Gã mơ mơ hồ hồ mà hé mở mắt, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt uy vũ hùng tráng, cách hắn có mấy milimet.
…
Người kia là Đại Cơ Nhục, Đại Cơ Nhục ngồi bên cạnh, mông nhổng cao, quệt mồm, rồi tiếp tục vừa tiếp khí cho Đường Thanh Long, vừa giúp tim phổi gã hoạt động lại.
Cảm xúc ấm áp cùng hormone nam tính trên môi kia quá cường liệt, Đường Thanh Long bị hun đến độ lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Tay chân Đại Cơ Nhục luống cuống: “Gã, gã ta chết rồi à?”
“Anh tiếp khí không đủ, tập trung làm một việc thôi,” Mao Cát Tường vung vung tay, “Làm lại một lần đi.”
Làm lại cái quần què, mí mắt Đường Thanh Long giật giật.
Tại lúc Đại Cơ Nhục hít mạnh một hơi, chuẩn bị cúi người lần nữa, gã tự động rên một tiếng, biểu thị mình đã tỉnh lại.
Sau đó yếu ớt mà ói ra một bãi nước: “Khặc, khặc…”
Hai cái hệ thống đồng thời leng keng báo tin: Nhiệm vụ chung thành công, hai vị kí chủ thu được năm mươi điểm, tạm thời chưa xuất hiện nhiệm vụ khác. Cuối cùng, chúc các ngài sống sót lên bờ.
Sống sót lên bờ là cái quỷ gì, Mao Cát Tường còn chưa kịp cằn nhằn, đã nghe Bạch Dư không lạnh không nhạt dặn Đại Cơ Nhục: “Đưa gã ta đến phòng giám sát.” Sau đó giọng điệu nguy hiểm, trầm xuống một quãng tám: “Mao Cát Tường, em ở lại.”
“A?”
… Tràng Tu La sắp tới rồi?
Lúc Đường Thanh Long được người đỡ vào phòng giám sát, Trình Quốc Cường vốn đang nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt ra.
Đường Thanh Long như thể mới trải qua một kiếp, cả người uể oải, mở miệng nửa ngày cũng không nói ra lời.
Ban đầu Tần Ý và Mao Cát Tường đều không hiểu, vì sao đối tượng nhiệm vụ lại là Đường Thanh Long.
Hiện tại suy đoán đến lý do tương đối khả thi, chỉ có một, chính là Đường Thanh Long biết được tin tức gì đó.
“Đường tổng, đã tăng tốc du thuyền, dự tính trước hừng đông ngày mai có thể đến.” Hồng Bảo đẩy cửa tiến vào báo cáo.
Trước vì muốn tạo nên bầu không khí hoà nhã cho buổi tụ tập, tốc độ của du thuyền tương đối chậm, tăng vận tốc để toàn bộ hành trình còn lại chỉ cần một nửa thời gian gốc là hoàn toàn có thể.
Đường Ngự Thiên gật đầu: “Đã biết.”
Không ngờ Trình Quốc Cường lại cười rộ lên: “Vô ích, không về được đâu, các cậu cùng lão bất tử ta vĩnh viễn đợi ở chỗ này đi.”
Loại thái độ xem thường sinh mạng này khiến Tần Ý không sao hiểu được.
“Ông nghĩ như vậy, người nhà sẽ không thương tâm sao?”
Anh nhớ trong nguyên tác, gia đình Trình Quốc Cường hoà thuận, người này hơn ba mươi tuổi tay trắng dựng nghiệp, làm ra một cơ ngơi rồi cưới về một thiên kim đại tiểu thư, sinh được ba đứa con gái. Trong vòng thượng lưu cũng được người người kính trọng.
Sao bây giờ lại bắt đầu phá vỡ thiết lập rồi.
Đường Ngự Thiên cười nhạo, vạch trần không chút lưu tình: “Ông ta thì làm gì có cái gọi là người nhà.”
Người này ngồi trên đỉnh cao vài năm, tự tay đưa vợ mình cho người khác định đoạt chơi đùa, sau đó đắc tội với kẻ thủ, con cái bị bắt cóc, ông ta cũng ngồi xem không quản. Hiện tại một người bên cạnh cũng không có, đại khái chính là báo ứng.
Trình Quốc Cường lơ đễnh nói: “Đường Ngự Thiên, ta với cậu là cùng một loại người, cậu cuối cùng cũng biến thành ta thôi.” ( * ông lão, ông coi thường học sinh thầy Tần thế này là ông sai rồi. Thầy ơi ông này nói xấu thầy phạt ông ta úp mặt vào tường viết kiểm điểm ngàn từ đi.)
“Đừng đem tôi so sánh với loại phế vật như ông,” Đường Ngự Thiên trầm giọng, “Tôi với ông không hề giống nhau.”
Trình Quốc Cường khó khăn muốn rút tay ra từ dây trói, dùng một loại biểu cảm vặn vẹo mà hướng về màn hình giám sát, hướng về đám người quần áo chỉnh tề đẹp đẽ trước kia bây giờ lại vô cùng chật vật, tinh thần bọn họ thất thường, giống như chó điên mà cắn loạn khắp nơi.
“Cậu nhìn đi, thứ gọi là xã hội thượng lưu, chính là cảnh tượng này.” Trình Quốc Cường nở nụ cười, “Không phải bởi vì bị hạ thuốc, đây chính là bản chất của bọn họ, ăn mặc ra dáng lắm, nhưng thực chất lại mục nát đến tận xương.”
“Đều đáng chết, ha ha ha ha, đều đáng chết.”
Tần Ý đi lên hai bước, bị Đường Ngự Thiên cản lại: “Em muốn làm gì?”
Tần Ý nói: “Tôi chỉ muốn kiểm tra mắt ông ta một chút, bởi tôi nghi ngờ…”
Căn bản không cần anh phải giải thích, Đường Ngự Thiên hướng cằm về phía hai thủ hạ ở gần Trình Quốc Cường, hai người này lập tức hiểu ý. Dù lúc này Trình Quốc Cường bị trói chặt, vẫn có hai người giữ hai bên trái phải, ấn ông ta xuống ghế.
… Anh nghi Trình Quốc Cường cũng bị hạ thuốc.
Nửa câu này, Đường Ngự Thiên không cho anh cơ hội để nói.
Anh không khỏi nhớ tới, lúc trước, khi hai người ở trong phòng, Đường Ngự Thiên có nói là sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
Cái vô điều kiện này… Cũng quá vô điều kiện rồi.
Tần Ý bước tới trước mặt Trình Quốc Cường, lấy tay vạch mí mắt của ông ta, cẩn thận quan sát.
Đồng tử mở rộng, kết mạc sung huyết.
Hơn nữa, tứ chi run rẩy, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Tần Ý thả tay xuống, đứng thẳng lên, hỏi: “Bình thường khi ăn uống, thật sự đều do ông tự chuẩn bị?” Anh vừa nói câu này, không chỉ Đường Ngự Thiên, ngay chính Trình Quốc Cường cũng ngây người.
“Mới ban đầu ông còn có khao khát sống mãnh liệt, nói chuyện cũng logic rõ ràng, nhưng từ hai mươi phút trước, có thể nhìn ra thay đổi.” Tần Ý đáp, “Trình lão bá, nếu như tôi đoán không sai, đó là lúc dược hiệu phát tác.”
Trình Quốc Cường đột nhiên dùng sức chúi người về trước, kéo ghế theo sau, ngón tay gắt gao bấu chặt dây thừng: “Không thể, không thể, cậu ta sẽ không làm vậy với ta, chúng ta đều đã bàn bạc xong… Nói xong hết rồi… Sau khi chuyện thành công… Không… Bọn mày đều chết hết cho tao, đều chết hết đi!”
Đường Ngự Thiên kéo áo Tần Ý, đưa anh về phía sau, để anh cách xa cái lão điên kia một chút.
Chẳng trách nãy giờ làm thế nào cũng không moi ra được điều gì, hoá ra là cắn phải thuốc. Cái người nói muốn hợp tác cùng ông ta, trên thực tế đã sớm lên kế hoạch thủ tiêu đồng bọn rồi.
“Ông cam nguyện để cho gã đùa bỡn vậy sao,” Đường Ngự Thiên thừa dịp ý thức ông ta yếu ớt, ép hỏi, “Nói, gã ta là ai.”
Trình Quốc Cường ngơ ngơ ngác ngác, nói như mất trí: “Gã, gã…”
“Gã là ai.”
“Gã…”
Mọi người nín thở chờ đợi, lại nghe chính Trình Quốc Cường cũng bắt đầu nghi hoặc: “Gã… Là ai?”
“…”
Bày đặt nửa ngày, cuối cùng ông ta cũng chả biết gì?
Đường Thanh Long nghe đến giờ, rốt cục mới có sức mở miệng nói chuyện: “Thuyền, thuyền trưởng.”
Gã dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Thuyền trưởng có vấn đề.”
Hồng Bảo nhìn sắc mặt ông chủ một chút, sau đó lập tức chạy đi bắt người.
Đường Ngự Thiên nói: “Đồ rác rưởi, tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể tâm sự về chuyến phiêu lưu kỳ huyễn của anh.”
Đường Thanh Long: “…”
Sự tình bắt đầu từ ngày đó, gã hẹn Tô Thất ra khách sạn Như Nguyệt, kết quả Tô Thất không đến theo hẹn.
“Ồ?” Đường Ngự Thiên nghe đến hai chữ khách sạn này, ngữ khí bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Tần Ý xua xua tay: “Thật xin lỗi, khiến anh chờ lâu như vậy, nhưng tôi cũng không có ý định đáp ứng anh… Lần sau gặp tình huống như thế, nhớ chú ý phản ứng của đối phương một chút.”
Đường Ngự Thiên hài lòng, giơ tay xoa xoa đầu anh.
Đường Thanh Long chửi thầm một tiếng trong lòng, phải, là tại gã cả.
Gã há mồm, tiếp tục nói: “Sau khi không đợi được người, tôi đến hộp đêm, gọi một chai Lafite 82 năm…”
“Không ai quan tâm anh uống cái gì,” tay Đường Ngự Thiên vẫn đặt trên đầu Tần Ý, nói không chút lưu tình, “Vào vấn đề chính.”
Tần Ý: “Đường tiên sinh, anh nói như vậy không lễ phép cho lắm.”
Đường Ngự Thiên: “À.”
Đường Thanh Long: “…” Cái ‘à’ này nghĩa là như thế nào.
Ngón tay Đường Thanh Long sớm đã ngâm nước đến nhăn nheo, giờ lại càng run rẩy.
Mẹ nó, thôi, dù sao gã cũng đọ không nổi, sống đã rồi nói sau.
Đường Thanh Long khó khăn thuật lại, trong lúc nói còn thiếu chút nữa không ra hơi, nhưng dù sao thì cũng sống sót mà khai báo hết.
Đại thể chính là trong rượu bị hạ thuốc, lúc sau tỉnh lại đã bị giam trong một căn phòng kín mít, một tên đàn ông mang mặt nạ quỷ ngồi đối diện gã. Trước mặt tên kia bày một đống dao phẫu thuật, ánh nến le lói.
Vừa mở miệng đã hỏi gã: “Có muốn trải nghiệm cảm giác bộ phận sinh dục bị cắt đi không?”
Đường Thanh Long không biết mình rốt cục đắc tội thần thánh phương nào, thậm chí còn có người bắt cóc rồi đe doạ hắn như vậy.
Gã bị trói trên ghế, như Trình Quốc Cường bị Đường Ngự Thiên trói hiện giờ, bất an giãy dụa: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn thảo luận về một cuộc giao dịch với cậu.” Người đàn ông nọ đưa dao đến trên ngọn nến mà hơ qua hơ lại, tư thế kia khiến Đường Thanh Long cảm thấy đang được hơ trên lửa không phải dao mà là da thịt gã.
…
“Tôi muốn trong mấy ngày của cuộc tự hội trên du thuyền này, cậu làm giúp tôi một việc, sau khi việc thành, cậu sẽ đạt được toàn bộ Đường gia như mong muốn.”
Ngông cuồng như vậy?
“Anh không đồng ý,” Tần Ý nhìn bộ dáng hiện tại của gã, có chút kinh ngạc, “Vậy mà anh không đồng ý?”
Đương nhiên là không, khinh gã ngu à. Đúng là thường ngày Đường Thanh Long luôn biểu hiện tư thái muốn tranh đoạt gia sản với Đường Ngự Thiên. Nhưng trên thực tế, gã hài lòng với cuộc sống du thủ du thực qua ngày này hơn.
Tiền hay quyền đều có đủ, chỉ có đối với Đường Ngự Thiên thì hơi khó khăn, nhưng trừ hắn ra thì ai cũng dễ dãi cả!
Thật tốt.
Đương nhiên, lý do chính vẫn là Đường Bát gia đã giao cho gã hai hãng công ty, nhưng kết quả đều bị gã nghịch đến phá sản…
Hắn không hợp với việc kinh doanh..
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài không thể nói ra, chỉ có thể tỏ vẻ cao lãnh: “Việc của Đường gia bọn tôi không có chỗ cho người khác nhúng tay… À phải, khụ khụ, có thể đổi cho tôi quần áo khô không.”
Đường Ngự Thiên phất tay một cái, hai người đỡ Đường Thanh Long ban nãy lập tức dẫn hắn đi.
“Em thấy thế nào,” hắn nhìn về phía Tần Ý, “Em nói từng nhìn thấy gã ta trên du thuyền.”
Quả là không thể nói dối, nói dối một lần, nhất định phải dùng nhiều lời dối trá hơn để che đậy, Tần Ý thực sự không nói nên lời.
Nhưng lại không ngờ, Đường Ngự Thiên đề cập đến chuyện này chỉ vì muốn nói cho anh biết: “Ngu xuẩn, sau này không muốn có thể không nói, nhưng nhất định không được gạt tôi.” ( *thầy Tần phải cho em học sinh này điểm tuyệt đối QAQ)
“A?”
“A cái gì, có nghe không.”
“… Nghe được.”
Lúc Bạch Dư đưa Mao Cát Tường về phòng, bên ngoài rất náo nhiệt, đối tượng bị thuốc ảnh hưởng tương đối nhiều, mười mấy người gộp thành một nhóm, bị trói thành một đống. Hồng Bảo một chân giẫm lên một người, rồi khom lưng trói luôn tay người ta lại.
Cậu ta vừa trói vừa nói: “Cấm lộn xộn, lại nhúc nhích thì chờ chết ở đây đi, chôn vùi trong biển rộng cùng con thuyền này.”
“Làm sao vậy?”
Hồng Bảo thắt chặt nút chết, đứng dậy đáp: “Bạch thiếu, chuyện là thế này, du thuyền đã bị sắp đặt để bị đắm, chúng tôi hiện đang dồn những người này lên thuyền cứu hộ, đại khái muốn chia ra tầm mười mấy chiếc, các ngài cũng lên một thuyền đi.”
Không chờ Bạch Dư nói chuyện, Mao Cát Tường đã nhảy giật lên: “Này, sao nói như đi chọn cải thảo vậy, đắm tàu đấy đệt, có thể nghiêm túc hơn được không!”
Hồng Bảo nở nụ cười hàm hậu: “Ông chủ bọn tôi nói, chìm cái thuyền mà thôi, chuyện nhỏ.”
Mao Cát Tường theo bản năng muốn hỏi ông chủ của mấy người là ai! Là tên ngớ ngẩn đầu óc chậm phát triển nào! Sau đó mới nhớ ra đấy là vai nam chính…
Hồng Bảo ha ha cười xong, nhìn chằm chằm môi Mao Cát Tường hồi lâu, nhịn không được, hỏi: “Trên thuyền có muỗi à, sao miệng cậu sưng lên thế kia?”
Mao Cát Tường nhất thời mất hết kiêu ngạo, cả người như khí cầu bị đâm thủng, hắn ấp úng trả lời: “À… Cứ cho là vậy đi…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Dư: Hả? Anh là muỗi sao?