Vừa Vặn Có Chút Ngọt - Chương 3: "Chào Phó lão sư"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Vừa Vặn Có Chút Ngọt


Chương 3: "Chào Phó lão sư"


Hôm sau, Kiều An tới tiệm từ sớm, vào các ngày trong tuần cô cùng với chị Hạ thay phiên nhau tới sớm mở cửa tiệm, vừa hay hôm nay đến lượt cô.

Chị Hạ là thợ làm bánh, chuyên về các món dimsum của Nhật Bản, về tay nghề thì một trăm phần trăm được ca ngợi. Về lý do tại sao cô ấy từ bỏ tất cả để đến tiệm bánh ngọt nhỏ của cô trong thời điểm Kiều An khó khăn nhất thì vẫn còn là một ẩn số.

Nhưng việc kết bạn chính là sự kết hợp giữa ba quan điểm, nếu cô ấy không muốn nói ra, thì Kiều An cũng không miễn cưỡng truy vấn.

Chờ khi cửa tiệm đã được dọn dẹp xong, Tiểu Triệu đeo cặp hấp tấp đẩy cửa vào. Cô ấy hôm nay có tiết học vào buổi chiều, nên buổi sáng sẽ tới tiệm làm việc.

“Chị, chào buổi sáng.” Tiểu Triệu lấy trong túi ra một chiếc điện thoại chuyên dụng, bắt đầu nhận đơn.

Kiều An thấy thế, rót cho cô ấy một cốc nước ấm: “Đừng nóng vội, nhóm đầu bếp còn chưa tới.”

Tiểu Triệu vui tươi hớn hở sắp xếp danh sách từng đơn hàng: “Hôm nay chị Hạ nói sẽ pha trà matcha cho em.”

” Nhưng có ngày nào em không ăn vụng đâu?” Kiều An trêu chọc.

Tiểu Triệu rung đùi, đắc ý nói: “Ai bảo tay nghề chị Hạ quả đỉnh!”

Điện thoại lại vang lên, cô ghé vào quầy thu ngân sau đó vẫy tay với Kiều An: “Chị, có đơn bên F đại, vẫn là đơn của các lão sư ở phòng chuyên ngành, họ muốn 2 giờ chiều đưa qua.”

Kiều An tiếp nhận điện thoại, tính toán lại một chút: “Được rồi, đơn hàng này em đừng động vào, buổi chiều để chị đem qua cho.”

“OK.” Tiểu Triệu ghi chú đặc biệt vào trong danh sách, không đợi viết xong, cô lại cầm điện thoại lên đưa lại gần, “Chị, chị quả là có linh hồn của một họa sĩ! Cô gái đặt trà sữa ngày hôm qua mà yêu cầu vẽ con heo Peppa ý, cô ấy đăng trên “vòng bằng hữu”, còn tạo thành một video ngắn nữa.”

Kiều An sửng sốt: “Cô gái á?” Sao lại thành cô gái rồi?

Tiểu Triệu tìm thấy Chu Hoan trên “vòng bằng hữu”, chỉ cho cô xem: “Đây này, chính là cô gái này, cô ấy là khách quen của tiệm, nhưng mà không có duyên gặp chị. Cô ấy đến cửa hàng để ăn hay để mua về đều không gặp được chị.”

“Chị, cô ấy thực sự rất đáng yêu, em với cô ấy có nói chuyện vài lần, cô ấy vô cùng tò mò về chị, kết quả ngày hôm qua chị tự mình giao hàng đến, vẫn là không có duyên được gặp chị.”

Kiều An cười cười, ánh mắt dừng trên hình ảnh cô gái kia.

Mặt quả táo, tóc ngắn, nơ bướm hồng nhạt cài trên tóc, nụ cười trên môi vô cùng trong sáng, so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn.

Chính là cô gái đi xe màu hồng nhạt cô gặp ngày hôm qua.

Khó trách anh cũng ở đấy.

Cô đem điện thoại đưa lại cho Tiểu Triệu, cưỡng chế kết thúc những suy nghĩ kì quái hiện ra không ngừng trong đầu mình.

“A đúng rồi, ngày hôm qua sau khi chị đi, em đã đi xem trộm mặt tiền cửa hàng mới để dò hỏi về “tình địch” của chúng ta.” Biểu cảm vô cùng vi diệu, “Hóa ra cửa hàng mới chính là một cửa hàng trà sữa. Em nghe nói họ đang thảo luận về sự kiện khai trương. Hình như là mở mã quét đã được gửi trên “vòng bằng hữu”, trà sữa mua hai tặng một, mua năm tặng ba, này không phải rõ ràng muốn tranh đấu với chúng ta hay sao?”

Kiều An nghe xong, vô cùng bình tĩnh: “Vì vậy mới nói, muốn kinh doanh cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Chị, em thấy hay chúng ta cũng làm một cái hoạt động gì đó, giảm giá cũng được.” Tiểu Triệu ủ rũ hỏi.

“Không cần, chờ cửa hàng đấy khai trương đã rồi tính.” Nhìn đến tiểu cô nương kia vẫn còn vô cùng lo lắng, cô vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, “Tập trung kiếm tiền đi, tranh thủ cuối năm nay sẽ đưa mọi người đi Phuket một chuyến.”

Kiều An vẫn luôn là một bà chủ hào phóng, từ lúc cửa tiệm khai trương đến nay cô vẫn luôn đối xử với nhân viên như vậy.

Hai mắt Tiểu Triệu đều sáng lên.

Buổi chiều, Kiều An đi đến F đại giao trà chiều cho các lão sư bên đó. Cô khai trương cửa hàng sau khi tốt nghiệp, khi lão sư phụ đạo giỏi nhất trong học viện biết đến cô, vẫn thường hay hỏi các lão sư trong văn phòng, nói là chiếu cố học sinh của mình, gặp người nào cũng giới thiệu, đây chính là tiệm bánh ngọt của học sinh mình.

Cho nên, chỉ cần nhìn thấy đơn có tên Bành lão sư, nếu rảnh cô sẽ tự mình đưa tới, thuận tiện có thể tìm Sở Mịch cùng ăn cơm.

Văn phòng giáo viên ở Học viện Quản lý Công một nửa đang ở tòa hành chính, một nửa ở khu dạy học. Năm trước Bành lão sư vừa mới chuyển tới tòa hành chính, cùng phòng với các lão sư môn chuyên ngành.

“Kiều An tới rồi à? Mau vào đi.”

Vừa định gõ cửa, Kiều An liền gặp ngay Bành lão sư ở cửa văn phòng giáo viên, cô ấy còn muốn giúp cô xách mấy túi đồ vào trong.

Cô ngượng ngùng cười cười: “Không cần đâu ạ, để em xách cũng được.”

Nghe cô nói vậy Bành lão sư liền trực tiếp đi tới đón lấy túi: “Với cô mà còn khách khí như vậy sao?”

Kiều An đem túi đồ đặt trên bàn làm việc, lại phát hiện ra trên bàn làm việc không có người ngồi một học kỳ qua có một cái bảng tên, cái tên trên đó cô cũng chưa từng nghe qua: “Có lão sư mới tới ạ?”

Bành lão sư đem phần bánh trà chiều chia cho các lão sư cùng văn phòng, lại gửi tin nhắn Wechat tới cho mấy lão sư chuyên ngành ở phòng bên cạnh: “Lúc này hầu như các trường đại học đều phải thay máu thường xuyên.”

Bành lão sư mới hơn ba mươi tuổi, so với thế hệ Kiều An thì cách xa không nhiều lắm, “Cô nghe nói có không ít soái ca đâu.” Vừa nói vừa đối với Kiều An làm mặt quỷ.

Ý muốn nói cô nên chú ý đến các vấn đề cá nhân.

Có lão sư bên cạnh nghe thấy được, mở ra danh sách mới nhất trên máy tính, “Có vài người tốt nghiệp từ Học viện Quản lý Công đấy, Kiều An, nói không chừng em sẽ biết.”

“Tần Triệu này là sinh viên cùng chuyên ngành với em, nơi làm việc được sắp xếp ở văn phòng bên cạnh, đợi đến lần sau, cô sẽ đặt thêm đơn trà chiều.”

Sắc mặt Bành lão sư biến sắc, theo bản năng nhìn Kiều An, không nghĩ tới thần sắc cô không hề dao động, vẫn cười như cũ, mi mắt cong lên. Bành lão sư buông hộp bánh trên tay xuống, ho nhẹ hai tiếng.

Lão sư kia tuy bị trừng mắt nhưng hình như chẳng nhận ra ánh mắt của Bành lão sư, cô ấy tiếp tục nói: “Tần Triệu trước kia là học sinh đứng đầu của Học viện Quản lý Công, đáng tiếc Phó giáo sư phòng bên lại sang Đức để học cao học, bằng không họ đã có thể gặp nhau sớm hơn. Họ chính là kho báu của Học viện Quản lý Công, nếu cùng nghiên cứu với nhau thì không còn gì để nói.”

“A, Khuất lão sư, Tần Triệu trước đây là học sinh của cô đúng không?” Cô ấy lại hỏi.

Bành lão sư quả thực sắp tức chết rồi, Kiều An lại lặng lẽ lắc đầu, ý muốn nói cô không sao.

Khuất lão sư đang bận xem giáo án, nghe được tên mình, cô ấy ngẩng đầu lên cảm thán: “Đã từng là học sinh của mình giờ lại trở thành đồng nghiệp của mình trong tức khắc.”

“Tuế nguyệt thôi nhân lão!” (*)

(*) tuế nguyệt thôi nhân lão: năm tháng khiến con người già đi.

Bỗng nhiên, trong văn phòng tràn ngập hoài cựu thương cảm. Kiều An ngồi bên cạnh Bành lão sư, gửi tin nhắn trên Wechat cho Sở Mịch.

Điềm Điềm: [Đau lòng quá, miệng quạ đen thành thật rồi.]

Sở Mịch nhắn lại ngay lập tức: [Ý gì?]

Điềm Điềm: [Thật bất hạnh mà, cái người họ Tần trong miệng cậu thực sự muốn lưu giáo, vẫn là tới học viện Công Quản.]

Mịch Mịch: [/ lau mồ hôi.]

Lúc trước khi Kiều An và Tần Triệu chia tay, Sở Mịch vì muốn trút giận thay cô nên đã đánh cho Tần Triệu một trận vô cùng thô bạo, mà anh ta cũng không dám đánh trả cô ấy.

Mịch Mịch: [Từ từ, anh ta muốn lưu giáo, cũng chỉ có mình tớ xui xẻo trở thành học sinh của anh ta.]

Một lúc lâu sau, Sở Mịch mới nhắn lại, lúc ấy Kiều An đã chuẩn bị chạy lấy người, cô nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, hơi sững sờ.

Cô hỏi lại: [Bằng không đâu?]

Sở Mịch trực tiếp trả lời bằng tin nhắn âm thanh: “Tớ đây liền cảm thấy an tâm rồi! Người chị em, không có việc gì cả, không phải chỉ là một Tần Triệu thôi sao, chẳng việc gì phải sợ cả.”

Kiều An buồn cười, chào Bành lão sư rồi đi về.

Thời gian vào học ở khu hành chính đặc biệt an tĩnh, cô đi ngang qua văn phòng bên cạnh, tiếng nói trầm thấp vô cùng rõ ràng truyền đến. Cô theo bản năng đi tới xem, thân ảnh mảnh khảnh dựa vào cửa sổ hành lang khiến cô do dự một chút.

“Biết lỗi rồi mà.”

Từ góc nhìn của Kiều An có thể nhìn thấy sườn mặt của một người con trai. Cô không nhìn rõ thần sắc của người con trai kia, nhưng lại có thể đoán được anh đang mỉm cười, còn có chút dung túng nữa.

Có lẽ là đang dỗ dành bạn gái.

“Về nhà con sẽ chép phạt quy tắc môn đệ hai mươi lần, được chưa ạ?”

Thanh âm thực bất đắc dĩ.

Kiều An thiếu chút nữa không nhịn được, che miệng ho nhẹ, lại sợ làm cho đối phương chú ý, cô cố gắng nhịn cười, nhanh chân rời đi.

Người con trau này thật hài hước, và cách thừa nhận sai lầm của anh ta thật sáng tạo.

Phó Cảnh Tri nghe được tiếng cười của mẹ phát ra từ điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Anh nghiêng người, bóng dáng càng đi càng nhanh của một cô gái trong lúc lơ đãng xâm nhập vào tầm mắt.

Anh lại nghĩ tới con heo Peppa xấu vô cùng kia.

“Cảnh Tri?” Tiếng mẹ ở trong điện thoại gọi anh.

Phó Cảnh Tri nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, chờ gặp được người thích hợp con sẽ đưa về nhà.”

Ngắt điện thoại, anh trở lại văn phòng, đồng nghiệp ngồi đối diện đưa cho anh một miếng bánh kem, “Ăn một miếng không? Là bánh ở cửa tiệm của sinh viên từng học ở đây.”

Phó Cảnh Tri từ chối, anh không thích đồ ngọt lắm, “Sinh viên của Học viện Quản lý Công?” Anh hỏi lại.

“Ừ, cô bé đó tốt nghiệp ở trường chúng ta, học chuyên ngành quản trị, hàng năm còn lấy được học bổng. Không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp liền bỏ phí bốn năm học chuyên ngành mà mở một tiệm bánh ngọt. Thực sự có điểm đáng tiếc, nhưng mà lại tạo phúc cho dạ dày của chúng ta.”

Phó Cảnh Tri bĩu môi, ánh mắt dừng ở hộp folder màu xanh lam trên bàn làm việc. Bên trong đều là những tờ giấy đăng ký tham dự khóa học Chính sách công của kỳ này. Hôm qua anh trở về văn phòng liền tìm cái tên “Sở Mịch”, nhất nhất so sánh từng tờ một.

Chữ ký giống nhau như đúc, nếu nhìn không kĩ cũng không thể nhận ra sự khác nhau của chúng, rõ ràng hai người đã làm điều này không chỉ một lần.

“Phó lão sư, trên bàn là giấy tờ của cậu sao?” Có đồng nghiệp hỏi.

Phó Cảnh Tri nhìn qua, tài liệu vốn chất đống ở bàn bên cạnh nay đã được dọn sạch hơn phân nửa, “Không phải, sao thế?”

“Sắp tới có Tần lão sư sẽ chuyển về, dọn sạch cho cậu ta có bàn làm việc.”

Tờ giấy ghi chú trên bàn vô tình bị đống giấy tờ hất xuống đất, bay tới bên chân Phó Cảnh Tri, anh xoay người nhặt lên, “Tần Triệu”, hai chữ ngay ngắn được ghi ở trung tâm tờ giấy

*

Kiều An ở lại trường chờ Sở Mịch tan học, tối nay hai người định sử dụng trộm nồi cơm điện để nấu lẩu, nghe nói hôm nay cô ấy ở lại ký túc xá của F đại, muốn cô cùng tới ăn ở phòng ngủ.

Cô cùng Sở Mịch đi mua một chút đồ chuẩn bị cho nồi lẩu ở một siêu thị ngay gần trường học, nhìn Sở Mịch không tiết chế mà ném đồ liên tục vào trong giỏ, Kiều An không thể chịu đựng nổi: “Cậu dự định ăn đến nửa đêm đấy à?”

“Được ăn là phúc rồi.” Sở Mịch khoe khoang đáp.

Kiều An cười: “Béo chết cậu đi!”

Sở Mịch lại đem hai gói thanh cua nhét vào trong giỏ, bỗng nói: “Nếu không phải là phòng ngủ của nữ sinh, thì tớ đã mời anh họ tới rồi. Người chị em, anh họ tớ thật sự rất tốt.”

Nghe cô ấy lại nói về vấn đề này, Kiều An ừ cho có lệ, không muốn nói nhiều lời.

“Anh tớ vô cùng đẹp trai, sự nghiệp thành công, nhân phẩm cũng tốt nữa.” Sở Mịch sâu sắc nói, “Kiều Nhi, chúng ta không thể bị giam cầm quá lâu được.”

Cảng không thể để “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” (*), kỳ thật, cô luôn muốn nói điều này ra.

(*) một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: ý nói là một lần chia tay rồi, lần sau vẫn ám ảnh tâm lý mà không dám tiến tới mối quan hệ khác.

“Luật sư này quá khôn khéo, tớ không thể theo kịp.” Cuối cùng, cô chỉ có thể nói như vậy để lấy cái cớ.

Ý cười trên mặt Sở Mịch nhạt đi: “Cậu nói linh tinh gì thế, lấy cớ à? Cậu chẳng qua sợ phải bỏ ba giờ kiếm tiền để ra ngoài đi chơi, nếu không đã không còn cô đơn đến hiện tại.”

Kiều An lấy hai gói bò béo bông tuyết ra khỏi tủ lạnh: “Không có cách nào khác, từ nhỏ trong nhà nghèo ăn không đủ no, lớn lên đành phải tích góp tiền thôi.”

Sở Mịch nghe vậy trợn trừng mắt, thiếu chút nữa là muốn xông vào đánh Kiều An một trận, nhưng mà đành nhịn xuống “Nói nhảm vừa thôi! Phải nói rằng, người có thể cùng anh họ tớ so sánh, chỉ có Phó lão sư của chúng tớ.”

“Phó lão sư của các cậu?” Kiều An liếc nhìn, không thể tưởng tượng nổi mà lặp lại một lần nữa.

“Ngoại trừ tính tình lúc làm việc hơi “biến thái”, nhưng kết lại vẫn đạt chuẩn kim cương vương ngũ lão.” Sở Mịch cười hì hì, “Đáng tiếc, lại là một bông hoa cao lãnh, không ai dám động đến.”

“Máy hát” được mở lên, cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt về sự tích huy hoàng của Phó Cảnh Tri, Kiều An nghe xong muốn đau đầu.

“Đúng đúng đúng, Phó lão sư của các cậu vô cùng tuyệt vời.” Thật sự là không thể nghe tiếp cái đề tài này, Kiều An bất đắc dĩ phụ họa, “Phó lão sư của các cậu là nhất trời quang…”

Lời nói chưa kịp dứt, Sở Mịch bên cạnh bỗng dùng khuỷu tay huých một cái vào bụng cô, đồng thời nhanh chóng ném hai gói đậu hủ cá vào trong giỏ, một đường thẳng tắp.

Sau đó, quy quy củ củ kêu một tiếng, “Chào Phó lão sư.”

Bước chân Kiều An cứng lại, Phó Cảnh Tri đang đi cũng dừng lại, tầm mắt dừng trên mặt cô vài giây, sau đó nhanh chóng dời đi.

Bốn mắt nhìn thoáng qua nhau trong vài tích tắc, Kiều An có thể thấy rõ ý cười lóe lên trong đáy mắt anh, nhưng cũng nhanh chóng tan biến đi.

Mà cái từ “nguyệt” còn đang mắc trong cổ họng cô, nhanh chóng bị nuốt xuống.

Kiều An cảm tưởng sợi dây trong đầu mình bị cắt phựt một cái.

A, Phó lão sư.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Phó lão sư: Ừ, anh là tốt nhất, nhất trời quang trăng sáng [mặt vừa lòng.jpg]

Kiều An: [mặt nghẹn khuất.jpg]

Tác giả: Không biết ai ngày hôm qua còn chê xấu, không biết là nói heo hay nói người a [mặt cười xấu xa.jpg]

Phó lão sư: Đương nhiên là heo rồi!

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN