Hắn sải chân, bước lên trước một bước.
Mao Cát Tường ở sau, miễn cưỡng tìm được một khe hở, chen đầu vào.
Hắn nhìn thấy Tần Ý tiện tay giật mấy tờ giấy ăn bên cạnh đưa cho anh ta, giọng điệu ôn nhu, trong ánh mắt dường như chứa đựng sức mạnh có thể bình định tất cả: “Có chuyện gì anh cứ từ từ nói, điều chỉnh lại hô hấp, thả lỏng tinh thần, hít thở thật sâu…”
Đường Nhiên Chi run rẩy nhận lấy tờ giấy ăn, đưa đến bên mặt, bi thống đến không thể kiềm chế: “Ngự Thiên, anh, anh có lỗi với em.”
Mọi người nín thở chờ đợi.
Gấp chết mất, người anh em, anh xì mũi nhanh hơn chút được không.
“Kỳ thực, anh vẫn luôn biết, Văn Tam gạt anh,” móng tay Đường Nhiên Chi tựa hồ như đâm sâu vào da thịt, “Nhưng anh yêu hắn, anh đã yêu người không nên yêu, mỗi ngày anh đều chịu dày vò dằn vặt…”
Dẫm phải một bãi mìn, nội dung vở kịch kiểu này toàn lôi là lôi.
Trong ba trang cuối cùng của “Hào môn thế gia”, câu văn phải giản lược đến trình độ nào mới có thể mang vác được từng này nội dung?
Tần Ý ngẫm nghĩ một chút, nếu không đề cập tới mối quan hệ không biết thật giả của Hạ Thanh Thu cùng Đường Bát gia, chỉ nói về cái tên Văn Tam này thì cũng phải viết được ít nhất mười mấy trang.
Đường Ngự Thiên cau mày: “Anh đã nghĩ gì vậy?”
Hắn vẫn chưa tới mức ghét cay ghét đắng Đường Nhiên Chi, đã từng có một cái ân huệ, quan hệ nhìn vào coi như cũng được.
Cái tên M kia thì có điểm gì tốt?
Để trả lời cho vấn đề này, Đường Nhiên Chi chỉ che mặt khóc, cảm khái nói: “Đơn giản là chỉ vì tình yêu thôi.”
“…”
Đường Ngự Thiên híp mắt, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một đường cong trào phúng, xoay người rời đi.
Mao Cát Tường cũng không tiếp tục chờ nữa, hắn vỗ vỗ vai Tần Ý, làm một cái thế tay bảo anh cố lên.
Tần Ý cảm thấy mình có thể miễn cưỡng cứu vớt người đàn ông đang bị hãm sâu trong biển ái tình này: “Tình yêu của mỗi người mỗi khác… Vậy bây giờ chúng ta có thể bàn đến chuyện bí mật của anh không?”
Chắc cái vừa nãy không tính là bí mật của anh ta đâu nhỉ, Tần Ý vẫn cứ ôm một tia may mắn.
Quả nhiên, Đường Nhiên Chi ngẩng mặt lên, mờ mịt nói: “Bí mật gì nữa, tôi chỉ có mỗi một cái bí mật này thôi.”
Tần Ý đứng thẳng: “Nhiên Chi tiên sinh, vậy anh hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Chờ đến khi anh ra khỏi cửa, Mao Cát Tường vội vàng xông tới hỏi han: “Như nào rồi?”
Bọn họ như đồng bạn chơi game, giờ phải đi đào móc manh mối và nhiệm vụ ẩn trên người NPC.
“Chẳng thế nào cả, anh ta dường như gì cũng không biết.”Trừ cái vụ yêu đương lăng nhăng lít nhít kia.
Đường Ngự Thiên duỗi tay kéo Tần Ý về phía hắn: “Em đứng xa như vậy làm gì.”
Tần Ý không quen việc có cử chỉ thân mật trước mắt người khác, anh chỉ nghiêm mặt vuốt ve tay của Đường Ngự Thiên.
Anh vuốt một hồi, Đường Ngự Thiên lại cố tình áp sát vào người anh. Liên tục nhiều lần, mãi đến tận khi Tần Ý lui về sau một bước dài, Đường Ngự Thiên lúc này mới coi như yên ổn.
Mao Cát Tường có chút bức bối, hắn đề nghị: “Nhà anh có nhân viên giám sát chứ? Để, để tôi tự đi tìm cũng được, không yên tâm có thể để nhân viên giám sát… Hai người xuống nhà trước đi?”
Từ chối ăn thức ăn cho chó, để đấy tôi tự làm!
“Không sao, anh không cần khách khí, Đường tiên sinh là người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui.”
Tần Ý nói xong, tên đàn ông lấy việc giúp người làm niềm vui trong miệng anh quăng cho Mao Cát Tường một nụ cười lạnh.
Mao Cát Tường: “…” À, quả là giống một đồng chí lấy giúp người làm niềm vui.
“Xin lỗi,” lúc ba người họ đang nói chuyện, Tiểu Mia đứng ở phía cửa, một bộ muốn nói lại thôi, “Đường tổng, Tô tiên sinh, Mao tiên sinh, lần trước nhận được sự chăm sóc của các ngài, tôi vẫn còn chưa nói một câu cảm ơn tử tế.”
Có điều, đây cũng không phải điều cô muốn nói.
Tiểu Mai chậm rãi nhắm mắt, như âm thầm hạ quyết tâm, sau đó mới mở ra. Cô nâng tay, vén lên bên tóc mái dài, để lộ ra một vết sẹo dài trên trán, giọng khàn khàn trầm thấp, đổi đề tài: “Kỳ thực, vào hôm lão quản gia qua đời, tôi cũng có mặt ở đây. Chuyện giải quyết ở quê kết thúc rất nhanh chóng, vốn dĩ tôi xin Nhiên Chi thiếu gia cho nghỉ ba ngày, nhưng nghĩ một chút vẫn thấy nên sớm trở lại, sợ ngài ấy một thân một mình không tiện…”
“Lúc tôi trở lại, tiệc rượu đã bắt đầu được một lúc lâu, không muốn quấy rầy tiệc rượu của Bát gia, tôi liền vào nhà từ cửa phụ.”
Tần Ý hơi kinh ngạc, bọn họ không tìm được đầu mối gì từ Đường Nhiên Chi, không ngờ người tên Tiểu Mai này mới nắm giữ vấn đề then chốt.
Mao Cát Tường khẩn trương đến độ tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi: “Thế cô thấy gì?”
“Có hai người đàn ông, ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bọn họ là khách dự tiệc, muốn đi hóng gió một chút,” Tiểu Mai dừng vài giây, “Không ngờ…”
Đường Ngự Thiên tựa ở bên tường, thưởng thức bật lửa trong tay, thờ ơ tiếp lời: “Không ngờ một người trong số đó là Văn Tam, tên còn lại ở đây để tiếp ứng gã, giúp gã mở cửa.”
Mao Cát Tường: “Có thể đừng nói huỵch toẹt ra như vậy không, tôi còn chưa bắt đầu suy nghĩ.”
Đường Ngự Thiên giải thích như vậy, Tần ý liền nhớ đến tên đàn ông khả nghi vô tình đụng vào người anh đêm đó, gật gù: “Hóa ra người kia trà trộn vào tiệc rượu là để tiếp ứng cho Văn Tam.”
“…” Sherlock Mao cảm thấy bị xung kích, Mao Cát Tường sờ sờ đầu, “Sao tôi có hơi không hiểu hai người đang nhắc đến ai.”
Tiểu Mai thả tay, tóc mái dài trên trán trượt trở về, cô nói: “Đúng vậy, sau đó tôi liền lên lầu, thấy Bát gia đang ở cùng tiểu thư Angela… ờm… Bởi vậy nên tôi tận lực thả nhẹ bước chân, sau đó thì thấy Văn Tam đứng trước cửa phòng lão quản gia gõ cửa.”
Mao Cát Tường dường như có thể tưởng tượng lại khung cảnh khi đó, hắn rất nghi hoặc: “Vì sao lão quản gia lại mở cửa?”
Đường Ngự Thiên đứng sau, ngữ khí lãnh đạm, hiếm có khi tốt bụng mà giải thích: “Gã dùng giọng của Đường Nhiên Chi.”
Sau khi sửa mặt, Văn Tam có thể diễn giống Đường Nhiên Chi như vậy, chỉ rõ hắn đã tập luyện mô phỏng theo anh ta một quãng thời gian, tối đó giả giọng Đường Nhiên Chi lừa lão quản gia mở cửa là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Tiểu Mai gật gù: “Vì vậy, tôi không tiếp tục đi về phía trước, sau khi lão quản gia mở cửa bị Văn Tam chặn cổ họng kéo ông vào trong phòng.”
Lúc đó, cô cũng cảm thấy sự tình có điểm kỳ quái, mà hình như Văn Tam còn cầm theo súng nên nhất thời hoảng loạn, không biết đi tìm ai. Bởi vì tiệc rượu, người làm trong nhà như thiếu đi một lớp. Tiểu Mai do dự, hai chân run lẩy bẩy đi tới trước cửa phòng lão quản gia, áp tai nghe ngóng tình hình bên trong.
“Tôi nghe thấy Văn Tam hỏi lão quản gia, quyển sách kia ở đâu.” Tiểu Mai nhớ lại, “Lão quản gia nói không biết, Văn Tam lại gằn, cháu gái ông đánh chết cũng không nói, ông muốn đi theo nó sao?”
“Sách? Bọn họ có nhắc tới tên sách không?”
Tần ý hỏi xong, Tiểu Mai nhíu mày: “Hình như, cái gì mà thế gia…”
Mao Cát Tường như ngừng thở, ngón tay cơ hồ đều phát run: “Có phải là Hào môn thế gia?”
“Hình như… Đúng là cái tên này.”
“Đó là tất cả những gì tôi biết,” Tiểu Mai không muốn tiếp tục nói, mọi người cũng đều rõ ràng trong lòng, sau đó chính là tiếng súng nổ tàn khốc, “Mọi người trông như đang tìm kiếm manh mối gì đó, tôi liền nghĩ, không biết chuyện này có tác dụng đối với mọi người hay không nên nói ra, hy vọng có ích.”
“Cô giúp bọn tôi rất nhiều,” Đường Ngự Thiên nhìn vẻ mặt của đứa ngốc kia liền biết chi tiết này dường như là một manh mối quan trọng, hắn nắm lấy tay Tần Ý, người vẫn còn đang sững sờ, gật đầu với Tiểu Mai, “Cảm ơn.”
Tần Ý được hắn dẫn đi mấy mét rồi mới phục hồi tinh thần: “A, cảm ơn… Đường tiên sinh, anh định làm gì vậy?”
Đường Ngự Thiên lấy chìa khóa chung của các phòng, mở cửa căn phòng bị phong tỏa đã lâu của lão quản gia, đứng cạnh cửa, quay đầu lại nói: “Chuyển hướng tìm kiếm.”
Mao Cát Tường chỉ có thể theo sau bọn họ, chờ hai người vào phòng hắn mới đi tới.
Đêm nay không cần ăn cơm tối, nãy giờ ăn thức ăn cho chó cũng khiến hắn ợ no được rồi.
Phòng lão quản gia đã lâu không được người quét tước qua, có nhiều chỗ bụi đã phủi mù, khung ảnh Tần Ý nhìn thấy ngày đó giờ đổ sấp trên tủ đầu giường, chất gỗ ố vàng. Giường chiếu vẫn được xếp chỉnh tề, nhưng người thì đã…
Tần Ý dựng lại khung ảnh, xuyên qua khung kính, nhìn thấy nụ cười xán lạn của hai ông cháu.
Theo lời Tiểu Mai, không chỉ lão quản gia mà ngay cả cháu gái ông cũng biết đến Hào môn thế gia.
Hơn nữa, rất có thể vì một nguyên nhân nào đó mới khiến hai bọn họ giấu đi.
Nhưng, vì sao họ lại có quyển sách này? Quyển sách này như thế nào lại có thể rơi vào tay bọn họ?
“Keng.”
Tiểu Manh Manh: “Nhắc nhở thân thiện, nguyên tác phi logic, ngài nghĩ nghiêm túc, ngài thua.”
“…”
Cái này cũng được coi là nhắc nhở à.
Cùng lúc đó, Mao Cát Tường lật tìm trong tủ sách, một đường toàn là cái gì mà Đạo dưỡng sinh, Hướng dẫn cách dưỡng sinh, Con đường dưỡng sinh, Huyệt vị xoa bóp… Không biết ngày đó Văn Tam có từng lật qua những thứ này không.
Cuối cùng, ở trong góc khuất, hắn tìm được một quyển…
Tạp chí cho nam.
“Lão quản gia này thật có tính thưởng thức,” Mao Cát Tường tiện tay rút ra, “Nhìn bìa này, là ảnh hậu Hoàng Oanh Oanh, ôi chao, vóc người được khen ngợi rất nhiều!”
Hắn sờ sờ cằm: “Cũng đã từng này tuổi mà tâm hồn vẫn trẻ như vậy, tốt thật.”
Đường Ngự Thiên dựa bên tủ sách, lạnh lùng nói: “Cậu cũng còn tốt lắm.”
Mao Cát Tường giả vờ như không có gì mà cất tạp chí về chỗ cũ, giả ngu: “Ừ, tôi cũng cảm thấy bản thân rất tuyệt.”
Hắn tiếp tục tìm một lúc, cảm thấy Hào môn thế gia không dễ dàng mà đặt trên giá sắt như vậy, cũng không quá lưu tâm. Theo lẽ thường, đều là khóa ở một cái tủ chứa đồ nào đó ở ngân hàng, chỉ tiết lộ mật mã hay vị trí để khóa.
Mà kịch cũng không hay được như thế.
Sự thực chứng minh, “Hào môn thế gia” cũng không cao cấp như vậy, BUG ở khắp nơi, cho nên chuyện đồ quan trọng lại bày hẳn hoi trên giá sách… Nếu như không phải trong con ngươi hắn phản chiếu bốn chữ lớn kia, có đánh chết hắn cũng không tin.
… Đúng là chả sợ gì cả.
“Thất Thất, cậu xem, có phải quyển này không?” Mao Cát Tường chọt chọt Tần Ý, chỉ vào bên cạnh tạp chí cho nam, ” Tôi không ngờ đấy.”
Bốn chữ vàng lớn ở ngay giữa bìa.
Đường Ngự Thiên tiến tới gần, tiện tay rút quyển sách kia ra: “Quyển này sao?”
Mao Cát Tường lo lắng ném cho Tần Ý một ánh mắt: cậu chưa nói với hắn hắn là nam chính chứ?
Đúng là lúc đó Tần Ý chưa nói, thứ nhất, anh không biết phải nói thế nào với đối phương chuyện người nọ chỉ là một nhân vật trong sách anh đọc; thứ hai, anh sợ Đường Ngự Thiên suy nghĩ nhiều, anh muốn mọi việc đâu vào đấy rồi, mới tìm cớ, ngồi xuống giải thích cho hắn.
“Đúng, là quyển đó,” Mao Cát Tường đưa tay ra, “Có gì đâu, anh đưa tôi đi, đừng tự làm bẩn mắt mình, chỉ là một quyển truyện Đài Loan tôi tìm rất lâu mà thôi, nam chính hoa tâm, nữ chính thiện lương rồi có hợp đồng hôn nhân, rồi thì vì yêu mà đau đớn này nọ, bởi vì hiểu lầm mà nữ chính sảy thai các thứ, anh cũng không thích đâu.”
Vốn dĩ Đường Ngự Thiên nhìn tên sách cũng không thấy quá hứng thú, nghe Mao Cát Tường nói vậy, nhướn mày: “Ồ?”
ヾ(? `Д′?) Đuỵt, hắn quên tên này hồi trẻ rất thích đọc truyện tình yêu thanh xuân đau đớn!
Moe điểm quá thần kỳ luôn!
Đường Ngự Thiên quả thực dấy lên chút hứng thú, vì vậy liền lật trang đầu tiên.