Thiệu Tư nghĩ, lần này còn lợi hại hơn lần đầu tiên hắn và Cố Duyên Chu diễn kịch dẫn đám buôn ma túy vào tròng nữa. Trong một kế hoạch lớn như vậy, nhất cử nhất động đều phải suy xét thật tốt, một ngày hai mươi bốn giờ diễn trong phim diễn ngoài đời, còn phải nơi chốn đề phòng —— không biết nguy hiểm sẽ ập xuống lúc nào.
Tuy nói là có cảnh sát cả ngày hai mươi bốn giờ bảo vệ bên cạnh, cả đoàn phim đều xếp tai mắt vào, nhưng ai cũng không thể cam đoan hành động lần này trăm phần trăm an toàn.
Thiệu Tư chớp mắt mấy cái, lại hỏi: “Loại cơ mật này, sao Vương đội lại nói cho anh biết?”
“Vương đội chưa nói.”
Cố Duyên Chu vừa nói vừa cúi người, cởi đồ bệnh nhân trên người Thiệu Tư, cầm cúc áo cởi từng viên từng viên, nói: “Anh moi ra từ miệng Phương đạo.”
Thiệu Tư: “… Nên khen anh lợi hại hay là mắng Phương đạo quá ngốc?” Loại chuyện này cũng có thể lộ ra hả? Dù đối phương có quen thuộc có tin cậy hơn nữa cũng không thể nói ra nhỉ, hơn nữa dễ tin người khác như vậy, không quá giống tính cách Phương đạo.
Cố Duyên Chu nhìn chằm chằm cảnh sắc trước mắt, trong lúc nhất thời không rời mắt được: “Đương nhiên là khen anh lợi hại.”
Vừa rồi Thiệu Tư nghĩ chuyện nghĩ rất nghiêm túc, lúc này mới muộn màng cảm giác được chỗ nào đó không đúng lắm, theo ánh mắt Cố Duyên Chu, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy ngực mình lộ ra bên ngoài một mảng lớn: “…”
Sắc mặt Thiệu Tư tự nhiên ngẩng đầu: “Đừng nhìn, nhiều nhất là cho anh sờ sờ thôi. Bây giờ em còn là bệnh nhân, không cách nào lăn xả với anh đâu.”
“Sờ thế nào cũng được hả? Sờ chỗ nào cũng có thể?”
Cố Duyên Chu thuận miệng đùa giỡn hai câu, ngón tay theo xương quai xanh Thiệu Tư chậm rãi men xuống, cuối cùng mờ ám dừng ở bụng dưới, toàn bộ bàn tay gần như đều sắp bao trùm lên vị trí bí ẩn hơi nhô ra nào đó.
Hầu kết Thiệu Tư lăn một vòng, đang nghĩ thật ra nếu phát sinh gì đó cũng không phải là không thể… Cố Duyên Chu đã thu tay, đứng dậy cười như không cười nhìn hắn nói: “Đùa em thôi.”
“…”
Trước đó Cố Duyên Chu đã xả một chậu nước ấm, sau khi nói xong liền lấy khăn mặt qua ngâm vào, vừa vắt vừa nói: “Giúp em lau người, những chuyện khác chờ em khỏe rồi lại nói, đừng có gấp gáp không dằn nổi như vậy.”
Thiệu Tư: “Ai gấp gáp khó dằn nổi? Anh có nói lý không vậy?”
Cố Duyên Chu vắt khô khăn mặt: “Em dám nói không phải mới nãy em chờ anh tiếp tục sờ xuống à?”
Thiệu Tư luôn thẳng thắn thành khẩn, có cái gì nói cái đó: “… Không dám.”
Cố Duyên Chu lau lau, kéo chủ đề quay về, đột nhiên đến một câu: “Kỳ thật hiện tại Phương đạo cũng đang do dự.”
Thiệu Tư sửng sốt.
Cố Duyên Chu tiếp tục nói: “Ông ấy nghẹn quá lâu, nóng lòng nói hết, lại thêm tính chất chuyện này lại không thể nói với ai, anh chưa thăm dò được hai câu ông ấy đã làm bộ lỡ miệng nói hết ra. Mặc dù có đôi khi Phương đạo nói chuyện không quá dễ nghe, nhưng ông ấy là một người tốt, yêu ghét rõ rệt, là một người thẳng thắn. Ông ấy muốn hỗ trợ, nhưng mà —— không ai không sợ chết. Lần này là em giúp ông ấy, vậy lần sau thì sao? Ai có thể cam đoan?”
Cho nên ông ấy sợ hãi.
Thiệu Tư im lặng hai giây: “Ừm, có thể hiểu được.”
Bất luận là ai bỗng vô cớ bị cuốn vào sự kiện ác liệt này, đều không thể miễn mà sẽ có suy tính như vầy như kia.
“Ông ấy nói ông ấy cũng có con, con ông ấy hiện tại đã lên đại học, thành tích rất tốt, tiền đồ xán lạn, mỗi ngày sau khi học xong liền chơi bóng rổ… Đây là tương lai của những đứa trẻ đã bị phá hủy, bọn nó vốn cũng có thể làm nũng trong lòng cha mẹ.”
Ông ấy nghĩ đến đây liền đau lòng.
Đó cũng là lý do vì sao ông ấy không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng Vương đội gia nhập nhiệm vụ bí mật lần này.
Nhưng mà tỉnh táo lại, càng ngày càng nhiều băn khoăn dũng mãnh bốc lên từ đáy lòng.
Thiệu Tư nói: “Hẳn là còn có một nhân tố khác, chính là bản thân bộ phim này. Tuy rằng không quá hiểu ông ấy, nhưng mà mấy lão nghệ thuật gia đời đó đều không khác nhau lắm, xem việc đạo diễn thành sinh mệnh… nếu bởi vì chuyện này mà không thể hoàn thành kịch bản Nhà giam dục vọng, hẳn là ông ấy cũng không bằng lòng.”
Cố Duyên Chu: “Thông minh vậy? Anh còn chưa nói đến cái này, em đã nói hết rồi.”
[Đệ nhất papparazi Vương XX]: nghi thức khởi động máy đột phát sự cố, diễn viên chính «Nhà giam dục vọng» từ Thiệu Tư đổi thành Lý Á Lôi!
Theo tin tức, lúc nghi thức tiến triển thuận lợi đang muốn kết thúc, biển quảng cáo đột nhiên vô ý rơi xuống, Thiệu Tư rơi vào hôn mê tại chỗ. Hiện nay Thiệu Tư đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đã không còn nguy hiểm tính mạng, mong mọi người yên tâm! Ngoài ra, tiểu biên có một vấn đề muốn hỏi mọi người một chút, Lý Á Lôi này là ai? Trong ấn tượng của tiểu biên hình như là nghệ nhân chưa từng nghe nói tới… Vì sao có thể được Phương đạo ưu ái?
Một cái tiêu đề bùng nổ, dùng chữ màu đỏ size lớn in đậm, nội dung ngắn gọn rõ ràng, cuối cùng còn chôn một quả bom không lớn không nhỏ, vừa đăng không bao lâu liền hấp dẫn không ít cư dân mạng.
Hôm Thiệu Tư xảy ra chuyện đã có truyền thông thả ra phong thanh, nhưng đều hàm hồ cho qua, không hề chỉ tên nói họ, rất mịt mờ. Mọi người xem mà như lọt vào trong sương mù, chờ nửa ngày lại không một ai giải thích rõ ràng.
Mấy truyền thông kia đều là sợ chọc tới Cố Duyên Chu —— từ khi Thiệu Tư và Cố Duyên Chu công bố tình yêu, bọn họ biết hai người này là một nhà, thông cáo viết về Thiệu Tư đều phải châm chước hai lần, không biết chừng Cố ảnh đế động động ngón tay liền diệt bọn họ.
Những truyền thông đó ngồi vững, nhưng Vương XX lại ngồi không yên. Hắn ta có thể ở trong giới tùy ý làm bậy đắc tội nhiều người như vậy, ít nhiều có chút bối cảnh chống lưng. Càng quan trọng hơn là, hắn ta tự nhận trên tay có rất nhiều bí mật, đa phần đều là bí mật chưa bật mí, nếu có người kéo hắn ta xuống đài, không biết bao nhiêu nghệ nhân làm đệm lưng thay hắn ta.
“Đang yên lành, sao lại phát sinh loại chuyện này…” Nói lời này chính là một người phụ nữ, không đến năm mươi tuổi, dáng người thoáng mập ra, nhưng nhìn vô cùng hiền lành.
Cô lướt weibo chốc lát, để điện thoại di động xuống, đi đến trước mặt Phương đạo, giúp ông cởi áo sơmi ra, sửa sang xong liền vỗ hai cái nói: “May mà anh không có việc gì, nếu như anh bị đập trúng, khẳng định em gấp đến độ buổi tối cũng ngủ không ngon giấc.”
Phương đạo nhìn người vợ kết tóc của mình, đột nhiên mở miệng kêu: “Thục Huệ, chúng ta kết hôn cũng có hai mươi mấy năm rồi nhỉ.”
Phương Thục Huệ cười nói: “Chính xác mà nói là hai mươi lăm năm, cuối năm 92 chúng ta lấy giấy kết hôn, anh quên rồi à?”
“Không quên, anh nhớ kỹ mà, chỉ là muốn nghe em nói một lần.” Phương đạo niệm hai lần, “Hai mươi lăm, hai mươi lăm năm.”
“Sao đột nhiên nói cái này?”
“… Không có gì.”
Phương đạo vươn tay ôm eo vợ.
Không biết từ lúc nào, bọn họ không còn làm loại hành động âu âu yếm yếm này nữa. Hai người đều già rồi, không còn là tuổi trẻ trong tình yêu cuồng nhiệt.
Phương Thục Huệ bị động tác của ông dọa sợ, theo bản năng đẩy hai cái: “Làm gì đó, hôm nay anh làm sao vậy?”
Phương đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mặt mày hàng năm thận trọng nhu hòa xuống, cuối cùng thậm chí cong cong khóe miệng nói: “Có em thật tốt.”
“Được rồi được rồi, em nghe mà toàn thân đều không thoải mái lắm. Anh nhìn này, em nổi hết da gà rồi nè.” Phương Thục Huệ lại đẩy đẩy ông, “Hôm nay không phải chính thức khởi động máy sao, anh phải nắm chặt chút, ngàn vạn lần chớ tới trễ, để lại ấn tượng không tốt cho người ta.”
Bởi vì phát sinh sự cố, thay đổi diễn viên chính đột xuất, khiến bộ phim này còn chưa quay đã hot, nơi nơi đều có thể nhìn thấy đề tài về «Nhà giam dục vọng».
Hôm nay khởi động máy, truyền thông chen chúc tới.
“Phương đạo —— cửa này cũng bị phóng viên chen hỏng rồi, chúng ta vòng ra cửa sau đi? Hay là trực tiếp xuống xe ngay đây?” Tài xế dừng lại cách đó không xa, quay đầu hỏi.
Phương đạo từ xa xa nhìn đám phóng viên kia, nói: “Dừng ngay phía trước đi, trực tiếp xuống xe.”
Tài xế muốn nói như vậy không tốt lắm đâu, nhìn tình thế khẳng định là vừa xuống xe đã bị bao vây chặt chẽ, hạch hỏi không biết phải hỏi tới khi nào.
Nhưng nhìn sắc mặt Phương đạo, hắn lại nuốt câu nói kia trở vào, chuyển lời nói: “Được rồi, tôi dừng ngay biển báo phía trước vậy.”
Trong bệnh viện.
Thừa dịp Cố Duyên Chu đi ra ngoài gọi điện thoại, Thiệu Tư lén mở di động, sợ anh ở trong hành lang nghe được tiếng vang còn cố ý chỉnh im lặng.
“Anh sắp buồn chết rồi, ” vừa vặn hai ngày trước Trì Tử Tuấn gửi tin tức lại đây an ủi, Thiệu Tư trực tiếp hồi âm nói, “Hắn không cho anh đụng tới di động, cũng không cho phép xem TV, luôn lo lắng cái di chứng chấn động não gì đó… anh đã nói anh không sao rồi.”
Ác hơn chính là, chỉ cần Thiệu Tư vừa hô nhàm chán, Cố Duyên Chu liền kể chuyện cho hắn nghe.
Thiệu Tư hiếm khi phun tào đến hăng hái như vậy: “Cậu có thể tưởng tượng ra không? Con mẹ nó anh phải nghe một đống tiểu thuyết 18+… Người này có độc.”
Nhất thời Trì Tử Tuấn không tưởng tượng ra được “Cố Duyên Chu kể tiểu thuyết 18+” là hình ảnh gì: “Hửm? Như vậy còn buồn hả? Em cảm thấy rất thú vị mà.”
Thiệu Tư: “Anh kể một đoạn cho cậu nghe nhé? Cậu nghe một chút xem có còn cảm thấy rất thú vị hay không.”
Trì Tử Tuấn: “Anh thuộc luôn hả?!”
Trì Tử Tuấn: “… Vẫn thôi đi, anh đừng có kể, em tiêu thụ không nổi.”
Thiệu Tư đè thấp giọng trò chuyện bằng tin thắn thoại với Trì Tử Tuấn một lát, nói hai câu đã sợ bị phát hiện: “Anh không thèm nghe cậu nói nữa, hiện tại anh đang lén lút, sợ hắn nghe thấy.”
Trì Tử Tuấn vội nói: “Rồi rồi, anh, chúc anh sớm ngày khỏe lại nha!”
Hệ thống: [loại chuyện này mà cậu cũng nói với người ta! Than thở với tôi là được rồi, nói ra không thấy đặc biệt mất mặt sao.]
Thiệu Tư: [Sao? Hắn có mặt mũi kể, còn không cho người ta nói hả.]
[Thật ra thì kể cũng không tệ lắm, gì mà bảo bối ngoan ngoãn ngậm, ngậm cho tốt chờ một lát anh trai liền dùng đại x bổng đút no em.]
[…] Trên mặt Thiệu Tư co rút, [mày cũng thuộc hả?]
Hệ thống: [đương nhiên, hai ngày này tôi cũng nghe mà. Nói thật, kể cũng không tệ, dùng lời của các cậu để nói, hừm, gọi là gì nhỉ… bản lĩnh lời thoại? Không sai, cái bản lĩnh lời thoại kể truyện 18+ tương đối mạnh. Giọng thấp trầm nghe tê tê, ánh mắt cũng rất đúng chỗ.]
Vốn tưởng là đồng đội, kết quả lại là fan của quân địch.
Thiệu Tư cười lạnh: [mày bình luận còn rất chuyên nghiệp há.]
Hệ thống: [quá khen, đa tạ đa tạ… hôm nay hắn có kể không? Tôi chờ từ buổi sáng đến giờ đó.]
[… Không kể. Mày có thể cút rồi.]
Thiệu Tư nói xong rời wechat, ngẩng đầu ra bên ngoài cảnh giác nhìn hai cái, lên weibo chuẩn bị càn quét một vòng.
Vừa lên liền nhìn thấy mấy đài truyền thông đăng video hôm phỏng vấn khởi động máy Nhà giam dục vọng.
Trên video, Phương đạo đeo kính râm, vừa đi qua, đám người liền xao động lên, vây quanh ông.
Truyền thông hỏi: “Xin hỏi Lý Á Lôi này là ai? Vì sao lại dùng một người mới không có tác phẩm gì?”