Bọn họ liền lao nhanh về phía trước, Hồng Bảo bọc hậu, nắm chặt súng trên tay, chân không nhịn được mà run lên, miệng lại vẫn muốn liều chết: “A! Đến đi! Tao không sợ mày!”
Đây cũng không phải là lúc diễn cảnh anh hùng, Tần Ý duỗi tay, miễn cưỡng chạm được đến vai cậu ta, vỗ một chút: “Hồng tiên sinh, anh đừng lo lắng, mau chạy đi.”
Bọn hậu cũng không phải bọc như vậy, thông minh mới quan trọng.
Hồng Bảo dường như bị vỗ tỉnh cả người, lúc này mới uốn éo mông chạy theo.
Không trách cậu ta ngu xuẩn, vì sự thực là cảnh ban nãy quá mức kinh sợ rồi.
Sau khi Đường Ngự Thiên nói ra ba chữ Hạ Thanh Thu, “Đường Bát gia” đột nhiên áp sát bọn họ, nến đỏ rơi xuống, ánh lửa trong chớp mắt đã biến mất.(*)
Đèn trong đại sảnh nhập nhoảng, chợt sáng chợt tối, lúc sáng thì như ban ngày, lúc tắt thì khiến người phải hoài nghi không biết mình có mù không.
Ngay khi đèn tắt, khuôn mặt nhuộm màu thời gian được trang điểm cẩn thận của “Đường Bát gia” đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Vết nứt màu đỏ sậm, từ thái dương kéo dài tới sống mũi, sau đó rẽ làm hai, tạo thành một chữ khẩu.
Gương mặt đỏ hồng của nó dần đọng đầy vết máu đen, thậm chí da còn có dấu hiệu bong tóc. Đại khái là cảm nhận được có gì đó trên mặt rơi xuống, bàn tay đầy nếp nhăn của thứ nọ vươn ra nâng khối thịt thối rữa trên mặt.
Nó không phải là người!
Mấy người bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Một mảnh đen kịt khiến người nghi hoặc ngoài cửa sổ, lọ hoa không thể vứt ra ngoài cùng với ánh đèn nhập nhoạng sáng tối. Lại không biết từ đâu lại có gió lạnh thổi tới, từng chi tiết như muốn chứng minh cái chuyện hoang đường này là sự thật.
Lần đầu tiên Tần ý cảm thấy vui mừng vì đã rèn luyện thể chất vào khoảng thời gian này, anh bước theo Đường Ngự Thiên, quẹo phải, chạy về một đường hầm. Trong lúc đó còn có thể dành chút sức nói chuyện với Đường Ngự Thiên, “Đường tiên sinh, thứ đó đúng là cô Hạ sao?”
Kí chủ thứ ba thần bí, cả Tổng bộ lẫn Tiểu Manh Manh cũng không rõ là ý chí của ai lưu lại, là Hạ Thanh Thu đã sớm qua đời?
Anh không khỏi nhớ lại lần đầu gặp mặt với vị Hạ tiểu thư này.
Vào lúc ấy, anh vì cứu Tư Gia Bắc…
Chuyện cũ nghĩ lị mà sợ, thế nhưng những ký ức đó nói cho anh biết, đây rõ ràng là một cô gái yêu nước tốt bụng.
…
Bầu không khí vừa bí bức vừa đáng sợ, như là chuẩn bị lại xảy ra chuyện kỳ quái gì, không ngờ tới, trong đầu Tần Ý lại vang lên một tiếng gào rú, nghe có vẻ như là tiếng Nhật.
____” Tôi nhất định phải đạt được One piece!”
Tần Ý: “… Gì cơ?”
Tiểu Manh Manh: “Đợi chút, tôi còn tải âm thanh nền.” Nó mới vừa đổi bộ skin Vua hải tặc, phải cài đặt lại thiết lập mặc định lúc trước nên hiện tại không được rảnh tay.
“Đây là Luffy đó, ngài biết không,” thừa dịp nhạc nền còn đang load, Tiểu Manh Manh bắt đầu đi chào hàng, “Cực đẹp luôn, nếu ngài còn sống sót trở về nhất định phải nhập fan!”
Chỉ đáng thương cho Tần Ý, vừa phải cố thoát thân, lại còn phải vắt óc ra giao lưu với hệ thống: “… Nhập fan là cái gì?”
Cuối cùng cũng tải xong nhạc nền, lúc này đã biến thành tiếng còi báo động.
Bíp bíp bíp.
“Nhập fan nghĩa là… Quên đi, cái này không quan trọng.”
Tiểu Manh Manh vào đề chính: “Chúc mừng kí chủ đã tìm được bộ mặt thật của thứ kia____ Hạ Thanh Thu chết không nhắm mắt.”
Cái này là kiểu biệt danh gì.
“Tổng bộ đã hoàn thiện hồ sơ, từ tận đáy lòng xin cảm ơn kí chủ ngài đã hợp tác. Việc điều tra nhân khẩu lại để xót người này là do chúng tôi thất trách.” Tiểu Manh Manh tiếp tục nói, “Vì lẽ đó, để bồi thường, Tổng bộ cố ý chỉ điểm, muốn tôi mua cho ngài…”
Tần Ý bị Đường Ngự Thiên ấn đầu xuống, miễn cưỡng tránh được thanh sắt trên đỉnh đầu, sau đó mong đợi hỏi: “Đạo cụ à?”
“Rỏ trái cây.”
“…”
“Hiện tại đã đưa đến phòng ngủ của ngài, để ở đầu giường. Lúc về nhớ ăn, có chuối tiêu, xoài, còn có táo nữa. Nghe nói con người các ngài đều thích làm vậy để gắn bó cảm tình, đúng chứ?”
Hy vọng của Tần Ý bị dập tắt: “Cảm ơn, mặc dù tôi cũng không thực sự muốn biết có gì bên trong.”
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa lấy tốc độ nhanh như chớp trốn vào tầng hầm. Đường Ngự Thiên đương nhiên là quen thuộc với nơi này, cho dù lối vào có rất hẹp, vừa tiến vào còn chia bảy, tám ngõ, khiến người ta hoa cả mắt.
Căn cứ vào những gì nói trong “Hào môn thế gia”, những lối rẽ này hình như là để phòng thiên tai hay thảm họa không thể chống đỡ, vì vậy mới tạo thành mê cung.
Chỉ có một đường có thể ra ngoài.
“Bảo Bảo, nhớ cho kĩ, đi đường ở giữa này,” nhịp thở của Đường Ngự Thiên thoáng nhanh hơn, nói bên tai Tần Ý. Dưới tầng hầm không khí lưu thông không được tốt, âm cuối của Đường Ngự Thiên còn chưa kịp tan đã nghiêng đầu gọi, “Hồng Bảo!”
“Có ạ.” Hồng Bảo nâng súng, đi ngược lại tới bên người ông chủ, ánh mắt không rời cửa đang đóng chặt, vỗ ngực một cái, “Có Hồng Bảo tôi ở đây, nhất định sẽ không để cho các ngài xảy ra chuyện gì, ngay cả khi chết tôi cũng sẽ bảo vệ mọi người.”
Đường Ngự Thiên buông tay Tần Ý mà hắn nắm chặt từ nãy đến giờ: “Dẫn em ấy đi theo con đường ở giữa này, dù chuyện gì xảy ra cũng không được quay đầu lại.”
Lúc chạy thoát thân bọn anh vẫn nắm chặt tay nhau, thân thể Tần Ý không được tốt, dễ ra mồ hôi lạnh, nhưng có lẽ bởi vì luôn được Đường Ngự Thiên nắm chặt mà không còn lạnh nữa.
Bởi vậy, hiện tại hắn vừa buông tay, Tần Ý chỉ thấy cảm giác ấm nóng trên tay trong chốc lát đã tan hết, lại còn có chút lành lạnh.
Nhìn vẻ mặt này của Đường Ngự Thiên, Tần Ý có chút bất an, hình như hắn đang định tự mình làm gì đó…
Nghĩ vậy, Tần Ý đưa tay định với lấy tay hăn: “Đường, Ngự Thiên.” Hai chữ “tiên sinh” nghẹn lại trong cổ họng nửa ngày, cuối cùng biến thành hai chữ Ngự Thiên.
Nhưng anh cũng chỉ có thể chạm được không khí.
Đường Ngự Thiên quay đầu, đối diện hai người Mao Cát Tường, đôi mắt thường ngày lãnh khốc trêu ngươi giờ khắc này lại mang theo kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, “Hai người cũng đi theo đi.”
Bạch Dư dẫn Mao Cát Tường đi về phía trước, lúc đi qua Đường Ngự Thiên thì dừng một chút: “Không cần hỗ trợ?”
“Không cần.”
Cùng lúc đó, lối đi phía trước lại diễn ra một trận chiến khác.
“Ấy____!” Hồng Bảo vốn dĩ đang kéo tay áo Tần Ý dẫn người ra ngoài, đi được nửa đường lại thấy người kia giật tay ra, thất kinh quay đầu lại nhìn xung quanh, “… Tiểu Tô tiên sinh, cậu đừng quay lại.”
Anh cũng không biết vì sao mình lại như mất lý trí, không để ý tình cảnh, mặc kệ đại cục, chỉ muốn quay về bên người Đường Ngự Thiên.
Trong đầu chỉ có một mong muốn, đó là nhanh chóng quay về bên cạnh người nọ, cũng thuận theo mong muốn mà chạy càng nhanh về hướng đó.
Anh muốn đứng bên cạnh người nọ, cho dù phải đối mặt với vấn đề khó khăn nhường nào, cho dù có lẽ không thể thành công.
Anh vẫn muốn đứng trở về bên cạnh hắn.
Tần Ý thở hổn hển, lúc bước ra đường chính, ngửa đầu đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Đường Ngự Thiên, anh đột nhiên có chút muốn cười.
Không phải là anh hơi biến thái rồi chứ…?
“Cười cái gì?” Đường Ngự Thiên vươn tay về phía anh, vỗ vỗ trên má, nặng nhẹ xoa nắn, “Không phải không cho em quay lại sao?”
“Em…” Tần Ý thở đến nỗi cổ họng có chút nghẹn, “Nhưng em muốn đi cùng anh.”
Rõ ràng dưới tầng hầm tối tăm như vậy, mà ánh mắt Đường Ngự Thiên lại như chứa đầy pháo hoa xinh đẹp.
Người đàn ông với ánh mắt chứa đầy ánh lửa nọ nhếch khóe miệng, có lẽ là không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, chỉ có thể vụng về giả bộ lạnh lùng: “Ngu xuẩn.”
Đường Ngự Thiên chính là như vậy, ngày thường cứ cưa cẩm tán tỉnh đến quen, nhưng về bản chất vẫn là một tiểu ngây thơ khuyết thiếu kinh nghiệm yêu đương.
Mao Cát Tường vốn nhát, chúi đầu chạy về trước, chạy còn nhanh hơn cả Bạch Dư.
Không ngờ nghe được Hồng Bảo ở phía sau hét: “Tiểu Tô tiên sinh ____ cậu mau về đây____ Không phải Đường tổng đã dặn chúng ta không được quay lại sao____”
Nghe thấy vậy, chân hắn lảo đảo một chút, suýt nữa thì không phanh kịp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Cần… Cần hỗ trợ sao?!” Hai chữ hỗ trợ này hắn phải phí hết khí lực mới rặn ra khỏi miệng, hắn chỉ một lòng muốn thoát thân.
Không đúng, lời này cũng không có toàn diện.
Hẵn chỉ một lòng muốn thoát thân cùng Bạch Đùi Lớn.
Lúc nãy khi chạy trốn, thứ không biết là cái gì kia suýt nữa đã động vào lưng hắn___ Bạch Dư nhanh tay đẩy hắn lên, tự mình ngăn cản.
Nghĩ tới đây, Mao Cát Tường dừng bước chân, hắn lắp bắp: “Thứ kia, anh à, phía sau anh không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Tay Bạch Dư một lần nữa phủ lên tay hắn, trên mặt vẫn không có chút biểu tình nào, “Cửa dẫn vào đường chính đã đóng chặt, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.”
Gương mặt bất biến như vậy lại khiến lòng người bình an.
Mao Cát Tường cảm khái một hồi, sau đó đưa mắt nhìn, quả nhiên, cửa đã bị Đường Ngự Thiên đóng từ bên kia, Hồng Bảo – bị- chủ- nhân- vứt- bỏ đang vô cùng đáng thương mà kéo cửa.
Dựa theo những gì trên TV nói về mật đạo, loại cửa này một khi đóng sẽ không thể mở ra.
Tiểu Xấu Xa vốn login nhắc nhở nhiệm vụ cho hắn, không ngờ lại đọc được cái suy nghĩ lung ta lung tung này, liền hỏi: “Ngài đứng ở đây làm gì?”
Mao Cát Tường: “Tao đang tự an ủi, không phải là tao không đi hỗ trợ, là bọn họ cự tuyệt tao, mày nhìn cái cửa bị đóng chặt xem.”
Tiểu Xấu Xa: “Lừa mình dối người vui lắm sao?”
Mao Cát Tường: “…”
Vậy thì hắn có thể làm gì! Cửa cũng đóng rồi!
Hơn nữa không phải nam chính đại nhân cho phép họ chạy à! Nghĩa là đã sắp xếp xong rồi, không cần trợ giúp đi.
Kỳ thực, đồng minh đi cùng Đường Ngự Thiên hắn vẫn rất yên tâm, hào quang nhân vật chính của người kia chói lòa như vậy, có thể bảo vệ cậu ta.
Không như hắn, hiện tại cảm thấy nguy cơ khắp nơi.
Mao Cát Tường vừa nghĩ vậy, tâm tình khoan khoái không ít: “Bạch, Bạch đại ca, phía trước còn xa lắm không, sao em lại có cảm giác mãi không đến nơi…”