Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 88
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện


Chương 88


Ngay sau đó, Tần Ý thấy anh mình giao hàng trở về, dáng vẻ mệt mỏi phong trần, lông mày nhíu chặt, đứa ở giao lộ hút nốt điếu thuốc rồi mới dậm chân, che kín quần áo vào nhà.

“Sao đến giờ ông mới về? Nhìn xem mấy giờ rồi, cả nhà đều chờ ông về ăn cơm đấy,” Vương Tuệ tức giận nói, “Đồng Đồng đói chết rồi.”

Tần Cường khom lưng, xoa xoa đầu Đồng Đồng, lại nói với Vương Tuệ: “Không cần chờ tôi, mọi người cứ ăn trước.

Vương Tuệ giở giọng: “Ăn trước? Ở đâu ra cái nề nếp kiểu đấy, ông cũng biết, ông không về, Đồng Đồng sẽ không ăn cơm.” Dứt lời, cô ta so đũa rồi nhét vào tay Đồng Đồng: “Được rồi, ba cũng về rồi, con có thể ăn, nhanh nhanh, ăn mấy món trước, mẹ cho con thêm cơm.”

Tần Ý không khỏi hồi tưởng lại, lúc trước anh hai và chị dâu là do đồng hương giới thiệu mà quen biết, lúc đó anh còn đang học cấp ba. Tiền lễ là do ông nội lo liệu, ông lão dùng một phần tiền tích góp, còn trang hoàng lại nhà vài lần, sắm TV mới, giường đôi và tử quần áo cũng mua. Dựa và tình trạng kinh tế gia đình anh, đã coi như là khá hào phóng rồi.

Lúc chị dâu mới vào cửa còn rất tốt, sau đó thì có Đồng Đồng, không biết vì sao lại càng dữ với anh hai. Tần Ý mơ hồ nghe nói hình như trước kia chị dâu có thân quen với một người, sau đó người này như với được cành cao, được gả đến nhà thương nhân có nhà có xe.

Cũng không tính là nhiều tiền, không so được với người trong thành phố lớn, thế nhưng, ở cái nơi thôn nhỏ lạc hậu của bọn họ cũng đủ khiến người đỏ mắt.

Có người để so sánh nên Vương Tuệ mới ngày càng căm ghét việc anh hai anh vô năng.

Người phụ nữ vừa đáng thương lại vừa đáng trách này tựa hồ đặt hết mọi hy vọng lên người con gái.

Có lần, lúc Tần Ý dạy Đồng Đồng học toán, cô bé đột nhiên cắn bút hỏi anh: “Chú, sao chú vẫn chưa kết hôn vậy ạ?”

Cô bé nói xong lại cau mày: “Mẹ vẫn cứ cố cho con ở gần… con trai nhà mấy người có tiền.”

Chuyện này dọa Tần Ý phát sợ, bỏ ra cả buổi tối để xây dựng lại tam quan cho cháu gái. Chờ sau khi Đồng Đồng làm xong bài tập rồi đi ngủ, anh còn cố ý gọi điện cho chị dâu, nói thật kỹ với chị về việc này.

Đêm rất nhanh càng tối hơn.

Khí trời lạnh dần, Tần Ý thấy anh hai vẫn ôm thứ gì đó, anh bay đến gần chút, nhìn thấy Tần Cường đang ôm trong lồng ngực một khung ảnh.

Anh và Tần Cường rất ít khi chụp ảnh chung, đặc biệt là sau khi lớn lên, chi tiêu cũng nhiều hơn, nên nười trong nhà đều chấp hành luật “chỉ dùng tiền khi cần thiết”. Vì lẽ đó, khung ảnh Tần Cường ôm trong ngực kia, hẳn là khi lúc anh mới năm, sáu tuổi…

Đúng như dự đoán, Tần Ý vòng ra phía sau anh mình, từ khe hở nhìn vào, trong khung là một tấm ảnh đã ố vàng.

Hai đứa bé một cao một thấp, mặc quần áo bằng vải thô, cầm trong tay…

Kẹo hồ lô.

Cười đến rất vui vẻ.

Tần Ý chớp mắt vài cái, muốn nuốt hai hàng nước mắt đã tràn đến viền mắt trở lại.

Lúc này, Vương Tuệ vừa lúc rửa mặt xong, Tần Ý lui sang bên một chút, chuẩn bị bay ra khỏi căn phòng này.

Phòng hai vợ chồng người ta, nếu nữ chủ nhân đã quay về thì anh cũng không tiện ở lại thêm.

Nhưng mà anh vừa bay tới cửa liền nghe Vương Tuệ mạnh miệng: “Còn nhìn, người cũng không còn, ông nhìn làm gì!”

Khi Vương Tuệ nói lời này, tăng âm lượng, mặc dù đủ khí thế nhưng Tần Ý vẫn nhìn ra được chút chột dạ.

Rõ ràng chỉ là đang phô trương.

Câu nói này như một mồi lửa, lập tức làm nổ bầu không khí giữa hai người. Tần Ý nhìn khuôn mặt anh mình biến vặn vẹo dữ tợn, lại vì kiêng kị người trong nhà mà giọng cũng không quá lớn, từ trong cổ giọng gằn ra từng tiếng khản đặc như nện vào lòng người: “Vương Tuệ, những chuyện khác đều theo ý cô, tuy cô không tốt đẹp, nhưng tôi cũng có trách nhiệm, thân là một người đàn ông tôi không có năng lực cho cô cuộc sống tốt hơn ____ thế nhưng cô cũng không có tư cách để nói Tiểu Ý.”

Vương Tuệ không nói nữa. Nửa ngày sau, người phụ nữ này cũng thông minh mà tự tìm bậc thang cho mình, mềm nhẹ đáp: “Đã muộn, đi ngủ sớm một chút, đã khổ cực cả một ngày rồi…”

Tần Cường lại không dự định kết thúc đề tài này, chuyện này đã ở trong lòng anh ta lâu lắm rồi, Tần Ý lần đầu thấy anh mình động thủ.

Vương Tuệ bị người nắm chặt càng ngạc nhiên, người đàn ông xưa nay cô ta nói gì nghe nấy giờ tựa như biến thành người khác.

“Ông muốn làm gì, tôi gọi người, tôi sẽ gọi người vào đấy!” Vương Tuệ chậm rãi lui về phía sau, mãi đến tận khi tựa lưng vào tường.

Tần Ý đứng một bên cũng gấp theo, anh theo bản năng muốn khuyên can, thế nhưng mở miệng mới nhớ ra bây giờ anh căn bản là người câm, tay cũng không thể tiếp xúc với vật thể.

Đừng động thủ, có chuyện gì bình tĩnh nói.

Anh, anh hai!

Tần Cường không thể nghe thấy nội tâm anh, anh ta nói hết một mạch những gì nín nhịn đã lâu trong lòng: “Lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào mới nghe lời cô chứ? Vì sao tôi lại…”

Vương Tuệ bị ép đến mức cuống lên, cũng lớn gan, nhỏ giọng xùy xùy: “Bởi vì ông vô dụng!”

“Chúng ta tổng cộng cũng chỉ có vài mẫu đất cộng với cái nhà rách nát này, đến lúc đó còn phải chia một nửa cho thằng em trai của ông!”

Ngực Tần Cường phập phùng kịch liệt, con mắt đỏ lên, cơ hồ muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

“Bây giờ thì lại giả bộ anh trai tốt, lúc trước cũng đâu thấy ông ngăn tôi!” Vương Tuệ cười cười, “À không đúng, ông thì cản cái gì, ông vô dụng mà, cả can ngăn cũng đâu có làm nổi.”

Tần Cường buông lỏng tay.

Tần Ý cũng không có ấn tượng sâu với điều này, lúc đó anh ngơ ngơ ngác ngác, tình thế rất hỗn loạn.

Vương Tuệ thấy mình lại lần nữa chiếm thế thượng phong, xoa xoa cái cổ, lại nói một câu: “Ông còn gửi tiền cho nó, ông không biết em ông sống so với cả cái nhà này còn tốt hơn sao, làm công trên thành phố lớn đều kiếm được nhiều tiền, tôi nghe mấy người làm công ở đó lúc hồi hương đều nói vậy, hiện giờ, học sinh đại học ra ngoài dạy thêm, một giờ còn được từ mấy chục đến một trăm! Ai thèm dùng tiền ông gửi!”

Tần Ý sửng sốt.

Anh… Anh hai có gửi tiền cho anh?

Tần Cường ức đến độ cả cổ cũng như bị phình lớn ra một vòng: “Cô còn là người không, một chút lương tâm cũng không có.”

Vương Tuệ nói: “Tôi là vậy đấy, tôi lén lấy lại số tiền kia về, không phải vì cân nhắc cho một nhà chúng ta, vì lo cho Đồng Đồng sao. Em ông lớn như vậy, ở thành phố có tay có chân, còn sợ chết đói chắc?”

“Cô đi ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục cãi nhau với cô.” Tần Cường rốt cục nhịn không được, miễn cưỡng gầm nhẹ một câu, “Đi ra ngoài___”

Mấy năm trước, sau khi chuyện kia xảy ra, anh ta đã nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng như vậy thì Đồng Đồng phải làm sao đây, thân thể ông cũng ngày càng tệ. Dù Vương Tuệ có thế nào thì cũng theo anh ta nhiều năm như vậy, anh ta thừa nhận bản thân nhu nhược, trốn tránh lại là lựa chọn thoải mái nhất.

Nhưng có lẽ càng trốn tránh, đáy lòng anh ta lại càng nặng nề.

“Anh, anh có lỗi với em.”

Tần Ý nghe anh trai mình tự lẩm bẩm, rất muốn nói cho anh ấy biết, không cần phải như vậy, Vương Tuệ nói cũng có điểm đúng, anh có tay có chân, không lo chết đói. Coi như có ăn chút cực khổ, nhưng đàn ông con trai, chừng đó khổ cực đâu tính là gì.

[Em chỉ hi vọng anh được sống tốt,] Tần Ý há há mồm, chỉ dùng khẩu hình miệng để nói, [Đừng tự khiến bản thân mệt mỏi như thế, nhân sinh một đời ngắn ngủi, phải cố gắng sống hòa thuận mới phải.](*)

Tần Cường rũ đầu, ngón tay đặt trên mép giường, đột nhiên cứng đờ, sau đó run rẩy nói nhỏ đến độ không nghe được.

Tần Ý kinh ngạc nhìn anh mình đột nhiên ngẩng đầu lên, mê man nhìn xung quanh, thử thăm dò hỏi: “… Em trai?”

[Anh?]

Nhưng lần này Tần Cường không đáp lại.

” Đinh “

Tiểu Manh Manh: “Tôi về rồi, ờm, bây giờ ngài có hai con đường để đi, ngài có thể chọn?”

“…”

Tần Ý thu hồi liên tưởng không có mấy phần thiết thực ban nãy, thầm nghĩ có lẽ chính mình nghe lầm. Với trạng thái hiện tại của anh, anh hai sao có thể nhìn thấy được.

Anh kiềm chế lại, hỏi lại hệ thống: “Hai con đường nào?”

Tiểu Manh Manh hơi nhăn nhó: “Con đường thứ nhất, ngài đi về phía trời cao.”

“… Cái gì?”

“Chính là, con người có câu nói thế nào nhỉ, quy thiên! Thăng thiên!” Tiểu Manh Manh cố tìm tòi trong vốn từ cằn cỗi của mình, cuối cùng dứt khoát, “Mất mạng!”

Tần Ý bình tĩnh tổng kết: “Nói chính xác là chết.”

“Đúng đúng đúng, ngài chết, không sai, chính là từ này, ôi, ban nãy sao tôi không nghĩ ra.”

Tần Ý ngắt lời: “Con đường thứ hai.”

Tiểu Manh Manh nhất thời càng trở nên nhăn nhó, nếu như nó có thực thể, phỏng chừng lúc này đang xoắn góc áo. Sau đó thử thăm dò: “Không thì, ngài theo tôi trở lại? Tôi bảo đảm cho ngài một mạng.”

“Ngài đừng không tin,” nhìn ra trong đáy mắt Tần Ý tràn đầy hoài nghi, Tiểu Manh Manh dùng lí lẽ biện luận, “Ngài không muốn trở về với người yêu nhỏ sao?”

Anh muốn chứ.

Nhưng Tần Ý vẫn cón xót lại mấy phần lý trí.

“Lúc tôi làm Tô Thất đã tích đầy điểm, cậu còn đưa tôi trở về đây, trên lý thuyết, tôi cũng coi như không còn sống ở thế giới Hào môn thế gia,” Tần Ý lạnh nhạt nói, “Cậu đưa tôi đến đó, hay việc Đường Ngự Thiên cố gắng đến đây cũng như nhau, tôi chỉ có thể trở thành người không hộ khẩu.”

Tiểu Manh Manh thầm nghĩ, vì sao ngài lại mẫn cảm với vụ không hộ khẩu như vậy, sao lại… Nói chuyện như vậy lúc này! Sao phải thông minh như thế!

Tần Ý tiếp tục nói: “Lại nói, tổng bộ sẽ không quản chuyện này sao?”

“Tổng bộ… Đương nhiên…”

Tần Ý thay hệ thống nói tiếp: “Đương nhiên sẽ quản.”

Anh ở trong cơ thể Tô Thất một khoảng thời gian dài như vậy, rất rõ ràng tổng bộ có bao nhiêu quen thuộc với mỗi thế giới để có thể điều khiển qua các hệ thống. (*)

Tiểu Manh Manh tuy rằng bị đam thủng kế hoạch nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Nó đối với vị kí chủ này, có chút không muốn xa rời.

Chỉ là có cảm tình đơn thuần, không chứa tà niệm gì.

Nó làm hệ thống cũng lâu năm, tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ, tiến vào đại não của rất nhiều người. Có câu nói thế nào nhỉ, trên thế giới này, khuôn mặt đẹp đẽ có rất nhiều, thế nhưng linh hồn tốt đẹp có rất ít.

Nó nghe được tiếng lòng của kí chủ, cũng cò thể nói, nó có thể nhìn được ác niệm ẩn sâu của mỗi người.

Người tên Tần Ý này quả thực rất đơn thuần.

Rất ngay thẳng.

Nó rất hài lòng.

Nếu như ràng buộc kí chủ hệ thống này có thể tăng kỳ hạn, nó hy vọng, có thể là vĩnh viễn.

Tần Ý không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Cậu… Cậu như vậy khiến tôi có chút…”

Tiểu Manh Manh: ヾ(`Д) quên mất mình nghĩ gì người nọ cũng có thể nghe thấy.

Thật xấu hổ mà, lại để kí chủ nhắc như vậy ORZ.

Tiểu Manh Manh xấu hổ hận không thể xuyên một đường về Hào môn thế gia, không đi ra nữa.

Tần Ý yên tĩnh một lúc, anh hiện tại không dùng gương mặt của Tô Thất mà là vẻ ngoài của bản thân, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt lại tuấn dật. Nửa ngày mói nói với Tiểu Manh Manh: “Cảm ơn, tôi cũng rất yêu quý cậu.”

!

Tiểu Manh Manh: làm sao bây giờ, giả lập 3D của tui hình như đang bốc khói!

Hal: (*) đoạn này không chắc lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN