[Trì Tử Tuấn]: anh ơi chỗ em ghi hình là ngay tòa cao ốc điện ảnh gần nhà anh đó.
[Trì Tử Tuấn]: nếu anh có rảnh thì tới đây nhé, em có hơi sợ hãi, tổ đạo diễn gửi sách cho em bảo em tự mình lần mò, em sợ em phát huy không tốt……[/link hình ảnh]
Thiệu Tư ở trên xe, click mở tấm hình cậu ta gửi lại đây, trên đó là năm sáu quyển sách chồng ở bên nhau, từ mặt bên nhìn qua, có thể tinh tường nhìn đến từng hàng tên sách.
——«Làm thế nào nắm giữ tinh túy độc miệng», «Ba phút dạy bạn học được cách phun tào».
……
Xem ra đây là muốn dựng hình tượng một giáo viên tình yêu sắc bén.
Thiệu Tư tuy nói ‘anh đi làm gì, làm khán giả vỗ tay cho chú mày sao’, trong ngôn ngữ tràn đầy ghét bỏ, nhưng vẫn đáp ứng cậu ta, hẹn ngày đó sẽ đến hiện trường ghi hình cổ vũ cho cậu ta.
Trì Tử Tuấn đã thật lâu không nhận được thông cáo giống vậy, lần này cũng là vì trước đó có paparazzi moi chuyện cậu ta ra, nói lung tung một hồi cái gì mà ‘tiểu thịt tươi đổi nghề bán ma lạt năng, nguyên nhân sau lưng lại là như vậy! Xem xong 1,3 tỷ người Trung Quốc đều chấn kinh!‘.
Tiêu đề não tàn như vậy lại lên hot search Weibo, trong lúc nhất thời Trì Tử Tuấn biến thành hotface.
Mấy ngày kế tiếp Thiệu Tư đều bận rộn quay quảng cáo, là một kiểu nước hoa mới ra của nhãn hiệu ZB, hương vị có chút cao lãnh, loại watery.
Đi theo con đường cao cấp, kịch bản quảng cáo cường điệu muốn nói rằng kiểu nước hoa này thích hợp với người trẻ tuổi, cho nên Thiệu Tư có hai tạo hình, quảng cáo cũng có hai phiên bản, phân biệt là thiếu niên và người làm việc.
Trong đó có một cảnh tượng yêu cầu Thiệu Tư tóc ướt dầm dề nhỏ nước, giẫm ván trượt từ đầu đường đi đến cuối phố, sau đó ném ván trượt lại chạy một đoạn. Chống tường thấp, hai ba cái bò lên trên tường, một cô bé ở phía sau theo mùi hương chạy tới.
Thật vất vả quay xong động tác chủ yếu, Thiệu Tư dựa theo kịch bản, ngồi ở trên tường, một chân gập lại, cánh tay đặt ở trên đùi, cảnh cuối cùng, lúc quay đầu nhìn cô bé, cô bé đột nhiên oa oa oa khóc to.
Thiệu Tư: “……”
Cô bé có mái tóc quăn, mặt mũi tinh xảo đáng yêu. Mặc một bộ đầm phồng phồng, giày da vớ công chúa, mép vớ ren màu trắng.
Cánh tay thịt thịt của cô bé che mắt, búp bê thỏ tai dài trên một tay khác cũng bị cô bé trực tiếp ném đi, khóc đến độ làm nhân viên công tác bó tay không biện pháp.
“A, Sanh Sanh, sao lại khóc,” đạo diễn vội vàng chạy qua, lau mặt cho cô bé, xoa bóp gương mặt nó, hỏi, “Con khóc cái gì vậy?”
Những nhân viên công tác khác cũng như ong vỡ tổ xáp qua.
Đạo diễn vung bàn tay lên: “Làm gì đó, bu tới nhiều người như vậy, định dọa con bé có phải không…… tản ra tản ra, mấy người vừa bu lại đây, không khí cũng kém đi rồi.”
Vì thế Lý Quang Tông lui ra phía sau hai bước, lui về bên cạnh Thiệu Tư: “Sao lại thế này, đang quay yên lành sao lại khóc?”
“Cái này sao tôi biết, tôi cũng chả chạm vào nó.” Thiệu Tư từ trên tường nhảy xuống, vỗ vỗ quần áo, “Bộ dạng tôi rất dọa người sao? Vừa quay đầu lại nó liền khóc.”
Lý Quang Tông đẩy đẩy hắn: “Cậu nhanh đi qua dỗ, con nít khóc mà không dỗ là không dứt đâu, cả ngày hôm nay mình cũng đừng mơ được nghỉ.”
Chuyện khác còn dễ nói, chuyện này Thiệu Tư có chút khó khăn, hắn xoa xoa nước chảy vào trong cổ, mày nhăn lại: “…tôi không biết dỗ con nít.”
“Cười cười với nó sau đó cho viên kẹo…… nghe nói đứa nhỏ này lai lịch rất lớn, tổ công tác mượn con bé với người giám hộ thật lâu mới đồng ý cho mượn lại đây quay hình một ngày đó.”
Lý Quang Tông lại nói: “Cậu cũng không thể cứ đứng đây, có vẻ đặc biệt lạnh nhạt.”
Thiệu Tư thầm nghĩ:…… tôi đúng là rất lạnh nhạt mà.
Dưới sự thúc giục không ngừng của Lý Quang Tông, Thiệu Tư giơ tay moi viên kẹo cai thuốc lá từ trong túi áo hắn ta, nắm ở lòng bàn tay nói: “Được rồi, tôi thử xem.”
Cô nhóc kia, vốn dĩ đã được đạo diễn dỗ tàm tạm rồi.
Kết quả Thiệu Tư vừa đi qua, cầm kẹo còn chưa kịp nói gì, đã thấy con bé lại nhắm mắt há to miệng, dáng vẻ lại muốn khóc.
……
“Con tên Sanh Sanh à?” Thiệu Tư ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô bé, sau đó mở lòng bàn tay ra, “…… Ăn kẹo không?”
Một phút đồng hồ sau, Thiệu Tư trở lại bên cạnh Lý Quang Tông, cô nhóc phía sau khóc đến thở hổn hển.
Lý Quang Tông xem thế là đủ rồi: “Đời trước có phải hai người có nghiệt duyên gì hay không?”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc nhét viên kẹo kia trở lại túi áo Lý Quang Tông, sau đó đi thương lượng với đạo diễn xem cảnh cuối cùng quay như thế nào.
Nhưng mà đạo diễn cầm di động, xua tay với hắn: “Cậu từ từ.”
Nghe di động truyền ra ba tiếng ‘tút’ sau đó được nhận, giọng điệu đạo diễn lập tức trở nên có chút cẩn thận: “Cái đó, Sanh Sanh vẫn luôn khóc…… có điều chúng tôi chẳng làm gì cả, dỗ thế nào cũng dỗ không được, nếu không thì, cậu có rảnh lại đây một chuyến nhé?”
Đầu kia điện thoại không biết nói gì, đạo diễn ‘à’ vài tiếng, sau đó mới ngắt điện thoại.
“Cảnh đó dù tách ra quay thì hiện tại cũng không làm được, con bé khóc thành như vậy.” Đạo diễn xoay người lại, ghé sát bên tai Thiệu Tư, “Không nghĩ tới trẻ con nhà Cố ảnh đế, tính tình còn rất lớn.”
Những lời này xoay vòng vòng trong đầu Thiệu Tư.
Vốn dĩ hắn đứng không phải quá thẳng, biếng nhác dựa vào một bên, lúc này không khỏi đứng thẳng dậy: “Con riêng hả? Thật nhìn không ra……”
……
Thiệu Tư lại nhìn thoáng qua Cố Sanh, tỉ mỉ so sánh ngũ quan, cảm thấy xác thật có chút giống.
Cố Duyên Chu năm nay hai mươi chín, gần ba mươi.
Đứa nhỏ này, nhìn qua sáu bảy tuổi. Từ tuổi hai người tính lên mà nói, cũng vừa vặn.
“Cậu nghĩ đến đâu vậy,” đạo diễn cuộn kịch bản gõ gõ đầu Thiệu Tư, “Là cháu gái hắn!”
Thân thế bối cảnh Cố Duyên Chu, ở trong giới giải trí vẫn luôn là ẩn số.
Ẩn số này cũng đại biểu cho, bối cảnh anh ta sâu không lường được.
Cố Duyên Chu tới rất nhanh, vừa xuống xe liền nhanh chóng chạy lại.
Khi anh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mọi người tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà Cố Sanh nhìn thấy ông chú nhà mình xuất hiện, ngược lại khóc càng dữ.
Vừa khóc vừa chạy về phía trước, tung ta tung tăng.
Nếu không phải hiện tại con bé khóc quá thảm, bộ dáng kia thật sự còn rất đáng yêu.
Cố Duyên Chu sợ cô bé bị ngã, chân bước nhanh hơn, không được mấy bước đã đến trước mặt cô bé, một phen bế nó lên, sau đó lau nước mắt, dỗ dành: “Làm sao vậy? Ai chọc bé cưng khóc?”
Cố Sanh không đáp, hít hít mũi, chôn mặt vào trong ngực Cố Duyên Chu. Cố Duyên Chu cũng không ngại đứa nhỏ này đem cả nước mũi cọ lên áo khoác anh, chỉ giơ tay xoa xoa đầu cô bé.
Một câu nói và một phen động tác này đánh trúng tim biết bao nhiêu nhân viên công tác.
Lý Quang Tông ôm ngực, miệng cảm thán: “A! Đời trước nó cứu vớt hệ Ngân Hà hả!”
Thiệu Tư ghét bỏ đẩy hắn ta ra, sau đó hắn phát hiện Lý Quang Tông thế mà lại đang nghiêm túc.
“Hâm mộ cái gì, tôi cũng có thể mỗi ngày kêu cậu là bé cưng.” Thiệu Tư ôm bả vai Lý Quang Tông, giọng điệu lạnh nhạt thử một câu, “Bé cưng.”
“……” Lý Quang Tông ném tay hắn ra, cả người nổi da gà, “Mi mi mi chết xa ra!”
Có thể nhìn ra, Cố Duyên Chu dỗ con nít kịch bản thành thạo, sau khi dỗ xong, bắt đầu nghiêm khắc dạy dỗ con bé: “Có phải chính con khóc la muốn tới quay quảng cáo hay không? Ảnh hưởng cô chú làm việc như vậy, chính là con không đúng.”
Anh nói mấy câu xong, Cố Sanh bĩu môi, bị nói ấm ức, nhưng vẫn nãi thanh nãi khí nói: “Con sai rồi.”
Con bé nói xong, lại dẩu miệng, vặn vặn trong lòng Cố Duyên Chu, xoay người qua, ngón tay chỉ về phía Thiệu Tư: “Nhưng mà con nhìn thấy cái ông đáng ghét, ổng là người xấu lần trước.”
Thiệu Tư bị chỉ đến không hiểu ra sao, hắn theo bản năng quay đầu lại xem, nhưng mà phía sau không có ai khác.
“Con trai,” Thiệu Tư véo véo sau eo Lý Quang Tông, “Chẳng lẽ là cậu?”
Ánh mắt Lý Quang Tông sắc bén đánh giá qua lại giữa ba người bọn họ, lắc đầu: “…… Sao tôi cảm thấy nó đang nói cậu nhỉ.”
Thiệu Tư tự nhận hắn chưa từng ăn hiếp con nít, cũng không hề giao tiếp với con nít.
Tiếp theo Cố Duyên Chu lại cúi đầu, không biết nói gì đó với Cố Sanh, Cố Sanh liên tiếp ngẩng đầu nhìn Thiệu Tư, lúc mới bắt đầu nhìn lén còn có chút sợ hãi, cuối cùng đã khôi phục thành biểu tình bình thường.
Thiệu Tư sờ sờ cằm, xem không hiểu cặp chú cháu này đang làm cái quỷ gì.
Nhưng mà mặc kệ quá trình như thế nào, kết cục vẫn tốt đẹp.
Mười phút sau, Cố Sanh ôm búp bê, định quay lại cảnh cuối cùng một lần nữa.
Cố Duyên Chu ngồi ở bên cạnh đạo diễn, mỉm cười với con bé.
Thiệu Tư lại ngồi về trên bức tường, đang bày tạo hình, liền nghe đạo diễn cầm loa kêu: “Thiệu Tư, cậu xuống trước đã! Không được, tóc cậu hết nước rồi, thêm chút nước! Chúng ta phải làm rõ nước hoa này là loại watery.”
…… Wa cái rắm chứ mà tery.
“Tư thế này rất khó làm,” Thiệu Tư gấp chân, lười biếng đi xuống, duỗi tay với Lý Quang Tông, “Lấy nước khoáng lại đây.”
Lý Quang Tông chăm hắn mấy năm, tính tình Thiệu Tư ít nhiều cũng lần mò được tàm tạm, hắn ta có hơi đoán được phát triển kế tiếp, khuyên nhủ: “Trời lạnh, sẽ bị cảm, để stylist phun sương cho cậu đi.”
Thiệu Tư không để ý đến hắn ta, tiếp nhận nước, vặn nắp chai ra, trở tay dội lên trên đầu mình.
Đổ cũng không nhiều lắm, trút xuống hai ba cái, vẫy vẫy đầu lắc rớt nước thừa.
Lý Quang Tông á khẩu không trả lời được, động tác tên này thật nhanh nhẹn.
Lúc này, đạo diễn cũng không nói thêm nữa, vung tay lên nói: “Bắt đầu đi.”
Chỉ là một cảnh nhỏ thôi, quay hình rất nhanh liền kết thúc. Thiệu Tư nhảy xuống, đang muốn nói thêm vài câu với Cố Sanh, nhưng mà tay khựng ở giữa không trung còn chưa sờ đến đầu con bé, Cố Sanh đã quay đầu chạy đi mất.
Khóe mắt Thiệu Tư thoáng thấy Cố Duyên Chu nhìn sang bên này.
Cố Sanh chạy hai bước, lại quay về, chủ động ghé sát vào hắn, đôi tay vòng thành hình loa nói với hắn: “Chú người xấu, kỹ thuật diễn của chú thật tốt.”
Thiệu Tư nghe mà không hiểu ra sao, nhưng mà hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Sanh đã chạy đi rồi.
“…… Con nhóc thối, còn hiểu cái gì kêu kỹ thuật diễn nữa chứ?”
Có điều hắn mơ hồ cảm thấy, ‘kỹ thuật diễn’ này dường như không phải nói về chuyện hôm nay.
Trong lòng hắn nổi lên một suy đoán, trước kia có phải hắn từng gặp Cố Duyên Chu và Cố Sanh hay không, hơn nữa còn để lại ấn tượng kỳ quái gì cho bọn họ.
Hết chương 21