Mấy năm nay, các loại án hình sự hắn phá được nhiều đếm không xuể.
Nghe xong lời hắn nói, Thiệu Tư và Cố Duyên Chu thật ra lại có phản ứng tương đồng, đó chính là kinh ngạc.
Thiệu Tư thầm nói: [nghe rồi chứ Thống Thống.]
Hệ thống õng õng ẹo ẹo đáp lại: [nghe được! Thiệu Thiệu, cơ hội của chúng ta tới rồi, chúng ta cách ước mơ sống một trăm năm không còn xa nữa. ]
[…… Ước mơ đó vẫn rất xa.]
Cảnh sát Vương đứng dậy, tiếp nhận văn kiện từ chỗ nữ cảnh sát vừa rồi dẫn bọn họ vào, một chồng dày nặng cứ như vậy nằm trên bàn, phát ra tiếng vang trầm.
Từng phần từng phần mở ra, hiện ra ở trước mặt bọn họ không chỉ là tư liệu điều tra Dương Nhân Nhân, còn có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng trong giới.
Mỗi một túi hồ sơ, đều dán ảnh chụp và tên họ.
Thiệu Tư xem từng tấm từng tấm ảnh chụp, bằng tốc độ nhanh chóng thu hồi vẻ khiếp sợ dưới đáy mắt, khi nâng mắt lên hắn đã thu liễm biểu tình, chỉ lộ ra vài phần hoang mang.
Trong lòng lại dần dần hiện ra một suy đoán lớn mật lại vớ vẩn.
“Lý Á Tâm, Hoắc Vĩ, Dương Đan Đan……” Cảnh sát Vương một lần nữa ngồi xuống, đeo giấy chứng nhận về trước ngực, bắt đầu nói chính sự, “Mấy người này đều là nghệ nhân trước đây sa lưới vì hít ma túy, đều quen biết chứ?”
Thiệu Tư: “Biết.”
Nơi này có vài người còn là do hắn và hệ thống bắt.
Cố Duyên Chu rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Cảnh sát Vương cũng không vô nghĩa, chọt thẳng trọng điểm: “Mới đầu ở trên người bọn họ, chúng tôi chỉ mơ hồ cảm giác được có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
“Chẳng hạn như vì sao tiền bọn họ chuyển ra ngoài đều chảy về phía tài khoản tiết kiệm nào đó không thể tra được ở nước ngoài, vì sao lời khai của bọn họ nhất trí như thế, vì sao bọn họ đều nhắc tới một người cung cấp hàng tên K…… tận đến khi Dương Nhân Nhân vừa chết, chúng tôi mới xâu chuỗi toàn bộ những điểm đáng ngờ đó lại —— giới giải trí có một nhóm buôn lậu thuốc phiện ngủ đông, thậm chí chúng tôi suy đoán, nhiều năm như vậy, bọn họ đã hình thành một đường dây sản nghiệp buôn lậu thuốc phiện cực kỳ thành thục.”
Nữ cảnh sát trước đó tiến vào bưng vài tách trà cho họ, Thiệu Tư vừa lúc khát nước, bưng nước lên liền muốn uống, nghe được năm chữ ‘nhóm buôn lậu thuốc phiện’, bàn tay ngừng ở giữa không trung run lên.
Cái này rất giống với suy đoán lớn mật vừa rồi của hắn, lại khủng bố hơn xa so với suy đoán của hắn.
Hắn cho rằng nhiều nhất chỉ là một đám người tập thể hít ma túy, một lây thành hai, có khả năng trung gian còn bí mật mang theo thành phần cưỡng ép.
Cố Duyên Chu nhíu nhíu mi, không tiếng động mà thu nửa cánh tay gần bên phía Thiệu Tư về, để tránh cổ tay áo bị hắn làm ướt, còn không quên nhắc nhở hắn: “Cậu làm văng nước.”
Thiệu Tư: “……”
Sau đó Cố Duyên Chu mới ngẩng đầu hỏi cảnh sát Vương: “Vì sao nói cái chết của Dương Nhân Nhân lại xâu chuỗi toàn bộ? Trước mắt đã tỏa định người hiềm nghi sao?”
Cảnh sát Vương gật gật đầu, trả lời vấn đề thứ hai trước: “Có mục tiêu.”
Hắn nói xong, liền lấy ra một phần tư liệu từ túi hồ sơ của Dương Nhân Nhân, giao cho Cố Duyên Chu.
Thiệu Tư ghé sát mép bàn bu lại gần xem, tay cũng sắp đè lên cánh tay Cố Duyên Chu.
Cố Duyên Chu phát hiện khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu nhỏ lại, tay lấy văn kiện tức khắc cứng đờ.
Mà Thiệu Tư xem đến nghiêm túc, mấy lọn tóc vụn trên trán thuận thế rớt xuống dưới, che ở khóe mắt có hơi chắn tầm mắt cũng không để ý tới.
Cái tên và khuôn mặt trên văn kiện, hắn luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Đầu nhỏ, mặt chữ điền, bộ dạng hàm hậu thành thật. Khóe mắt không quá lớn, trên má có một nốt ruồi.
Người bình thường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó chính là nhân vật quét ngang các trang tin tức lớn giới giải trí trong khoảng thời gian này——
Người đại diện của Dương Nhân Nhân, Lục Gia Huy.
…… Nhưng cái đứa mù mặt như Thiệu Tư đã hoàn toàn không nhớ rõ.
“Hắn là ai?” Thiệu Tư nheo mắt, nhìn chằm chằm tấm ảnh nhỏ bốn tấc kia đánh giá. Hắn có chút cận thị rất nhẹ, lúc nghiêm túc xem gì đó liền theo thói quen híp mắt: “Có hơi quen.”
Vừa vặn cảnh sát Vương muốn đi ra ngoài nhận điện thoại, ý bảo bọn họ ngồi chờ chốc lát, cho nên trong phòng chỉ còn lại hai người hắn và Cố Duyên Chu.
Cố Duyên Chu buông văn kiện, nghiêng đầu nhìn hắn, từ góc độ của anh nhìn qua, có thể nhìn thấy nửa bên sườn mặt Thiệu Tư.
Lông mi rất dài, có hơi cong, đôi mắt lạnh lùng, lúc híp mắt nhìn biểu tình đặc biệt lười nhác.
“Lục Gia Huy.” Cố Duyên Chu thu hồi tầm mắt, duỗi duỗi ngón tay, chỉ trên mục họ tên cho hắn xem, “Sinh năm 1982, người địa phương thành phố Long Nham.”
Thiệu Tư bừng tỉnh đại ngộ, cũng không biết là thật sự có ấn tượng hay là giả: “À, hắn hả.”
Cảnh sát Vương vừa đi, hai người cũng không có gì khác để nói.
Cố Duyên Chu vẫn luôn lật hồ sơ tư liệu, Thiệu Tư lại lười lật cái thứ này.
Hắn dùng cánh tay chống đầu, đánh giá căn phòng này vài lần, cuối cùng chán đến chết suy nghĩ nếu không thì nằm sấp xuống ngủ một lát đi.
[Ngủ cái gì mà ngủ, tiến lên nào, vì mơ ước của chúng ta!] Từ lúc nãy hệ thống đã muốn lên tiếng, lại sợ quấy rầy bọn họ, [người đàn ông bên cạnh cậu là ai? ]
Thiệu Tư nhắm mắt: [Đại ảnh đế mà mày cũng không biết.]
[…… Đại ảnh đế? Còn bự hơn cậu hả?]
[Bự hơn tao cả một khúc, thù lao đóng phim là gấp ba của tao, mày nói đi?]
[Vậy là rất bự…… đắt như vậy, ai mời nổi. ]
Đối với loại đẳng cấp giữa người với người, hệ thống cũng không cảm thấy hứng thú, nó càng để ý một việc khác: [đại ảnh đế bảnh bảnh bên cạnh cậu, có liên quan đến mệnh số Dương Nhân Nhân, tôi có thể cảm giác được.]
Thiệu Tư: [tao có thể tin tưởng cảm giác của mày không?]
[……Cảm giác của tôi luôn luôn rất chuẩn.]
Thiệu Tư nghĩ lại mỗi lần hệ thống đều hố hàng, trường hợp có thể phát huy tác dụng của nó quả thực ít rồi lại ít, không khỏi dò hỏi phát ra từ nội tâm: [tao đã sớm muốn hỏi mày, vì sao mày luôn có một loại tự tin mù quáng vậy?]
[……] Hệ thống nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu nói không biết học được từ nơi nào, [chán ghét, người ta không chơi với cậu nữa.]
[Cậu đi hỏi thử đi, hỏi một chút cũng sẽ không chết, nếu hắn bị cảnh sát kêu tới hiệp trợ điều tra, thì tám chín phần là có quan hệ nói không rõ gì đó với Dương Nhân Nhân, đúng không? Cậu cảm thấy có đạo lý hay không?]
Vì thế Thiệu Tư không thể không mở mắt ra.
Hắn đầu tiên là nhẹ giọng khụ một chút, sau đó bu lại gần, tìm lời nói: “Đàn anh Cố…… anh, anh và Lục Gia Huy quen thuộc không?”
Cố Duyên Chu mặt không đổi sắc lật văn kiện qua một tờ: “Không thân.”
Thiệu Tư nhìn bộ dạng anh ta, liền cảm thấy khó có thể tưởng tượng, anh ta lại là chàng trai ấm áp ‘trung ương điều hòa’ mà ngày thường Lý Quang Tông luôn miệng nói tới.
Ấm chỗ nào, có phải mắt mù không chời.
Thiệu Tư đang muốn tiếp tục hỏi, cảnh sát Vương nói chuyện điện thoại xong lại đẩy cửa tiến vào.
“Xin lỗi, để các cậu đợi lâu, chúng ta nói tiếp.” Cảnh sát Vương ngồi xuống uống miếng nước, nghiêm mặt nói, “Vừa rồi nói đến……”
“Mục tiêu hiềm nghi.” Cố Duyên Chu khép lại văn kiện, ngón tay ở trên bìa văn kiện gõ hai cái, “Cho nên Dương Nhân Nhân chính là bởi vì thành công dẫn ra đầu mối Lục Gia Huy, mới khiến mấy người xâu chuỗi sự việc lại với nhau ư?”
Cảnh sát Vương: “Đúng vậy, trước khi chết cô ấy không chỉ gọi điện thoại cho cậu, trước lúc gọi cho cậu, cô ấy và Lục Gia Huy có lịch sử trò chuyện dài đến hai phút, chi tiết này khiến cho chúng tôi hoài nghi.”
……
À.
Ở trong lòng Thiệu Tư yên lặng thuật lại, trước khi Dương Nhân Nhân chết…… từng gọi điện thoại cho Cố Duyên Chu.
Hắn thuật lại đến một nửa mới ý thức được lượng tin tức của những lời này quá lớn, lớn đến độ làm hắn có chút ghen ghét.
Dựa vào cái gì chứ, lúc ấy hắn quay Thiếu phụ về thôn, mỗi ngày đưa hoa đưa đồ ăn vặt cho Dương Nhân Nhân, giảng triết lý nhân sinh cho cô chủ động quan tâm cô, lại không để lại dấu vết gì trong lòng cô ta à?
Sau đó cảnh sát Vương lại nói qua loa mấy lời, chủ yếu chính là biểu đạt ý nguyện hợp tác, hạng mục công việc cụ thể thì chờ bên họ xác nhận phương án chiến lược rồi lại tìm hai người họ nói tỉ mỉ.
Sau đó hắn và Cố Duyên Chu phân biệt ký tên một phần hiệp nghị bảo mật.
Mấy phân đoạn này Thiệu Tư cũng không nghiêm túc nghe, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung trên cuộc điện thoại của Dương Nhân Nhân và Cố Duyên Chu.
—— Cuộc điện thoại cuối cùng trước khi chết.
Bọn họ ở trong phòng ước chừng hơn nửa giờ, lúc đi ra cả Trần Dương và Lý Quang Tông đều ngồi không yên, đứng lên nghênh đón.
Trần Dương: “Không có việc gì đi?”
Lý Quang Tông: “Ba à ba làm con sợ muốn chết, ba sẽ không ngồi tù chứ?”
Thiệu Tư nhảy qua bên cạnh, làm Lý Quang Tông vồ hụt: “…… Nói bừa cái gì đó, trước công chúng có thể đừng khiến tôi mất mặt không.”
Phong cách của cặp nghệ nhân và người đại diện bọn họ, thoạt nhìn vĩnh viễn đều như là chơi xiếc khỉ.
Bên Trần Dương và Cố Duyên Chu mới là phong cách bình thường.
“Chờ lát nữa chúng ta đi ăn một bữa cơm, buổi chiều còn có hoạt động chụp bìa tạp chí ZIA.” Con người Trần Dương nhìn không chút cẩu thả, thật sự nghiêm túc, hắn nói xong sửa sửa nếp nhăn vạt áo cho Cố Duyên Chu.
Chờ hai người sắp đi đến cửa exit, Thiệu Tư đột nhiên ở phía sau kêu: “Đàn anh Cố.”
Bước chân Cố Duyên Chu khựng lại.
Quay đầu liền nhìn thấy Thiệu Tư đứng cách anh ba bước, lắc di động với anh, lúc cười má lúm đồng tiền chợt lóe, nhưng cho dù là cười, vẻ mặt vẫn như cũ mang theo vài phần ủ rũ ngủ không đủ: “Tôi thêm WeChat anh, anh nhớ thêm lại tôi…… là cái nick này đi? Trước đó anh đã cho danh thiếp.”