Vực Sâu Ham Muốn - Chương 382: Bị thương một cách vinh quang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vực Sâu Ham Muốn


Chương 382: Bị thương một cách vinh quang


“Vậy cô muốn thế nào?” Lý Ninh nhếch môi cười: “Nếu cô muốn được ra viện sớm thì đừng giày vò bản thân nữa, mà không thể được, chuyện này không phải ý kiến của một mình tôi được, cho dù không vì bản thân cô, thì cô thử nghĩ mà xem, lỡ như chị La đột nhiên tâm huyết dâng trào mà đi tìm cô, cô ứng phó thế nào đây?”

“Thì bảo là có trộm đột nhập vào nhà.” Tôi thấy khá đắc ý với việc mình nghĩ ra cách trả lời nhanh như thế: “Cứ nói rằng bọn chúng dùng dao cưỡng chế nhưng tôi lần lừa kề cà không chịu ngoan ngoãn vâng theo, sau đó qua một hồi vật lộn, sau cùng tôi thành ra thế này.”

Sờ sờ cằm, tôi bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng tôi bị thương một cách vinh quang, nhưng dù gì cũng đã giúp cảnh sát giải quyết được một cục rắc rối to bự, tôi là công dân lương thiện, hãnh diện quá chừng.”

Lý Ninh cười lạnh: “Đúng là rất hãnh diện, hỏi đại hàng xóm láng giềng hoặc đồn công an gần đó là cô lòi mặt chuột ra ngay, lúc ấy da mặt còn chẳng còn chứ đòi gì mặt mũi với thể diện.”

Tôi bĩu bĩu môi, cũng không buồn đáp lời anh ta, dù sao tôi bị anh ta tổn thương nhiều quá quen rồi, không để tâm lắm tới những lời đùa cợt trêu chọc mà anh ta thường xuyên thốt ra.

Đối với tôi mà nói, việc quan trọng nhất hiện tại là làm sao để cậu ấm rắc rối này đến từ đâu thì đi về đó, đừng ở chỗ này quay đi quay lại cản trở việc ăn vụng của tôi nữa, một túi socola tôi giấu dưới gối đầu hai ngày rồi mới tìm được cơ hội ăn vụng ba viên.

Đối với dạng người bình thường ngồi xem phim mấy tiếng ăn hết một túi socola như tôi mà nói, đây đúng là chuyện thần kỳ, lúc nhỏ mẹ tôi không cho tôi mua trước bánh mì hay bánh quy để làm bữa sáng cho ngày hôm sau vì kiểu gì tôi cũng giải quyết sạch sẽ ngay trong buổi tối hôm đó, đến sáng hôm sau lại phải mua thêm.

“Hai người ở bên nhau cũng hòa hợp ra phết đấy nhỉ.” Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi và Lý Ninh khựng lại, chị La đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt chị nhìn về phía chúng tôi vừa lạnh lẽo vừa mang vẻ thất vọng.

Tôi liếc mắt nhìn Lý Ninh, bỗng chốc hiểu được hàm ý trong ánh mắt của chị La, đang định lên tiếng giải thích thì Lý Ninh đã cướp lời trước: “Sao cô lại ở đây, cô theo dõi tôi à?”

“Đến lúc này rồi mà anh còn trách ngược lại tôi trước à? Lý Ninh ơi là Lý Ninh, sao trước kia tôi không phát hiện được hóa ra anh là người vô liêm sỉ đến thế cơ chứ!”

Tôi hoàn toàn sững sờ, cảnh tượng trước mắt khiến tôi nói ra cũng không phải, mà không nói gì cũng không xong. Ánh mắt Lý Ninh hướng về phía tôi dường như muốn bảo tôi im lặng, đồng thời có ý ngăn cản tôi nói ra sự thật.

Tôi nghĩ anh ta làm như vậy chắc chắn có lí do của anh ta, có lẽ anh ta đã âm thầm sắp xếp hết mọi thứ, Lý Ninh là người rất thông minh, tôi nghĩ chị La cho dù có thiên phú đến mấy cũng không thể theo dõi một người tinh thông như anh ta mà không bị phát hiện.

Lý Ninh muốn tôi phối hợp diễn trò cùng anh ta, xem ra anh ta không chỉ muốn Nhạc Trí tưởng rằng tôi và anh ta tằng tịu với nhau trước đó, mà bây giờ còn muốn chị La cũng tưởng rằng tôi với có gì đó, lợi dụng tôi mà không nói, rõ ràng có rất nhiều thời gian có thể ngả bài, nhưng không cho tôi một chút gợi ý nào, chị La nói đến là đến ngay, tôi không hề chuẩn bị tâm lý một chút nào.

Anh ta lúc nào cũng vậy, giấu hết suy nghĩ trong lòng, chỉ cần anh ta không muốn nói, không ai có thể ép anh ta mở miệng được, cũng chính vì như thế, tâm tư của anh ta luôn rất khó đoán, rõ ràng trẻ trung phơi phới ngời ngời thanh xuân, nhưng lại luyện ra được dáng vẻ của một tên gian tặc, giảo hoạt từ trong cốt tủy.

Tôi không đoán nổi ý nghĩ của anh ta nên dứt khoát không đoán làm gì nữa, cho dù anh ta muốn chị La hiểu nhầm, nhưng tôi có muốn thế đâu. Tôi thoát được khỏi bờ vực của sống chết, nên thứ muốn trân trọng nhất chính là những người bên cạnh mình, sống tốt được ngày nào hay ngày đó, không tự mình ôm phiền não bực bội vào người, không vì chuyện có thể không cần quan tâm mà cảm thấy mờ mịt hay tổn hại tinh thần.

“Chị La, không phải như vậy, thực ra chị hiểu lầm rồi…” Tôi vừa lên tiếng đã bị Lý Ninh ngắt lời.

“Cô giải thích với cô ấy làm gì, bây giờ nếu cô ấy đã nhìn thấy rồi cũng tốt, đỡ phiền chúng ta phải tìm cơ hội khác để ngả bài với cô ấy.” Lý Ninh hít một hơi thật sâu: “Cô nghe cho kĩ, thực ra người tôi thích trước giờ vẫn luôn là Tả Tiêu Ân, nhưng lúc đó có chồng cô ấy, tôi mới rút lui mà chuyển sang theo đuổi cô.”

Nếu như không phải hiện trường sự việc quá ngang trái, tôi thực sự rất muốn trợn mắt trắng dã để biểu đạt tâm trạng lúc này của mình, cũng không biết rốt cuộc lần này Lý Ninh nảy ra ý định gì, có cần phải chơi lớn như vậy không.

Lừa Nhạc Trí thì thôi đi, lừa cậu ấy để bảo vệ chị La thì tôi có thể hiểu được, lừa chị La cũng có thể hiểu thành diễn kịch phải diễn cho tròn vai, để đảm bảo không có sơ hở nào nên lừa luôn cả chị ấy… nhưng có cần thiết phải dùng cách thức tàn nhẫn như vậy không?

Nếu như chị ta thực sự tin lời anh ta nói, e là hai người chúng tôi sẽ được liệt vào danh sách đen trong mục quan hệ của chị ấy, đợi đến khi mọi chuyện qua đi rồi, có tìm chị ấy để giải thích rõ ràng, liệu chị ấy có tin lời chúng tôi nói nữa không?

Không tin chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như chị ấy nghĩ không thông suốt, triệt để biến mất thì thực sự không còn đường quay về nữa. Với mức độ tự tin của chị La, muốn bốc hơi không để lại dấu tích gì cho chúng tôi tìm kiếm quả thực quá dễ dàng.

Thế giới rộng lớn như vậy, sau khi chuyển chỗ ở và đổi số điện thoại, còn có thể gặp được người kia hay không hoàn toàn phụ thuộc vào một chữ “duyên”. Nếu như chị ấy rời khỏi thành phố này hoặc dứt khoát hơn là ra nước ngoài, thế thì càng không thể nào tìm được.

Tuy rằng trong lòng rất căm giận với cách làm của Lý Ninh, nhưng dù sao cả hai người họ đều là bạn bè của tôi, tôi không muốn nhìn thấy họ thực sự biến thành thế này. Người ta vẫn bảo tình yêu giống như ma quỷ, nghe thấy nhưng chưa nhìn thấy, đời người có thể gặp được một nửa mà đôi bên cùng dành tình cảm cho nhau thật là khó khăn biết bao.

“Chị La, chị đừng nghe lời anh ấy nói… chị nghe em giải thích…”

“Rút lui nên tìm lựa chọn thứ hai?” Chị La như thể căn bản không nghe thấy tôi nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn về phía Lý Ninh, “Lúc đó tôi cũng có chồng rồi mà, sau này khi chúng ta gặp lại nhau Tiêu Ân cũng đang độc thân cơ mà, lúc đó tại sao cậu không theo đuổi cô ấy?”

“Lúc đó tôi theo đuổi cô ấy ngay, cô ấy sẽ đồng ý sao?” Lý Ninh ngưng lại: “Không có cách nào khác, tôi đành chơi đùa cùng chị trước, rồi ôm nhung nhớ, từng bước từng bước tiếp cận cô ấy.”

“Chơi đùa? Cậu nói cậu chỉ muốn chơi đùa với tôi?” Sắc mặt chị La trở nên trắng bệch: “Lý Ninh, cậu nói lại một lần nữa xem?”

“Có phải chị lớn tuổi rồi nên lỗ tai cũng không ra gì không vậy? Tôi nói tôi chỉ muốn chơi đùa với chị thôi!”

“Chẳng trách cậu lúc nào cũng ra vẻ thần bí.” Chị La cười khổ một tiếng: “Cậu có bí mật không muốn nói, tôi nói với bản thân mình rằng đừng truy hỏi, cậu lúc nào cũng bận rộn, không liên lạc với tôi, không ở bên tôi, tôi cũng không tới làm phiền công việc của cậu, Lý Ninh, cậu như thế có xứng đáng với tôi không?”

Thực ra Lý Ninh vẫn luôn đứng quay lưng lại với chị La, chỉ nghe giọng điệu của anh ta thì đến tôi cũng bị lừa, cũng muốn lên án kiểu người cặn bã như vậy, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ngay ánh mắt của Lý Ninh.

Tôi không biết phải hình dung ánh mắt ấy như thế nào, dường như anh ta đang vùng vẫy trong vũng bùn của đau khổ nhưng chỉ có thể nhìn bản thân mình càng lún càng sâu, sau cùng không thể nào thở nổi. Anh ta nói ra những lời khiến bản thân anh ta cũng rất đau khổ, nhưng không thể không làm như thế này được.

Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc lý do gì khiến Lý Ninh chấp nhận kể cả bản thân bị hiểu nhầm bị bêu danh cả đời vẫn cứ bằng lòng ôm đau thương âm thầm chịu đựng. Nếu như sau này hai người thực sự bỏ lỡ nhau, anh ta có thấy hối hận không?

Tôi không tin có chuyện nào đó thực sự không còn cách giải quyết, đa phần mọi chuyện luôn có nhiều cách kết thúc, mà mọi người cũng thường có thói quen chuẩn bị nhiều phương án xử lý khẩn cấp, phương án A không được, lập tức đổi cho phương án B lên thay.

Cho dù lên chiến trường đánh trận cũng cần bố trí trước đường lui chứ, lỡ như gặp phải kẻ địch mạnh, đánh không lại, có thể co cẳng chạy ngay, chỉ cần đối phương không kịp trở tay cũng coi như thắng lợi về mặt tinh thần rồi, tôi đánh không lại anh, tôi sẽ chọc cho anh tức hộc máu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN