Vụng Trộm Yêu Anh - Chương 7: Không có đối tượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Vụng Trộm Yêu Anh


Chương 7: Không có đối tượng


Tang Diên nhẫn nhịn một chút, bỗng nhiên tắt vòi nước, xoay người trong chớp đưa tay còn dính nước chà lên mặt Tang Trĩ: “Anh cho em hai lựa chọn. Hoặc là quay về xem tiếp phim hoạt hình ngớ ngẩn của em, hoặc là ở lại đây để anh đánh cho một trận.”

“Anh tức giận làm gì.” Tang Trĩ lau nước trên mặt, nhíu mày, “Người bị mắng là em, chứ đâu phải anh.”

Tang Diên đặt lớp lót vào nồi cơm điện, còn không thèm nâng mắt: “Cửa ở đằng kia.”

Tang Trĩ không nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Dù sao thì anh ra ngoài cũng đừng nói với người khác là em giống anh nữa.”

Anh ấy lắc đầu giễu cợt: “Ai mà thèm.”

Nói xong Tang Diên dùng sức bóp mặt của Tang Trĩ, còn cướp lấy chén dâu tây trong tay cô, đi ra khỏi phòng bếp.

Tang Trĩ vô thức vuốt vuốt mặt. Đến khi chú ý thấy tay mình đã trống không, mắt cô lập tức trừng lớn, không thể tin hỏi: “Sao anh dám lấy của em?”

“Tại sao lại là của em?” Tang Diên cầm một quả, đưa vào miệng cắn, “Em tự kiếm tiền mua à?”

Tang Trĩ chìa tay ra: “Em lấy từ trong tủ lạnh ra.”

Tang Diên thong thả nâng cao tay: “Vậy thì nó là của tủ lạnh”

Tang Trĩ vất vả nhón chân, nhảy nhảy lên: “Nhưng em lấy ra thì là của em.”

“Theo đạo lý này của em, vậy bây giờ anh lấy được thì là của anh.”

“…”

Cả hai giằng co một hồi lâu.

Tang Diên định ăn luôn trái dâu tây thứ năm, di động trong túi chợt vang lên. Anh ấy quan sát Tang Trĩ một lúc, thản nhiên đem cánh tay cầm dâu tây hạ thấp xuống một chút, tay kia lấy điện thoại di động.

Tận dụng khe hở này, Tang Trĩ vội vàng nhảy lên đoạt chén dâu tây về.

Tang Diên thấp giọng hừ một tiếng, nhận điện thoại: “Sao vậy?”

Bên kia không biết nói câu gì.

“Tôi về nhà rồi, không phải ký túc xá cúp điện cả ngày để kiểm tra ra thiết bị điện trái với nội quy sao? Tôi về nhà tị nạn.” Nói đến đây, anh ấy dừng lại một chút, ý vị sâu xa nói: ” Đừng nói nữa, tôi vẫn còn rất hối hận.”

Tang Trĩ quay lại ngồi trước tivi xem hoạt hình, không muốn để ý đến anh ấy.

Tang Diên nhàn nhã nói: “Không có gì, chỉ là xui xẻo giẫm phải phân.”

Tang Trĩ cầm điều khiển cố tình nâng cao âm lượng.

Tang Diên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, lười nhác nói chuyện điện thoại: “Tiền Phi cũng về nhà nữa. Cậu hỏi Đoàn Gia Hứa thử xem, cậu ấy không về nhà, có điều cũng không nhất định phải ở lại ký túc xá.”

Bất chợt nghe thấy cái tên đã lâu chưa được nghe, ánh mắt Tang Trĩ vô thức nhìn sang. Hai tay cầm lấy điều khiển, lại lo sợ bị phát hiện ra dấu vết, cô nhanh chóng cúi đầu.

Trầm mặc chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Có một loại khẩn trương kỳ lạ nổi lên trong lòng. Cảm thấy ngực có hơi khó chịu, đầu óc trống rỗng, lại phát hiện ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô không thể khống chế được mà chú ý tới Tang Diên.

“Cậu quên mang chìa khóa mấy lần rồi?” Tang Diên thừa cơ bỏ đá xuống giếng, “Dì quản lý chắc chắn sẽ không đưa cho cậu, có điều cậu muốn lấy thì đi nghe mắng là được.”

Sau đó cũng không nhắc lại Đoàn Gia Hứa nữa.

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tang Diên, Tang Trĩ đột nhiên có một suy nghĩ không tốt.

— Tết Đoan Ngọ không về nhà, cũng có thể không ở ký túc xá trường.

Nếu như vậy, xem ra là đã có bạn gái.

Có điều ở độ tuổi này cũng nên có.

Đi gặp giáo viên mà vẫn có thể làm cho giống quan hệ bạn bè như thế kia, nhất định đã có.

Dù sao chuyện đó cũng không liên quan đến cô.

Có thì có.

Cũng không phải việc gì ghê gớm lắm.

Càng nghĩ, Tang Trĩ càng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, đột nhiên đem bát nhựa trong tay ném lên trên bàn.

Bộp một tiếng vang lên.

Tang Diên ngồi trên ghế ăn cơm vừa đúng lúc cúp máy. Thấy cô bỗng dưng nổi giận, anh ấy có chút đăm chiêu nhìn cô, hỏi: “Xem phim hoạt hình mà cũng có thể nổi giận như vậy sao ?”

Tang Trĩ tắt tivi.

Tang Diên thở dài nói: “Chú dê vui vẻ lại bị sói xám già bắt đi sao?”

Tang Trĩ cuối cùng cũng phản bác: “Em không phải đang xem cái đó.”

Tang Diên không có hứng thú, uống một hớp nước nhắc nhở: “Nếu em còn muốn xem thì giảm bớt âm lượng tivi một chút, anh còn phải đi ngủ.”

“Anh hai.” Tang Trĩ đột nhiên gọi anh ấy.

“?”

Tang Trĩ gãi đầu ngập ngừng nói: “Ở ký túc xá các anh có phải là chỉ có anh không có bạn gái không?”

“…” Tang Diên nhìn chằm chằm cô hai giây, đột nhiên cười, “Tiểu quỷ, tại sao gần đây lại quan tâm việc của anh như thế?”

Tang Trĩ có chút chột dạ: “Em chỉ hỏi một chút.”

“Ba mẹ kêu em hỏi?”

“Không phải em đang quan tâm anh hay sao?” Tang Trĩ nói thầm, “Em nghe mẹ nói, gần đây bà Trần muốn cho con gái đi xem mắt. Nếu như anh vẫn chưa có, chẳng phải vừa đúng lúc có thể đi một lần sao.”

“…” Tang Diên ngờ vực, “Con gái nhỏ của bà Trần?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng phải đã bốn mươi tuổi rồi sao?”

Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Vậy thì sao, điều kiện của anh cũng không thể chọn lựa.”

“…” Tang Diên muốn chửi bậy.

Lại sợ rằng tiểu quỷ này sẽ học theo, về sau dùng để đối phó anh ấy.

“Không cần em quan tâm.” Tang Diên nén giận đi qua, dùng chai nước gõ gõ đầu cô, “Em có biết bạn chung phòng của anh vì sao đều không có đối tượng không?”

Tang Trĩ không lên tiếng.

“Bởi vì bọn họ đều xếp hàng để theo đuổi anh.”

Tang Diên nói, “Anh bởi vì tị nạn mới dọn về nhà, hiểu không?”

Tang Trĩ nhìn anh, lần này không tranh luận với anh, yên lặng gật đầu.

Cô nhìn Tang Diên bực dọc đem cái chai ném vào trong thùng rác, đứng lên đi về phía phòng mình, sau đó quay đầu lại bổ sung: “Bởi vì ông đây là trai thẳng.”

Tang Trĩ lại gật đầu.

Nhưng những cái khác cô cũng không thể nghe vào tai được nữa.

Vì cô chỉ nghe lọt có bốn chữ.

— Đều không có đối tượng.

Lúc ăn cơm tối, Tang Diên đột nhiên nhắc đến chuyện này: “Đúng rồi, ba. Con thi xong sắp tới phải chuyển giáo khu(*) nên phải chuyển luôn kí túc xá, dời lại về khuôn viên chính của trường, đến lúc đó ba cho con mượn xe nhé?”

(*) Kiểu như là khu học.

Tang Vinh gật đầu: “Đồ đạc nhiều không? Có cần tìm công ti dọn nhà không?”

Tang Diên: “Không cần, con chỉ lười phải gửi xe ở trường thôi.”

Lê Bình hỏi: “Khuôn viên chính? Không phải là gần trường học của Chích Chích sao?”

Tang Diên dạ một tiếng.

Tang Vinh: “Vậy con có thời gian rảnh thì ghé qua đón em con tan học.”

“…” Tang Diên khóe miệng giật một cái, “Con học đại học còn phải mang theo một con nhóc sao?”

Tang Trĩ không tình nguyện: “Con cũng không cần anh đón.”

“Tốt nhất là vậy.” Tang Diên khẽ xì một cái, nhìn về phía Tang Vinh, nói, “Đầu tháng sau, ba cho con mượn một chiếc Toyota, lớn một chút. Tiện thể đem đồ đạc của một người bạn cùng phòng con chuyển đi một lần luôn.”

Tang Vinh: “Chỉ cần không bắt nạt em gái con thì cái gì cũng được.”

Tang Trĩ liền nói theo: “Đừng bắt nạt em thì cái gì cũng được.”

“…” Tang Diên nhịn một chút, “Biết rồi.”

Nhớ tới hai chữ “Cùng phòng” trong miệng anh, trong lòng Tang Trĩ có chút mong chờ, do dự hỏi: “Anh hai, anh muốn giúp bạn cùng phòng nào của anh chuyển đồ à?”

Mí mắt Tang Diên không động: “Em hỏi chuyện này làm gì?.”

Tang Trĩ mặt không đổi sắc nói: “Em muốn giúp anh chuyển.”

“…” Động tác ăn cơm của Tang Diên ngừng lại. Anh hoài nghi bản thân mình nghe nhầm “Em muốn giúp bọn anh chuyển ký túc xá?”

Tang Trĩ: “Đúng vậy.”

Tang Diên không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhắc nhở: “Em phải đến lớp.”

“Chẳng phải còn cuối tuần sao? Hơn nữa, em tan học lúc bốn giờ hai mươi.” Tang Trĩ nói tiếp, “Em tan học xong sau đó đến giúp anh cũng được, dù sao anh cũng không chuyển sớm như vậy.”

Tang Diên: “Chính là sớm như vậy đấy, anh phải chuyển đồ xong trước bốn giờ hai mươi.”

Ý tứ từ chối rõ ràng.

Tang Trĩ nghiêng đầu liếc anh một cái, mấp máy môi, không nói gì.

Tang Vinh đột nhiên lên tiếng: “Em gái con muốn giúp đỡ con thì sao? Cũng không phải chuyện xấu, không ảnh hưởng con.”

Tang Diên bất đắc dĩ: “Không phải, đồ vật nặng muốn chết, làm sao nó chuyển được? Còn phải đề phòng con bé đụng rớt đồ, con còn bận rộn thu dọn, làm sao có thể quản lý con bé chứ.”

Tang Vinh: “Vậy con để cho em gái nhìn con dọn đồ”

Tang Diên: “…”

Anh thở hắt ra, nhìn về phía Tang Trĩ, chậm rãi nói: “Được rồi, tùy em.”

Nhận được câu chấp thuận, Tang Trĩ lại vui vẻ hơn, mắt tròn cong thành hình trăng khuyết, tủm tỉm cười nói: “Được, đến lúc đó em sẽ quan sát thật kỹ anh thu dọn.”

“…”

….

Thật sự thì bản thân Tang Trĩ cũng không thể nào lý giải nổi hành động lúc này của mình.

Cô không hiểu vì sao bản thân lại muốn tìm hiểu xem Đoàn Gia Hứa đã có bạn gái hay chưa, cũng không biết vì sao muốn giúp Tang Diên thu dọn ký túc xá.

Rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy nguyên nhân chỉ có thể là một.

Nhưng Tang Trĩ không bằng lòng thừa nhận.

Là đơn thuần đang nhớ nhung một người,

Hay là, ở lứa tuổi mới biết yêu, không thể khống chế một loại cảm giác đang dần nảy sinh trong tim mà trước nay chưa từng có, loại xúc cảm vô cùng mạnh mẽ.

Vừa muốn giải phóng cảm xúc này.

Lại cũng chỉ dám, vụng trộm mà dằn xuống đáy lòng.

Giấu ở một nơi không ai biết đến.

Ngày Tang Diên chuyển ký túc xá là thứ tư.

Chuông tan học vừa reo, Tang Trĩ lập tức đeo cặp lên lưng chạy ra bên ngoài, thậm chí còn không chào hỏi, làm cho Ân Chân cũng không hiểu vì sao.

Có lẽ bởi vì đúng lúc ra về, ven đường người đi tấp nập.

Tang Trĩ biết cơ sở chính của đại học Nam Vu ở đâu, lúc về nhà còn thường xuyên đi ngang qua. Hơn nữa, bởi vì diện tích trường trung học Húc Nhật quá nhỏ, trước giờ ngày hội thể thao của bọn cô đều phải tổ chức trên sân trường của bọn họ.

Trường học có văn nghệ hay hội diễn, đều mượn sân của đại học Nam Vu.

Cho nên trường Trung học Húc Nhật thường bị người ta gọi đùa là “Trường Trung học phụ thuộc Đại học Nam Vu”.

Tang Trĩ đến trước cổng Đại học Nam Vu, dừng lại gọi điện thoại cho Tang Diên.

Có thể Tang Diên đã quên mất chuyện cô muốn đến giúp đỡ, lúc nhận được điện thoại vẫn còn sửng sốt: “Không phải chứ, em thực sự muốn đến ?”

Tang Trĩ vô tội nói: “Em đến cổng luôn rồi.”

“…” Tang Diên nói: “Em đang ở cổng chính?”

“Dạ.”

“Bây giờ anh không có thời gian ra ngoài đón em. Em đi thẳng rẽ phải, rồi cứ đi thẳng, có thể nhìn thấy cầu thang thì đi lên là được. Tòa nhà thứ chín, tầng năm, phòng 525.” Tang Diên bổ sung thêm một câu, “Nếu em cảm thấy vẫn chưa xác định được phương hướng, cứ hỏi người đi đường, tòa nhà thứ 9 ký túc xá nam sinh ở đâu. Nghe không?”

Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Dạ em em biết rồi.”

Tang Trĩ tắt máy, theo đường Tang Diên chỉ mà đi.

Nam Vu có rất nhiều học sinh bản địa.

Hôm nay cũng có không ít người nhà đến giúp đỡ, cho nên trên đường đi, Tang Trĩ có thể nhìn thấy rất nhiều người không phải sinh viên, còn có người mặc đồng phục trung học giống cô.

Đi khoảng 10 phút.

Tang Trĩ nhìn thấy một cái cầu thang lớn. Vị trí bên dưới trống, còn có một loạt ô tô nhỏ, để lại con đường rộng 3 mét.

Cô nhìn chung quanh một vòng, lúc này đang muốn gọi điện thoại cho Tang Diên, đột nhiên chú ý đến xe của Tang Vinh đậu cách đó không xa.

Tang Trĩ để điện thoại xuống, đi tới.

Trên xe không có ai, nhưng cốp xe phía sau lại mở ra, không biết là quên mất hay vì nguyên nhân nào khác.

Bên trong chỉ có một chồng sách, cùng một con thú bông rất xấu.

Nghĩ đến mình muốn đi lên, Tang Trĩ dứt khoát mang theo hai thứ này. Tang Trĩ chần chừ cầm lấy con thú bông xấu xí, đặt lên đỉnh cao nhất của chồng sách. Tương đối dễ cầm.

Động tác của cô còn chưa dứt, tay còn chưa buông ra.

Sau lưng đột nhiên có một bóng râm bao phủ xuống, dường như có người đứng phía sau cô, chặn đi ánh sáng.

Tang Trĩ vô thức quay đầu.

Đập vào trong mắt cô là một cơ thể mặc áo cộc tay màu đen.

Ánh mắt cô nhìn lên trên.

Lướt qua yết hầu của chàng trai, hàm dưới, bờ môi, sau đó thấy anh nhìn mình cười như không cười.

Đoàn Gia Hứa cụp mắt, ánh mắt dừng lại ở thú bông trong tay cô vài giây. Sau đó, bỗng nhiên cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh nhếch môi, nở nụ cười: “Tên trộm từ đâu chạy đến đây?”

Khoảng cách có hơi gần gũi.

Tang Trĩ biểu lộ cứng nhắc, nhất thời không biết nên nói gì.

Sau đó, Đoàn Gia Hứa chỉ chỉ vào tay cô, hất mặt: “Tại sao chỉ trộm đồ của tôi?”

Dừng vài giây.

Anh chậm rãi hỏi: “Để ý tôi rồi à?”

Tác giả có lời muốn nói:

Không! ! ! Là ta! Ta! ! Chằm chằm! ! ! ! ! Lên! ! ! ! Ngươi! ! ! ! !! ! ! ! ! ! ! ! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN