại đây, nhúc nhích để ta nhìn một chút’.
“Cùng nhau…” Mao Cát Tường lắp bắp nói, “Cùng nhau, hic, cùng nhau ngắm cảnh đêm.”
Tráng hán không chịu được khi thấy phu nhân nhà mình bị ức hiếp, tiến lên hai bước, giang hai tay, dùng thế gà mẹ che con bảo hộ trước người Mao Cát Tường: “Đường tổng, mong ngài nói chuyện tôn tôn…” Tôn trọng một chút.
Chỉ là nửa câu này ngắc ngứ mãi cũng không nói ra được.
Đường Ngự Thiên nhíu nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước liền ngừng lại.
Hắn muốn hỏi hai tay sai phụ trách việc trông coi, lúc này lại không thấy một bóng người ở cửa, giọng điệu triệt để trầm xuống: “A Chu đâu?”
Hồng Bảo mới ăn rất nhiều trong vũ hội, lúc về còn tranh thủ nhét thật nhiều đồ trong túi, nghe vậy tay run một cái: “Dạ? Không phải A Chu ở…”
Không phải A Chu đứng canh cửa sao, nhưng mà, người đâu?
Đường Ngự Thiên ba bước thành hai đi lên trước, vào cửa tra xét một vòng, trong phòng xép rộng lớn không có một ai.
Mao Cát Tường đi theo Hồng Bảo, kỳ thực hắn cũng đoán có khi đồng minh của mình còn ở trong phòng, chỉ có điều phòng Đường Ngự Thiên là phòng VIP, hắn không vào được.
Nhìn thấy khuôn mặt u ám như màn đêm của Đường Ngự Thiên, tâm Mao Cát Tường cũng chìm xuống.
“Soát thuyền,” Đường Ngự Thiên nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Không được bỏ sót một ngóc ngách nào.”
“Vâng!”
Những tay sai kia lập tức quay người, mỗi người một đường phân tán, loáng một cái đã vô tung vô ảnh.
Hồng Bảo không biết mình phải đi đâu: “Ông chủ, vậy tôi đi đâu?”
“Cậu đến phòng quản lí, xem video thu lại được từ chín giờ mười đến mười giờ, tổng hợp lại cho tôi.”
“Hic, ông chủ, vậy còn ngài?”
Đường Ngự Thiên mở cổ áo, khi ngón tay chạm đến cà vạt, hơi khựng lại trong giây lát.
Trên mặt vải phảng phất còn giữ hơi ấm của người kia, nhưng người kia lại…
Hắn vừa đi vừa nói: “Tôi tìm ở góc chết của máy quay.”
Nam chính thế mà lại tự thân xuất mã!
Mao Cát Tường ngơ ngác đến quên cả thời gian, chờ hắn phản ứng lại, ống quần đã bị tráng hán kéo lấy, tráng hán nằm trên mặt đất: “Xin cậu, về phòng thôi, không thì Bạch thiếu thấy cậu với Đường tổng đánh ghen mất.”
“…”
Sức quan sát của Đường Ngự Thiên quả nhiên rất nhạy, những nơi đã đi qua, từ bố cục đến khu vực máy quay thu được, mọi thứ đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Du thuyền quá lớn, muốn tìm kiếm thì phải cần thời gian. Nếu việc này có người gây ra, như vậy gã ta nhất định tìm góc chết để thực hiện, chứ không ngu xuẩn mà phơi bày trước camera theo dõi.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ, cũng không chú ý đến một việc trọng yếu.
Không biết từ lúc nào, hắn đã đem Tô Thất loại trừ khỏi những đối tượng đáng nghi bên ngoài. Hắn đối với anh, không kể xảy ra chuyện gì, vẫn có một loại tín nhiệm không hề hoài nghi.
Vì sao.
Chính hắn cũng không nói ra được lý do.
Cũng như khi hắn không có cách nào trả lời, vì sao hắn không giống như ngày thường, vào phòng buồn bực ngán ngẩm xem ti vi, để bọn Hồng Bảo đi tìm, mà lại tự mình chạy khắp ba tầng thuyền thế này.
Đi xuống từng tầng, cách nơi tổ chức vũ hội ngày càng cần, tiếng kèn saxophone xuyên qua gió biển, như có như không truyền đến.
“… out of my head…”
Đó là cải biên của một bài hát tiếng Anh, hoà phối thêm rất nhiều nhạc cụ không có ở bản gốc, khiến phần nhịp điệu ấn tượng thêm mấy phần.
“I cried a river over you…”
Đường Ngự Thiên nghe mà phiền lòng, lời bài hát kiểu gì vậy.
Vì tình mà cuồng, vì yêu mà lệ đổ thành sông.
Hắn tìm xong ở phía đuôi tàu, liền hướng về phía tiệc rượu, đi được một nửa, nhìn thấy Tư Gia Bắc ngồi ở cuối hành lang.
Tư Gia Bắc dựa vào cửa phòng, nơi kia rất nhỏ, không chú ý có thể cũng sẽ không phát hiện.
Đường Ngự Thiên định thần nhìn lại, trên cửa phòng có biển hiệu, mặt trên viết ba chữ, phòng chứa đồ.
Lúc đi đến thì thấy rõ ràng hơn, Tư Gia Bắc dán sát tai vào cửa, gọi vọng vào bên trong: “Bên kia rốt cục có phải người không vậy?”
Không hiểu sao bên trong chỉ truyền đến ba tiếng dồn dập ‘thùng thùng thùng’.
Cậu ta ở đây đã ngót nghét hai mươi phút, không quay lại anh hai thể nào cũng cằn nhằn, Tư Gia Bắc quyết định từ bỏ: “Gõ cái gì mà gõ, cậu nói một câu không được à.”
Lúc này tiếng đập cửa so với ba tiếng trước đó âm điệu dài hơn, nhưng vẫn là ba tiếng.
“Tôi biết cậu rất biết cảm nhịp rồi, nhưng cậu có nhịp cũng chả để làm gì.”
Bên trong lại truyền đến ba tiếng đập cửa ngắn hơn.
Âm thanh cuối cùng vang lên, trong nháy máy, sắc mặt Đường Ngự Thiên kịch biến.
Ba tiếng ngắn, ba tiếng dài, lại lặp lại ba tiếng ngắn…
Đây là tín hiệu cầu cứu.
Hắn đi lên trước, trực tiếp đẩy Tư Gia Bắc ra rồi gõ cửa: “Tô Thất?”
Tiếng đập cửa bên trong ngừng lại.
Đường Ngự Thiên gọi xong, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Nếu đúng, gõ hai lần.”
Chỉ nghe trong không gian tĩnh lặng truyền đến từng tiếng, thùng___
Thùng.
Hai tiếng.
Lúc Hồng Bảo gọi điện đến, Đường Ngự Thiên đang vén tay áo chuẩn bị phá cửa.
Điện thoại di động trong túi rung mấy lần, hắn cũng không thèm nhìn mà ném cho Tư Gia Bắc, ra lệnh: “Nhận đi.”
Ngay sau đó, giọng điệu lại mềm xuống, nói với ván cửa: “Ngu xuẩn, em lui về phía sau một chút.”
Từ sự việc lần trước, Tư Gia Bắc đã rất sợ Đường Ngự Thiên, chỉ muốn tránh xa, hiện tại nghe người ta nói với cậu ta một câu, cả người đều run cầm cập, đây chính là tên đàn ông thiếu chút nữa đập vỡ đầu cậu ta đó!
Cậu ta run run tay nhận điện thoại, âm thanh cũng không rõ ràng: “A lô?”
Hồng Bảo đón gió biển, khí phách nói: “Đường tổng! Máy quay không ghi được gì!”
Tư Gia Bắc gật đầu: “Được được được tôi tôi tôi sẽ nói cho tổng tài của các anh…”
Sau khi Hồng Bảo thẳng thắn báo cáo xong mới nhận ra âm thanh này không đúng lắm, cậu ta lập tức nghiêm túc: “Anh là ai, anh muốn làm gì, có ý đồ thế nào, tôi cảnh cáo anh…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, bên kia điện thoại liền truyền đến một trận âm thanh va đập dữ dội.
“Đã xảy ra chuyện gì?! Ông chủ! Ông chủ, ngài không sao chứ!”
Tư Gia Bắc nhìn cánh cửa ầm ầm ngã xuống đất, run rẩy giải thích: “Không có chuyện gì, anh ta phá cửa…”
Phòng chứa đồ rất loạn, bên trong có rất nhiều hộp giấy và những vật dụng linh tinh khác.
Tần Ý co người lại trên mặt đất, tay chân bị trói chặt, trong miệng bị nhét một miếng vải. Ánh mắt từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh, lúc này lại long lanh như hồ nước, hiện ra gợn sóng, ẩm ướt yếu ớt.
Anh rất khó chịu, triệu chứng say sóng lại càng thêm nặng. Lúc trước ở trong phòng VIP, vị trí cao hơn nơi này, vững vàng hơn rất nhiều. Không gian ở phòng chứa đồ lại nhỏ hẹp, không khí không lưu thông, cực khó thở. Hơn nữa, mảnh vải trong miệng không biết lấy ra từ đâu, mùi vị rất kỳ quái, lẫn vào bầu không khí vẩn đục, anh phải cố lắm mới không nôn ra.
“Ưm,” Tần Ý muốn gọi tên hắn, nhưng trong miệng vẫn bị nhét khăn “Ưm, ưm, ưm.”
Rõ ràng chỉ có một âm đơn như vậy, ưm đến ưm đi, nhưng Đường Ngự Thiên lại như nghe hiểu, trầm thấp “Ừm.” một tiếng đáp lại.
Hắn tiến đến, nửa quỳ, trước tiên lấy miếng vải nhét trong miệng Tần Ý ra, nhìn vào đôi mắt anh, nói: “Tôi tới chậm.”