Tần Ý nói với hắn về suy đoán thức ăn bị bỏ thuốc một lần, sau đó nhìn Mao Cát Tường nghiền ngẫm rồi lộ ra biểu tình kinh khủng.
“Quá biến thái rồi,” Mao Cát Tường cảm thấy thế giới này như tràn ngập ác ý, “Hôm qua tôi khen bếp trưởng, một hơi ăn ba bát cơm, không biết ăn hết bao nhiêu thuốc rồi.”
“Cũng chỉ là suy đoán, không cần quá lo lắng, mấy ngày nay chú ý một chút là được.”
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lần này hành trình trên du thuyền xác thực rất quỷ dị, ngay cả trong nguyên tác cũng như vậy, đã sớm thăm dò khu vực di chuyển, tuyệt đối không thể phát sinh ra sự tình chạm đá ngầm, có thể nói là lúc quay về cố tình chuyển đường.
“Vậy nước có thể uống không?” Việc rất quan trọng, Mao Cát Tường không thể không cẩn thận. “Nếu nói như thế, có phải ngay cả nước cũng không thể chạm vào?”
“Cái này… Không rõ lắm.”
“Thế vì sao tôi lại bắt đầu ảo tưởng hình tượng tên kia loã thể? Cứ nói là do thuốc gây ảo giác, tôi có thể tưởng tượng thứ khác mà.” Mao Cát Tường nghĩ mãi mà không ra, tỷ như về nhà, tỷ như cưới vợ, có rất nhiều việc có thể tưởng tượng, tại sao lại cố tình là cảnh tưởng Bạch Đại Thối hấp dẫn đứng trong phòng tắm, hơn nữa lại còn là cảnh tượng đầu tiên hắn tưởng tượng ra!
“Nói chung, loại thuốc này có thể ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương của con người, tâm tình thay đổi lớn, gây ảo giác về mặt không gian và thời gian, ảo tưởng dẫn đến việc bản thân bị bẻ cong, là tách biệt với tư duy bình thường.”
“Hả?”
“Cho nên,” Tần Ý sắp xếp lại câu chữ một chút, “Có khả năng, anh đối với vị Bạch tiên sinh kia có một số vọng tưởng không dám thẳng thắn đối mặt.”( *Cảm thấy vẫn không rõ lắm. Có lẽ ý của Tần Ý là mong muốn tách biệt với tư duy bình thường là do không dám đối mặt nên mới tự động tách ra rồi giấu đi.)
“…”
Hàn huyên tầm nửa giờ, Mao Cát Tường bước chân lung lay mà đứng dậy rời đi.
Đây quả thực là mẹ nó quá kỳ huyễn.
Hắn mà lại luôn có vọng tưởng tới Bạch Dư khoả thân trong tiềm thức?
Không phải hắn thật sự sẽ cong chứ?
Sau khi Mao Cát Tường rời đi, Tần Ý ngồi một mình trên ghế sa lon một hồi, không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tiến vào: “Chào ngài, bây giờ theo giờ Bắc Kinh đã là bảy giờ đúng, du thuyền đã thuận lợi đi vào điểm hải vực số ba, các chỉ tiêu khác đều bình thường, hy vọng ngài đã biết rõ.”
“Cảm ơn, anh vất vả rồi.” Tần Ý vẫn như lúc đầu, lễ phép đứng lên nói cảm ơn.
Nhân viên phục vụ nghiêng mình khom lưng nói: “Không vất vả, nếu như ngài có bất kỳ yêu cầu gì khác, chỉ cần rung chuông.”
Nhân viên nói xong liền đi, Tần Ý nhìn bàn thức ăn tinh sảo trước mắt, đến giờ vẫn không tưởng tượng nổi sau đó lại ẩn giấu một tầng bí mật tối tăm như vậy.
Hồng Bảo khom người tiến vào, vứt cả bàn đồ ăn vào túi rác, xách trong tay: “Tôi ném những thứ này đi, rất nhanh sẽ trở về.”
Sau khi nói xong, cậu ta hướng bên ngoài đi được hai bước, lại không yên tâm lui trở về: “Đúng rồi, phiền cậu gọi Đường tổng rời giường, chờ đến tám giờ còn phải đến phòng yến hội gặp Trình lão gia.”
Tần Ý gật gật đầu: “Được rồi.”
Hồng Bảo cũng biết tính tình của ông chủ nhà mình, liền nói thêm một câu: “Nếu có gì bất ngờ… cậu cứ gọi bọn A Chu vào là được, bọn họ đều đứng ngoài cửa.”
Bất ngờ?
Tần Ý ban đầu sửng sốt một chút, mà đảo mắt đã nhớ đến tính tình của Đường Ngự Thiên khi rời giường.
Người này lúc đó có vẻ rất khó khăn.
Nhưng dù sao cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, hơn nữa bình thường thấy Đức thúc đi gọi người vẫn thuận lợi, chưa từng xảy ra tình huống bất ngờ. Tần Ý cũng không nghĩ quá điều gì.
Kỳ thực, Đường Ngự Thiên cả tối đều ngủ không ngon giấc, bữa tiệc hôm qua, hắn cũng ăn một chút, không như vậy, cũng không có cách nào xác nhận trong đồ ăn và thức uống có hạ thuốc.
Triệu chứng của hắn không nghiêm trọng, loại thuốc này vốn dĩ hiệu quả tuỳ người. Hắn chỉ nằm mơ không ngừng, mơ tới rất nhiều người quá cố, có cảm giác như vừa ngủ vừa tỉnh.
Xuất hiện nhiều nhất là gương mặt thanh tú quen thuộc trương phềnh, nổi trên mặt biển, sóng nước lấp loáng khiến bóng hình như ẩn như hiện.
Cô ta vươn tay về phía hắn, không ngừng gọi hắn, bảo hắn xuống với cô ta.
Xuống đây đi.
Bộ dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc.
Đường Ngự Thiên duỗi tay nắm chặt cái tay kia, cùng nó chìm xuống, lồng ngực ngày càng nặng nề, tựa hồ nước biển đang bốn phía đè ép hắn, một giây sau sẽ không còn sinh mạng.
Biển cả vây chặt hắn, vô cùng lạnh lẽo.
Hắn vừa mở miệng muốn gọi tên cô ta, liền thấy bàn tay hắn đang nắm bất chợt biến thành một hài cốt đen xì, nắm chặt tay hắn không buông. Khuôn mặt ôn nhu cũng thay đổi, lộ ra một vẻ dữ tợn.
Dữ tợn.
Hắn càng ngày càng không thở nổi, ba chữ Hạ Thanh Thu bị kẹt lại trong cổ họng.
Lúc này, có một giọng nói nhỏ ghé vào lỗ tai hắn gọi: “Đường tiên sinh…”
Tần Ý kêu hai tiếng, người trên giường một điểm phản ứng cũng không có. Anh không khỏi có chút không hiểu, vì sao Đường Ngự Thiên lại thích úp sấp mà ngủ chứ, chôn mặt trong gối như vậy… Không ngộp thở sao?
Anh không dám đụng vào hắn, liền cúi người xuống, vươn tay, cẩn thận kéo kéo gối: “Đường tiên sinh, nên dậy rồi.”
Người kia vẫn không nhúc nhích.
“Đúng giờ là một đạo đức cần được tu dưỡng, cũng là một loại tố chất.” Tần Ý nhẹ nhàng khuyên, “Nếu vẫn không dậy, sẽ không kịp tiệc tối đâu.”
Tay Tần Ý dùng sức, muốn rút gối ra, kết quả kéo được một nửa, tay liền bị người mạnh mẽ nắm lấy.
Đường Ngự Thiên nghiêng mặt sang bên, tóc ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông nọ nhắm nghiền hai mắt, cả người đều phát run. Như là đã nguội lạnh, lại giống như đang tức giận.
Hắn mở miệng: “Tô Thất?”
“Ừ… Là tôi.”
Nghe được câu trả lời, Đường Ngự Thiên mở mắt, tiếng thở ngày càng nặng: “Em đến đây.”
Anh hiện tại đang đứng cạnh giường, còn muốn đến đâu nữa?
Đường Ngự Thiên khẽ nâng người, cánh tay dùng lực, trực tiếp kéo anh lên giường.
Đến lúc Tần Ý phản ứng lại, đã bị hắn ôm trong lòng.
Đường Ngự Thiên đổ rất nhiều mồ hôi, nói chính xác hơn, cả người hắn đều là mồ hôi lạnh. Tần Ý dựa vào lồng ngực hắn, cách quần áo cũng cảm nhận được sự ẩm ướt, hơn nữa lại còn rất lạnh.
Tuy rằng điều hoà trong phòng có nhiệt độ ổn định, thế nhưng ngày và đêm trên biển có chênh lệch nhiệt độ khá lớn, đặc biệt là người này lại không hay đắp chăn, có lẽ bị cảm rồi.
Ban đầu Tần Ý cũng không nghĩ ngợi nhiều đối với cái ôm ấm áp này, chỉ coi như là tính khí rời giường của hắn, vì vậy rất bình tĩnh mà khuyên: “Đường tiên sinh, không thì, trước anh hãy thay quần áo đi đã?”
Đường Ngự Thiên rõ ràng cao hơn anh rất nhiều, lúc này lại dụi dụi đầu vào cổ anh, hai tay ôm chặt chẽ bên hông. Mái tóc ướt nhẹp quét qua cổ Tần Ý, hoà lẫn với hô hấp nóng rực của hắn.
Cái tư thế này mang theo dục vọng độc chiếm mãnh liệt, nhưng cũng khiến Tần Ý cảm nhận được sự yếu đuối của hắn.
Quá… Gần rồi.
Gẫn đễn nỗi anh thở không nổi.
Tần Ý động hai lần, sau đó dùng lực, muốn đẩy hai cánh tay bên hông ra, nhưng lập tức lại bị Đường Ngự Thiên ghì chặt.
“Tôi mơ tới Hạ Thanh Thu tới tìm tôi,” hắn vùi đầu vào cần cổ anh, thấp giọng nói, “… Vì sao cô ta còn muốn tới tìm tôi.”
Trừ giọng nói âm trầm ra, lời này nghe sao cũng giống như một đứa nhỏ đang cố tình gây sự.
“…”
Tần Ý châm chước mấy lần, nghĩ đến một khả năng: “E rằng, cô ấy muốn anh đổi nơi chôn cất?”
Lúc trước thấy Đường Ngự Thiên đào hố dưới tàng cây anh đã muốn nói, vì sao không tìm một miếng đất ở nghĩa địa mà cẩn thận an táng.
Tuy rằng trong nguyên tác cũng có nhắc đến đam mê đào hố của Đường Ngự Thiên, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đồ chơi xe đẩy yêu thích không cẩn thận rơi vỡ, hắn tự đào hố trong vườn hoa nhà mình để vùi đi mà thôi.
Không nghĩ tới lớn rồi còn phát triển thành chôn người…
Lúc đó Tần Ý mới đến, tính huống thế nào cũng không rõ, tình hình lại phát triển quỷ dị như vậy, cũng không tiện góp ý cái gì. Hiện tại chẳng rõ vì sao, cùng Đường Ngự Thiên đã thân cận chút, rốt cục không nhịn được mà nói ra.
Nói xong liền cảm thấy mình nói lời này là sai rồi, không quản như thế nào, Hạ Thanh Thu cũng là vết sẹo của Đường Ngự Thiên.
Vết sẹo này có thể để Đường Ngự Thiên tự mình đề cập tới, nhưng hắn cũng không muốn nhắc tới, lại càng không muốn người khác như vậy.
Ai ngờ Đường Ngự Thiên trầm mặc nửa ngày, buồn buồn thay mình giải thích: “… Ngày hôm sau, tôi đã bảo Hồng Bảo đến đó đào cô ta lên rồi.”
“…”
Tần Ý cảm thấy suy nghĩ của anh vẫn là không theo kịp Đường Ngự Thiên, nghe mấy lời này, giống như đã chôn cất lại còn cố ý đào người ra?
… Lẽ nào vì muốn theo đuổi quá trình tự mình mai táng?
Đường Ngự Thiên trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có điều không thấy thi thể của cô ta.”
Tần Ý mở miệng, không biết mình nên nói cái gì.
Việc đó, đừng lo lắng, không nên gấp, tìm nhiều một chút, thay phiên nhau mà tìm?
Đường Ngự Thiên lại ôm anh chặt hơn: “Nếu như… Tôi không gấp gáp đi tìm như vậy, liền sẽ không thấy lá thư đó, cũng sẽ không thuận tiện điều tra.”
“Thư?”
Đường Ngự Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi lại bị cô ta lừa lâu như vậy.”
Cái vai nữ chính này hoá ra còn là một nhân vật có nhiều chuyện xưa, Tần Ý có chút bất ngờ: “Đường tiên sinh, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Ngự Thiên rõ ràng không muốn nói nhiều, mà một lúc lâu sau vẫn nói một câu: “Cô ta là người của Bát gia.”
…
Đường, bát, gia?!
Tần Ý hồi tưởng lại ông lão Bát gia tuổi đã sớm qua thất tuần kia, cùng bộ dạng đảng viên thanh tú ngọt ngào của nữ chính, bất kể thế nào cũng không ghép họ lại cùng một chỗ được.
“Có phải nghĩ sai rồi không, điều này không có khả năng lắm.”
Có khi Đường Bát Gia lại thay người cõng nồi, nữ chính chỉ sợ bị người ta vu cáo. Người đều đã chết, còn bất hạnh bị chà đạp như vậy.
Tần Ý nghĩ về “Hào môn thế gia” cũng quá đẹp rồi, khoác trên mình cái mác ngôn tình, kỳ thực, nó chính là một quyển truyện nghịch thiên cải mệnh cường thủ hảo đoạt không theo kịch bản đầy lôi văn, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
‘Keng’.
Tiểu Manh Manh: “Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, độ hoàn thiện nhân vật của Hạ Thanh Thu là 100%, tặng ba điểm và một thuốc hoàng tuyền đại bổ.”
“Độ hoàn thiện nhân vật?”
“Đúng, đây là giá trị của hệ thống, Hạ Thanh Thu chết quá sớm, cho nên độ hoàn thiên nhân vật không đạt đến giá trị cuối cùng.”
“Thuốc hoàng tuyền đại bổ là cái gì.”
“Thứ tốt, bổ thận.”