Vụng Trộm Yêu Anh - Chương 54: Dạy em hôn thế nào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Vụng Trộm Yêu Anh


Chương 54: Dạy em hôn thế nào


Ánh đèn màu vàng bên ngoài rọi vào, mạ lên một bên giương mặt Đoàn Gia Hứa, sáng tối không đồng nhất. Ánh mắt anh bị che khuất dưới hàng lông mi dài, sắc màu con ngươi rất nhạt, trời sinh mang theo sự dịu dàng.

Anh ho khẽ một tiếng, tựa như đang nín cười, rất thâm thúy ‘ừ’.

Tang Trĩ cứng rắn bổ sung thêm một câu: “Anh nên cúp đi.”

“Đợi chút đã.” Giọng Tang Diên nhẹ lại, nghe có vẻ không hiểu thấu, “Đoàn Gia Hứa, mày lớn tuổi hơn tao?”

Đoàn Gia Hứa bình tĩnh đáp: “Thì sao?”

Tang Diên: “Bạn trai của em gái tao cũng lớn tuổi hơn tao.”

“Ừm.” Đoàn Gia Hứa chuyển tay lái, mí mắt còn không động, “Lớn như tao.”

Trầm mặc thật lâu.

Tang Diên dường như tức đến mức cười thành tiếng: “Mày đừng nói với tao là——”

Có thể đoán được câu nói tiếp theo của anh ấy, da đầu Tang Trĩ trở nên tê dại, trong nhất thời lúc này thật sự hoàn toàn không có đủ dũng khí để thẳng thắn với anh ấy. Cô vội vã cắt ngang: “Không phải, tuyệt đối không phải. Anh hai, anh nghĩ đi đâu thế?”

Tang Diên lạnh giọng: “Anh đã nói gì đâu mà em lại phải với chả không?”

Tang Trĩ gắng gượng khôi phục tinh thần, thật sự cảm thấy khó chịu: “Anh nói câu đó, ai mà không đoán được câu tiếp theo sẽ là gì chứ?”

Tang Diên: “Hai người cùng nhau đi ăn?”

Tang Trĩ vô cùng khí phách nói: “Đúng vậy ạ, sinh nhật anh Gia Hứa nên em tìm anh ấy cùng đi ăn. Chứ đâu giống như anh, không có chút tình cảm nào cả, đã vậy còn không biết xấu hổ mà nói quà em mua thành của anh nữa.”

Đoàn Gia Hứa yên lặng ngồi một bên nghe hai anh em cãi nhau.

Tang Diên trào phúng: “Sinh nhật người ta thôi mà, kiểu cách cái gì.”

“…”

Có lẽ chính anh ấy cũng cảm thấy cái suy đoán ban nãy thật không hợp lẽ thường nên Tang Diên không còn nhắc lại nữa: “Vậy hai người đi ăn đi. Còn nữa, tiểu quỷ, nhớ về trường học sớm một chút, anh cúp đây.”

Trong xe nháy mắt trở nên an tĩnh hẳn.

Không biết có phải là vì tác dụng của tâm lý hay không. Không có âm thanh của Tang Diên, trong nhất thời Tang Trĩ cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt như trên chín tầng mây vậy.

Tang Trĩ giả chết cuộn người trên ghế phó lái, cầm điện thoại lên chơi game.

Dựa theo những gì ban nãy hai người họ trò chuyện, vậy hẳn là mỗi lần cô kể cho Tang Diên chuyện gì, ngoảnh mông đi anh ấy liền nói cho Đoàn Gia Hứa ngay. Vậy mà lão già này còn làm dáng chuyện gì cũng không biết trước mặt cô.

Phỏng chừng là mỗi ngày, trong lòng đều chê cười cô giả vờ giả vịt ấy chứ.

Tên! Phiền! Phức!

Quả nhiên.

Không bao lâu sau.

Trong giọng nói Đoàn Gia Hứa mang theo sự nghi vấn, chậm rãi hỏi: “Bạn trai gì?”

Tang Trĩ không muốn yếu thế trước mặt anh, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc giải thích: “Ý mà em nói anh hai em chính là, muốn hẹn hò, chứ không hề nói là đã yêu đương.”

Anh cười khẽ: “Nghiên cứu sinh?”

“….”

Đoàn Gia Hứa: “Bây giờ anh đi thi liệu còn kịp không?”

Tang Trĩ cảm rất thật mất mặt, tiếp tục giả chết.

“Nếu không, vậy sau này anh hai em bên kia hỏi thì phải nói như thế nào?” Âm cuối Đoàn Gia Hứa ngân nga, ngữ khí không đứng đắn, “Hay là nói em và tên bạn trai nghiên cứu sinh kia chia tay, sau đó thành đôi với anh, được không?”

Tang Trĩ nhẫn nhịn một hồi lâu mới phun ra được một câu: “Em và anh thế nào lại thành đôi rồi.”

Đoàn Gia Hứa cười: “Đều đã nói với bên anh hai em rồi, vẫn không chịu thừa nhận có ý với anh nữa?”

Tang Trĩ: “Em thật sự vừa mắt với người nghiên cứu sinh kia anh không tin sao?”

Nghe vậy, đuôi mày Đoàn Gia Hứa cong lên, nhàn tản nói: “Anh thật sự chỉ có trình độ cử nhân chính quy thôi.”

“…”

Từng câu từng chữ đều là sự ám chỉ.

Người em coi trọng, dù cho em có hình dung ra tướng mạo, tuổi tác, bối cảnh gia đình nó không phù hợp với anh như thế nào đi nữa.

Nhưng người đó vẫn là anh.

Vậy nên chỉ có thể là do em hình dung sai.

Tang Trĩ chuyên chú nhìn anh, đột nhiên trở nên ỉu xìu, nhỏ giọng nói: “Có phải là anh sớm biết rồi không?”

Đoàn Gia Hứa liếc nhìn cô: “Biết gì?”

Tang Trĩ không lên tiếng, trầm mặc.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Đoàn Gia Hứa nhìn cô mấy lần.

Cô cúi đầu, khóe môi xụ xuống, mí mắt cũng rũ cụp lại, không nhìn ra là đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng rất rõ ràng có thể cảm nhận ra được là cô đang không vui chút nào.

Biểu hiện rõ ràng như vậy.

Anh còn giả vờ bày ra dáng vẻ như không phát hiện ra gì.

Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Nghiêm túc hỏi em một chuyện nhé?”

Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Chuyện gì ạ?”

Đoàn Gia Hứa: “Thật sự không có một chút ý kia với anh sao?”

Tang Trĩ quay đầu lại nhìn anh, mặt thoáng giãn ra. Trầm mặc vài giây, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng ậm ờ không rõ: “Có chút chút.”

“Được.”

Giọng điệu Tang Trĩ cổ quái: “Anh chỉ phản ứng như vậy?”

Đoàn Gia Hứa: “Hử?”

“Tại sao anh không nói em,” Tang Trĩ cảm thấy mình cũng có chút kiểu cách, lầu bầu, “Rõ ràng có ý với anh nhưng lại không đồng ý, mỗi ngày còn chờ anh đi theo đuổi em nữa.”

“Không phải em đã nói chỉ có chút chút thôi sao?” Đoàn Gia Hứa không quá để tâm, còn thay cô tìm lý do, “Vậy thì đoán chừng còn chưa đến mức thích để hẹn hò.”

Tang Trĩ yên lặng không nói.

Bất tri bất giác xe đã chạy đến một cái siêu thị gần nhà Đoàn Gia Hứa, anh tìm chỗ đỗ xe, tiện thể còn trêu chọc: “Chích Chích của chúng ta lần đầu yêu đương nên lo lắng nhiều, anh có thể hiểu mà.”

Tang Trĩ nhịn không được vẫn phải hỏi: “Vậy nếu em vẫn một mực không đồng ý với anh thì sao?”

Đoàn Gia Hứa thay cô tháo dây an toàn, nhướng mày trả lời: “Vậy em cứ chờ mỗi ngày được anh theo đuổi em thôi.”

“…”

Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, cười nhạt nói: “Vậy phỏng chừng cả đời này em đừng nghĩ đến chuyện hẹn hò với người khác.”

Tang Trĩ không phủ nhận, biểu cảm hơi mất tự nhiên.

Đôi mắt Đoàn Gia Hứa trượt xuống đối mặt với cô, con mắt cong cong như một vầng trăng khuyết xinh đẹp. Sau đó, anh mở miệng, giọng nói thật nhỏ nhẹ, tựa như đang dỗ dành cô: “Vậy nên, những cô gái khác có—–”

“…”

“Chích Chích nhà chúng ta cũng phải có.”

****

Hai người đi vào siêu thị.

Đoàn Gia Hứa muốn đến đây chọn mua rau quả và thịt, định sẽ ăn cơm tối ở nhà. Anh vừa vào đã đi đến khu đồ ăn tươi sống, Tang Trĩ thì không đi theo anh mà tự mình đến khu đồ ăn vặt mua một đống đồ.

Sau đó quay lại xe đẩy ném đồ ăn mà mình đã mua được vô.

Đi đi về về tận mấy lần.

Đến lần thứ tư Tang Trĩ xuất hiện trước mặt Đoàn Gia Hứa và xe đẩy, đồ ăn trong xe đẩy cũng chất được hơn nửa xe rồi, mà trong đó cơ hồ đều là đồ ăn vặt mà cô lựa. Anh vừa xem vừa cầm một hộp chân gà bỏ vào trong xe đẩy, thuận miệng nói: “Em thế này là muốn ở luôn trong nhà anh sao?”

Tang Trĩ nghẹn họng: “Em mua nó cho anh mà.”

Đoàn Gia Hứa nhận lấy thạch hoa quả trong tay cô: “Mua cho anh?”

“Anh bình thường mỗi khi thèm ăn thì có thể lấy nó ra ăn liền đó. Không ăn cũng có thể cất lại, khi nào em rảnh sẽ đến ăn giúp anh.” Tang Trĩ mặt dày mày dạn nói, “Mấy món này em đều thích ăn cả, vậy nên sẽ không lãng phí đâu.”

Đoàn Gia Hứa cười ra tiếng: “Hửm?”

“Sao vậy ạ.” Tang Trĩ vô cùng khí thế và chính trực nói, “Em cũng chưa từng thấy anh ăn đồ ăn vặt bao giờ, nên không biết anh thích ăn cái gì, vì vậy chỉ có thể chọn theo sở thích của em thôi.”

Đoàn Gia Hứa thấp mắt nhìn một lượt, đánh giá: “Đồ ăn vặt của cô gái nhỏ.”

Tang Trĩ yên lặng trong chốc lát, không cam lòng cũng không muốn nói: “Vậy em trả về.”

Đoàn Gia Hứa kéo xe đẩy đi về hướng quầy bán rau quả: “Trả về làm gì?”

Tang Trĩ như một cái đuôi nhỏ theo sau anh, thầm nói: “Không phải anh đã nói đây là đồ ăn vặt của cô gái nhỏ sao?”

Đoàn Gia Hứa bình tĩnh: “Ừm, nhà anh vừa lúc có nuôi một cô.”

Tang Trĩ sững sờ, trong nháy mắt dừng bước, bên tai mơ màng không hiểu nóng lên, rồi nhanh chóng đi lên. Cô không quay lại chỗ khu ăn vặt nữa mà cùng đi chọn rau quả với Đoàn Gia Hứa.

Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt hỏi cô: “Không chọn đồ ăn vặt?”

Tang Trĩ: “Không muốn nữa.”

“Vậy tính tiền nhé?”

“Vâng ạ.”

Tang Trĩ nhìn đồ dùng trong xe đẩy của anh, hỏi: “Anh Gia Hứa, anh biết nấu ăn sao?”

Đoàn Gia Hứa: “Biết chút ít.”

Tang Trĩ nghĩ nghĩ: “Một lát nữa về em nấu cho anh một bát mì trường thọ(*) nhé.”

(*) mì trường thọ là món nổi tiếng của người Hoa thường được dùng trong các dịp sinh nhật, mừng thọ hay những ngày tết cổ truyền của người Hoa.

“Em cũng biết nấu món này?”

“…” Tang Trĩ vô tội nói, “Đun sôi nước lên, mở bao mì rồi bỏ vào không phải là xong rồi sao?”

Mi mắt Đoàn Gia Hứa run rẩy nhảy dựng lên: “Cái đó ăn được chứ?”

“Chẳng phải nó cũng chỉ là nghi thức thôi sao, anh còn đòi hương vị.” Tang Trĩ tự nhận câu này rất có lý, quay người đi về hướng khác: “Anh xếp hàng trước đi, em đi tìm mì trường thọ.”

“…”

***

Ra khỏi siêu thị, hai người quay lại nhà Đoàn Gia Hứa.

Sợ bánh kem bị hư mất, Tang Trĩ đổi xong dép lê liền vội vàng chạy vào phòng bếp cất bánh kem vào tủ lạnh. Đoàn Gia Hứa cất đồ ăn vừa mua rồi sau đó mới đi vào phòng bếp, vo gạo nấu cơm.

Tang Trĩ đi vào giúp đỡ.

Đoàn Gia Hứa: “Đói bụng không?”

Tang Trĩ lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

Đoàn Gia Hứa mở hộp cà chua bi, lấy ra một quả đút vào miệng cô, sau đó đưa nguyên dĩa trái cây cho cô: “Ôm cái này, ra ngoài phòng khách xem TV đi.”

Tang Trĩ từ chối: “Em muốn làm mì trường thọ cho anh mà.”

Cô lấy di động ra lên mạng tra công thức làm: “Anh cứ làm việc của anh đi, không cần phải chú ý đến em đâu.”

“…”

Nhìn chòng chọc vào dáng vẻ nghiêm túc đàng hoàng của cô, Đoàn Gia Hứa cũng không ngăn cản nữa, cong khóe môi nhịn không được cười vài tiếng.

Hai người ai làm việc nấy, Tang Trĩ chỉ chiếm mỗi cái lò vi sóng trong phòng bếp, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng thớt gỗ và dao. Đoàn Gia Hứa muốn qua giúp cô, còn bị cô tức giận đuổi đi.

Nấu món này thôi thì cũng không cần nhiều thời gian.

Nhưng ngặt nổi Tang Trĩ trước giờ chưa từng xuống bếp, từ nhỏ đến lớn, ngay cả mì tôm cô còn chưa từng nấu. Lề mề cả ngày trời, lúc xắt thịt cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng trong lúc xắt sẽ đứt tay chảy máu.

Chờ cơm chín, ba món mặn một món canh của Đoàn Gia Hứa cũng đã làm xong, Tang Trĩ chật vật mãi mới hoàn thành một bát mì trường thọ, nhìn qua thì hương vị và bề ngoài cũng không đến nổi nào.

Tang Trĩ không nếm thử vị của nó ra sao, lo sợ bất an bưng đến trước mặt Đoàn Gia Hứa, do dự nói: “Mì này anh chớ ăn, cứ xem nó như một nghi thức trong sinh nhật thôi. Thì là, em nghe bạn học nói, mỗi lần đến sinh nhật bọn họ đều sẽ ăn cái này.”

Đoàn Gia Hứa dịu dàng nói: “Anh thử một chút thôi, nếu ăn không được thì sẽ không ăn nữa, được chứ?”

Tang Trĩ ngồi vào ghế, gượng gạo đồng ý: “Được ạ.”

Phòng khách nhỏ hẹp, ánh đèn chiếu ra ánh sáng trắng, hiện lên sự ấm áp không thôi.

Tang Trĩ ăn cơm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Đoàn Gia Hứa, muốn nhìn biểu cảm của anh sau khi ăn. Cô thấy anh gắp một miếng mì lên, cho vào trong miệng, lịch sự nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Biểu cảm không có nhiều biến đổi lắm.

Một lát sau, Đoàn Gia Hứa cười nói: “Ăn cũng ngon lắm.”

Tang Trĩ hoàn toàn không tin, hồ nghi: “Thật hay giả vậy?”

Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.

Tang Trĩ: “Vậy em cũng ăn một miếng.”

Đoàn Gia Hứa nhướng mày, “Hôn gián tiếp à?”

“…” Tang Trĩ cảm thấy thật sự cạn lời, “Em cầm đũa mới lên ăn.”

“Không được.” Đoàn Gia Hứa dịu dàng từ chối, “Đừng chiếm tiện nghi của anh.”

“…”

***

Sau bữa ăn, Tang Trĩ lấy bánh kem trong tủ lạnh ra. Cô xé mở gói nến, cười híp mắt nói: “Anh Gia Hứa, anh tự mở bánh kem ra đi ạ, trên đó có chữ viết.”

Đoàn Gia Hứa kéo bánh kem ra, nhìn rồi đọc lên: “Chúc mừng Đoàn Gia Hứa hai mươi sáu tuổi, sinh nhật vui vẻ.”

Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Em còn đặc biệt dặn nhân viên cửa hàng cho em thêm một bao nến nữa đó.”

Đoàn Gia Hứa buồn cười: “Quái gì vậy?”

Tang Trĩ nhìn anh, rồi đội lên đầu anh một vật gì đó: “Cái này giống một cái vương miện, hôm nay anh sẽ làm Hoàng hậu Đoàn.”

“Hử?” Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng, thuận miệng hỏi: “Sao không phải là Công chúa Đoàn.”

Tang Trĩ đả kích anh: “Tuổi của anh còn muốn làm công chúa?”

Trên bánh kem có viết ba từ ‘hai mươi sáu’ rồi nên Tang Trĩ không kiên trì muốn cắm hai mươi sáu ngọn nến nữa. Cô đốt nến lên, theo trình tự hát bài chúc mình sinh nhật cho anh, sau đó chân thành nói: “Anh ước đi.”

Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, nhàn nhạt nói: “Sang năm cứ thế này là được rồi.”

Sau đó anh lập tức thổi tắt nến.

Tang Trĩ không kịp phản ứng lại, trước mắt đã là một màn đen kịt: “Gì mà cũng như thế này chứ?”

Đoàn Gia Hứa đứng dậy mở đèn, cà lơ phất phơ nói: “Năm sau, em cũng cùng anh đón sinh nhật.”

“Vậy cũng được xem là nguyện vọng sao, dù sao em cũng đâu thể làm như không biết sinh nhật anh đâu chứ.” Tang Trĩ cảm thấy không hiểu nổi cái điều ước này của anh, đưa món quà đã chuẩn bị từ lâu qua cho anh, “Quà tặng anh.”

Đoàn Gia Hứa nhận lấy, đôi mắt đào hoa cong lên: “Cảm ơn.”

Yên lặng mấy giây, động tác của Tang Trĩ khựng lại, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Cô ngẩng đầu lên khô khan nói, “Anh Gia Hứa, em hỏi anh một chuyện nhé?”

“Hửm?”

“Nếu, em nói là nếu, chúng ta thật sự ở bên nhau, nếu như sau này không thích hợp rồi chia tay.” Tang Trĩ nhẹ giọng hỏi, “Sau này hẳn là cũng sẽ không liên lạc với nhau nữa nhỉ.”

Nghe cô nói xong, mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật.

Rất nhanh, Tang Trĩ kịp thời nhận ra, cảm thấy lời thoại này quả thật không quá thích hợp, vội vàng chêm thêm một câu bổ sung: “Em chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”

Đoàn Gia Hứa cắt bánh kem, giọng nói trong veo lanh lảnh: “Không tin anh sao?”

“…” Tang Trĩ bình tĩnh lại, “Không phải ạ.”

Đoàn Gia Hứa: “Là vì dáng vẻ anh ngày thường không đứng đắn?”

Tang Trĩ không lên tiếng nữa.

Đoàn Gia Hứa ngược lại còn cười: “Xem ra đúng rồi.”

Tang Trĩ lúng ta lúng túng nói: “Em không có ý này mà.”

“Tang Trĩ, nếu như em cảm thấy sau này hai chúng ta sẽ chia tay, vậy thì nó thật sự không hợp lý. Em còn chưa đồng ý với anh, anh cũng không có cách nào ép buộc em cả.” Đoàn Gia Hứa cụp mắt nhìn thẳng vào cô, “Nhưng một khi em đã đồng ý rồi, nếu như còn nói đến chuyện chia tay này nữa—–”

“…”

Anh bỗng nhiên im lặng, đuôi mắt cong lên, cười như một yêu nghiệt: “Chưa từng nhìn thấy anh nổi giận nhỉ.”

Đôi tay Tang Trĩ nắm chặt góc áo, giương mắt nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa hạ giọng, thân mật nhéo mặt cô.

“Đáng sợ lắm đấy.”

***

Đề tài này cứ vậy kết thúc tại đây.

Sau này Đoàn Gia Hứa không nhắc lại chuyện này, Tang Trĩ cũng cảm thấy không nên hỏi lại nữa. Dường như nó cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm không dậy sóng nổi, cũng không người để ý.

Thấy thời gian sắp đến, Đoàn Gia Hứa đưa Tang Trĩ về lại trường học.

Sau khi Tang Trĩ rửa mặt xong thì quay lại chỗ ngồi làm bài tập của mình. Suy nghĩ của cô có chút không thông, không cách nào tập trung tinh thần được, hồi tưởng lại cái suy nghĩ đột nhiên hiện lên kia.

Thật ra cô rất rõ ràng mình đang băn khoăn vấn đề gì.

Tang Trĩ vốn không lo lắng gì về chuyện Đoàn Gia Hứa sẽ đối xử không tốt với mình.

Vì cô biết anh là kiểu người như thế nào.

Cái mà cô lo lắng, có lẽ là, anh sẽ không thích cô được bao lâu.

Mà cho dù không thích nữa, thì xác suất rất lớn Đoàn Gia Hứa sẽ không nói lời chia tay với cô, chỉ sợ đến lúc đấy lại khiến cho mối quan hệ của bọn họ trở thành một loại trách nhiệm với nhau.

Một khi biến thành như vậy, thì đối với cả hai người, đều là kết quả đau khổ nhất.

Có phải cô thật sự đã làm kiêu quá rồi không.

Chuyện được ở bên anh, Tang Trĩ rõ ràng đã mong chờ từ rất lâu rồi, nhưng đến khi thật sự xảy ra, ngược lại cô còn cảm thấy lo được lo mất, bất an đến cực hạn.

Bất an đến, dũng khí ngày càng ít đi.

***

Tang Trĩ cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ này của mình ra sau đầu, cứ như cách thức trước kia chung đụng với Đoàn Gia Hứa. Nhiều khi, cô đến cùng cũng hạ quyết tâm, cứ thế bên cạnh anh thôi, nhưng lời đến khóe môi lại thu về.

Đoàn Gia Hứa tựa hồ cũng phát hiện ra cô không ổn, số lần tìm đến cô ngày một nhiều hẳn hơn so với trước kia.

Tang Trĩ không biết nên làm thế nào để nói suy nghĩ của mình cho anh biết.

Dù sao thì, cô cũng không nguyện ý nói với anh, chuyện từ năm mười ba tuổi mình đã bắt đầu thầm thích anh.

Cô cũng không biết, bản thân muốn như thế nào mới có thể không chui rúc vào trong cái mai rùa này nữa.

Nháy mắt tháng năm đã cận kề đến gần.

Sau khi buổi học ngày thứ sáu kết thúc, bảy giờ tối, Tang Trĩ và những người chung khoa cùng hẹn nhau ra ngoài liên hoan. Cô cùng với mấy nữ sinh trong khoa nắm tay ríu rít trò chuyện, vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy Khương Dĩnh đứng dưới tàng cây.

Tang Trĩ sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô ta chằm chằm.

Vừa lúc ánh mắt cô ta cũng nhìn về phía cô.

Tang Trĩ nhanh chóng dời tầm mắt, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng cô ta muốn đến tìm cô, chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô tiếp tục nói chuyện với các bạn học, cùng nhau đi về phía nhà hàng thịt nướng bên ngoài trường.

Thời gian này, cộng thêm ngày mai là cuối tuần nên trong quán không ít người.

Trong nhóm có người sớm đã đến đặt chỗ, Tang Trĩ đi qua ngồi xuống. Một hồi lâu sau cô chú ý thấy có một bàn khác được phục vụ dọn dẹp sạch sẽ, sau đó, chỉ có một người khách ngồi xuống.

Là Khương Dĩnh.

Lần nữa tầm mắt đối diện.

Tang Trĩ do dự nhìn cô ta, lúc bấy giờ mới có cảm giác hình như Khương Dĩnh đặc biệt đến tìm cô.

Nhưng Khương Dĩnh tìm đến cô làm gì.

Với cả làm sao mà cô ta biết được cô ở đây.

Tang Trĩ nghĩ mãi không ra nên không nghĩ nữa, cúi đầu uống nước.

Khương Dĩnh tựa hồ chỉ đến để ăn cơm, không chủ động tìm cô gây phiền phức. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại đặt trên người cô, mang theo sự dò xét khiến người ta không quá dễ chịu.

Tang Trĩ dứt khoát đổi vị trí với một bạn học ngồi đối diện, thời gian trôi qua cũng dần quên đi sự tồn tại của người này.

Ăn cơm tối xong, Tang Trĩ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cô chỉ muốn vào rửa tay, dặm lại lớp trang điểm, không định làm thêm gì khác.

Không chờ cô đến bồn rửa tay thì xuyên qua tấm gương đã thấy Khương Dĩnh cùng theo vào. Tang Trĩ nhìn lướt qua người cô ta, không nói gì mà chỉ đi đến bồn rửa tay.

Khương Dĩnh lấy son trong túi ra, quả nhiên chủ động bắt chuyện với cô: “Cô là đối tượng mới của Đoàn Gia Hứa?”

Tang Trĩ không nói tiếng nào.

“Thì ra là vậy, sinh viên quả thật dễ lừa gạt mà.” Khương Dĩnh cười nói, “Đúng dịp ở đây gặp được cô nên tôi cũng muốn nhắc nhở đôi chút, những lần trước anh ta phải xem mắt mấy trăm lần, nhưng cô biết vì cớ gì mà không thành không?”

Tang Trĩ mặt không đổi sắc nói: “Không phải đúng dịp, là chị theo tôi đến đây, cốt là để nói mấy lời này.”

“Tôi không phải là vì không muốn nhìn thấy mấy cô gái nhỏ như cô lầm đường lạc lối sao?” Ngữ khí của Khương Dĩnh rất bình tĩnh, “Cô biết bây giờ ba anh ta vẫn còn đang nằm ở bệnh viện sống đời sống thực vật không?”

Động tác tay Tang Trĩ dừng lại.

“Xem ra anh ta không đề cập qua với cô nhỉ,” Nhìn thấy phản ứng của cô, Khương Dĩnh cười đến quyến rũ, “Nói cho cô biết một bí mật, ba của anh ta là một tên súc sinh sau khi say rượu đã lái xe đâm chết người đó.”

“…”

“Một năm cần phải bỏ ra gần mười vạn tiền chữa trị và nuôi một tên súc sinh,” Khương Dĩnh nói, “Cô gái nhà ai có tiền đến mức muốn chịu đựng bên cạnh anh ta, ngay cả nhà ở cũng không có chứ.”

Tang Trĩ lúc này cũng đã rửa tay xong, hoàn toàn không có dáng vẻ bị ảnh hưởng bởi những lời này, nói rất tự nhiên: “Tôi có tiền đấy.”

“…” Hiển nhiên là không tin nổi cô sẽ có phản ứng như thế này, trong nháy mắt vẻ mặt Khương Dĩnh trở nên khó coi, “Ba anh ta đâm chết người, là tội phạm giết người, cô nghe không hiểu à?”

Tốc độ nói của Tang Trĩ rất chậm rãi: “Ý cô cứ như tôi đang gả cho ba anh ấy vậy nhỉ?”

“…”

Tang Trĩ không muốn ở cùng cô ta nói chuyện, ngay cả tâm tình trang điểm lại cũng bay sạch, rút một tờ khăn giấy rồi ra ngoài.

Khương Dĩnh không còn duy trì được nét mặt bình tĩnh nữa, bỗng nhiên nện cây son môi trên tay cô ta lên người cô: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Đầu óc cô có vấn đề gì à? Muốn nhẹ nhàng nói chuyện với cô mà không chịu hiểu hả?”

Son môi khá nhỏ, nện lên người thật ra cũng không đau.

Nhưng trong nháy mắt đốt lên lửa giận trong lòng Tang Trĩ.

Tang Trĩ rũ mi mắt nhìn chằm chằm vào son môi dưới mặt đất, lại giương mắt nhìn cô ta. Cô cười lạnh một tiếng, giật túi sách trên người xuống ném thật mạnh lên mặt Khương Dĩnh. Sau đó cô lắc lắc cổ, vô cùng không khách khí nói: “Ai có thể nuông chiều cái loại toàn thân đầy tật xấu như cô.”

“…”

Khương Dĩnh bị ném phải lùi về sau một bước, trầm mặc mấy giây, vậy mà sau đó còn cười được: “Cô nói ai nuông chiều?”

“…”

“Đoàn Gia Hứa à.”

Giằng co một hồi.

Đôi mắt Tang Trĩ đen nhánh, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bà dì này, dì mà thật sự được anh ấy nuông chiều, thì hôm nay dì còn cần đến tìm tôi sao?”

“…”

“Có thời gian rảnh rỗi làm mấy loại chuyện này,” Tang Trĩ nhặt lấy túi xách dưới mặt đất lên, giọng điệu cay nghiệt nói, “Không bằng dành thời gian đi bảo dưỡng mặt đi, không phải chứ lúc chị đứng cùng một chỗ với Đoàn Gia Hứa, tôi còn tưởng rằng chị là bạn của mẹ anh ấy đấy.”

Nói xong cô liền rời khỏi WC.

Khương Dĩnh tức giận lập tức theo sau cô. Cô ta bắt lấy cánh tay Tang Trĩ, giơ tay lên, tức giận đến run rẩy.

Vừa lúc Lương Tuấn cũng đi WC. Thấy tình hình này anh ta sững sờ một lúc, lập tức đi đến níu cánh tay Tang Trĩ lại kéo ra sau lưng mình bảo vệ, tức giận quát “Cô làm trò gì đấy?”

“…”

Khương Dĩnh không lên tiếng, gắt gao nhìn chòng chọc Tang Trĩ, không bao lâu sau thì quay về chỗ ngồi của mình.

Lương Tuấn hỏi han cô vài câu, Tang Trĩ hàm hồ viện đại vài lý do. Cô cũng về lại chỗ ngồi của mình, không yên lòng nhìn điện thoại, trong đầu, câu nói ban nãy của Khương Dĩnh không ngừng quẩn quanh.

Sau khi kết thúc buổi liên hoan, mọi người trong khoa quyết định đến một cái quán bar yên tĩnh gần đó tiếp tục tăng hai.

Tang Trĩ không có ý kiến gì đi cùng bọn họ. Nhưng cô làm cách nào cũng không thể tập trung tinh thần được, mơ màng hồi tưởng lại buổi tối hôm Đoàn Gia Hứa ở lại nhà cô, hình ảnh một mình anh đứng trên ban công hút thuốc.

Rồi nhớ đến câu anh nói: “Tiền mà sau này bé Tiểu Tang kiếm được, phải tự mua cho mình một cái váy thật đẹp.”

Nhớ đến lúc anh học đại học, hết lần này đến lần khác phải đi làm thêm.

Nhớ tới lần anh ngã bệnh lại không đến bệnh viện, vào ngày lễ tết cũng chỉ trôi qua một mình.

Nhớ tới trong sinh hoạt gần đây của anh, tựa như đã sáng sủa hơn.

Nhớ tới lần anh cong mắt, cưng chiều cười với cô, anh nói: “Cô gái khác có, thì Chích Chích nhà chúng ta cũng phải có.”

Cánh cửa vẫn mãi không bước qua được kia, tựa như bây giờ đã rộng mở và có ánh sáng. Trong nháy mắt Tang Trĩ đột nhiên nóng máu, đứng bật dậy nói tạm biệt với những người khác: “Mình có chút chuyện, mình đi trước đây.”

Thời điểm đứng dưới tòa nhà của Đoàn Gia Hứa, đúng lúc có người mở cổng ngoài.

Tang Trĩ theo sau, đầu óc trống rỗng đi vào thang máy, lên đến tầng nhà Đoàn Gia Hứa, sau đó vững chãi đứng trước cửa nhà anh. Cô thở hắt ra, ấn chuông cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Đoàn Gia Hứa hình như vừa mới tắm xong, trên tóc còn vương vấn nước chảy, toàn thân tản ra mùi hương bạc hà nồng nặc. Vẻ mặt anh có chút sửng sờ, tựa như không hề nghĩ rằng cô sẽ đến đây vào giờ này.

Nhìn chằm chằm vào nét mặt cô, Đoàn Gia Hứa cúi người chần chờ hỏi: “Sao lại đến đây?”

Tang Trĩ cũng nhìn anh chuyên chú, không trả lời câu hỏi của anh, dường như đang xúc động, nhịn thật lâu rồi mới thốt ra một câu mà bình thường cũng cảm thấy kỳ dị: “Anh có thể mãi mãi thích em sao?”

Dù sao thì, vốn cũng là em thích anh trước.

Lúc đầu cũng là do em thích anh.

Vậy nên em luôn có suy nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Cho dù sau này, anh thật không còn thích em nữa.

Em cũng không chịu nhiều thiệt thòi gì cả.

Đoàn Gia Hứa phản ứng không kịp, thậm chí còn cho rằng mình thiếp đi mà mơ được giấc mộng này. Anh cụp mắt xuống, vô thức nói ra suy nghĩ của mình: “Có thể.”

Tang Trĩ hít hít mũi: “Vậy thì….”

“Đợi một chút,” Đoàn Gia Hứa cười, “Em làm gì thế này.”

Không chờ Tang Trĩ nói tiếp, Đoàn Gia Hứa đã kéo lấy cổ tay cô vào trong phòng nhà mình: “Trước vào nhà đã.”

“…”

“Nói anh nghe xem nào,” Đoàn Gia Hứa kiên nhẫn hỏi, “Sao vậy?”

“Chỉ là cảm thấy hôm nay rất thích hợp.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Vậy nên không muốn chờ nữa.”

Hô hấp của Đoàn Gia Hứa khẽ khựng lại, lúc này mới ý thức được lời cô nói không phải là đang đùa: “Uống rượu sao?”

Tang Trĩ: “Không có.”

Đoàn Gia Hứa: “Đồng ý ở bên anh?”

“Vâng ạ.”

Trầm mặt mấy giây.

Đoàn Gia Hứa đột nhiên nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên. Đôi mắt anh thâm sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo cùng khẩn trương của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống, làn nữa xác nhận: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tang Trĩ không dời mắt đi mà chuyên chú nhìn anh, lại ‘dạ’.

Cuối cùng cũng đã chờ được đáp án khẳng định.

Khoảng cách gần trong gang tấc, bầu không khí không ngừng dâng lên mập mờ, dường như đang trong mộng cảnh vậy. Sắc mặt Đoàn Gia Hứa tối xuống, nhìn chằm chằm đôi môi cô, đột nhiên lên tiếng, giọng nói anh khàn khàn: “Hé môi.”

Tang Trĩ không kịp phản ứng, ‘a’ một tiếng, bờ môi theo đó hé mở.

Một giây sau, thanh âm của anh rơi xuống.

Mang theo nhiệt nóng, lại cảm thấy ấp áp.

“Anh trai dạy em làm thế nào để hôn môi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhuhuhu, Đoàn lão cẩu phải đối xử thật tốt với Chích Chích chúng tôi đó, huhuhuhu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN