Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!


Chương 25


“Có thể đừng muốn nói lại thôi mà nhìn tôi như vậy hay không?” Thiệu Tư ngồi ở ghế sau, vểnh chân, không chịu nổi Lý Quang Tông không ngừng xuyên qua kính chiếu hậu liên tiếp đánh giá hắn, “Cậu còn nhìn nữa thì tôi sợ hôm nay hai chúng ta sẽ xảy ra tai nạn xe cộ đó… Phía trước đèn đỏ, giảm tốc độ.”

Một chân Lý Quang Tông giẫm phanh, thừa dịp chờ đèn đỏ xoay đầu hỏi: “Cậu và Cố ảnh đế hiện tại quan hệ rất hài hòa hả?”

Thiệu Tư không tỏ ý kiến: “Cậu ghen tị hả?”

Lý Quang Tông nghẹn: “…… Tôi ghen cái rắm!”

“À.” Thiệu Tư lại nói, “Nếu không ý kiến thì cũng đừng léo nhéo, ngoan đi chuyên tâm lái xe kìa.”

“……”

Lý Quang Tông an tĩnh chốc lát, vẫn không nhịn được: “Không phải, tôi cảm thấy……”

“Cảm thấy cái gì? Không có gì quá hài hòa, quan hệ bình thường, lần này chỉ do trùng hợp.” Thiệu Tư có chút mệt nhọc, hắn nghiêng đầu qua cửa kính nhìn bên ngoài, trong bóng đêm đèn đỏ đèn vàng lập loè biến hóa phá lệ chói mắt, vì thế hắn nheo mắt ngắt lời, “Đèn xanh rồi, tôi nói chứ cậu có thể nhìn đường đàng hoàng hay không.”

Lý Quang Tông lái xe rất ổn, mà Thiệu Tư ngồi trên xe lắc lư buồn ngủ.

Nhẹ nhàng lay động, lúc Thiệu Tư cũng sắp bị lắc đến ngủ gục, mơ mơ màng màng nhớ ra là hắn còn có một việc chưa làm rõ.

Lý Quang Tông vừa xem hướng dẫn vừa lái xe, thình lình nghe được phái sau truyền đến một giọng nói lười nhác: “Con trai, con biết buổi lễ phim truyền hình không?”

“Buổi lễ phim truyền hình?” Lý Quang Tông không nhanh không chậm đánh tay lái sang bên trái nửa vòng, nói, “Đương nhiên biết, không phải mỗi năm cậu đều tham gia sao? Có điều năm trước bận đóng phim điện ảnh hình như không đi.”

Hắn ta nói xong lại cẩn thận nghĩ nghĩ, bổ sung: “Đúng rồi, năm trước mình không tham gia. Cái người Tề Minh dẫn dắt đó, cầm giải nam chính xuất sắc nhất, còn ôm cúp lại đây diễu võ dương oai với tôi, việc này tôi sẽ không nhớ lầm. Sau đó năm nay chúng ta cầm giải ảnh đế, mặt Tề Minh đen xì luôn.”

Thiệu Tư xoa xoa huyệt thái dương: “Không ấn tượng.”

“…… Cậu chỉ không ấn tượng với điển lễ phim truyền hình, hay là không ấn tượng với việc Tề Minh ôm cúp?”

“Hai cái đều không ấn tượng.”

Lý Quang Tông thầm nói, tôi đoán ngay là đáp án này mà.

Nhưng mà hắn ta vẫn rất muốn phun xả: “Cúp cũng bày ở nhà cậu bốn năm rồi mà cậu nói với tôi là không có ấn tượng?”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc biện giải: “Cậu cũng nói, năm ngoái tôi không tham gia, đó đều là chuyện năm kia. Chuyện năm kia, nhớ không được đương nhiên rất bình thường.”

“Tốt lắm,” Lý Quang Tông nói, “Không hổ là ba tôi.”

Điển lễ phim truyền hình 5 năm trước.

Trong lòng Thiệu Tư nghẹn vấn đề này, về đến nhà tắm xong, nằm trên giường nửa ngày không ngủ.

Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng hắn vẫn bực bội bò dậy từ trên giường, gãi đầu, mở đèn, cầm di động tra Baidu.

—— Năm 2012, điển lễ phim truyền hình, Thiệu Tư dựa vào Đứa con biển cả, một lần liền lấy được giải người mới xuất sắc nhất.

—— Cố ảnh đế được mời tham gia bình chọn! Ghế giám khảo điển lễ phim truyền hình lần này tụ tập tai to mặt lớn!

……

Đứa con biển cả.

Bộ đó chính là một bộ phim vườn trường đề tài bơi lội lúc Thiệu Tư mới ra mắt, công ty thay hắn nhận.

Bởi vì có lịch sử bệnh tim, cho nên lúc Thiệu Tư diễn nam chính, căn bản là diễn theo bản sắc, thường thường phát bệnh.

Trong đó có một cảnh não tàn kinh điển, để đắp nặn nhân vật này, biên kịch lại có thể biên ra cốt truyện ‘trong cuộc thi bơi 400 mét nam thế giới, bơi tới cuối cùng ở trong nước tái phát bệnh tim!’.

Thiệu Tư bĩu môi, không hồi tưởng nữa, tùy tay click mở hình ảnh tỉ mỉ xem.

Cố Duyên Chu 5 năm trước, không quá giống hiện tại.

Nếu nói Cố Duyên Chu hiện tại, là đại ảnh đế đã hoàn toàn mài phẳng góc cạnh hơn nữa còn chậm rãi lắng đọng lại. Vậy thì Cố Duyên Chu trên tấm ảnh này, vẫn có vài phần sắc bén không ngăn cản được.

Kỳ thật ăn mặc cũng không có gì khác biệt, Cố Duyên Chu vẫn luôn lấy một loại phong cách đơn giản đi ở tuyến đầu giới thời thượng.

Duy nhất khác biệt chính là, Cố Duyên Chu trên tấm ảnh này…… quá……

Quá bắt mắt.

Anh còn chưa có hoàn toàn che đi mũi nhọn của mình.

Bất luận là từ thần thái đến cử chỉ, đều hơn người một bậc.

Lướt qua từng tấm từng tấm ảnh chụp, Cố Duyên Chu chỉ xuất hiện mấy tấm, phía sau đều là ảnh thảm đỏ của minh tinh được mời khác.

Thiệu Tư lướt đến cuối cùng, thấy được chính mình.

Bởi vì tác phẩm được đề cử là ‘Đứa con biển cả’, cho nên ngày đó hắn mặc tây trang màu xanh biển, bị Tề Minh và chuyên viên trang điểm make up y như tiểu thịt tươi Hàn Quốc, kẻ mắt mèo trang điểm khói, trên tay đeo một chuỗi phụ kiện kim loại.

Thẩm mỹ này 5 năm trước, đặt ở hiện tại thật là muốn ngố bao nhiêu là có ngố bấy nhiêu.

Đặc biệt bên cạnh hắn còn có Tề Minh đi theo.

Ngày đó hiện trường mất khống chế, xuất hiện bạo động, Tề Minh cùng mấy trợ lý lao tới chặn vài fan điên cuồng ở bên ngoài.

Thiệu Tư nhìn khuôn mặt Tề Minh, mơ hồ có một ý niệm nhảy ra, trong lòng hắn tức khắc lộp bộp một chút.

…… 5 năm trước, chẳng phải là lúc hắn mới vừa vào giới, ở dưới tay Tề Minh dựng hình tượng băng tuyết thiếu niên gì đó sao?

Đoạn thời gian kia, vài người chung đợt bọn họ đều bị việc xây hình tượng bức bách sâu sắc.

Trì Tử Tuấn vì muốn dựng nên thể chất kéo anti, nghe người đại diện nói, mua thuỷ quân cả ngày bôi đen mình trên Weibo.

Đóng phim gì đó thì liền mướn người mắng cậu ta diễn nát, có thể được đóng nhân vật này tuyệt đối có giao dịch gì không muốn người biết, đến cuối cùng thậm chí uống miếng nước cũng có thể mắng.

Ngay từ đầu là thuỷ quân, sau đó căn bản đều không cần dùng thuỷ quân, dân mạng tự động tập thể công kích cậu ta.

Cũng căn bản không cần lý do gì, chỉ cần một cái ‘cả ngày lúc ẩn lúc hiện xào nhiệt độ thoạt nhìn liền không phải thứ gì tốt’, liền hoàn toàn đủ rồi.

Đối với việc này, Tề Minh giải thích vầy: “Cậu cảm thấy như vậy không tốt hả? Vậy cậu nói xem, trên người cậu có ưu điểm gì có thể cho tôi nâng? Trước mắt cậu có mấy bộ tác phẩm lấy ra được? Trong giới này, có một trăm người thích cậu quỳ liếm cậu, với có một trăm người bôi đen cậu cả ngày mắng cậu, bốn tính thành năm thì đều là giống nhau mà. Quan trọng nhất chính là độ đề tài, là mức độ nổi tiếng. Đừng quá xem trọng fan, fan có thể nâng cậu đến tận trời, đảo mắt là có thể bởi vì một vài lời đồn không thật mà đạp cậu dưới chân. Hơn nữa cậu phải hiểu được một điểm, đáng sợ nhất không phải có người bôi đen cậu, mà là người ta ngay cả nhắc cũng lười nhắc đến cậu, tục xưng là hết thời.”

Lúc đầu Trì Tử Tuấn thật đúng là bị dọa.

Sau đó có lần làm việc, cùng nhau quay tổng nghệ, lúc nghỉ ngơi, Thiệu Tư đang uống nước, nghe Trì Tử Tuấn nói xong trực tiếp cười lạnh: “Cậu nghe hắn ta nói lung tung.”

“A? Không phải như vậy sao?”

“Oan là cậu gánh, người khác mắng cái gì khó nghe cũng là cậu nghe,” Thiệu Tư uống xong vặn nắp lại, lại nói, “Tề Minh hắn lại thu hoạch một nghệ nhân nhanh chóng có được mức độ nổi tiếng trong ngắn hạn.”

Hoặc có thể nói, Tề Minh cũng không xem trọng Trì Tử Tuấn.

Gã có đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, đối với loại giống Trì Tử Tuấn, không có kiên nhẫn gì để nghiêm túc nâng bọn họ.

Sở dĩ Thiệu Tư biết, là bởi vì, lúc trước hắn chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tề Minh.

Tề Minh bảo hắn làm thiếu niên băng tuyết, đáy lòng hắn khịt mũi coi thường, nhưng bên ngoài lại không thể đắc tội gã. Cho nên Thiệu Tư bắt đầu cố chết xây cái hình tượng này, dùng sức quá mạnh, trực tiếp biến mình thành một tên ngốc lạnh như băng lại tâm cao khí ngạo thích dùng lỗ mũi nhìn người..

Vốn dĩ là muốn cho Tề Minh một cái ra oai phủ đầu: không phải mi muốn ta dựng hả, ta đây liền dựng lên một cái cho mi xem, dựng đến độ làm mi quỳ xuống kêu ba ba luôn.

Kết quả Tề Minh đó còn không phải người bình thường, gã lại rất vừa lòng với loại nhân vật ngạo mạn lại cao lãnh này, vỗ vai Thiệu Tư hai phát nói: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu rất có tiền đồ, chỉ cần có thời gian, tôi nhất định có thể dắt cậu đứng ở đỉnh giới giải trí.”

Thiệu Tư: một mình mi thiểu năng thì cũng thôi đi, cho rằng toàn thế giới đều là thiểu năng sao.

Thiệu Tư càng nghĩ càng ngồi không yên, đến tột cùng là hắn để lại ấn tượng gì cho Cố Duyên Chu vậy?

Hắn rời khỏi trình duyệt, click mở WeChat, luôn mãi do dự, vẫn gửi qua một tin nhắn cho Cố Duyên Chu.

[Con trai Thiệu của bạn]: tôi hỏi anh nhé, 5 năm trước lúc anh nhìn thấy tôi…… có phải tôi lấy lỗ mũi nhìn anh hay không.

Thiệu Tư gửi xong, tự mình an ủi nói, trên thế giới nào có chuyện khéo như vậy.

Lúc giả vờ thiểu năng mà còn có thể bị anh ta gặp phải.

Không có khả năng.

Ừm, khả năng không lớn.

Nhưng mà tự mình an ủi hiển nhiên không có tác dụng gì.

Năm phút đồng hồ sau, Cố Duyên Chu hồi âm lại:

[Cố Duyên Chu]: Nghĩ ra rồi?

[Con trai Thiệu của bạn]:……

[Cố Duyên Chu]: cậu há chỉ là dùng lỗ mũi xem người.

[Con trai Thiệu của bạn]: tôi…… còn làm cái gì?

Cố Duyên Chu hồi âm cho hắn một cái mỉm cười lạnh nhạt.

Thiệu Tư quyết đoán ném di động, chuyện chín không rời mười đại khái hắn có thể đoán được.

Còn Cố Sanh, vẫn luôn có lời đồn là ngẫu nhiên bên cạnh Cố Duyên Chu sẽ dắt theo một bé gái, chỉ là không có truyền thông nào bắt được mặt mũi đứa bé kia. Buổi lễ ngày đó, đại khái là Cố Sanh cũng có mặt.

Hắn ở dưới tay Tề Minh không đến nửa năm, nửa năm kia thật sự là lịch sử đen tối của hắn, cũng là nhiệm vụ tấm màn đen thứ nhất sau khi hắn bước vào giới giải trí.

Lúc ấy đối tượng nhiệm vụ chính là Tề Minh.

Có điều nhiệm vụ lần đó cũng không có thành công, bởi vì nếu hắn đi tố giác, liền có nghĩa chuyện Trì Tử Tuấn bị quy tắc ngầm sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt công chúng, bất luận cậu ấy trong sạch hay không, thau nước bẩn đó vẫn đổ xuống, Trì Tử Tuấn làm thế nào cũng tẩy không sạch.

Thiệu Tư không suy nghĩ tới những việc phát sinh 5 năm trước nữa, đầu dính lên gối không lâu, liền ngủ say.

Nhưng mà, cho dù đêm đã khuya, có vài người vẫn chưa nghỉ ngơi. Bọn họ không phân ngày đêm, nhìn chằm chằm cái giới giải trí này.

Từng đôi tay không ngừng đánh ở trên bàn phím, gõ ra từng phần hồ sơ, tập hợp thành các loại tin tức.

Nhìn lên trên, là những đôi mắt hoặc mỏi mệt, hoặc sưng đỏ, hoặc điên cuồng.

Paparazzi Vương XX, đêm khuya hai giờ đăng một cái Weibo ý vị sâu xa: Sáng mai gặp 💍💍.

Bạn mạng A: lại muốn công bố chuyện gì đây?

Bạn mạng B: hai cái nhẫn này, tôi nghĩ có khả năng tôi đoán được cái gì rồi……

Kết quả sáng hôm sau, không ngoài dự liệu của dân mạng, lúc 5 giờ Vương XX liền đăng một bài Weibo văn hay tranh đẹp.

Mọt lần nữa đẩy hai cái tên Thiệu Tư và Cố Duyên Chu lên nơi đầu sóng ngọn gió.

—— “Hai vị ảnh đế đêm khuya hẹn hò dây dưa không rõ lôi lôi kéo kéo, hôm nay Vương XX dẫn các bạn đi vào thế giới chân thật của đôi chồng chồng ẩn hôn.”

Sau khi Vương XX đăng nội dung này xong, lại hoả tốc để lại một bình luận bên dưới Weibo của mình: Lần trước đoán là quần lót hay hình xăm, hôm nay là đảng hình xăm thắng lợi ✌️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN