Vừa Vặn Có Chút Ngọt - Chương 33: “Phó lão sư, em nhận ra là em thích anh”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Vừa Vặn Có Chút Ngọt


Chương 33: “Phó lão sư, em nhận ra là em thích anh”


Editor: Yuu


Phó Cảnh Tri trở lại văn phòng, hầu hết các lão sư đều đang ở trong phòng. Khai giảng xong đều rất bận, hiện tại mọi người đều đang cúi đầu làm việc, không phải chỉnh sửa bài giảng thì cũng là xem luận văn. Anh bước nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi của mình, có một số thứ mãi không thể nghĩ ra được.

Hai tiết học gần đây anh đều nhìn thấy Kiều An, anh vô cùng xúc động. Ma xui quỷ khiến thế nào, ngày hôm qua và ngày hôm nay, đặc biệt là tiết của Tần Triệu, anh đều làm “tiểu nhân”, đứng ở cửa sổ âm thầm “rình mò”.

Không ngờ lại không thấy cô ấy.

Cho nên, Kiều An cố ý tới học tiết của anh?

Phó Cảnh Tri xoa xoa huyệt thái dương, anh đối với chuyện tình cảm cũng không hiểu rõ lắm. Trước đây đầu óc anh chỉ toàn xoay quanh học thuật cùng sách vở, đối với chuyện tình cảm anh hầu như là không quan tâm đến, dựa theo thói quen làm việc hàng ngày, đối với những chuyện không am hiểu lắm, anh đều chờ tìm hiểu kĩ càng, nắm chắc rồi mới có thể ra tay.

Chỉ là lúc này, anh không biết nên bộc lộ niềm vui của mình như thế nào.

“Phó lão sư, cùng với học viện trưởng tham gia hội nghị liên tịch về rồi sao?” Chu lão sư lúc này mới từ bên ngoài về, thấy Phó Cảnh Tri ngồi thất thần một chỗ, một cảnh tượng hiểm khi thấy được, anh ta nhịn không được mà hỏi.

Phó Cảnh Tri hoàn hồn, tươi cười ôn hòa nói: “Mới kết thúc không lâu, viết nốt hai cái báo cáo là xong.”

Chu lão sư vỗ vỗ lên vai anh nói: “Quả nhiên là người tài giỏi thì luôn bận rộn.”

Phó Cảnh Tri chỉ cười không nói gì.

Chu lão sư lấy sách giáo khoa trong túi ra: “Sinh viên bây giờ càng ngày càng lắm trò, tìm mọi cách trốn học, lý do thì nhiều vô kể, đâu giống chúng ta lúc trước đâu…”

Lời nói vừa dứt, mấy lão sư trong phòng cũng bắt đầu sôi nổi bàn luận, Phó Cảnh Tri cũng cầm cốc trà lên, hiếm khi mà tham gia vào.

“Nhưng mà, Phó lão sư, cũng chưa thấy ai dám trốn tiết học của cậu.” Có lão sư chuyển đề tài tới anh, cười trêu ghẹo.

Phó Cảnh Tri lắc đầu: “Không hẳn thế.”

Có một cô gái lá gan khá lớn, dám tới lớp ký thay tên, còn đi học thay cho bạn mình.

Bị anh bắt gặp tận hai lần.

Nghĩ vậy, Phó Cảnh Tri trầm tư, Sở Mịch cũng là con gái, có lẽ anh nên đi tìm cô ấy, hỏi một chút về Kiều An.

Rốt cuộc, muốn theo đuổi cô cũng không hẳn là dễ dàng gì.

Các lão sư lại thay đổi đề tài, trong lúc nhất thời, trong văn phòng nổi lên một cuộc thảo luận nhỏ. Phó Cảnh Tri tắt bài giảng trên máy tính đi, thấy các lão sư đều không chú ý tới mình, anh lặng lẽ click mở một cái video.

Trong video là bài poker ma thuật, anh nghiêm túc xem xét, rồi lại xem lại một lần nữa.

Tối nay anh hẹn Kiều An đi bắn cung, anh cảm thấy thời điểm khá hợp lí, chính mình cũng nên chủ động nói ra.

*

Buổi chiều Kiều An tới cục Thuế có chút chuyện. Đôi khi, ở tiệm bánh có nhận một vài đơn lớn ở trường học hay các xí nghiệp, bên đó đều yêu cầu cô tới kiểm tra. Nhưng lần này, trong cửa hàng tình cờ có hai khách gọi sữa lắc với bơ, không đến một trăm tệ, tự nhiên bên này cũng muốn cô tới kiểm tra một chút.

Việc này Tiểu Triệu không ít lần mắng cô, tiền kiếm được không nhiều còn chưa nói đến, còn muốn cho không khoản thuế nữa.

Nhân viên ở cục Thuế đều là người quen của cô, Kiều An cùng cô ấy nói chuyện phiếm, đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, đối phương bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, lộ ra một nụ cười tươi khéo léo, lời nói còn chưa nói xong liền nhìn cô lặng lẽ lắc đầu.

Cô nghi hoặc nhìn theo, đôi mắt của người bên kia cũng đang nhìn qua.

Kiều An ngẩng đầu nhìn, nụ cười tươi trên môi cũng cứng đờ lại.

“Sao thế? Quen biết à?” Nhân viên ở cục Thuế nhỏ giọng hỏi cô.

Kiều An nghiêng nửa người, ánh mắt nhìn theo hai người đang đi tới phòng tổng hợp ở tầng hai: “Cứ xem như là thế đi.”

Nói xong, lại trở lại dáng vẻ trước, cười cười.

“Tám phần là có liên quan.”

Kiều An nhìn cô ấy, gật đầu phụ họa: “Chín phần là thế.”

Phòng lập phiếu ở dưới tầng một và cửa sổ ở phòng tổng hợp trên tầng hai cách nhau không xa lắm, cô quay lại là có thể nhìn thấy Nhạc Tư Dư đang đứng ở trên tầng. Hôm nay, cô phát thanh viên xinh đẹp này mặc một chiếc váy ngắn vô cùng thoải mái, tóc dài búi cao trên đầu, đang ôm lấy vai mẹ Phó Cảnh Tri, bên cạnh còn có một nhân viên nam đang đón tiếp.

Cô có thể nhận ra đó chính là Phó sở trưởng của cục Thuế.

Để được Phó sở trưởng tiếp đón không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng mà, không biết mẹ của Phó Cảnh Tri tới cục Thuế làm gì?

Kiều An vốn định tới chào hỏi một câu, thấy thế lại thôi.

Sau khi điền giấy tờ xong, cô đang đợi lấy phiếu, lại nhịn không được mà xoay người. Mẹ Phó đang ngồi ở trước quầy, hình như là đang điền giấy tờ, Nhạc Tư Dư cùng Phó sở trưởng đứng đằng sau giống như hai người bảo vệ. Đột nhiên Nhạc Tư Dư cúi đầu, cười bên tai mẹ Phó.

Từ góc nhìn của cô có thể thấy, hình ảnh kia vô cùng ấm áp.

Mặc dù không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng giọng nói của Nhạc Tư Dư lúc này vẫn giống mọi khi, vô cùng nhẹ nhàng, còn mẹ Phó lại vô cùng ôn nhu và trang nhã.

Cái khung cảnh trước mặt, ai nhìn thấy cũng sẽ vô cùng hâm mộ.

Kiều An quay người lại, nhắn tin cho Sở Mịch.

Kiều Kiều: [Tớ cảm thấy tớ đối với Phó lão sư quá hời hợt.]

Tin nhắn vừa được gửi đi, sự cô đơn trong đáy mắt cô không thể nào kìm lại được.

Rất nhanh chóng, Sở Mịch đã trả lời lại, là một chuỗi dấu ba chấm.

Lúc này, Sở Mịch còn đang trong giờ của Tần Triệu, hiếm khi thấy cô ấy không chơi game trong giờ, lại bị dòng tin nhắn gửi đến làm ngẩng người. Cô ấy không nghĩ tới Kiều An lại nói về cái vấn đề mà hôm thứ tư vừa rồi cô đã nhắc tới.

Cô ấy vô thức lại nhìn về phía cửa sổ, một vài tia nắng đang tiến vào trong phòng học, dừng ở trên mặt bàn, tạo thành một vài vệt sáng nhỏ.

Hôm nay, lại có người nói có một tên ngốc nào đó cũng đứng ở bên cạnh cửa sổ.

Sở Mịch cười rộ lên, lúc này cô ấy lại tỏ ra vô cùng bình thản, không muốn phản bác với Kiều An.

Hai cái con người ngốc nghếch này, mặc dù ngốc nghếch, nhưng mà cũng đáng yêu!

Nếu Hàn Chinh của cô cũng như vậy thì tốt biết mấy.

Kiều An làm xong mọi thứ, đang định trở về, cô lại xoay người thoáng nhìn về tầng trên. Cửa sổ phòng tổng hợp ở tầng hai sớm đã không còn bóng dáng Nhạc Tư Dư và mẹ Phó, không biết hai người họ đã về hay chưa.

“Kiều An.” Phía sau có người gọi cô.

Bước chân Kiều An dừng lại, đột nhiên cảm thấy bất an: “Con chào dì.” Cô lễ phép chào hỏi, lại nhìn về Nhạc Tư Dư đứng bên cạnh.

Đột nhiên không biết nên xưng hô với cô ấy như thế nào.

“Trùng hợp vậy sao?” Thái độ của Nhạc Tư Dư lại nằm ngoài dự đoán của cô, vô cùng bình thản, thậm chí cô ấy còn nhìn Kiều An khẽ cười: “Vừa đúng lúc dì muốn đến cửa hàng cô để mua bánh sinh nhật.”

Kiều An lắp bắp hỏi lại: “Dì, dì muốn mua bánh kem sao ạ?”

Ánh mắt mẹ Phó dịu dàng mà bình tĩnh, thật khiến cho người khác cảm thấy muốn gần gũi với bà: “Sắp tới là sinh nhật bạn của dì, dì định mua tặng bà ấy một cái bánh kem. Dì nghe Hoan Hoan nói, con mở tiệm bánh ngọt sao?”

“Vâng, dì, bây giờ dì muốn tới đó sao?” Kiều An cười, từng bước tới gần nói: “Hay để con đưa dì tới?”

Đi tới gần, cô thoáng nhìn thấy máy trợ thính trên tai mẹ Phó, như ẩn như hiện, trong lòng cô bỗng hiện lên một chút thương cảm, ngữ tốc cũng chậm hơn không ít.

“Được.” Mẹ Phó lại nhìn về phía Nhạc Tư Dư: “Tư Dư, con đi cùng không?”

Kiều An cũng nhìn qua, cô cho rằng cô ấy cũng muốn đi theo.

Nhưng cô ấy lại lắc đầu: “Thôi ạ, có Kiều An đi cùng cô thì con yên tâm rồi. Vừa đúng lúc con có vài việc, chờ lúc nào cô xong thì cô gọi cho con, con sẽ tới đón cô được không ạ?”

Kiều An hoang mang khó hiểu, âm thầm nhìn Nhạc Tư Dư, một cảm xúc vi diệu thoáng qua trong lòng cô, liền bị cô gắt gao đè ép xuống.

Thế là, Kiều An lái xe trở mẹ Phó tới tiệm bánh ngọt, lúc này, trong tiệm vẫn bận rộn như mọi ngày.

Tiểu Triệu thấy cô liền giống như nhìn thấy cứu tinh: “Chị, cuối cùng chị cũng trở lại rồi, bận muốn chết mất.” Cô ấy bất giác phát hiện mẹ Phó bên cạnh Kiều An, vô cùng xấu xổ nói: “Con chào dì.”

Cô cho rằng đây là người nhà Kiều An.

“Kiều An, con bận thì cứ làm việc đi, dì ngồi chốc lát rồi sẽ đi ngay.” Mẹ Phó thiện giải nhân ý nói.

Kiều An sao có thể đồng ý được: “Dì, không có việc gì đâu ạ, dì muốn chọn loại bánh kem nào ạ?”

Mẹ Phó tìm cho mình một chỗ ngồi, từ chối để Kiều An ngồi cùng mình: “Con đang bận mà, con có danh mục bánh kem hay hình ảnh không vậy? Dì sẽ tự mình xem, con không cần đón tiếp dì như vậy. Dì không để ý gì đâu, con không cần khách khí, cứ đi làm việc đi.”

Kiều An nhìn mọi người đang bận rộn làm việc đành phải từ bỏ. Cô nhờ Tiểu Triệu mang tới một ly sữa bò nóng, lại cầm tới danh mục bánh kem đưa cho bà: “Dì, nếu có việc gì dì cứ gọi con, hoặc là gọi Tiểu Triệu cũng được.”

Nhưng mà như thế nào cũng cảm thấy thất lễ, Kiều An vô cùng bất an.

Mẹ Phó một chút cũng không để bụng, lại có gì đó giống người nhà của cô, ngồi một mình an tĩnh, thỉnh thoảng lại nhìn cô vô cùng dịu dàng.

“Chị, dì này là ai vậy?” Tiểu Triệu vừa nhận đơn hàng liên tục, vừa cười nói: “Nhìn dì ấy vô cùng dịu dàng, nên nói thế nào nhỉ, gương mặt vô cùng hiền từ.”

Kiều An nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, mẹ Phó đang chăm chú xem danh mục bánh kem, xem vô cùng cẩn thận, từng chút một, hiện tại bà vẫn đang xem trang đầu tiên.

Hiển nhiên là không để ý tới sự bận rộn của cô.

Trong nháy mắt, như có một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim cô, vô cùng nóng.

Cũng không có gì lạ! Kể cả khi sắc mặt của Phó Cảnh Tri băng lãnh như thế nào, đối với người khác nghiêm khắc như thế nào, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ và dịu dàng trong nội tâm anh.

Vì thế, động tác tay của Kiều An nhanh chóng hơn, đem một trăm cái hộp đóng gói lại vô cùng cẩn thận, sau đó cô đi tới ngồi trước mặt mẹ Phó: “Dì, bạn của dì thích bánh như thế nào ạ?”

Dường như mẹ Phó đã chọn được, vừa vặn giở đến trang cuối cùng: “Bà ấy không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại không thể kìm chế được cơn thèm ăn.”

“Bà ấy còn luôn chú trọng tới sức khỏe, người thân trong nhà cũng không cho phép bà ấy ăn nhiều đồ ngọt.” Thanh âm ôn hòa, rất nhẹ nhàng.

Kiều An nghĩ, sau đó chỉ vào một cái nói: “Dì, dì xem cái này được không ạ? Hương vị không quá ngọt.”

Cô nhìn bánh kem, mẹ Phó lại nhìn cô.

Kiều An đột nhiên thấy ngượng ngùng.

Mẹ Phó lại nhìn về quyển danh mục bánh kem, ý cười trên khóe môi càng rõ, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ hơn: “Được, nghe con.”

Kiều An cảm thấy nói chuyện với bà rất dễ dàng.

Kiều An cười thẹn thùng nói: “Dì, dì có muốn viết gì lên bánh không ạ? Có yêu cầu đặc biệt gì không ạ?”

“Dì không có yêu cầu gì đâu, chỉ cần ghi chúc mừng sinh nhật là được rồi. Một tuần sau tới lấy, được chứ?”

“Được ạ, đến lúc đấy con đem qua cho dì được không ạ?”

Mẹ Phó nói “được”, lại nói tiếp: “Đợi lát dì nói cho Cảnh Tri, thằng bé sẽ tới tìm con trả tiền.”

Kiều An giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, cô tưởng là mẹ Phó đã phát hiện ra tâm tư của mình.

Cô thật cẩn thận nhìn, thấy ánh mắt mẹ Phó vẫn dịu dàng như lúc ban đầu, lúc nhìn đến cô, ánh mắt dường như còn chút gì đó yếu ớt, nụ cười vô cùng ấm áp.

Có gì đó giống như bà đã biết.

Cô có chút khẩn trương, nhẹ giọng nói: “Được ạ.”

Mẹ Phó chọn bánh xong, không gọi cho Nhạc Tư Dư tới đón mình mà trực tiếp gọi xe tự đi về nhà.

Đưa mẹ Phó lên xe xong, Kiều An trở lại trong tiệm, Tiểu Triệu nói đùa với cô: “Chị, trong tiệm bận như vậy, đừng vội mở thêm một chi nhánh nữa!”

Kiều An còn đang suy nghĩ gì đó trong nháy mắt hoàn hồn, nhưng trong lòng cô lại thấy rung động vô cùng.

*

Buổi tối, Kiều An đúng giờ đi bắn cung, cô hẹn Phó Cảnh Tri ở trước cửa. Cô đã cố ý tới sớm mười phút, lại không nghĩ anh còn tới sớm hơn cô.

Hiếm khi thấy Phó Cảnh Tri đeo hai cái túi trên vai, anh đang ngồi trên ghế trong phòng nghỉ xem điện thoại. Biểu tình đặc biệt chuyên chú, ngón tay trái gõ nhẹ trên đùi.

Vô cùng kỳ lạ.

Kiều An tò mò, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, bất động thanh sắc tới gần, định dọa anh một phen. Ai ngờ, khi chỉ cách anh hai bước, cô vừa mới giơ tay lên, anh đã thình lình ngẩng đầu.

Đôi mắt nhíu lại, lộ rõ sự ngạc nhiên.

Ngay sau đó, Kiều An thấy sắc mặt Phó Cảnh Tri liền thay đổi, động tác cũng vô cùng hoảng loạn, điện thoại cũng rơi xuống trên đùi anh.

Vô cớ khiến người khác cảm thấy anh đang làm một điều xấu gì đó mà bị bắt quả tang.

Kiều An ngược lại bị hành động của anh dọa cho sợ, cô cười trừ: “Phó lão sư, anh đang xem cái gì vậy?”

“Không có gì.” Phó Cảnh Tri trả lời lại rất nhanh, anh nhìn tới điện thoại, thấy màn hình đã sớm được tắt đi, lúc này mới thở phào.

Hai người đi vào bên trong, không cần huấn luyện viên giúp đỡ, Phó Cảnh Tri chờ Kiều An chỉnh tư thế xong mới tiến tới sửa lại giúp cô: “Chân trái tiến lên phía trước một chút, tạo thành một đường thẳng với chân phải.”

Anh đứng ở phía sau cô, cúi đầu, hơi thở của anh vương vấn bên tai cô.

Mắt thường có thể nhìn thấy được, vành tai của Kiều An bắt đầu đỏ lên, sau đó, nhanh chóng lan rộng toàn bộ tai.

Giọng nói của Phó Cảnh Tri đột nhiên dừng lại, Kiều An nghi hoặc quay đầu, đôi môi mềm mại không kịp tránh mà dán lên cổ cô, vô cùng nóng bỏng.

Cô đột nhiên cứng đờ lại, gương mặt đỏ bừng lên.

Cái xúc cảm ấm áp lại dịu dàng kia thật lâu cũng không tan đi được.

Phó Cảnh Tri thấy thế, lui về phía sau một bước: “Kiều An…”

“Phó lão sư.”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng lại.

Anh nhìn cô, cô lại nhìn anh.

Không biết phải nói gì.

“Phó lão sư, anh thế này không phải văn võ song toàn sao?” Kiều An nói đùa: “Ngoại trừ bắn cung ra, anh còn giỏi cái gì nữa vậy?”

Nói xong, cô chống cây cung lên mặt đất. Cô nhìn anh, cười tươi, đôi mắt vẽ ra một đường cong xinh đẹp.

Phó Cảnh Tri mím môi: “Mấy cái khác không giỏi lắm.”

Kiều An “ồ” lên một tiếng, lại một lần nữa chỉnh tư thế bắn cung, dây cung kéo đến bên khóe miệng, nhanh chóng buông ra.

Đã lâu không tập, mũi tên bắn tới không trúng bia.

Kiều An lại rút ra thêm một mũi tên nữa, nắm lấy dây cung, tay phải chuẩn bị kéo dây cung, lại thong thả dừng lại.

Cô quay đầu lại: “Phó lão sư, lần trước anh bắn trúng bia của tôi, không phải là cố tình chứ?”

Vẫn là ngữ khí đùa giỡn như cũ, lỗ tai Phó Cảnh Tri bất giác đỏ lên.

Nụ cười trên môi của Kiều An càng tươi hơn, giống như được nhìn thấy một vùng đất mới, cô muốn nhảy tới mà xem rõ hơn.

Kết quả, Phó Cảnh Tri đã đi về sofa phía sau, quay đầu không chịu nhìn cô: “Em luyện trước đi, tôi đi nhắn tin đã.”

Sứt sẹo mà lấy cớ.

Kiều An nhịn cười, Phó lão sư quả nhiên rất đáng yêu mà.

Cô kéo dây cung, tự mình tập luyện, Phó Cảnh Tri ngồi ở phía sau cô, ngước mắt nhìn cô chăm chú, lại vô cùng dịu dàng.

Kiều An bắn xong một thùng mũi tên, cuối cùng cũng trúng hồng tâm.

Cô hưng phấn buông cung xuống, muốn tìm Phó Cảnh Tri để khoe, lại bị cảnh cách đó không xa làm cho cau có mặt mày.

Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi dáng người rất đẹp, ăn mặc quyến rũ, đang đi lại gần Phó Cảnh Tri.

Cô thấy cô gái kia chặn Phó Cảnh Tri, cô không thấy rõ thần sắc của anh, nhưng cô có thể nhận ra, sự kiêu ngạo tràn đầy vừa rồi của mình hoàn toàn tan biến đi.

Kiều An định đi về phía hai người, lại lập tức dừng lại.

Cô đứng tại chỗ, nhìn xung quanh vài vòng, quả nhiên trong phòng có không ít cô gái đang nhìn Phó Cảnh Tri.

Vô cùng phiền muộn!

Một dòng máu nóng dâng lên, kích thích tới trái tim cô một sự xúc động.

Cô không thể quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.

Sau đó, cô thấy cô gái có dáng người nóng bỏng kia nghiêng người, rốt cuộc Kiều An cũng nhìn thấy rõ Phó Cảnh Tri.

Sắc mặt anh vẫn ôn hòa như cũ, chỉ có đáy mắt dường như có thể thấy rõ sự bực tức. Anh nghiêm túc nói với cô gái kia cái gì đó, liền thấy cô gái kia ngượng ngùng quay đi.

Rõ ràng là dứt khoát cự tuyệt, nhưng Kiều An thấy tim mình như rớt xuống mặt sàn, sự nôn nóng không thể khống chế được mà dần lan tràn trong lòng.

Cộng hưởng cùng với tình cảm trong lòng không thể kìm chế lại được nữa.

Vì thế, Kiều An đi đến trước mặt Phó Cảnh Tri, bước chân vô cùng vững vàng đứng trước mặt anh.

Anh ngồi, còn cô đứng.

Kiều An cúi đầu, hai sườn tay khẽ chạm vào vạt áo, rồi sau đó, nụ cười trên môi giương nhẹ lên, trong mắt phản chiếu hình ảnh của người ngồi trước mặt, mỉm cười nhìn Phó Cảnh Tri.

“Phó lão sư, em nhận ra là em thích anh.”

Cô nói.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Phó lão sư: Tôi đã chuẩn bị một vài thứ rồi, không nghĩ lại bị cô ấy giành trước!

Kiều An: Hừ, được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Đúng là cái đồ bánh trôi mè đen!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN