Nếu cô bé không phải vì tự dưng không khống chế được cảm xúc, như vậy là ai nói gì ở… trước mặt cô bé?
Hai người trao đổi cho nhau một ánh mắt.
Đáy mắt có do dự, nghi kỵ, càng nhiều là sự khẳng định nào đó. Bọn họ cùng nghĩ đến một người. Thiệu Tư há há mồm, cũng không có phát ra âm thanh, nhưng từ khẩu hình miệng khi phát âm mà nhìn, thực rõ ràng là ba chữ: Từ Hoàn Dương.
“Chúng ta ra phía trước đi dạo có được không?” Dì điều dưỡng khom lưng xuống, giọng điệu mềm nhẹ nói, “Phía trước cũng có rất nhiều hoa hoa nở.”
Tiểu Hoàng Oanh nhìn họ, lại nhìn điều dưỡng, do dự nửa ngày không biết đang do dự cái gì, có thể là do dự có nên đi ra phía trước hay không. Nửa ngày sau cô bé mới gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ.”
Dì điều dưỡng đi về phía trước hai bước: “Vậy con ngồi đây trước nhé, dì giúp con chụp một tấm ảnh, rất nhanh liền xong.”
Lúc tuyển điều dưỡng, trên tin tức thông báo tuyển dụng viết rõ ràng: cứ cách nửa tiếng nhất định phải gửi một đoạn video hoặc ảnh chụp qua.
Một là lo lắng cho con gái, không nhìn thấy con bé liền không có lòng dạ làm việc. Lại thêm trước đó bọn họ giao con cho thím Hoàng Oanh vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại bọn họ hận không thể chặt chẽ nắm giữ nhất cử nhất động của tiểu Hoàng Oanh, cho dù không ở trước mặt, cũng phải thời thời khắc khắc ở dưới mí mắt bọn họ. Chỉ là để tránh phát sinh chuyện như lúc trước một lần nữa, để lúc mình làm việc có thể yên tâm chút.
Thứ hai cũng là muốn giám thị tình huống làm việc của điều dưỡng, phòng ngừa dì giở trò.
Dù sao thì tiền lương trả cao, hơn nữa hiện tại trên tin tức thường xuyên có nói điều dưỡng không chịu trách nhiệm ngược đãi người già thế này thế kia, bọn họ vẫn nên đề phòng chút.
Mà từ góc độ điều dưỡng đến xem, cha mẹ tiểu Hoàng Oanh dù bận bịu công việc hơn nữa, không rảnh rang được, thì cũng phải dành ra chút thời gian xem con mình —— dì cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng oán than, lại không tiện nói gì với họ. Vẫn tuân thủ bổn phận của mình, thành thành thật thật chăm sóc đứa trẻ.
Ngược lại là thím Hoàng Oanh, gần như mỗi ngày chạy tới đây. Nhưng có một lần bị mẹ Hoàng Oanh bắt gặp, bị mắng đến sấp mặt.
Vì thế dì điều dưỡng dừng lại, sờ soạng trong túi một trận muốn tìm di động, lại moi nửa ngày cũng không moi ra được gì. Dì có hơi gấp, sau đó vỗ đùi kêu: “Ai dô, không hay. Nhất định là để ở trong phòng bệnh.”
“Nếu hai cậu không bận, có thể giúp tôi trông nom một chút không? Tôi đi rồi về ngay… họ yêu cầu cứ cách nửa tiếng là phải gửi video, cũng gần tới giờ rồi. Thật ngại quá, phiền các cậu.”
Phòng bệnh cách đây rất gần, qua lại không quá hai phút. Hơn nữa xung quanh đến đến đi đi đều là nhân viên y tế, thực sự có gì ngoài ý muốn, hét lên một cái là được.
Cố Duyên Chu suy tính, cảm thấy việc này có thể giúp: “Vậy dì đi nhanh về nhanh, chúng tôi tạm thời không đi.”
“Thế mà dì điều dưỡng này lại không biết anh.” Thiệu Tư nhìn bóng lưng dì hai cái, cảm thấy có chút ngạc nhiên, “Xem ra ‘sát thủ mọi độ tuổi’ như anh cũng không gì hơn thế này.”
Cố Duyên Chu: “Dì ấy cũng không biết em.”
Thiệu Tư: “Cái đó không giống, anh già hơn mà.”
“…” Cố Duyên Chu âm trầm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cong khóe miệng cười, “Cục cưng à em nói cái gì đó.”
Thiệu Tư nghiêm trang chững chạc: “Nói thật, fan anh nhiều đến đáng sợ, ít nhất thì bên cạnh em cũng sẽ không có fan bà cụ bảy tám chục tuổi.”
Cố Duyên Chu debut sớm, hơn nữa nhận phim đều là kiểu mọi độ tuổi —— thời kì toàn thịnh thì lại càng là chiếu suốt ngày.
Chỉ cần mở TV, là chắc chắn có thể nhìn thấy khuôn mặt đó. Sở dĩ anh có thể phong thần cũng là vì anh có độ thụ chúng khổng lồ, từ bà cụ ông cụ bảy tám chục tuổi, loại quần thể không lướt weibo không chú ý tin tức giải trí mà cũng có thể hút được, hệt như cái giác hút siêu cấp.
Tuy Thiệu Tư cũng cầm giải ảnh đế, nhưng hắn tự mình biết, luận về độ nổi tiếng hắn và Cố Duyên Chu vẫn có chênh lệch cực lớn. Fan của hắn đa số là người trẻ tuổi, định vị cũng không có “toàn năng” như vậy, tuổi tác bày ở đó, con đường diễn xuất không rộng.
Cố Duyên Chu rất mẫn cảm với chữ ‘già’, anh vỗ vỗ ót Thiệu Tư: “Chờ, trở về xử em.”
Thời gian điều dưỡng đi hơi lâu, Thiệu Tư đặt lực chú ý trên người tiểu Hoàng Oanh, muốn giao lưu với con bé, nhưng luôn không tìm được cách.
“Vui không?”
“Gần đây thế nào?”
Thiệu Tư mới nói với con bé chưa được hai câu, con bé đã yên lặng chuyển ánh mắt lên trên người Cố Duyên Chu.
“…”
Cố Duyên Chu mở miệng trò chuyện với con bé, phản ứng của nó hơi nhiệt tình hơn một chút, còn biết gật đầu, ngẫu nhiên được dỗ đến vui vẻ thậm chí còn cong môi cười cười, hỏi cái gì cũng sẽ trả lời.
Cố Duyên Chu: “Tiểu Hoàng Oanh của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, mặt mày còn xinh hơn cả hoa nữa… Có phải gầy rồi không, có ăn cơm giỏi hay không? Giữa trưa ăn những gì?” Nghiễm nhiên là giọng điệu vú anh.
Tiểu Hoàng Oanh ngoan ngoãn đáp: “Ăn… cháo loãng với trứng gà.”
Thiệu Tư ở bên cạnh nhìn qua lại vài cái, cau mày, không hiểu lắm: “Nói chuyện với em có chán như vậy sao? Em cũng sẽ không ăn nó mà.”
“Biết Sanh Sanh đánh giá em thế nào không, ” Cố Duyên Chu không chút lưu tình nói, “Nói là có đôi khi em giống hệt ông chú quái dị lạnh lùng.”
Thiệu Tư còn tương đối vừa lòng với ba chữ ‘có đôi khi’, cổ vũ anh tiếp tục nói: “Hửm, vậy những lúc khác thì sao?”
Cố Duyên Chu: “Những lúc khác thì không chỉ là ‘giống’.”
Thiệu Tư: “…”
Bọn họ nói nói tiểu Hoàng Oanh nghe không hiểu, cô bé an an tĩnh tĩnh ngồi chốc lát, quay đầu đi, dường như là đang tìm dì điều dưỡng.
“Lát nữa dì sẽ về.”
Biểu cảm của con nít quá dễ đoán, trong lòng nghĩ cái gì đều treo ở trên mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cố Duyên Chu nói xong, lặng lẽ dẫn đề tài sang một hướng khác: “Tiểu Hoàng Oanh còn nhớ chú Từ không?”
Tiểu Hoàng Oanh chớp chớp mắt: “Chú Từ?”
Cố Duyên Chu nắm tay phải lại, để ở bên miệng, làm bộ như micro, dịu dàng gợi ý: “Chú Từ ca hát đó.”
Tiểu Hoàng Oanh không quá nhớ tên người, cần phải để người nọ xuất hiện trước mặt cô bé thì mới có thể liên hệ tên với mặt lại một chỗ, cho nên Cố Duyên Chu chỉ nói ngoài miệng như thế, cô bé tự nhiên không biết ai là chú Từ.
Thiệu Tư nhìn cô bé, tiện tay mở di động ra, tìm một đoạn ghi âm tiếp nhận phỏng vấn của Từ Hoàn Dương, ngón tay dừng lại hai giây ở giao diện phát, cuối cùng vẫn ấn xuống.
Ghi âm phát ra từng giây từng phút, giọng nói rất có độ công nhận ấy khiến người ta nghe qua là sẽ không quên.
Hắn vừa phát, vừa thăm dò nhìn tiểu Hoàng Oanh, ngón cái đặt trên nút “tạm dừng” tùy thời chuẩn bị dừng lại.
“Gần đây đang bắt tay chuẩn bị album mới, bài hát đều đã chọn xong, phần lớn đều là hai năm nay tự mình viết… ở phương diện soạn nhạc có lẽ sẽ thử đột phá một chút, ví dụ như hợp tác với nhóm thầy Vương Cường, bởi vì phong cách của họ hoàn toàn không giống tôi, cho nên có ý tưởng làm một loại âm nhạc ‘hỗn hợp’, cho mọi người nghe một vài thứ khác biệt.”
Nửa tiếng sau.
Cửa phòng bệnh rơi vào một đợt hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Phát sinh chuyện gì… bác sĩ, bác sĩ con bé không sao chứ?”
“Tôi nói chị đó, chị trông đứa nhỏ thế nào vậy?” Mẹ Hoàng Oanh không chiếm được hồi đáp từ phía bác sĩ, quay đầu chỉ vào mũi điều dưỡng mắng, “Có được không đó, không làm được liền cút đi, hôm nay tôi đã đủ bận rồi, cứ cho tôi thêm phiền.”
Dì điều dưỡng cúi đầu, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi… là tôi sơ sẩy, nhưng tôi cũng không biết sao lại…”
“Chị không biết? Chị nói với tôi là không biết?”
“Đừng ồn, có để cho người bệnh nghỉ ngơi không?” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ghi một chút trên giấy, lúc nâng mắt lên hỏi, “Trạng thái tinh thần của cô bé thoạt nhìn không quá ổn định, có phải đã bị cái gì kích thích không?”
“Không có, mới vừa rồi còn êm đẹp.” Dì điều dưỡng vội vã biện hộ cho mình, “Cái gì cũng không làm, không tin mấy người có thể hỏi người qua đường xung quanh xem, trong hoa viên có rất nhiều người.”
Lúc ấy phát xong đoạn ghi âm, tiểu Hoàng Oanh cũng không có biểu hiện gì, tận đến khi điều dưỡng lại đây, cả người cô bé mới run rẩy rất khẽ —— biên độ rất nhỏ, không nhìn kỹ gần như đoán không ra.
“Khiến hai cậu thêm phiền rồi, ” dì điều dưỡng xin lỗi, “Giữa đường trì hoãn mấy phút.”
Dì nói xong, vươn tay xoa xoa đầu tiểu Hoàng Oanh: “Vừa rồi có ngoan không, có thêm phiền cho mấy chú không?”
Thiệu Tư đang tắt di động, Cố Duyên Chu đột nhiên đặt tay lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Em xem.”
Chờ Thiệu Tư ngẩng đầu, tiểu Hoàng Oanh đã đưa tay ôm ngực không ngừng thở dốc, ánh mắt bối rối, sau đó từ miệng hô lên hai tiếng: “A… A —— ”
Tuy rằng giọng khản đặc, nhưng vẫn là giọng trẻ con. Hơn nữa loại phương thức nhả chữ non nớt này, khiến hai tiếng “a” đó nghe vào càng làm lòng người hoảng hốt. Trong khoảnh khắc phát ra tiếng, cũng khiến ngực người khác nghẹn lại, thở không nổi theo.
“Em đã làm gì vậy.”
Chỗ ngoặt hành lang mơ hồ truyền tới tiếng ồn ào, Thiệu Tư ở trong phòng cũng có thể nghe thấy vài từ mang tính vũ nhục cắn chữ nặng nề.
Mẹ Hoàng Oanh nóng tính, chuyện lần này cô thật sự là nhịn không nổi, cũng không để ý đây là bệnh viện, nhất định phải quậy cho mọi người đều biết.
“Chị lấy tiền của tôi —— chị làm việc như vậy hả, hả?!” Giọng mẹ Hoàng Oanh vừa sắc vừa nhọn, thẳng tắp đâm thủng tường, mặc kệ khoảng cách bao xa đều có thể đâm vào trong lỗ tai.
Hắn nắm nắm tóc, tự trách nói: “Thật ra lúc ấy em từng nghĩ tới khả năng này rồi —— nhưng em…”
Không có gì để nói. Lúc ấy để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn mạo hiểm nguy cơ sẽ làm tổn thương đến tiểu Hoàng Oanh, kiên trì phát đoạn ghi âm kia.
Muốn nhìn xem có phải con bé chỉ có phản ứng lớn như vậy với Từ Hoàn Dương hay không.
Hoặc là nói…
—— đối với giọng của Từ Hoàn Dương.
“Hai lần. Trước đó đi thăm bệnh, cũng là tình huống như vậy. Con bé không mẫn cảm với bản thân hắn ta, không thì sao lại không có phản ứng gì sau khi mọi người vào cửa. Nói như vậy, con bé mẫn cảm hẳn là âm thanh.” Cố Duyên Chu nói, “Một lần còn có thể là trùng hợp, nhưng hai lần, không quá có khả năng.”
Cố Duyên Chu mới vừa nói xong, Thiệu Tư đột nhiên mở cửa đi ra ngoài.
“Em làm gì đó?”
“Chuyện em gây ra, em đi xử lý.”
Hết chương 120