Beta: Mắm
Thiệu Tư ngủ thẳng một mạch đến tận phim trường, lúc bị Lý Quang Tông kéo khỏi xe bảo mẫu vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
Lý Quang Tông vô cùng lo lắng hỏi hắn: “Gia à, cậu còn nhớ rõ lời thoại không đó?”
“Không cần lo lắng,” Thiệu Tư xoa xoa đôi mắt đi tới phòng trang điểm, thầm nghĩ lát nữa trang điểm hẳn là còn có thể ngủ tiếp một lát, thuận miệng nói, “Ba đã nhìn qua là không quên được.”
Lý Quang Tông mang đồ đạc theo ở phía sau, thành khẩn nói: “Ba thì ba, chỉ cần phân cảnh này diễn không sơ xuất gì, cậu bảo tôi kêu cậu là tổ tông cũng được…… tôi chỉ sợ cậu ngủ mớ thôi, cậu có quá nhiều tiền án rồi, tôi không yên tâm.”
Trí nhớ Thiệu Tư xác thật là rất tốt, lời thoại cơ bản nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng Lý Quang Tông làm người đại diện của hắn nhiều năm như vậy, quá hiểu hắn, cái gì cũng không sợ chỉ sợ hắn ngủ mớ.
Cái kiểu ngủ mớ này dẫn đến hai loại tình huống, quên lời thật ra còn là loại tương đối tốt.
Loại tình huống thứ hai thì cái tôi khá mãnh liệt, thích đoạt diễn.
Đoạt đến cha mẹ cũng không nhận.
Nhớ rõ hơn nửa năm trước lúc đóng phim «Tập độc», có một tình tiết là nam chính phải tham gia một nhiệm vụ bí mật tương đối nguy hiểm, rất có khả năng một đi không trở lại. Nam chính tự tiện rời khỏi đội ngũ, lén về nhà thăm vợ con, lúc đang muốn rời đi lại đụng phải vợ mình.
Trong cảnh đó, cô vợ vốn có sáu câu lời thoại, cuối cùng bị Thiệu Tư đoạt đến một câu cũng chưa thể nói ra, chỉ biết ngơ ngác đứng ở cửa khóc, cũng không biết là bởi vì cốt truyện mà khóc hay là bởi vì bị đoạt diễn nên mới khóc.
Sau đó tuy rằng đạo diễn vừa lòng, nhân viên cũng bị Thiệu Tư tràn ngập hai chữ ‘diễn xuất’ trên người làm cảm động tới phát khóc, nhưng lời thoại của nữ chính thật sự không thể yếu ớt như vậy, cho nên cuối cùng vẫn NG làm lại.
Lý Quang Tông càng nghĩ càng chột dạ, nhịn không được đề nghị: “Hay là bây giờ cậu đi rửa mặt trước đã? Chờ lát nữa trang điểm tận lực đừng ngủ…… chơi game một lúc đi, cái trò Vương giả nông dược gì đó mấy hôm trước không phải cậu chơi à, thật sự không được thì lướt weibo, cậu đã rất lâu không tương tác với fan rồi.”
Bước chân Thiệu Tư dừng lại, gằn từng chữ: “Có phải thế nào cậu cũng muốn trơ mắt nhìn tôi đột tử mới vừa lòng không?”
Sau đó hắn vò vò tóc, đang muốn đẩy cửa phòng trang điểm chung của đoàn phim ra, đạo diễn đã từ trước mặt đi tới: “Vừa rồi đang nói gì vậy, tôi thấy các cậu nói vui vẻ thế.”
Lý Quang Tông đẩy đẩy Thiệu Tư, ý bảo hắn câm miệng đừng nói lung tung, sau đó giành trả lời: “Vương đạo, chúng tôi đang nói chuyện cảnh diễn hôm nay. Từ khi nhận được phim của ngài, một giây tiểu Tư cũng không dám lơi lỏng, cứ luôn kéo tôi đối diễn với hắn…… kỳ thật trên đường tới đã đối diễn với hắn không dưới bảy tám lần, này nha, còn kéo tôi lát nữa trang điểm tiếp tục đối diễn với hắn kìa.”
Thiệu Tư: “……” Mẹ nó thật dối trá.
Vương đạo nghe xong lời này quả nhiên vui vẻ: “Lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, đừng khiến mình mệt quá. Đã sớm nghe nói tiểu Tư là một đứa nhỏ rất nỗ lực…… Tôi tiêu phí sức lực lớn để tuyển người, cậu là người tôi rất vất vả mới chọn trúng, hy vọng bộ phim này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ban đầu Thiệu Tư dựa ở cạnh cửa, bộ dạng đứng còn ngại mệt, bị Lý Quang Tông âm thầm véo cho một phát sau eo mới miễn cưỡng đứng thẳng, chào hỏi với Vương đạo: “Chú đừng nghe hắn nói loạn, cháu ở trên xe vẫn luôn ngủ. Có chỗ nào không đúng Vương đạo ngàn vạn lần đừng khách khí với cháu, nên đánh cứ đánh nên mắng cứ mắng, con người cháu rất giỏi chịu đòn.”
Lý Quang Tông muốn che miệng hắn cũng không kịp: “……” Cái tên ngu ngốc thiếu mắt nhìn này.
“Ha ha ha ha,” thế nhưng Vương đạo cũng không để ý, chút tính toán của bọn họ ông nhìn rõ rõ ràng ràng, chỉ vỗ vỗ vai Thiệu Tư, “Ok, đi chuẩn bị trước đi, một tiếng sau khởi động máy.”
Tên đầy đủ của Vương đạo là Vương *, tư lịch ở giới đạo diễn xem như rất sâu, từ những năm chín mươi mấy đã bắt đầu mày mò đóng phim.
Chuyện thích kể nhất chính là khi ông còn nhỏ đi bao nhiêu dặm đường chỉ để xem một bộ phim. Lúc đầu hiệu quả máy chiếu phim không được như hiện tại, nhưng mà trên màn chiếu bày ra vài hình ảnh, xen vào thời tiết nóng bức lúc ấy, mùi mồ hôi và mùi tanh nước tiểu của đám người…. còn có dưa và vỏ trái cây rơi đầy đất, tiếng trẻ con chạy tới chạy lui ồn ào. Những hình ảnh không quá tốt đẹp ấy hình thành ấn tượng không xóa đi được của ông về điện ảnh, cũng đặt căn cơ cho ông.
Ông là một vị đạo diễn có phong cách quay vô cùng tả thực. Không mang chút phù hoa, cho dù hiện tại không khí giới giải trí đã sớm một lời khó nói hết, phim thương nghiệp ùn ùn không dứt, nhưng Vương đạo có thể nói là một dòng nước trong.
Thiệu Tư rất kính trọng ông.
Có điều hiện tại hắn thật sự rất mệt……
“Đăng selfie, lướt weibo!”
Thiệu Tư vừa mới nhắm mắt lại, tùy ý cô chuyên viên trang điểm thoa phấn trên mặt, Lý Quang Tông liền ở bên tai hắn kêu la không ngớt. Hắn khó khăn lắm mới nhấc mí mắt lên được một cái khe, liền nhìn thấy giao diện Sina ở dạng phóng đại xuất hiện trước mặt hắn, gần như muốn dán lên mặt hắn luôn.
“……” Thiệu Tư mặt không cảm xúc nói, “Cục cưng bé bỏng, em muốn dùng di động vả chết anh hả?”
Lý Quang Tông giơ di động cho hắn xem: “Ba ba, cái weibo trước của ba còn dừng lại ở lễ trao giải Kim Long ba tháng trước, đính kèm con mẹ nó còn là ảnh tuyên truyền trộm trên trang weibo chính phủ, ba có thể lười thêm một chút không?”
Thiệu Tư trả lời phát ra từ nội tâm: “Có thể.”
Lý Quang Tông: “……”
Thiệu Tư sợ hắn ta nghe không hiểu, còn tiêu phí hai ba câu giải thích thêm: “Cho nên sau đó tôi cũng không lướt weibo nữa.”
Cuối cùng, lại bổ sung, “Hiện tại cũng không muốn lướt.”
Lý Quang Tông bị mười sáu chữ ngắn ngủn này chọc cho hoàn toàn tức giận, mạnh mẽ ấn đầu Thiệu Tư tìm góc độ tốt chụp một tấm selfie cho hắn, vừa soạn chữ đăng lên cho hắn vừa âm thầm cân nhắc trong lòng, mẹ nó nếu không thì chuyện này về sau hắn ta tự làm luôn, chứ chỉ dựa vào vị gia này đại khái là không có hy vọng.
Bấm máy rồi, hôm nay dáng vẻ tôi thế này này, mọi người đang làm gì đó? 💐💋❤️
[ link hình ảnh ]
Lý Quang Tông đăng xong, nghiến răng nghiến lợi tìm câu tàn nhẫn kích thích hắn: “Cậu còn như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày hết thời tôi nói cho cậu biết! Không nghe khuyên bảo không đăng weibo không củng cố quan hệ với fan, đến lúc đó cậu đừng khóc trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Thiệu Tư: “À.”
“Ba à ba coi đi, con đăng ba giây rồi cũng chưa ai để ý! Con thật muốn chết mà!” Lý Quang Tông tiếp tục lắc lắc di động ở trước mặt hắn, tiếc là Thiệu Tư căn bản không để ý tới hắn ta, hắn ta tự thấy mất mặt, lắc hai cái liền thu tay về, ngay lúc đó di động liền rung lên như động đất cấp tám!
Vô số tin nhắn, bình luận,ụoượt like, giống như sóng thần thổi quét đến.
Căn cứ vào kinh nghiệm làm người đại diện nhiều năm của Lý Quang Tông, hắn ta không thể phủ nhận rằng, ba giây vừa rồi chỉ là tin tức nhiều quá bị lag mà thôi.
—— Trời ơi! Thiếu gia đăng weibo!!! Đẹp trai quá a a a a a không phải tôi đang lướt weibo giả chứ!
—— Mịa nó rõ ràng một idol khác mà mị thích mỗi ngày đều đăng weibo rải đường mà mị cũng chưa từng kích động như hôm nay! Mị sắp chết mị sắp chết mị sắp chết không cần cứu mị!
Lý Quang Tông nhìn bình luận gia tăng từng lần từng lần, gần mười phút sau bốn chữ ‘Thiệu Tư đăng weibo’ đã đứng đầu hot search, nhìn fan kích động thành cái dáng vẻ kia, hắn ta không hề muốn thừa nhận rằng chiến lược lười biếng của Thiệu Tư lấy được thành công thật lớn.
Thiệu Tư nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ ngoài cười trong không cười hỏi: “Nhóc con, con kêu cái này là hết thời đó hả?”
…… Sớm muộn gì cũng hết thời!
Tức chết hắn ta!
Thói đời ngày nay!
Bảo mấy tiểu thịt tươi mỗi ngày chăm chỉ cần cù đăng weibo phải sống thế nào đây?!
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nghe họ nói chuyện phiếm, nghẹn cười thật lâu, rốt cuộc vỡ bờ, cầm cọ cười đến không thở nổi.
Cô cười cười cũng biết mình như vậy quá vượt rào, nhưng muốn ngăn lại ngăn không được.
Thiệu Tư quay đầu lễ phép gật đầu chào hỏi nhân viên trang điểm, cố ý nói giỡn, em gái à em còn cười nữa tôi chỉ đành mang quầng thâm mắt lên ống kính đó, khi nói chuyện trong mắt mang bảy phần ý cười.
Hình tượng hắn luôn thiên về lạnh, vẻ ngoài cũng lạnh, ngũ quan nhẹ nhàng bâng quơ liền phác hoạ ra một loại hơi thở của đóa hoa cao lãnh, đặc biệt là hình dạng đôi mắt, hai mí, đuôi mắt hơi có độ cong lên trên, cực kỳ xinh đẹp, giống như một hồ nước trong —— còn là cái loại kết băng.
Chuyên viên trang điểm tuy rằng không phải fan của Thiệu Tư, cũng biết người này lúc ra mắt công ty tuyên truyền với bên ngoài chính là lấy danh cao lãnh, lúc này ở trước mặt cô lại cười với cô như vậy, thật là hành hạ đến chết mà… quá không chống đỡ được. Hơn nữa lúc nói chuyện phiếm với người đại diện quả thực quá đáng yêu!
Trước kia cô không phải fan Thiệu Tư, nhưng mà từ hôm nay trở đi cô muốn gom Thiệu Tư vào hàng ngũ bản mạng!
Chuyên viên trang điểm mặt đỏ hồng, khẽ khụ một tiếng, kỳ thật cô muốn nói sẽ lập tức trang điểm cho hắn, nhưng mà lời nói đến bên miệng cũng không biết nghĩ thế nào, lại biến thành: “Thật ngại quá, tôi…. tôi lại cười một lát….”
Thiệu Tư: ”Được, không vội, tôi cũng ngủ một lát. Dù sao thì da tôi đẹp, trang điểm cũng nhanh, moaz moaz moaz. ”
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Lý Quang Tông chỉ có thể ở một bên cười gượng, cực kỳ xấu hổ, tên bệnh tâm thần này.
Moaz moaz moaz cái quỷ á, ba chữ này chính là lúc trước hắn ta dạy Thiệu Tư dùng vào lúc đăng weibo trả lời fan, dưới tình huống hiện tại, cảm thấy thích hợp sao? Tôi hỏi cậu thích hợp sao?
Khi chuyên viên trang điểm tiếp tục trang điểm cho Thiệu Tư, toàn bộ hành trình đều phải đè nén lực hồng hoang muốn đăng weibo của mình, tận lực khống chế làm tay không run như vậy nữa.
Thật sự rất muốn đăng weibo khoe khoe Thiệu Tư đáng yêu như vậy với mọi người a a a!
Thiệu Tư tuy rằng nhắm mắt, nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo, hắn thật sự phải tốn chút thời gian nhớ lời thoại một lần trong đầu, sau khi xong, lại không thể tránh né mà bắt đầu cân nhắc chuyện của Dương Nhân Nhân.
[ Đối tác, đừng quên chúng ta là tấm màn đen song sát của giới giải trí. ]
[ Mục tiêu của chúng ta là vạch trần tấm màn đen, trả cho giới giải trí một cõi niết bàn. ]
Hai câu nói của hệ thống nát còn rõ ràng trước mắt.
Ước chừng khoảng hai tháng trước, hệ thống cho danh sách nhiệm vụ, trên danh sách chỉ có ba chữ Dương Nhân Nhân, kêu hắn đi điều tra, nhưng tra đến hiện tại vẫn không thu được gì.
Một tháng trước phạm vi hoạt động của Dương Nhân Nhân là phim trường, nhà, nơi tụ hội với bạn bè. Để thăm dò, thậm chí hắn còn mạo hiểm nguy cơ bị Lý Quang Tông đánh chết mà đến làm khách mời chỗ đoàn phim của Dương Nhân Nhân, cũng không phát hiện ra bất cứ dị thường gì.
Cô gái Dương Nhân Nhân này, dịu dàng, thông minh, thấu tình đạt lý. Trở thành ảnh hậu cũng không phải một bước lên trời, mà là dựa vào danh tiếng chậm rãi tích góp ra từ tác phẩm.
Trên người cô ta sẽ có bí mật gì?
“Ai nha, ngại quá,” lúc chuyên viên trang điểm kẻ mắt, trầm mê trong sắc đẹp trước mắt không thể tự kiềm chế, kết quả không cẩn thận vẽ lệch, thiếu chút nữa chọt vào mắt Thiệu Tư, vội vàng xin lỗi, “Không có việc gì đi? Đau không?”
“Không có việc gì.” Thiệu Tư chớp mắt hai cái, không cảm thấy chỗ nào khác thường, “Tiếp tục vẽ đi.”
ヾ(`Д) đã đẹp còn nổi tiếng lại còn không làm giá, người lại đáng yêu, thật là bị hắn cột thành fan cột muốn chết luôn. (sao tui thấy giống tình cảnh của tui với Hoa Hoa vậy nè, Hoa Hoa là Hoa Thần Vũ đó, dễ thương cực kỳ:3)
Chuyên viên trang điểm ôm ngực tiếp tục tô bóng mắt cho hắn, thuận miệng nói: “Kể ra cũng thật hổ thẹn, lần trước khi tôi theo đoàn, lúc kẻ mắt cho Dương Nhân Nhân tiểu thư cũng thiếu chút kẻ lệch.”
Thiệu Tư: “Dương Nhân Nhân?”
“Đúng vậy, là cái vị mới đoạt ảnh hậu năm nay, hai người chân trước chân sau lãnh thưởng đó.” Chuyên viên trang điểm nói tiếp, “Tính tình ảnh hậu cũng vô cùng tốt, không có trách cứ tôi, còn cho tôi ăn chocolate để tôi khỏi khẩn trương.”
Gặp được chuyện có liên quan đến đối tượng nhiệm vụ, Thiệu Tư lên tinh thần, nói: “Tính tình Nhân Nhân rất tốt, chúng tôi từng có tiếp xúc trong bộ phim ‘Thiếu phụ về thôn’, quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm.”
Lý Quang Tông đang tìm ly giữ nhiệt trong ba lô, nghĩ Thiệu Tư hẳn là đã khát nước, rót nước cho hắn, thình lình nghe được bốn chữ ‘Thiếu phụ về thôn’, ly giữ nhiệt trong tay thiếu chút bị hắn ta ném văng ra.
…… Trời ạ! Còn có mặt mũi nói đến bộ phim này! Cậu ngu ngốc lén chạy tới làm khách mời chưa tính, còn dám nhắc!
Hơn nữa quan hệ cá nhân chỗ nào không tệ lắm, Dương Nhân Nhân tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu với cậu đi.
Lý Quang Tông giận đến bùng nồ nghĩ như thế.
Chuyên viên trang điểm cũng không biết chân tướng này, cô kinh ngạc nói: “Thật vậy chăng?”
Thiệu Tư lời nói khách sáo tiếp tục lảm nhảm linh tinh, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Ừm, có điều gần đây cô ấy…”
“Hửm?”
“Hình đây hình như cô ấy xảy ra chuyện gì đó, cũng không muốn nói với chúng tôi, tôi thực lo lắng cho cô ấy.” Thiệu Tư nâng mắt, trong ánh mắt che kín chân thành, “Không biết lúc cô theo đoàn, có phát hiện chút manh mối không, tôi muốn giúp cô ấy lại không biết nên…”
Lý Quang Tông ở bên cạnh nghe vẻ mặt mê man: cậu đang nói gì vậy???
Chẳng lẽ là trí nhớ hắn ta có vấn đề, hai người này đã ám độ trần thương* biến thành bạn tốt sao?
*Ám độ trần thương (1 kế trong ba mươi sáu kế): Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Trang điểm đã gần như xong xuôi, lúc em gái trang điểm thu dọn thùng trang điểm, vừa thu dọn vừa suy tư: “Không có đi? Có điều nhất định muốn nói…… hình như có một việc, tôi cảm thấy có chút kỳ quái.”
Chuyên viên trang điểm nhớ lại: “Ngày đó là phân cảnh cuối cùng, nhiệm vụ của tôi hoàn thành có thể rời đoàn, có điều để quên mấy hộp bóng mắt ở phòng trang điểm, lúc tôi đi lấy, nghe được có người đang cãi nhau.”
“Là Dương Nhân Nhân ư?”
“Tôi… tôi không xác định, nghe giọng hình như phải.”
Thiệu Tư còn muốn tiếp tục moi vài lời nữa, Vương dạo lại dẫn phó đạo diễn cùng với hai vị biên kịch gõ cửa phòng trang điểm.
Đây gần như là sức chiến đấu cao nhất trong cả đoàn phim, không có việc gì đến phòng trang điểm chen cái gì mà chen?
Thiệu Tư nhìn Vương đạo ở cửa thân thiết thét to một tiếng: “Duyên Chu, để cậu đợi lâu!” Sau đó đoàn người lướt qua hắn, đi về phía góc phòng trang điểm, hình như là muốn gặp người nào đó.
Phòng trang điểm rất lớn, là phòng chung, không có đồ đặc thù gì, chẳng qua cảnh này là Thiệu Tư diễn đơn, bởi vậy phòng trang điểm không có ai. Tận đến lúc bọn họ đi vào trong, lúc này Thiệu Tư mới chú ý tới, từ phương hướng của hắn nhìn lại, vị trí vừa vặn bị cây cột chắn mất, hình như có một người ngồi.
Theo Vương đạo thét to, người nọ mới buông quyển sách trên tay, từ vị trí đứng lên.
Lần này ly giữ nhiệt trong tay Lý Quang Tông thật sự bị hắn ta mềm tay một phát ném ra ngoài.
…Cố, Cố Duyên Chu.
Hết chương 2