Tiếp xúc trao đổi.
Hả?
Lời này là mấy ngày trước Tần Ý tự mình nói. Lúc đó anh còn muốn chuyển về ở, sau đó thiết lập bình đẳng với Đường Ngự Thiên, rồi mới bàn luận về tiếp xúc trao đổi phát triển lâu dài.( *yêu đương mà như kiểu người đứng đầu nhà nước bàn việc vậy =)))))
Vậy mà sao lúc Đường Ngự Thiên nói câu này, ý lại thay đổi luôn vậy.
Đường Ngự Thiên mang anh đi một nơi rất xa, rẽ trái rẽ phải, xa đến mức anh ngồi ghế sau ngủ một giấc, lúc mông lung mở mắt ra, tốc độ xe vẫn không giảm chút nào.
“Đường tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?” Anh hơi hướng về phía trước, tay vịn vào lưng ghế lái, đầu ngón tay vô tình cọ lên bả vai Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên đang chuyên tâm lái xe, một tay hắn đặt trên vô-lăng, đáy mắt ánh lên ánh đèn đường phố, hình thành một vệt sáng lấp lánh.
Hắn hiện tại đang rất cao hứng.
Hơn nữa, nhiều năm như vậy cũng chưa từng vui mừng như thế bao giờ.
Khoé miệng Đường Ngự Thiên sung sướng mà câu lên, lời nói lại khiến Hàn Ý cảm thấy hàn ý nổi lên bốn phía: ____ “Dẫn em đi lấy roi đánh thi thể.”
“…”
Bóng đêm mơ hồ bao phủ, thành phố A huyên náo của ban ngày đã yên tĩnh lại, không biết là yên tĩnh thực sự, hay chỉ là một hồi bình lặng trước cơn bão.
Cái thứ kinh khủng như lấy roi đánh thi thể, trên thực tế là đi quan sát xác tên M nọ.
“Gã ta là Văn Tam, từ khi mang hắn về, vẫn tiếp tục giam giữ. Còn chưa kịp tra ra thông tin khác, mười giờ tối hôm qua, gã đã chết trong kho.”
“Ở đó có những người nào?”
Cách điểm đến một đoạn, Đường Ngự Thiên câu được câu chăng mà trả lời: “Tầm mười mấy người.”
“Đều là người quen sao, có kiểm tra qua từng người chưa?”
Chuyện của Văn Tam tạo cho anh cảm giác rất bất an, có khả năng lớn là kí chủ bí ẩn kia làm ra. Nghĩ vậy, trông anh nghiêm túc hẳn lên, vỗ vỗ vai Đường Ngự Thiên: “Đường tiên sinh, anh nghe em nói, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Lúc này trùng hợp gặp đèn đỏ, Đường Ngự Thiên đạp phanh, dừng xe. Buông tay đang cầm lái, đặt lên tay Tần Ý, lời không đầu không đuôi: “Ừm, tối nay ngủ cùng anh?” (*=)))))
Tần Ý rút tay về, anh quả nhiên không theo kịp dòng suy nghĩ của người nọ: “… Anh đang nghĩ cái gì vậy.”
Đường Ngự Thiên nói: “Lúc anh lái xe đều nghĩ về vấn đề này.” Nói xong, hắn nghiêng đầu: “Có được không?”
Được cái gì mà được!
Anh quan tâm đến an nguy bây giờ một chút được không!
“Chuyện là như vậy, hôm nay hệ thống có nói với em một việc, có một kí chủ mới nằm vùng ở bên cạnh chúng ta, cho nên tình huống bây giờ rất nguy hiểm, em nghi ngờ sự việc của Văn Tam chính là do người này gây ra.”
“Ừ.” Đường Ngự Thiên không lạnh không nhạt đáp lời, sau đó đột nhiên đổi đề tài, “Em thích ga giường màu gì?”
“…”
Tần Ý giờ hoàn toàn chắc chắn, Đường Ngự Thiên bị chập hỏng đầu óc rồi.
Thấy Tần Ý không nói lời nào, Đường Ngự Thiên xoay người lại, vươn tay xoa xoa mặt Tần Ý: “Em nên thích màu trắng. Nhưng, da bảo bảo lại trắng như vậy, chúng ta thử màu đỏ thẫm xem, được không?”
Tần Ý không biết nên phản ứng thế nào.
Trước không tính gì đến cái xưng hô kia…
Chỉ là, nhìn Đường Ngự Thiên nóng lòng suy nghĩ lựa chọn đồ dùng thế nào cho tình thú, Tần Ý liền thất bất lực.
Trời mới biết lúc hắn lái xe, ngoại trừ nghĩ đến vấn đề tối ngủ cùng nhau với dùng ga giường màu gì, còn nghĩ đến cái gì khác nữa.
Cuối cùng, Tần Ý chỉ chỉ đèn hiệu phía trước, nhắc nhở: “Đèn xanh rồi.”
Vì vậy Đường Ngự Thiên tiếp tục quay trở lại lái xe, Tần Ý cho là hắn tinh trùng thượng não, căn bản không để ý đến lời hắn nói.
Kỳ thực không phải, Đường Ngự Thiên nhìn như không quan tâm, nhưng lại xâu chuỗi các manh mối trong đầu.
Đợi đến khi tới nơi đã là gần nửa đêm.
Tần Ý trước đó còn có chút buồn ngủ, nhưng khi anh xuống xe, gió lạnh chui thẳng vào từ vạt áo, anh nhất thời bị cóng đến tỉnh cả ngủ.
Trước mắt là một hẻm nhỏ đen kịt.
Anh cùng Đường Ngự Thiên quẹo trái rẽ phải, đi vòng vòng, không biết rẽ bao nhiêu lần.
Tiểu Manh Manh: “Nhắc nhở thân thiện, nơi này chính là nơi Văn Tam giam giữ Chu Tuệ trước đây.”
Chẳng trách, nhìn quen mắt như vậy.
Trước khi tham gia tụ hội du thuyền, Đường Ngự Thiên có cho anh xem qua một đống tư liệu lớn, bên trong có nói rõ tường tận.
Cho nên, anh ấy đã biết nơi này từ lâu? Vậy anh ấy cũng biết, bị giam giữ trong này, là mẹ của anh ấy sao?
“Đường tổng.” Tại cửa đình viện cũ nát, có mấy vị bảo tiêu đang đứng, bọn họ ban đầu còn cảnh giác muốn rút súng, thấy người tới là ông chủ, liền thu súng về, một mực cung kính cúi chào.
Đường Ngự Thiên dắt tay Tần Ý đi vào.
Có lẽ là vì để che dấu tai mắt, bên trong đình viện chỉ bật một vài ngọn đèn, mơ hồ u ám, như là nơi không ai sống.
Trong môi trường như thế này, tối mò còn đi xem thi thể.
Tần Ý dừng chân lại: “Đường tiên sinh… Không thì, để em chờ bên ngoài đi.”
Đường Ngự Thiên không trả lời anh, trực tiếp đi qua sân, đẩy cửa một gian phòng ngủ, kéo tay anh đi vào.
Trong phòng cũng không có thi thể.
Trên đất, trên giường, thậm chí còn gắn cả ở trên cửa sổ, đều là dây điện và ống dẫn.
Thiết bị chữa bệnh bày ngổn ngang.
Tần Ý liếc nhanh xung quanh một lượt, chắc chắn là không có nhìn lầm: “Văn Tam đâu?”
Đường Ngự Thiên nắm chặt tay anh: “Đùa em thôi, anh đâu có nhàn rỗi mà đem em đến xem thi thể của gã.”
… Em cảm thấy anh đúng là quá rảnh rỗi ấy.
Nhưng mà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền thấy biểu tình Đường Ngự Thiên trầm xuống, mang một loại cảm xúc phức tạp khiến người nhìn không thấu.
“Đây là nơi.. nơi mà bà ấy bị nhốt hai năm qua.” Đường Ngự Thiên rũ mắt, “Anh cho là bà ấy đã chết rồi.”
Mao Cát Tường không biết nhiệm vụ của đồng minh là gì, nhưng hắn lý giải rất rõ ràng nhiệm vụ của mình.
Hắn chính là Sherlock Mao, hắn là điện, là ánh sáng. (*Bạch đại, phu nhân quên uống thuốc.)
Hắn còn có một Bạch Đại Thối vạn năng.
“Anh ơi, bao lâu thì có thể đến?” Mao Cát Tường nhoài người đến bên cửa sổ, ngồi xổm trên ghế, đội mũ đen, gió tạt vù vù vào mặt mà hắn cũng không sợ lạnh.
Bạch Dư nhìn hắn qua kính chiếu hậu, mặt lạnh tanh nói: “Đóng cửa sổ xe lại, ngồi nghiêm chỉnh.”
“Ò.”
Mao Cát Tường nghe lời mà đóng cửa sổ xe, mà cái mệnh lệnh còn lại thì nghe mà không phục: “Em mà ngồi là lại bị đau mông!”
Bạch Dư nói: “Cho em nhiều đệm lót như vậy, vẫn đau sao?”
Đệt, còn chưa nói, cũng bởi vì cái đống đệm lót nhồi lông dê xếp chồng này chứ đâu! Không biết Bạch Dư có vận may như thế nào, mua về cả một thùng, đi đâu cũng mang theo.
Mao Cát Tường nhìn cái độ cao kia, bĩu môi: “Anh à, tận hai mấy tầng lận.” Trông quá ngu xuẩn.
Hắn đã thử qua một lần, dù lúc ngồi trên đó rất có cảm giác làm lão phật gia cao ngạo nhìn từ trên cao, thế nhưng trải nghiệm đụng đầu vào trần xe, rồi lại lảo đà lảo đảo lúc xe chạy, thực sự là quá kỳ diệu.
Bạch Dư đột nhiên đạp phanh xe, dừng xe ở ven đường: “Không đủ sao, trong cốp còn có, anh lại lấy cho em thêm mấy cái.”
“…”
Mao Cát Tường muốn khuyên anh nhưng chậm mất rồi, Bạch Dư chân dài, bước xuống vòng ra sau xe.
Trong tuyệt vọng, hắn nghe được âm thanh cốp sau mở ra.
Tức chết được, hoa cúc đau tinh thần cũng không được tốt, mà cái người bạo cúc hắn lúc nào cũng bắt nạt hắn nữa. (*phu nhân, cậu “có” rồi =))))?)
Lúc Bạch Dư trở lại, trong tay đã cầm năm, sáu cái đệm lông dê nhập khẩu từ Pháp.
Bạch Dư thấy hắn cau mày không nói lời nào, tưởng rằng còn chưa đủ, quay lại định lấy thêm mấy miếng nữa.
Rồi rồi rồi, không chơi nữa, em không làm kiêu nữa. Ai bảo anh là anh em chi.
Mao Cát Tường vung vung tay: “Cái kia, không cần nữa, tự nhiên em cảm thấy phía sau cũng không đau nhiều như vậy.”
Hắn thấy Bạch Dư gần đây như cha hắn vậy, hắn ốm vặt cũng lo cuống cả lên, hắn có động tĩnh gì cũng sợ. Nhớ cái hôm hắn có thể tự bước được xuống giường, Bạch Dư còn kích động đến độ vội vàng từ công ty lao về nhà.
Như kiểu tám trăm năm chưa thấy hắn đi đường ấy, còn kêu hắn, em đi hai bước cho anh xem.
Không đau sao? Thật sự không đau?
Đi được hai bước.
Đi cái quần! Phiền chết rồi! Em đói!
Sau đó, Bạch Dư ôm hắn, làm hắn sợ đến độ phải quắp chân bên hông anh mới lấy được cân bằng, Bạch Dư ôm hắn một đường đến phòng bếp. Mặt không thay đổi, hôn khẽ môi hắn một cái, sau đó nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, không ngờ lại khiến em đau như vậy… Để anh nấu cơm cho, em muốn ăn gì?”
Mao Cát Tường còn chưa hồi tưởng xong, hệ thống đã ‘keng’ một tiếng nhắc nhở, âm thanh lành lạnh của Tiểu Xấu Xa vang lên: “Ngài đừng có mà quá mức, tôi không muốn lúc đấy lại nghe ngài ảo tưởng đến đoạn ngài cao trào đâu.”
“Đệt, mày nói gì,” Mao Cát Tường không muốn thừa nhận, hắn vừa nhớ lại đã có chút cứng rồi, “… Mày nhìn trộm tao.”
Thường ngày, khi hệ thống không đưa ra nhiệm vụ đều sẽ trở lại trạng thái chờ, đáng nhẽ phải không liên hệ cùng kí chủ mới đúng.
Tiểu Xấu Xa: “Tôi tới để giao nhiệm vụ, nói hai câu xong sẽ đi, chờ tôi đi ngài hẵng tiếp tục mà ý dâm.”
“Nói cái gì đấy, ý dâm cái gì, rất không lịch sự, biết không.”
Tiểu Xấu Xa tiếp tục: “Nhiệm vụ của ngài lần này là giúp Đường Ngự Thiên, tìm manh mối ẩn giấu trong phòng Chu Tuệ.”
“Ừ.”
“Tôi quên nói, nhiệm vụ này có hạn, trước hừng đông là kết thúc. Rồi, tôi đã xong, gặp sau.”
“…” Lại đạp hố rồi à.
Như kiểu đưa cho hắn một miếng bánh ngọt lớn, sau đó kêu hắn chỉ có thể liếm liếm nó.
Tiểu Xấu Xa vừa dứt lời, Bạch Dư đã cho xe đi chậm lại rồi dừng ở ven đường, bên trái là một con hẻm nhỏ tối tăm.
Từ đầu hẻm nhìn vào, chỉ có thể thấy một mảnh đen, sâu hun hút như cửa động.
Đường rất khó đi, hắn và Bạch Đại Thối lướt qua tầng tầng trở ngại mới mò tới cái định viện có tầng tầng bảo tiêu vây quay kia.
Mao Cát Tường muốn đi vào, bảo tiêu lại ngăn cản. E ngại mặt mũi Bạch Dư nên cũng không dám quá phận, chỉ chấn ở cửa, dù Mao Cát Tường có nói thế nào cũng không động đậy.
Mao Cát Tường liền quay qua xuống tay từ phía Bạch Dư: “Khi em còn bé, bà nội thường hay dẫn em đến chỗ này chơi.”
Nói xong, hắn nhỏ ra mấy giọt nước mắt: “Hôm nay là ngày giỗ của bà, em muốn bà, em cực kỳ nhớ bà.” (* =))))) Bạch đại dinh được một ảnh đế về nhà)
Bảo tiêu: “…” Nửa đêm đứng gác, gặp phải người bị bệnh thần kinh, làm sao bây giờ?
Càng kinh sợ hơn còn ở đoạn sau, Bạch thiếu xưa nay không nói cười, thế mà lại vươn cánh tay, ôm lấy tên đội mũ thần kinh này vào lồng ngực, thủ thỉ: “Đừng khóc, anh đau lòng.” (*Khổ vl, Bạch thiếu suốt ngày phải diễn theo phu nhân =))))
Mao Cát Tường cố tình dụi dụi đầu, nỗ lực đem nước mắt lau lau lên ngực anh.