Vụng Trộm Không Thể Giấu - Chương 13: Kiểm tra qua đĩa thức ăn một lượt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Vụng Trộm Không Thể Giấu


Chương 13: Kiểm tra qua đĩa thức ăn một lượt


Hai chữ cuối cùng lưu loát nói ra, nhưng đầu dây bên kia không truyền đến tiếng cúp máy. Đoàn Gia Hứa cũng không nói thêm gì nữa, quét mắt đến kệ hàng đựng băng vệ sinh.

Lại qua một hồi lâu, Tang Diên đột nhiên nói: “Người anh em.”

Đoạn Gia Hứa mặc kệ cậu ta. Đầu kia vang lên âm thanh kéo ghế, sau đó, Tang Diên thở hắt ra, nhận mệnh nói: “Nếu không, tôi với cậu cùng đi mua?”

“…”

“Được.” Tang Diên ngữ khí có chút hậm hực, “Cậu đi mua cùng tôi đi, được không?”

Trước đây đến siêu thị, hai thanh niên đều chưa đi qua khu vực kia bao giờ.

Huống hồ Đoàn Gia Hứa lần đầu tiên đến siêu thị này, anh tìm nửa ngày, rốt cuộc ở sát khu vực quần áo tìm được mục tiêu cần mua. Đang định đi qua, đột nhiên chú ý đến gần đó có mấy cô gái đang đứng, còn có một bạn nhân viên đang tư vấn một số sản phẩm cho họ.

Cước bộ của anh dừng lại.

Nghĩ đến Tang Trĩ chắc đang chờ mình, Đoàn Gia Hứa mí mắt giật giật, cũng không hiểu tại sao lại lo lắng, chỉ có thể kiên trì bước đến kệ bày sản phẩm. Anh đi đến hàng kệ đầu tiên, xoay người nhìn đủ các bao bì, màu sắc phấn nộn, đáng yêu, to nhỏ, trăm ngàn kích thước màu sắc. Định tùy tiện cầm một túi, lại có chút không biết hành động thế nào. Không bao lâu, Tang Diên cũng đi đến chỗ này, đi đến đứng bên cạnh anh.

Đoàn Gia Hứa từ tốn cầm một bọc màu xanh đưa cho Tang Diên: “Nếu không thì lấy cái này đi?”

Tang Diên buông lỏng nội tâm rối rắm hiện tại, liếc mắt: “Hàng ngày nghĩa là sao? Dùng vào ban ngày à?”

“…”

“Cái đồ này còn phân cả sáng tối ư?” Tang Diên bực bội gãi đầu một cái, chỉ vào một hướng khác, “Bây giờ không phải buổi tối rồi à? Nếu không mua thêm một túi tím đi, ban đêm dùng.”

Đoàn Gia Hứa thuận theo hướng Tang Diên chỉ, thản nhiên nói: “400 li, chính là chiều dài 40cm.”

“…”

“Cái này cũng quá lớn rồi.”

Tang Diên nhìn chằm chằm hàng chữ phía trên bao bì, cau mày hỏi: “Mặt lưới khô mát là ý gì?”

Đoàn Gia Hứa: “Không biết.”

“Còn có bông vải thấm hút nhanh, hai lớp siêu mỏng…”

Nhóm con gái bên cạnh sau khi mua xong đã dời đi, nhân viên dời mục tiêu đi đến chỗ hai người bọn họ hỏi: “Các cậu mua cho bạn gái sao?”

Lời nói bỗng nhiên bị cắt quãng, Tang Diên và Đoàn Gia Hứa đồng thời quay lại nhìn nhân viên.

Lúc này người trả lời hẳn phải là Tang Diên. Dù gì trong hai người cậu ta cũng là người thân của Tang Trĩ. Đoàn Gia Hứa thu hồi tầm mắt, không chủ động tiếp lời cô gái kia.

“Không phải.” Tang Diên không trả lời theo kiểu thông thường. Ánh mắt anh nhìn Đoàn Gia Hứa quét một đường từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nói: “Cô đừng nhìn người này cao gầy, anh tuấn.”

Ngừng một lát, anh chàng mặt không đổi sắc bổ sung: “Kỳ thật cậu ấy là con gái.”

“…”

Đoàn Gia Hứa dừng động tác lại.

Nữ nhân viên biểu hiện trở lên cứng ngắc: “A?”

Tang Diên: “Cô đừng như vậy a. Dù người ta dáng dấp thô kệch một chút, nhưng quả thật là con gái.”

Qua mấy giây, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu. Cặp mắt hoa đào thoáng híp lại, nhìn qua vừa thâm tình, vừa ướt át. Sau đó, anh lộ ra khuôn mặt điểm chút ý cười, nói khẽ: “Bảo bối?”

Tang Diên trong máy mắt da gà, da vịt nổi hết lên: “…”

“Giải thích nhiều như vậy làm chi.” Đoàn Gia Hứa cười khẽ hai tiếng, nhéo nhéo mặt tên bạn mất dạy của mình, âu yếm nói, “Anh không cần phải nói em cũng biết, trong lòng anh em là đẹp nhất.”

“…”

Nữ nhân viên như ánh mắt khác thường liếc nhìn phía dưới của Đoàn Gia Hứa, Tang Diên miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, dứt khoát, tiêu sái lấy hằng ngày và ban đêm mỗi loại một cái đi thẳng về phía quầy thanh toán.

Sau khi đi khỏi khu vực đồ nữ, Tang Diên cười lạnh: “Cậu đúng là đủ thủ đoạn. Thật buồn nôn.”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Đúng không?”

Tang Diên: “Mình xém chút nôn thật đấy.”

“Cậu không phải nói tôi là con gái sao?” Đoàn Gia Hứa cười đến ôn nhu, xinh đẹp như một yêu tinh, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy, nếu mình có là con gái, hẳn là cực kì xinh đẹp.”

“…”

Hai người đi đến gian bán quần áo lót. Tang Diên tiện tay chọn một hộp, đang muốn đi tính tiền. Đoàn Gia Hứa nhắc nhở: “Mua thêm một bộ quần áo đi.”

Tang Diên phản ứng kịp thời: “Thấm ra cả quần áo à?”

Đoàn Gia Hứa gật đầu.

Tang Diên cũng gật đầu, không hỏi nhiều.

Hai người nhanh chóng quay lại phía quầy trang phục, Tang Diên tùy ý quét một vòng, nhìn trúng một bộ nhìn không sai biệt lắm với vóc dáng của Tang Trĩ. Anh chưa kịp cầm lên, Đoàn Gia Hứa đột nhiên chỉ vào một cái váy nói: “Mua cái này đi.”

Tang Diên nhìn sang. Kích thước không sai biệt lắm.

Màu sắc của chân váy Đoàn Gia Hứa chọn cơ hồ màu sắc gần như tương đồng với chiếc váy hôm nay Tang Trĩ mặc.

Tang Diên không hỏi nguyên nhân, cũng không quá để ý đến chi tiết này, trực tiếp lấy chiếc váy này bỏ vào giỏ.

Ra đến cửa siêu thị, hai người trở lại nhà vệ sinh tầng 1.

Tang Diên gọi một bạn nữ đang định đi vào nhà vệ sinh, lễ phép nói: “Chào bạn, không biết bạn có thể vui lòng giúp mình mang cái này vào cho một cô bé tên Tang Trĩ đang ở trong đó được không?”

Cô gái kia sửng sốt một chút nói: “Được a.”

Tang Diên: “Cám ơn bạn.”

Thời điểm cô gái kia chuẩn bị bước vào, Đoàn Gia Hứa nói thêm: “Đúng rồi, phiền bạn một chút. Tuổi của cô bé có chút nhỏ, khả năng còn chưa biết rõ lắm về cái này.”

“A?”

Đoàn Gia Hứa sờ sờ làn da sau gáy, mấy giây sau lại nói: “Cách dùng phiền bạn hướng dẫn cô bé một chút, được không? Cô gái nhỏ da mặt mỏng, có thể vì ngại nên không dám hỏi.”

Cô gái kia vui vẻ cười: “Không thành vấn đề, bạn yên tâm.”

Tang Trĩ ở trong nhà vệ sinh đợi một lúc lâu.

Cửa hàng này phục vụ rất tuyệt và tinh tế, thậm chí khu vực nhà vệ sinh cũng có băng ghế ngồi, có thể nghỉ ngơi hoặc chờ người. Nhưng cô không dám ngồi xuống, sợ máu trên váy sẽ thấm xuống ghế.

Cô cũng không gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa, chỉ có thể ngồi chờ. Qua 10p. Có một cô gái xa lạ cao gầy tiến vào. Cô ấy nhìn một vòng quanh nhà vệ sinh, ánh mắt dừng lại trên người Tang Trĩ, đi đến thân thiết nói: “Em gái, em là Tang Trĩ đúng không?”

Tang Trĩ vội vàng gật đầu.

“Anh trai em gửi chị đồ bảo hộ cho em nè.” Cô gái kia đem một túi to đưa cho Tang Trĩ, nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Em có biết dùng thế nào chưa?”

Tang Trĩ tiếp nhận cái túi, gật gật đầu: “Em biết, cám ơn chị nhiều.”

Thấy đôi mắt Tang Trĩ đỏ hồng, cô gái kia an ủi vài câu: “Không có chuyện gì đâu, ai cũng sẽ gặp chuyện thế này thôi. Đừng khóc, mau đi thay quần áo đi.”

Tang Trĩ cám ơn cô gái kia một lần nữa, sau đó vào trong một gian phòng thay đồ. Cô nhìn đồ trong túi, thấy những thứ cần thiết cơ bản đều có đầy đủ, rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra.

Thu thập xong xuôi, Tang Trĩ vụng về thay băng vệ sinh, rất nhanh liền rời khỏi nhà vệ sinh. Cô không biết lấy biểu tình gì để ra ngoài gặp Đoàn Gia Hứa, lại đến trước bồn rửa mặt lề mề hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là vò mẻ không sợ rơi đi ra ngoài.

Ngoài ý muốn chính là, bên ngoài không thấy Đoàn Gia Hứa đâu, mà là Tang Diên. Trong lúc nhất thời, cảm xúc quẫn bách cùng lúng túng của Tang Trĩ cũng phai nhạt một chút.

Chú ý đến thân ảnh của cô đi ra, Tang Diên hướng cô vẫy vẫy.

Tang Trĩ trầm mặc đi đến trước mặt anh. Nhìn mắt cô đỏ ửng, Tang Diên xoay người mở cửa xe cho cô, nói: “Tiểu quỷ, có gì mà phải khóc?”

Nghe anh hai nói thế nước mắt Tang Trĩ lại càng tuôn dữ dội hơn, thanh âm nghèn nghẹn nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi: “Mất mặt.”

Tang Diên: “Ai nói em mất thể diện?”

“Mất mặt chính là mất mặt.” Tang Trĩ lau nước mắt, “Hu hu…hu anh đựng đồ cho em bằng túi nilong trắng trong suốt, ai ai đều có thể trông thấy…”

“Đây là nhân viên thu ngân đưa cho anh.” Tang Diên cảm thấy buồn cười, “Em làm sao có thể đổ cái lỗi này lên đầu anh mày được, đi ra bắt đền nhân viên thu ngân.”

“EM MẶC KỆ… huhuhu…” Tang Trĩ nức nở, tùy hứng nói: “Anh đi tìm cho em một cái túi đen…”

“Anh đi đâu tìm cho mày được.” Tang Diên bị đứa em gái siêu nhiễu này khóc đến nỗi phiền cả người, ngồi dậy, đưa tay cho cô, “Được rồi, anh giúp em cầm. Dạng mất mặt này là anh mất, được rồi chứ?”

Nghe vậy, Tang Trĩ nhìn anh mình. Tựa hồ đồng ý đề nghị này, tiếng khóc của cô nhỏ dần, nghĩ ngợi một chút liền đưa túi cho anh.

Tang Diên tiếp nhận cái túi, một tay nắm lấy cổ tay cô, chế giễu: “Còn nói mình không phải là trẻ con, sự tình bé bằng con ve mà cũng khóc lên khóc xuống.”

Tang Trĩ không nói gì, một tay bôi hết nước mắt trên mặt vào áo ông anh.

Khó được khi Tang Diên không tức giận, chỉ nói: “Cái đồ ở dơ này.”

Tang Trĩ hất hất mũi: “Em cũng không có bôi nước mũi lên áo anh.”

Tang Diên liếc cô một cái, dọa: “Em dám!”

Lời này vừa nói xong, Tang Trĩ lập tức níu vạt áo anh trai, phảng phất như nhất định muốn cùng ông anh EQ thấp của mình đối nghịch, dùng sức ở tay bắt đầu quệt quệt nước mũi.

Tang Diên: “…”

Một lớn, một nhỏ giằng co nhau một trận.

Tang Diên đầu hàng,  kìm chế với tất cả sự khoan dung cho đứa em quỷ quái dẫn cô lên nhà vệ sinh lầu ba để cô rửa mặt, thuận tiện chỉnh chang lại quần áo vừa bị kẻ nào đấy bôi quệt đủ thứ.

Thời điểm hai anh em nhà họ Tang bước ra đã là 7h tối.

Tang Trĩ theo Tang Diên đi ra. Cô len lén núp sau lưng Tang Diên, nhìn về phía trước, chú ý tới bàn mà Tiền Phi cùng Đoàn Gia Hứa đang ngồi.

Đoàn Gia Hứa ngồi bên trong, khoan thai dựa vào ghế, khuôn mặt cười hờ hững nghe Tiền Phi kể chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào 2, 3 câu.

Tư thế ngồi cũng không đoan chính, luôn luôn mang một bộ dáng nhàn tản, biếng nhác, như một đại thiếu gia chơi bời lêu lổng, nhưng không hiểu sao lại mang một mê lực khó cưỡng, khiến người ta không thể dời mắt nổi.

Tang Trĩ không biết vì cái gì, cuối cùng biến thành Tang Diên tìm đến cô. Cô suy đoán, hẳn là Đoàn Gia Hứa gọi điện cho Tang Diên. Nhưng bỗng nghĩ đến không phải anh đi mua những thứ kia, cô xác thực cũng không lung túng đến vậy.

Tang Diên để Tang Trĩ ngồi vào bên trong.

Cuối cùng cũng đợi được hai người quay lại, Tiền Phi buồn bực nói: “Hai người đi đâu vậy? Chúng mình ăn xong rồi.”

Tang Trĩ há miệng định nói, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Tang Diên đặt cái túi sang ghế bên cạnh, nhìn Tang Trĩ một lúc, nói dối mặt không đỏ, tim không đập: “Tiểu quỷ này nhìn thấy trò gắp thú, mải miết chơi, nhất định không chịu về.”

Tiền Phi cũng không nghĩ nhiều. Có thể do hai bộ váy tương đồng, anh thậm chí không chú ý đến việc Tang Trĩ đã đổi một chiếc váy khác, chỉ hiếu kì nói: “Không gắp được con nào à?”

“Đúng vậy.” Tang Diên chậm rãi nói: “Bắt không được cáu quá liền khóc một trận.”

“A?” Tiền Phi nhìn Tang Trĩ một chút, an ủi: “Em gái không sao đâu, chút nữa ăn xong anh trai sẽ gắp cho em mấy con.”

Tang Trĩ giả vờ không nghe thấy, đúng lúc đụng trúng ánh mắt của Đoàn Gia Hứa. Cô trong nháy mắt dịch chuyển tầm mắt.

Tiền Phi không tiếp tục đề tài này nữa.chỉ chỉ menu: “Gọi thêm chút gì ăn đi.”

“Được.” Tang Diên cầm menu đưa cho Tang Trĩ, “Muốn ăn gì thì gọi đi.”

Tiền Phi cầm chân giò vừa gặm, vừa hỏi: “Tang Diên cậu không uống rượu à? Làm vài ly đi, một mình tôi uống chả vui gì cả.”

Tang Diên dứt khoát từ chối: “Không uống, tí mình còn phải lái xe.”

Tiền Phi liếc mắt: “Anh khinh, ông không uống, Gia Hứa cũng không uống. Nào có ai đi ăn đồ nướng lại không uống rượu a?”

Tang DIên: “Chả phải hôm nay cậu gặp rồi ư?”

Tang Trĩ lặng lẽ giương mắt nhìn phía trước. Lần này không đụng trúng ánh mắt vì Đoàn Gia Hứa đang khép hờ mi, nhâm nhi ly nước trong một cái ly pha lê. Thời điểm anh ngẩng đầu lên, Tang Trĩ lập tức thu tầm mắt lại.

Sau đó, cô đưa mắt nhìn sang đã thấy một ly nước đưa đến trước mặt mình.

Tang Trĩ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”

Rất nhanh, Tang Trĩ chọn xong đồ ăn, đưa menu cho Tang Diên.

Tang Diên quét mắt, chuẩn bị gọi phục vụ, thì chú ý đến 2 món được tích, nghiêng đầu hỏi: “Đây là em gọi?”

Tang Trĩ: “Vâng ạ.”

“Tự giác một chút đi.” Tang Diên cầm bút điểm vài món, “Đừng để anh mày nhắc nhở nhiều.”

Tang Trĩ bực mình lại không muốn trước mặt người khác tranh cãi cùng anh trai, chỉ có thể hạ giọng thì thầm: “Ăn một hai món mà cũng bị gắt gỏng, biết thế đã chọn 10 món.”

Tang Diên không kiên nhẫn nói: “Đừng nghĩ ba cái chiêu trò quậy phá nữa, anh không rảnh rỗi chiếu cố mày đâu.”

Tiền Phi ngồi ở đối diện chỉ trích ngay hành động lấy lớn nạt bé của Tang Diên: “Tang Diên,cậu quá đáng thế, em gái cậu chỉ muốn ăn mấy món thôi mà cậu cũng không cho? Không sao, em gái, em cứ chọn đi, anh trai mời em.”

“Ngậm miệng đi ông.” Tang Diên nói, “Con bé này nhà tôi bị dị ứng thịt dê và thịt bò.”

“Ác.” Tiền Phi lập tức đổi giọng, “Em gái, kia, em chọn món khác đi, để dị ứng không tốt đâu.”

Vốn chỉ là dị ứng nhẹ, ăn một chút thì không có vấn đề gì. Nhưng Tang Trĩ không có quyền quyết định, chỉ có thể khuất phục cường quyền. Cô bưng chén từ tốn ăn cơm, nghe ba chàng trai hăng say trò chuyện những chủ để mà mình chẳng có chút hứng thú nào.

Đợi một hồi lâu.

Tang Trĩ không nhịn được nữa, chọc chọc cánh tay Tang Diên: “Anh hai.”

Tang Diên nghiêng đầu: “Sao?”

“Em đói.”

Nhà hàng đồ nướng này phục vụ đồ ăn quá chậm.

Tang Diên nhìn mặt bàn một vòng, đưa cho cô một đĩa mì xào thịt: “Ăn tạm cái này lót dạ đi.”

Tang Trĩ nga một tiếng, cầm lấy đũa.

Cô bỗng phát hiện trong món Tang Diên vừa đưa mình còn rất nhiều thịt bò bên dưới. Giống như là khám phá ra một bảo tàng, phản ứng đầu tiên của Tang Trĩ là nhìn về phía Tang Diên, sau đó liếc qua Đoàn Gia Hứa và Tiền Phi.

Ba chàng trai đều đang say mê nói chuyện không ai để ý đến cô. Phảng phất như đang được nhập vai đạo chích, Tang Trĩ đem mấy khối thịt bò giấu vào trong mì, rồi từ tốn gắp lên. Vậy là không ai có thể phát hiện trong bát cô có rất nhiều thịt bò, cũng không ai biết đêm nay cô ăn vụng mấy khối thịt bò này.

Đúng là một kế hoạch hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Tang Trĩ cảm thấy sắp đại công cáo thành, ung dung gắp lên. Đúng lúc này, Đoàn Gia Hứa đột nhiên gọi cô: “Nhóc.”

Tang Trĩ buông đũa, ngẩng đầu: “Dạ?”

Đoàn Gia Hứa một tay nâng má phải, mắt hơi nhíu, khóe môi ẩn chứa nụ cười, kéo dài âm cuối nói: “Không có gì, trước khi ăn để anh trai kiểm tra qua đĩa thức ăn một chút.”

Động tác của cô dừng lại, yên lặng thu hồi đũa: “Nha.”

Sau đó đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt anh. Hai người kia vẫn đang hăng say trò chuyện không chú ý gì đến tình hình bên này.

Đoàn Gia Hứa cầm đũa, chậm rãi đảo qua đĩa mì xào thịt bò, tiếp đến Tang Trĩ nhìn thấy anh từ từ, chậm rãi, từng gắp, từng gắp bỏ hết thịt bò vào bát của mình, ngay cả một mẩu thịt nhỏ xíu cũng không chừa lại cho cô.

Cho đến khi đĩa mỳ sạch trơn chỉ còn lại màu vàng óng của mỳ, anh mới đẩy lại đĩa thức ăn về phía cô, tỏ vẻ thành tựu nói: “Tốt rồi.”

“…”

“Ăn đi.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN