Vừa Vặn Có Chút Ngọt
Chương 40: Luôn luôn yêu em
Editor: Yuu
“Mẹ, con có bạn trai rồi.”
Kiều An không thể tưởng tượng nổi.
Cô đã luôn cảm thấy có gì đó rất không bình thường. Rõ ràng ba mẹ cô biết tới sự tồn tại của Phó lão sư, nhưng ngoại trừ việc ba cô chỉ đơn giản hỏi một vài câu về anh, còn đâu cô không thấy họ nhắc gì nhiều.
Không nghĩ là ba mẹ cô làm tới bước này.
Ba Kiều cùng mẹ Kiều liếc nhau, cuối cùng, mẹ Kiều vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Kiều An.”
Vô cùng nghiêm túc gọi tên cô.
“Kiều An, nếu không tiến tới việc kết hôn, con cũng vẫn là nên quan hệ với người khác sẽ tốt hơn.” Câu nói của mẹ Kiều như một nhát búa hung hăng nện vào trong lòng cô.
Cô cứng họng, tưởng rằng chính mình đang nghe lầm.
Ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được, cô vẫn luôn cho rằng tam quan nhất chính, không nghĩ ba mẹ cô có thể nói ra những lời như vậy.
“Mẹ, ý mẹ là mẹ với ba phản đối chuyện của con với Phó lão sư?” Kiều An nhìn về phía ba mình, ông lại tránh đi ánh mắt của cô.
Mẹ Kiều mím môi, chọc chọc cánh tay ba Kiều, lúc này ông mới nhẹ giọng nói: “Kiều An, con yêu đương ba mẹ không phản đối, nhưng nếu đối tượng là Phó lão sư, nếu con với cậu ta nghĩ tới chuyện muốn kết hôn, vậy thì nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi.”
Kiều An sửng sốt, khó hiểu hỏi lại: “Ba, dù sao thì ba cũng phải cho con một cái nguyên nhân chứ?”
“Lúc trước con với Tần Triệu ở bên nhau, mặc dù lúc đấy tiền đồ không rõ ràng, nhưng ba với mẹ một chút cũng chưa từng phản đối! Vì cái gì đến lượt Phó lão sư, lại biến thành không thể?” Cô thật bình tĩnh hỏi.
Ba Kiều lại nhìn về phía mẹ Kiều, mẹ Kiều khẽ lắc đầu, gương mặt phá lệ vô cùng ngiêm túc.
Kiều An đợi một lúc lâu, cũng không thể nghe được đáp án mà cô muốn nghe.
Cuối cùng, cô xách túi đi lên phòng, nhìn ảnh đại diện trên Wechat của Phó Cảnh Tri đến xuất thần.
*
Hôm sau, Kiều An đi xem cửa hàng mới.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn là quyết định không nói với Phó Cảnh Tri về việc ba mẹ cô phản đối chuyện của hai người. Vì việc này, tối qua cô lăn lộn mãi không thể ngủ được, đáng ra chiều nay cô hẹn Phó Cảnh Tri là sẽ tới đón anh lúc anh tan làm. Kết quả, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua cô lại rối rắm vô cùng, sáng sớm nay đã nhắn cho anh là mình có việc, không thể tới đón anh được.
Cô sợ chính mình không thể che giấu được, ở trước mặt anh không cẩn thận sẽ lộ ra mọi chuyện.
Xem xong cửa hàng, Kiều An trở về tiệm, cùng Hạ Lan lên ý tưởng về cửa hàng mới, không nghĩ tới chuyện Ha Lan chủ động đề nghị với cô là cô ấy muốn tới làm ở cửa hàng mới.
“Chị Hạ, chị đến đó làm em cảm thấy yên tâm hơn, nhưng nhà chị ở gần đây hơn, muốn đi đến đó cũng mất hơn một giờ.” Kiều An thực kinh ngạc nói.
Nói xong, đầu óc cô nhất thời không thông suốt được, một lúc sau mới nhận ra: “Chị Hạ, bởi vì Mục Thừa Dương sao?”
Ánh mắt Hạ Lan trầm tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng.
Kiều An nghẹn lời, cười khổ.
“Cũng không hẳn là như vậy, chỗ này đã sớm vào quỹ đạo, chị là không thể ngồi yên được, tới chỗ mới sẽ có cảm giác khác lạ hơn.” Hạ Lan mím môi, đáy mắt mang theo một tia cười: “Bằng không em cho chị lên làm cửa hàng trưởng đi.”
Kiều An cũng cười theo: “Chị chính là đầu bếp át chủ bài của quán!”
“Kiêm thêm một số chức nữa.” Hạ Lan chế nhạo: “Sức lao động hữu nghị, một phần tiền lương cũng có thể mua đứt chị đó.”
Kiều An khẽ thở dài, từ tối hôm qua đến nay, rốt cuộc tâm trạng cô cũng tốt lên phần nào: “Được, lúc nào cửa hàng mới khai trương, em sẽ để chị Hạ tới đó làm cửa hàng trưởng.”
Hạ Lan gật đầu, dọn dẹp một chút trên quầy thu ngân, ánh mắt một lần nữa dừng trên mặt Kiều An, cô do dự hỏi: “Sao thế? Tâm tình không tốt à?”
“Bị chị nhìn ra sao?”
“Cô nhóc, em bây giờ so với lúc mới quen chị giống nhau như đúc, một chút cũng không thay đổi, nghĩ cái gì đều viết ra trên mặt hết.”
Kiều An căng mặt: “Em không phải cô nhóc!” Bất mãn phản bác.
Hạ Lan đem khay ôm vào trong lòng: “Rồi rồi, đều là hai bà chủ của cửa hàng.”
“Cho nên, bà chủ của tôi, có chỗ nào không vừa lòng sao?” Chuyện vừa chuyển, lại vòng về đề tài trước.
Trong lòng Kiều An rối tung như cuộn chỉ, chính mình cũng chưa thể gỡ nó ra được, cô ôm lấy trán kêu rên: “Đừng hỏi em, đừng hỏi em.”
Hạ Lan gỡ bàn tay đang để trên trán của cô xuống, nói: “Đợi chút, chị sẽ làm cho em một cái bánh kem chocolate.” Cô ấy bắt đầu dụ dỗ.
Kiều An ôm tim nói: “Em biết rồi, vẫn là Hạ…”
Lời nói còn chưa dứt, lại bị người chuyển phát thanh đứng ở cửa cắt ngang.
“Kiều An, có chuyển phát nhanh.”
Kiều An nghi hoặc: “Tôi có mua đồ gì đâu.”
Người chuyển phát nhanh này là người hay chuyển đồ ở trong khu này nên cô cũng có chút quen biết, ánh mắt anh tay đầy ý trêu ghẹo: “Bà chủ, nói không chừng là người theo đuổi cô đó.”
Hạ Lan đem khay đăt trên quầy thu ngân, thò đầu tới xem, chờ thấy rõ bao quanh cái hộp là toàn hoa tươi, cô ấy cười nói: “Trước kia chỉ biết Phó lão sư ít khi nói cười, không nghĩ tới lại lãng mạn như vậy.”
“Có lẽ là còn tùy người.” Cô ấy bổ sung thêm một câu, cảm thấy vô cùng mỹ mãn khi nhìn thấy Kiều An đỏ mặt.
Kiều An mở hộp đồ chuyển phát nhanh ra, cô nhìn thấy một chiếc bình hoa trong suốt, cùng với là một bó hoa hồng và hoa chấm bi được gói lại vô cùng cẩn thận.
“Khá đẹp.” Hạ Lan bình luận.
Kiều An ôm bó hoa, một tấm card màu hồng nhạt được cắm nghiêng trong bó hoa đập vào mắt cô.
[Je t’aimais, je t’aime, je t’aimerai.]
Là chữ của Phó Cảnh Tri.
“Tiếng Pháp.” Hạ Lan lại một lần nữa cầm khay lên, nhìn thoáng qua, cũng không giải thích cho cô: “Chị vào bên trong trước đây.”
Chỉ để lại Kiều An một tay ôm bó hoa, một tay nắm chặt lấy tấm card màu hồng nhạt, đọc đi đọc lại vài lần, vẫn là không hiểu trên đấy viết cái gì. Cô cất tấm card vào trong túi, sau đó đem bình hoa đi tỉ mỉ rửa sạch rồi rót nước vào, lại cẩn thận đem hoa cắt tỉa cắm vào, cứ như vậy mà để ở quầy thu ngân, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được.
Mùi hoa rất nhẹ nhàng, đóa hoa cũng rất xinh đẹp, tất cả bực bội đêm qua đang quanh quẩn trong lòng cô cũng nhanh chóng tan biến đi.
“Đẹp quá!” Tiểu Triệu sang F đại đưa đồ xong đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bình hoa hồng cùng với hoa chấm đi được đặt trên quầy thu ngân, hai mắt sáng lên: “Chị, hoa ở đâu ra vậy?”
Kiều An hoàn hồn, duỗi tay sờ vào cánh hoa hồng: “Là Phó lão sư tặng.” Cô không ngại giấu diếm mà nói thẳng ra.
Tiểu Triệu nhướng mày “ồ” lên một tiếng: “Vừa rồi em đi đưa đồ còn thấy Phó lão sư, ha ha, có lão sư còn hỏi em tại sao chị không tới.”
Kiều An duỗi tay che lại trán: “Bận việc bận việc, đừng bậy bạ.”
“Ồ.” Tiểu Triệu hậm hực đi về phía phòng nghỉ, bước tới cửa, lại xoay người đối với Kiều An làm mặt quỷ: “Chị, chị có đoán được Phó lão sư nói như thế nào không?”
Kiều An sửng sốt, không hé răng, nhưng đôi mắt lại dán trên người Tiểu Triệu. Thấy thế, Tiểu Triệu đắc ý cười cười: “Phó lão sư nói, bởi vì thấy thương chị bị các lão sư vây quanh trêu chọc.”
Thịch một tiếng, Kiều An cảm thấy tim mình dường như đập lỡ một nhịp.
Nhìn những cánh hoa phấn nộn chói lọi ở trước mắt, cô lấy tấm card từ trong túi ra, lại nhìn một lần nữa.
Tâm niệm vừa động, cô liền gọi điện thoại cho Phó Cảnh Tri.
Cô biết lúc này anh không có tiết dạy.
Quả nhiên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Sao vậy?” Trong giọng nói còn hàm chứa ý cười nồng đậm.
“Phó lão sư, em nhận được bó hoa rồi, còn cả tấm card nữa.” Kiều An cảm thấy chính mình dường như bị ADHD (*), cô không thể ngăn mình không mân mê cánh hoa trước mặt.
(*) ADHD (hay còn gọi là bệnh rối loạn tăng động giảm chú ý): là một rối loạn sức khỏe tâm thần bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động thái quá và hành vi bốc đồng.
Phó Cảnh Tri cười: “Ừ, hôm nay mấy nữ lão sư trong văn phòng nói trên Wechat là muốn cùng nhau đặt mua hoa, nghe nói là sẽ có hai bó được gửi tới trong một tuần, nên anh đã đặt trong vòng một năm cho em.”
Kiều An còn cho rằng anh sẽ nói mấy lời âu yếm, cô chưa bao giờ nghĩ đó là lý do nên yếu tố lãng mãn chính là số 0 tròn trĩnh: “Phó lão sư, anh thật là gây mất hứng.”
“Anh đang nỗ lực học cách trở nên lãng mạn hơn.”
Điện thoại truyền đến tiếng bước chân, có vẻ là Phó Cảnh Tri đi từ trong văn phòng ra ngoài.
Kiều An chờ nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới cầm tấm card lên hỏi: “Trên tấm card có một dòng chữ, nhưng mà em không hiểu.”
Phó Cảnh Tri tươi cười càng rõ hơn: “Không có Baidu sao?”
“Không có.”
“Vừa đúng lúc có thể chính miệng nói cho em nghe.” Phó Cảnh Tri ngưng lại, một vài giây sau, anh nói: “Je t’aimais, je t’aime, je t’aimerai.”
Anh nói tiếng Pháp thực lưu loát, Kiều An thật vất vả kìm nén lại cảm xúc của chính mình: “Em nghe càng không hiểu!”
Phó Cảnh Tri cầm một tờ “phao” bằng tiếng Pháp trong tay, tờ giấy này đã được anh giấu trong túi trước khi nhận được cuộc gọi của cô. Lúc này, tờ giấy nhăn nhúm được mở ra, anh dùng tay miết lại cho nó phẳng phiu, không nhanh không chậm nói: “Kiều An, ba chữ kia thực sự rất tục, anh chỉ có thể dùng phương thức này nói cho em nghe.”
Đột nhiên được thổ lộ mà không kịp chuẩn bị trước, Kiều An không thể tưởng tượng được.
Cô khẽ ho một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Sao?”
“Kiều An, anh yêu em.” Phó Cảnh Tri miết tờ giấy trong lòng bàn tay, nói: “Luôn luôn yêu em.”
Je t’aimais, je t’aime, je t’aimerai.
Quá khứ anh yêu em, hiện tại anh yêu em, tương lai anh cũng yêu em.
Anh vẫn sẽ luôn yêu em.
Một câu nói có chút thô tục, một câu nói dịu dàng âu yếm, dư vị tinh tế, tất cả đều ngọt ngào.
Kiều An cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
“Phó lão sư, em…” Một chút cũng không biết hiện tại mình muốn nói gì nữa, cô lúng túng nói: “Anh không phải là đi du học Đức, tiếng Đức so với tiếng Anh còn lưu loát hơn sao! Tại sao anh không dùng tiếng Đức mà còn cố tình dùng tiếng Pháp?”
Lúc này lại đến lượt cô gây mất hứng.
Phó Cảnh Tri rũ mắt, ánh mắt dừng trên tờ giấy nhỏ đã nhăn nhúm thành một nắm: “Cố ý học một câu tiếng Pháp, anh thấy so với tiếng Đức càng có thành ý hơn, em không thấy vậy sao?”
Câu cuối “em không thấy vậy sao”, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Kiều An.
Cô không trả lời, dùng sức gật đầu hai cái, lại không chịu để cái đuôi của anh bay lên trời cao: “Phó lão sư, em muốn biết tại sao trước kia anh lựa chọn đi Đức du học? Hầu hết mọi người đều sẽ chọn nước Anh hoặc nước Mỹ.”
Sứt sẹo nói sang chuyện khác, Phó Cảnh Tri làm bộ không phát hiện ra: “Giảng viên đại học nói với anh, nước Đức là quốc gia khắt khe nhất, nếu tương lai anh muốn trở thành một lão sư, tu thân tu tâm, không bằng đi Đức một chuyến.”
“Một câu trả lời vô cùng thành thật, Phó lão sư, anh có thể đi mở một cuộc tọa đàm rồi đó.”
Phó Cảnh Tri cười: “Thật trùng hợp, tối nay anh thực sự có một buổi tọa đàm.”
Kiều An: “Cho nên, đây là muốn mời em tới nghe sao?”
Nói xong, đầu cô khẽ giật một cái: “Em không đi đâu, bận rồi!” Trái tim cô bắt đầu dồn nén cảm xúc lại.
“Không đi thật sao?” Phó Cảnh Tri tiếc nuối.
Kiều An quyết đoán nói: “Không đi.”
Không thể mời cô đến, Phó Cảnh Tri cùng cô hàn huyên thêm một lúc, sau đó ngắt điện thoại rồi trở về phòng.
Mấy lão sư đang uống trà sữa ăn bánh kem, thấy anh tiến vào, có lão sư hỏi: “Điện thoại của Kiều An?”
Phó Cảnh Tri ngồi vào bàn làm việc của mình trước: “Ừ.” Thực vui vẻ đáp.
Trên bàn anh bày một hộp bánh trung thu da tuyết, Tiểu Triệu nói đích thân Kiều An đã làm.
“Phó lão sư.”
Phó Cảnh Tri mở hộp bánh ra, lấy một miếng bánh trung thu ra, sau đó đáp lại.
“Có phải chúng tôi được hưởng phúc ké từ cậu không? Bánh kem của Kiều An càng ngày càng ngọt.” Giọng nói của nữ lão sư kia đều là trêu chọc.
Bánh trung thu vừa được cắn một miếng, trong miệng đều tràn ngập vị thơm ngọt của sữa vàng, khóe mắt cùng đuôi lông mày của Phó Cảnh Tri đều tràn ngập ý cười: “Cảm ơn.”
Nữ lão sư bị nghẹn một chút: “Cậu cao hứng cái gì? Chúng tôi đang khen Kiều An chứ có phải khen cậu đâu!”
Hai mắt đen nhánh của Phó Cảnh Tri long lanh lên, cất giấu một tia kiêu ngạo: “Khen cô ấy so với khen tôi càng cao hứng hơn.”
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đảm bảo, một đường ngọt đến đuôi!
Tuyệt đối không ngược!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!