Trong phòng chỉ còn lại Tần Ý cùng Đường Ngự Thiên, đối với tình trạng ở cùng một chỗ này, Tần Ý hơi không thích ứng được, anh theo bản năng kéo áo khoác kín thêm một chút.
Đợi nửa ngày, đối phương cũng không có ý tứ muốn mở miệng, Tần Ý thử thăm dò nói: “Đường tiên sinh, chuyện là vầy, thân thể Mao Cát Tường gần đây không quá thoải mái, muốn về nhà lấy một chút đồ.”
Hôm nay Đường Ngự Thiên đã đủ phiền, không muốn lại phải quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Cậu ta trốn không thoát đâu, hai ngày trước Bạch Dư đã cho người canh giữ ở phụ cận rồi.”
“…”
Lời nói này quá dứt khoát, đến mức này, anh cũng không biết còn nói được cái gì nữa.
Tại lúc Tần Ý đang do dự không biết có nên lui ra không, lại nghe Đường Ngự Thiên trầm giọng nói: “Đến đây, tôi cho cậu xem một thứ.”
Tần Ý đi về phía trước hai bước, cách hắn một khoảng an toàn rồi dừng lại.
Đường Ngự Thiên mở cặp văn kiện, lúc ngẩng đầu lại thấy tên ngu xuẩn kia còn cách hắn năm, sáu mét, quần áo bao đến chặt chẽ, giống như lo hắn làm chuyện gì với cậu ta.
“Cậu đứng xa như vậy cũng có thể thấy?”
… Không thể.
Tần Ý chậm rãi bước tới bàn đọc sách, Đường Ngự Thiên xoay văn kiện về phía anh.
Trên văn kiện, là phân tích cùng tư liệu hoàn chỉnh về sự kiện phát sinh lần trước tại bữa tiệc của Đường gia, bao gồm một bóng đen bị băng ghi hình ghi lại, còn có tài liệu cặn kẽ về người đàn ông đụng phải anh.
“Người này đã biến mất không còn tăm hơi.” Đường Ngự Thiên chỉ vào người đàn ông trong tư liệu, đó là một gương mặt đoan chính hình chữ quốc. “Dựa vào ghi chép trong điện thoại, người cuối cùng gã gọi điện thoại cho là Đường Thanh Long.”
Lượng thông tin trên văn kiện này quá lớn, Tần Ý lật vài tờ, càng xem càng cảm thấy nguy hiểm: “Đường tiên sinh, vì sao anh lại cho tôi xem những thứ này?”
Các loại dấu hiệu đều chỉ về Đường Thanh Long, hay là nói, Đường Thanh Long vừa đúng lúc xuất hiện trong mọi việc.
Cái kiểu chân tước bộc lộ thế này, tương đối khả nghi.
“Bởi vì cậu là người duy nhất khi đó không mang hiềm nghi,” Đường Ngự Thiên đáp, “Tôi muốn cậu nói cho tôi, ngày đó Đường Nhiên Chi đã nói những gì.”
Tần Ý thầm nghĩ, không hiểu loại cảm giác đột nhiên được tín nhiệm này là chuyện gì xảy ra.
Từ Đường Thanh Long lại kéo đến Đường Nhiên Chi, Tần Ý tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói: “Anh ta nói… Hồi bé anh rất đáng yêu, ăn không được kẹo đường còn khóc nhè.”
“…”
“Còn có, yêu là trăm nghìn lần vẫn hướng về một người?”
Cuộc nói chuyện này với Đường Ngự Thiên như là một giấc mộng, hôm sau Tần Ý tỉnh lại, còn có cảm giác không thật.
Mãi đến tận khi Mao Cát Tường không chờ được mà tìm đến cửa, nói rằng tối qua hắn không cẩn thận ngủ quên mất, còn hỏi xem việc hắn nhờ anh tình hình thế nào.
“Tôi xong rồi,” biết được đáp án, Mao Cát Tường co quắp ngã lên giường, cả người vô lực, “Tôi sẽ bị Bạch Đại Thối bắt rồi ngàn đao băm thây mất.”
“Anh không cần quá lo lắng, nếu vị Bạch tiên sinh kia thích anh, anh ta hẳn sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”
Làm sao không làm gì được!
Mao Cát Tường vẫn chưa đem điều hắn lo nhất nói ra khỏi miệng, hắn có thể sẽ bị bạo cúc đó!
Chỉ là bọn họ không ngờ cái ngày ngàn đao băm thây đó lại đến nhanh như vậy, trong thời gian một bữa sáng, Đức thúc đã giúp bọn họ thu dọn hành lý gọn gàng.
Tần Ý liếc mắt đã thấy cạnh cửa phòng có mấy hòm hành lý lớn, còn có một Đức thúc hào hứng.
“Đây là?”
“Thiếu gia nói muốn đưa hai người đến tụ hội trên du thuyền kia.”
Tần Ý và Mao Cát Tường cùng thấy được sự kinh ngạc trong đáy mắt nhau, vốn đang phiền não xem nên dùng kế nào để Đường Ngự Thiên mang bọn họ theo, không nghĩ tới nam chính lại phối hợp đến vậy.
Như vậy xem ra, chả trách hệ thống lại chỉ nói là sẽ có nhiệm vụ trên du thuyền, không có nhiều lời thêm.
Bọn họ có mặt trên du thuyền này là chuyện tất nhiên?
Sau kinh ngạc, Tần Ý ngược lại cũng không cảm thấy gì, chuyện này cũng coi như nằm trong dự liệu. Diễn biến nội tâm của Mao Cát Tường lại tương đối nhiều, hắn cảm thấy chuyện này cũng quá thuận lợi rồi, thuận lợi đến mức khiến người ta khó có thể tin nổi, thuận lợi đến độ khiến người ta một chút cảm giác thành công cũng không có.
“Chờ lát nữa bác giúp thiếu gia chỉnh lý hành lý xong là có thể xuất phát,” dáng vẻ hiện tại của Đức thúc đặc biệt giống như phụ huynh muốn đưa mấy đứa trẻ ra ngoài du lịch xuân, “Hai cậu đều nhìn xem còn muốn mang thêm thứ gì nữa không, Đức thúc già rồi, ngoại trừ chút đồ dùng hàng ngày, không biết thanh niên các cậu muốn mang theo những gì.”
Mao Cát Tường suýt chút nữa bật thốt lên một câu thiết bị cứu hộ! Mọi đạo cụ cầu sinh trên biển! Không phiền thì cho hắn một chiếc xuồng kayak nữa!
Tần Ý hơi khom lưng, rất nghiêm túc cảm ơn: “Chúng cháu cũng không muốn mang thêm cái gì, lần sau cứ nói với bọn cháu một tiếng là được, không cần làm phiền bác nhiều như vậy.”
Đức thúc liên tục nói ba câu không phiền hà gì, chờ ông hớn hở đi rồi, Mao Cát Tường mới giơ chân: “Cái gì mà không cần mang gì cả, tôi cần một cái áo phao, áo phao là đồ vật cả đời này tôi theo đuổi!”
Tần Ý có chút không rõ: “Mao tiên sinh, lúc anh đi máy bay cũng tự mang dù để nhảy sao?”
“…”
Cái vấn đề này làm hắn á khẩu không trả lời được.
Tần Ý lại nói tiếp: “Loại du thuyền cỡ lớn này sẽ có các thiết bị cứu hộ như áo phao, coi như bị đắm thì cũng sẽ có phà cứu hộ, không cần phải tự mình mang theo. Nếu như anh vẫn không yên lòng, anh có thể lên mạng tìm một chút thông tin về cách bảo vệ bản thân khi du thuyền gặp nạn.”
Đệt, người có ăn học quả thật khác biệtヾ(`Д), nhưng mà đúng là Mao Cát Tường đối với kiến thức chuyên nghiệp một chút cũng không biết, nói thí dụ, nếu có phát sinh hoả hoạn, hắn cũng chỉ biết là phải dùng bình chữa cháy, nói cách khác, hắn chính là dạng nhân vật không sống sót được quá lâu trong phim.
Cũng may hắn coi như biết cách khiêm tốn học hỏi: “Có những cách nào vậy?”
Sau khi Tần Ý giới thiệu cho hắn một chút cái gọi là tư thế “sứa bay”( * hic, trước đọc qua ròi mà quên mất chi tiết, mà túm lại là một cách để bản thân có thể nổi trên mặt nước), còn có những điều cần chú ý khi bất đắc dĩ phải nhảy thuyền.
“Thật là phức tạp, tôi phải di tiêu hoá thông tin một chút.” Mao Cát Tường phất tay một cái, đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, tụ hội trên du thuyền, Bạch Đại Thối có đi không? Trong sách viết thế nào?”
Trong sách không có viết, nhưng đương nhiên là Bạch Dư sẽ đi.
Mao Cát Tường lại rất am hiểu lừa mình dối người, hắn tiếp tục mơ mộng hão huyền mà đi quét sân.
Trước khi xuất phát tầm hai tiếng, cửa ra vào ồn ào đầy âm thanh.
Đức thúc thật vất vả mới kéo được thiếu gia rời giường, cũng chuẩn bị cơm cho hắn xong, nhưng mãi vẫn không thấy người. Mà trong tay ông lúc này lại bận việc, không thể phân thân, đành gọi Tần Ý đến, thẳng thắn nói: “Bác lo thiếu gia lại ngủ lại, tiểu Tô lên xem giúp bác một chút.”
Tần Ý đi tìm một vòng, thình lình nhìn thấy Đường Ngự Thiên ăn mặc chỉnh tề đứng trong hành lang trêu mèo.
… Hình ảnh này có chút quá kích thích.
Đường Ngự Thiên cả mặt lạnh lùng, tay đút túi quần, thỉnh thoảng dùng mũi chân đạp đạp Elizabeth, trên chân là đôi giày da đen bóng đến toả sáng.
Mèo con bị thương ở chân sau vẫn chưa khoẻ, mới chỉ có thể miễn cưỡng dùng ba chân bước đi, xiêu xiêu vẹo vẹo khập khà khập khễnh, nhìn qua đặc biệt lao lực.
Nhưng mà nó cứ đi hai bước, Đường Ngự Thiên lại nhẹ nhàng đạp một đạp, Elizabeth lại ngã xuống đất, phát ra âm thanh “Myao~” mềm yếu.
“…” Tần Ý không nhìn nổi, đi lên phía trước nói, “Đường tiên sinh, anh đừng bắt nạt nó.”
Đường Ngự Thiên chậm rãi xoay người, dựa vào tường: “Ai bắt nạt nó, tâm tình tôi tốt, chỉ chơi với nó một chút thôi.”
Chơi cũng không phải chơi như vậy, Tần Ý ôm lấy Elizabeth, động tác thuần thục thay bé vuốt vuốt lông.
Tay Tần Ý vuốt lên bộ lông mềm mại của Elizabeth, tiện tay xoa xoa đầu bé. Xoa đến mức Elizabeth cả người mềm oặt, thoải mái liếm liếm đầu ngón tay Tần Ý.
Ánh mắt Đường Ngự Thiên khoá chặt từ cổ tay, đến các ngón tay mảnh khảnh, cuối cùng lưu luyến trên móng tay được cắt chỉnh tề.
Trên đầu ngón tay còn dính nước bọt của Elizabeth, thoạt nhìn ướt nhẹp.
Tần Ý lại thả bé vào trong ổ mèo, lúc ra còn hơi cài lại cửa, phòng ngừa bé chạy loạn.
“Đường tiên sinh, rất nhanh sẽ xuất phát, mọi người đều đang chờ anh ở cửa.” Tần Ý xoay người, nói xong cảm thấy ánh mắt Đường Ngự Thiên nhìn anh không đúng lắm.
Đường Ngự Thiên rất nhanh dừng đường nhìn, lạnh nhạt mà ừ một tiếng.
Chính trực như Tần Ý, đương nhiên không suy nghĩ nhiều, thế nhưng sau này, chờ anh biết lúc nãy Đường Ngự Thiên vừa nghĩ cái gì, phỏng chừng chỉ có thể cạn ngôn.
Đường xe có hơi lâu, từ biệt thự đến bờ biển cạnh thành phố A phải đi qua hơn một nửa cái nội thành.
Lúc lên xe, Mao Cát Tường còn muốn cùng đồng minh nhà mình mà ngồi cùng xe với Đường Ngự Thiên, kết quả lại bị người tóm cổ áo lôi đi.
Hắn tưởng là tay sai của Đường Ngự Thiên, mấy ngày nay ở Đường gia có Đức thúc làm chỗ dựa, hiện tại gan hắn cũng lớn lên, hoàn toàn không vì mình chỉ là tên quét nhà rửa chén mà tự ti.
Mao Cát Tường cũng không quay đầu lại mà kêu một tiếng: “Anh là ai, túm tôi làm gì!”
Đáp lại hắn là một giọng hùng hậu cung kính của tráng hán ‘Phu nhân, đắc tội.’
Phu nhân?
Phu phu cái lông! Kêu ai là phu nhân vậy! Người này có bệnh à!
Cho dù nội tâm Mao Cát Tường có như ngọn núi lửa đang điên cuồng phun trào như thế nào, chân hắn vẫn nhũn đến không thể đi đường.
Tần Ý ngồi ở trong xe, cửa xe đã bị khoá lại, kéo thế nào cũng không ra. Đường Ngự Thiên ngồi bên cạnh anh, nhắm mắt suy nghĩ, không nhúc nhích chút nào.
Hồng Bảo ở ghế lái xe cũng không lên tiếng, xe chậm rãi lăn bánh, đi ngang qua xe Bạch Dư.
Bạch Dư hạ cửa kính, vẫn là bộ mặt than không thay đổi, anh ta khẽ gật đầu với Đường Ngự Thiên. Mà Đường Ngự Thiên híp mắt, không có bất luận biểu thị gì.
Hai người đã rõ ràng trong lòng, giao dịch đã hoàn thành.
Tần Ý đột nhiên nhớ tới Đường Ngự Thiên đã nói với anh, Bạch Dư từ mấy ngày trước đã cho người canh ở gần dó.
“Đường tiên sinh… Anh ta không sao chứ?”
Đường Ngự Thiên tựa hồ như đang ngủ, nửa ngày mới trầm thấp mà đáp lại một câu: “Không biết.”
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nhỏ như không thể nghe của Đường Ngự Thiên.
Hồng Bảo ngồi phía trước lái xe, được một đoạn vươn tay bật radio, nghe một bản tình ca, phá vỡ không gian tịch mịch này một chút.
Tần Ý nhẹ nhàng ‘xuỵt’ một tiếng nhắc nhở: “Đường tiên sinh đang ngủ.”
Nghe vậy, đầu ngón tay đang duỗi ra của Hồng Bảo lập tức rụt trở lại.
Đường Ngự Thiên đúng là đang ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say. Ngủ say đến nỗi nghiêng đầu, dựa vào vai Tần Ý.
Mà ở một bên khác.
Mao Cát Tường không biết mình nên dùng loại tâm tình nào để đối mặt với Bạch Dư, hắn bị tráng hán nhét vào trong xe trong nháy mắt, hai chân xụi lơ mất đi tri giác đột nhiên khôi phục, như là hồi quang phản chiếu, hướng ra ngoài tháo chạy.
Nhưng hắn có thể chạy đi đâu đây, bên ngoài đều là tay sai của Bạch Dư.
Chân trước hắn vừa muốn đi, tráng hán liền nghiêng người chặn trước mặt hắn: “Phu nhân, cậu muốn đi đâu?”
Mao Cát Tường trong nháy mắt tê liệt.
Kinh sợ xong, hắn đặc biệt kinh tủng mà phát hiện, Bạch Đại Thối lại đứng đằng sau ôm eo hắn.
“Lại chạy?” Ngữ điệu Bạch Dư không hề lên xuống, tuy rằng lực trên tay rất nhẹ, lại khiến cho cả người Mao Cát Tường bắt đầu nổi da gà.
“Anh, anh à.” Mao Cát Tường run rẩy nói, “Em có hơi buồn tè.”
Sự tình không hiểu ra sao lại trở thành Đức thúc nhiệt tình mời hai người vào nhà vệ sinh, Bạch Đại Thối đi sau hắn, đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn hắn giải quyết vấn đề!
“Anh à, anh nhìn như vậy em đi không được…”
Mao Cát Tường níu chặt dây lưng, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Bạch Dư, chỉ sợ anh ta nhào lên xé quần áo hắn rồi làm cái việc ấy ấy kia.
Nhưng Bạch Đại Thối chỉ nghiêm mặt mà nói: “Anh sợ em lại biến mất.”
Câu nói này phiên dịch lại có thể hiểu là ‘có phải là em lại muốn rời xa anh không?!’
Mao Cát Tường vốn không mắc tiểu, giờ lại bị doạ đến suýt nữa ra quần.
…
Lúc Tần Ý gặp lại Mao Cát Tường đã là chạng vạng.
Đường Ngự Thiên một đường dựa vào anh mà ngủ, Tần Ý một cử động nhỏ cũng không dám làm, thời gian lâu dài khiến vai rất tê. Sau đó thực sự không chịu nổi, nhẹ nhàng đẩy đầu hắn sang bên.
Lúc này Hồng Bảo vừa vặn lái đến đèn đỏ, một cước đạp phanh xe.
Tần Ý chỉ lo Đường Ngự Thiên bị ngã, vội vàng đỡ hắn trở về, thuận thế chìm vào lồng ngực anh. Anh ôm Đường Ngự Thiên, bởi vì hình thể có cách biệt quá lớn, nhìn rất không hài hoà.
Đương nhiên, không hài hoà này kia cũng không phải là vấn đề trọng yếu, trọng yếu là… anh không thể giữ hắn.
Vì vậy Đường Ngự Thiên trực tiếp nằm lên đùi anh.
Người này khi ngủ, móng vuốt cùng ngạo khí đều bị giấu đi, khoé miệng quanh năm nhếch lên một độ châm chọc cũng đã biến mất.
Ngoài ý muốn, còn nhìn rất trẻ con.
Tần Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, tay lại nhịn không được, giúp người trên đùi sửa lại một chút tóc rối loà xoà trước trán.
Đột nhiên, không báo trước ____
Đường Ngự Thiên mở mắt.
Thời điểm gặp lại Mao Cát tường ở bến tàu, hắn có lẽ đối với việc mình thực sự còn sống rất kích động, muốn tìm người chia sẻ tâm tình vui sướng với hắn.
“Sao rồi, cậu bên kia thuận lợi chứ,” Mao Cát Tường đưa lưng về phía Bạch Dư, không muốn nhìn thần sắc trong mắt anh ta, cằn nhằn không ngừng, “Đường Ngự Thiên không làm gì cậu đi?”
Tần Ý không muốn phiền phức người khác, tự mình kéo hành lý đi về phía trước, nghe vậy dừng một chút rồi đáp: “Rất thuận lợi… Nhưng mà, tôi không cẩn thận vuốt tóc Đường Ngự Thiên.”
Có một số người mà anh không được chạm vào đầu họ.
Từ góc độc tâm lý học mà nói, có thể giải thích bằng ý thức tự bảo vệ quá mạnh, đối với những việc liên quan đến vùng đầu sẽ tăng cao cảnh giác, nếu bị chạm sẽ sinh ra tâm lý chống đối.
Đoạn này có thể là do tác giả đặc biệt tham khảo để thiết kế tính cách cho Đường Ngự Thiên. Bởi vì trong nguyên tác, có một vai phụ sờ tóc nam chính, kết quả bị cắt đứt đầu ngón tay.
Nghĩ tới đây, Mao Cát Tường theo bản năng cúi đầu xem đồng minh của mình có còn ngón tay hay không.
Tần Ý kéo hành lý, không hiểu lắm: “Mao tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”
Mao Cát Tường nhìn thấy bàn tay có hoàn hảo năm ngón kia, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Thở xong, hắn thầm hạ xuống kết luận, nếu trên thân thể không có thương tổn gì, như vậy nhất định bị bạo kích ở mặt tâm lý.
Hắn bèn đến cạnh anh an ủi một chút.
“Thất Thất, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đặc biệt thảm.” Mao Cát Tường đi về phía trước hai bước, cách Bạch Đại Thối xa hơn chút, “Lúc tôi đi tiểu, vẫn luôn bị người nhìn chằm chằm.”
Tần Ý: “…”
Đề tài này bị mở ra quá đột nhiên, Tần Ý dừng bước, nghiêng nghiêng đầu.
Mao Cát Tường quyết tâm dùng sự thê thảm của bản thân để tiêu trừ đau đớn của đồng minh: “Thật đấy, Bạch Đại Thối cứ nhìn chằm chằm tôi lúc đi tiểu, thật đáng sợ.”