Vụng Trộm Yêu Anh - Chương 12: Không phải là tiêu chảy.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Vụng Trộm Yêu Anh


Chương 12: Không phải là tiêu chảy.


Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Trong xe mở nhạc Heavy Metal ầm ĩ, chấn động đến nỗi khiến trái tim của Tang Trĩ cũng run lên.

Cũng giảm bớt mấy phần cảm giác không được tự nhiên.

Bởi vì ngồi ở ghế sau nên Đoàn Gia Hứa không buộc dây an toàn. Anh cũng không đến quá gần, chỉ là thân thể hơi nghiêng người về phía trước. khoảng cách giữa hai người vẫn cách một không gian như trước.

Không xa không gần.

Hô hấp của Tang Trĩ dừng lại, có chút không kịp phản ứng, rất muốn thuận theo lời anh nói sờ mặt mình một cái. Nhưng rõ ràng có thể nghe ra trong giọng điệu của anh còn mang theo ý cười đùa, không có một chút đàng hoàng nào cả.

Trong nháy mắt bỗng dưng có cảm giác bị một lão già đùa cợt, vô cùng không thoải mái.

Cô dừng lại động tác, nghiêm mặt nói: “Anh đẹp trai chỗ nào?”

Ánh mắt Tiền Phi còn đang nhìn ở phía sau, nghe cô nói như thế, anh ta vô thức nhìn về phía Tang Trĩ, khuôn mặt bày vẻ không cam lòng: “Đúng vậy đấy. Nhưng mà Đoàn Gia Hứa này, cậu có biết xấu hổ không hả, cô bé nhỏ đỏ mặt khi nào?”

Âm nhạc hơi to nên trước đó Tang Diên không chú ý đến đoạn đối thoại của bọn họ. Thông qua Tiền Phi anh ấy mới đoán được đại khái Đoàn Gia Hứa đã nói cái gì.

Anh ấy điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp, nhìn qua gương chiếu hậu.

“Không phải cậu ta luôn như vậy sao?”

“Đúng thế.” Tiền Phi quay đầu lại, giọng điệu khinh bỉ như muốn lật tung trời: “Lần trước thi thể dục, mình chạy xong 1000 mét thì thở như chó, cậu ta vừa đến đã hỏi mình, sao vừa nhìn thấy cậu ta lại đỏ mặt rồi.”

Tang Trĩ: “…”

Đoàn Gia Hứa dựa vào ghế ngồi, tư thế hơi co quắp như một nắm bùn, giống như là không có xương sống vậy. Nghe Tiền Phi nói, anh cũng chỉ cười nhẹ hai tiếng, không ngăn cản.

Tiền Phi càng nói càng hận: “Vốn dĩ đã không thở được, vừa nghe cậu ta nói xong thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.”

“Đừng nói là người,” Tang Diên chuyển tay lái, cũng gia nhập đoàn người công kích Đoàn Gia Hứa, giọng nói mang theo trào phúng: “Ngay cả chó cậu ta cũng y vậy đấy.”

“Hả?” Tiền Phi sửng sốt mấy giây, đột nhiên cười như điên: “Nói với con chó, hỏi nó sao vừa thấy tôi đã đã đỏ mặt á?”

“…”

Tang Trĩ tưởng tượng đến hình ảnh kia.

Tiền Phi dựng một ngón cái về phía Đoàn Gia Hứa: “Trâu bò.”

Nói xong, anh ta an ủi Tang Trĩ: “Em gái nhỏ, em đừng để ý đến cậu ta. Anh giai này không phải người tốt, em tự chơi điện thoại một lát, sẽ nhanh đến nơi thôi.”

Tang Trĩ liếc Đoàn Gia Hứa một cái, mặt không đổi sắc gật đầu.

Đoàn Gia Hứa lúc này mới mở miệng, lười biếng nói: “Tiền Phi, sao cậu lại châm ngòi ly gián thế?”

Tiền Phi ‘a’ một tiếng, hỏi: “Mình châm ngòi ly gián á?”

Không đợi ai đáp lại, anh ta nhìn về phía Tang Trĩ: “Em gái nhỏ, anh có châm ngòi ly gián sao?”

Tang Trĩ lắc đầu: “Không có.”

Tiền Phi vô tội giang hai tay nhún vai.

Tang Trĩ nắm lấy dây an toàn, cố ý nghiêm túc bổ sung một câu: “Người anh trai này đúng là nhìn qua không giống người tốt.”

Nghe vậy, mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật nhìn Tang Trĩ. Anh cho rằng mình đã nghe lầm rồi, chậm rãi lặp lại: “Tôi không giống người tốt.”

Tang Trĩ không thèm phản ứng vưới anh.

“Được.” Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi anh xuất hiện, nói một câu ý vị sâu xa: “Tôi không phải là người tốt.”

Vờ không nghe thấy, Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Qua mấy giây, cô như có như không nghe thấy, phía bên kia nói nhỏ một câu.

“Nhỏ Bạch Nhãn Lang.”(*)

(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính.

……..

Tang Diên lái xe tới một trung tâm thương mại gần đấy.

Trung tâm thương mại này mới được xây dựng gần đây, rất nhiều cửa hàng nằm mặt tiền còn chưa được cho thuê, cho nên vẫn chưa bắt đầu kinh doanh. Nhìn qua chỉ có vụn vặn lẻ tẻ vài nhà hàng, có hơi vắng vẻ.

Sợ khu vực này không thích hợp để đậu xe, Tang Diên để cho ba người bọn họ xuống xe trước, sau đó một mình lái xe tìm bãi đổ dưới tầng hầm.

Sau khi xuống xe, Tang Trĩ lại cảm thấy bụng mình có chút khó chịu. Mà cái cảm giác này lại không giống như bị bệnh tiêu chảy, cô đột nhiên có một suy đoán không ổn, im lặng không lên tiếng đi thụt lại phía sau.

Ở cái độ tuổi khoảng như cô, trước kia Lê Bình đã từng nói qua với cô về chuyện kinh nguyệt. Bạn học xung quanh cô hầu như ai cũng có kinh hết cả rồi, đôi khi Tang Trĩ còn nghe mấy bạn ấy tán gẫu về vấn đề này.

Thấy các bạn ấy bởi vì chuyện kinh nguyệt mà nghỉ tiết thể dục, bởi vì nó mà phải uống nước nóng, cũng bởi vì nó mà mỗi lần đang giữa giờ học lại phải chạy vào nhà vệ sinh.

Thấy đã nhiều, nghe cũng không ít.

Những vào lúc này lại trì độn, Tang Trĩ vẫn có thể liên tưởng đến chuyện kia.

Ở phương diện này Lê Bình rất cẩn thận. Bà luôn để trong mỗi cái cặp của Tang Trĩ hai miếng băng vệ sinh, để cô có thể đề phòng trong mọi tình huống.

Nhưng lúc đó trong lòng Tang Trĩ chỉ nghĩ đến việc đi ăn cơm tối, căn bản không mang theo túi. Đầu óc cô trống rỗng, đi ngày càng chậm, bây giờ chỉ hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều.

Đoàn Gia Hứa và Tiền Phi đi phía trước.

Tiền Phi đang kích động kể cho anh nghe về cuộc chiến trong trò chơi mà anh ta chơi với Tang Diên.

Đoàn Gia Hứa không tập trung nghe. Vì thế rất nhanh đã phát hiện ra Tang Trĩ chậm chạp đi phía sau, anh dừng chân, quay đầu lại hỏi: “Nhóc con, sao em đi chậm vậy?”

Bờ môi Tang Trĩ giật giật, không nói chuyện.

“Đi tới trước nào.” Đoàn Gia Hứa vẫy tay với cô: “Đi phía sau mà bị ai đó bắt cóc thì tôi cũng không thể biết được.”

Tiền Phi lúng túng vò đầu: “Anh quên em gái Tang Diên cũng ở đây…”

Tang Trĩ lề mề đi qua, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.”

Nhìn sắc mặt của cô không thoải mái, Đoàn Gia Hứa nói: “Sao mặt trắng bệch như vậy, không thoải mái sao?”

“Không có ạ.” Tang Trĩ thấp giọng hơn nữa: “Em muốn đi nhà vệ sinh ngay bây giờ.”

Thấy thế, Đoàn Gia Hứa đại khái đoán được đôi chút, thấp giọng theo cô hỏi: “Bụng không thoải mái sao?”

Tang Trĩ ngừng một chút, gật gật đầu.

“Trước tiên đi vào trong trung tâm đã.” Sợ cô cảm thấy xấu hổ, Đoàn Gia Hứa không hỏi nhiều, “Tôi sẽ tìm giúp em nhà vệ sinh.”

Bọn họ ở trên xe đã bàn bạc xong, dự định sẽ đến một nhà hàng đồ nướng mới mở gần đây để ăn cơm chiều, nằm ở lầu ba. Đoàn người trong nhà hàng nhiều hơn bên ngoài, phía trước cửa hàng cũng không ít người.

Đoàn Gia Hứa để Tiền Phi đi trước giành chỗ.

Sau đó anh lập tức nhìn bốn phía tìm bảng hướng dẫn, nói: “Cô bé, em có mang theo khăn giấy không?”

Tang Trĩ yên lặng mấy giây: “Không có ạ.”

“Vậy em đến nhà vệ sinh trước, nhìn xem ở trong có khăn giấy hay không.” Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Nếu như không có, vậy em nhắn tin cho tôi, tôi sẽ đi mua cho em, sau đó nhờ một chị gái đem vào cho em có được không?”

Hai người đi theo bảng hướng dẫn chỉ đường.

Tang Trĩ lắc đầu, có đôi chút mất tự nhiên: “Tự em đi cũng được.”

“Tôi để em đi một mình?” Đoàn Gia Hứa ngước mặt lên, hỏi: “Chỗ này lần đầu em đến, nếu em đi lạc, anh hai em tới tìm tôi, tôi đi đâu tìm ra em đây?”

Tang Trĩ ngập ngừng nói: “Không phải còn có điện thoại sao?”

Đoàn Gia Hứa buồn cười: “Em chỉ đi vệ sinh thôi sao lại nhiều lời vậy hử?”

Tang Trĩ lập tức ngậm miệng.

Khoảng cách đi đến nhà vệ sinh là mười mét, Đoàn Gia Hứa mới dừng lại: “Đi vào đi.”

Tang Trĩ nhìn anh một cái, trầm mặc đi vào nhà vệ sinh. Cũng may không có nhiều người lắm, không gian trong nhà vệ sinh cũng lớn. Cô tìm một gian trống không người đi vào, nhấc váy lên, cởi quần bó và quần lót xuống.

Quả nhiên, đúng như trong tưởng tượng của cô.

Trên quần lót hiện một mảng lớn màu đỏ tươi, ngay cả quần bó màu đen cũng có cảm giác ẩm ướt. Mặt Tang Trĩ ngưng trọng, kéo đồ lên.

Hôm nay cô mặc một cái váy liền áo màu xanh đậm. Có thể nhìn thấy sau váy có một chỗ màu hơi đậm một chút, nhưng không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Tang Trĩ có chút sụp đổ.

Cô muốn đi lên lầu mua băng vệ sinh, nhưng trên người một đồng tiền cũng không có. Mà cô lại không có cách nào nói chuyện này với Đoàn Gia Hứa, xấu hổ sao có thể mở lời được đây.

Dường như là cả thế giới sụp đổ, Tang Trĩ đứng ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu, mới quyết định, túm lấy một đống khăn giấy, xếp lại đệm lên trên quần lót.

Sau đó mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Đoàn Gia Hứa vẫn đứng tại chỗ nhìn điện thoại.

Khóe mắt liếc nhìn cô đi ra, anh thả di động vào trong túi: “Được rồi?”

“Anh ơi.” Tang Trĩ do dự một chút, “Anh lên trước đi, em muốn đợi anh em rồi lên.”

Đoàn Gia Hứa: “Anh em đã lên rồi.”

Tia hy vọng cuối cùng đã tan biến.

Tang Trĩ buông thõng người: “…À, vậy đi thôi.”

Thấy cô hôm nay rất khác thường, Đoàn Gia Hứa hơi buồn bực: “Cô bé này, hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy?”

Đêm nay quyết định ra ngoài, đại khái trong cuộc đời Tang Trĩ chính là việc mà cô hối hận nhất.

Lần đầu tiên kinh nguyệt xui xẻo đến thăm, mà đúng lúc đi chung với với ba tên con trai.

Không một ai hiểu cho cô.

Chỉ cảm thấy cô tùy hứng không bình thường.

Cô im lặng nghe Đoàn Gia Hứa giáo huấn, đi về phía trước yên tĩnh không nói chuyện.

Đoàn Gia Hứa đoán không ra được ở cái tuổi này có suy nghĩ gì. Chỉ xem như tâm tình cô bé không tốt, anh cũng không muốn để trong lòng làm gì. Đang định đuổi theo cô, thì ánh mắt lướt qua.

Trong nháy mắt đó.

Anh mới chú ý tới vết màu đậm bất thường ngay trên váy của cô.

“…”

Lại nhớ đến loạt động tác bất thường của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa gãi gãi nơi khóe mắt, lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay Tang Trĩ, cân nhắc từng chữ hỏi: “Không phải bị tiêu chảy sao?”

Tang Trĩ dừng bước, nhếch môi nhìn anh, hốc mắt cô bé hồng hồng, rất nhanh lại cúi đầu xuống, một chữ cũng không nói.

Đoàn Gia Hứa cũng có chút xấu hổ. Dừng mấy giây anh mới nói: “Em vào nhà vệ sinh trước, tôi mua đem đến cho em?”

Tang Trĩ không nhúc nhích, cúi thấp đầu không dám để cho anh thấy mặt mình.

“Trước tiên em đến nhà vệ sinh đợi đã nào.” Đoàn Gia Hứa trấn an cô, “Không có chuyện gì, chỉ là việc nhỏ tí thôi mà.”

Nghe anh nói, cô gái nhỏ vô cùng xấu hổ, nước mắt nhịn rất lâu đột nhiên rớt xuống như mưa. Tang Trĩ đưa tay lau nước mắt, hu hu khóc lên, bả vai co lại, giống như là chịu tủi thân nhiều lắm vậy.

Không khí ngột ngạt bởi vì tiếng khóc của cô đánh vỡ.

Đoàn Gia Hứa vốn không biết phải làm sao, nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô, không hiểu sao lại buồn cười thành tiếng. Sợ lại trêu chọc cho cô không vui, đành nín cười hỏi: “Sao em lại khóc?”

Tang Trĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngẩng đầu lên, chỉ lầm lũi mà khóc.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Đoàn Gia Hứa thấp giọng dỗ dành, “Không phải chuyện gì xấu cả, đến nhà vệ sinh chờ tôi.”

Cô cũng không muốn trong tình trạng này đứng ngây ngốc bên ngoài quá lâu, chỉ có thể gật đầu, nghẹn ngào thốt lên một câu “Cảm ơn anh”, rồi nín khóc đi vào trong nhà vệ sinh.

Thấy cô đi vào, Đoàn Gia Hứa thở hắt ra. Đi về phía lầu hai. Sau khi đến thang máy, anh nghĩ nghĩ, vẫn nên gọi điện thoại cho Tang Diên.

Tang Diên nhanh chóng bắt máy: “Sao còn chưa lên thế?”

Đoàn Gia Hứa nhất thời không biết nên mở miệng nói chuyện này như thế nào.

Tang Diên: “A lô? Có nghe không?”

Đoàn Gia Hứa ‘ừ’ một tiếng.

“Đồ ăn đã mang lên rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng hai người vậy.”

“…”

Tang Diên: “Nói gì đi người anh em.”

Đoàn Gia Hứa: “Người anh em, em gái cậu…”

Tang Diên: “Sao thế.”

Đoàn Gia Hứa: “Hẳn là đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

“…”

Đầu dây bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, giống như là đã cúp điện thoại.

Đoàn Gia Hứa đi vào trong siêu thị, ho nhẹ một tiếng.

Tang Diên mới mở miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“…” Giọng nói Đoàn Gia Hứa mang theo chút không thể tưởng tượng nổi, “Cậu hỏi mình á?”

Tang Diên lại trầm mặc mầy giây, sau đó nói: “Lầu hai hình như có siêu thị, cậu đi mua một cái đi. Người anh em tốt.”

Đoàn Gia Hứa cảm thấy rất hoang đường: “Đó chẳng lẽ là em gái tôi à?”

Tang Diên nghiêm tuc: “Cậu là anh em của mình.”

Ý chính là, em của mình, cũng chính là em gái của cậu.

Đoàn Gia Hứa cảm thấy đau đầu: “Cậu xuống đây, tự mình đi mua quần áo cho cô bé, mình mua không thích hợp.”

Không khí dường như ngưng trọng vài giây.

Tang Diên đột nhiên buông từ thô tục: “Mẹ kiếp.”

Đoàn Gia Hứa: “?”

Tang Diên: “Tín hiệu không tốt lắm.”

Đoàn Gia Hứa: “…”

Tang Diên: “Cúp đây.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:

Đoàn Gia Hứa: “Người anh em, em gái cậu thấy mặt cậu giống chó, hóa ra cũng không phải là không có đạo lý.”

Theo thông lệ của nhà Min thì truyện này đến chương 15 cũng sẽ được set pass nhé mọi người. Pass cũng là các chi tiết trong truyện, nằm trong khoảng 5-7 chương trước. Mọi thắc mắc xin ib về page Min’s nhé. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN