Vườn Thực Vật Quỷ Quái - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vườn Thực Vật Quỷ Quái


Chương 4



“Đều tại ngươi đều tại ngươi đều tại ngươi!”

Trong rừng nhiệt đới che khuất bầu trời, một con cẩm kê đang giáo huấn một con sừng điêu rũ mi rũ mắt, bên cạnh cả hai còn có một nữ ma tu nửa chết nửa sống đang nằm.

*cẩm kê:chim Lady Amherst (hoặc Chrysolophus amherstiae) — một loại chim quý hiếm cần bảo vệ thuộc họ trĩ, sống ở TQ

“Ngươi không có mắt sao? Nàng cùng đầu ngưu ngốc kia không biết sống chết xông lên là chuyện của bọn họ, bọn họ muốn biểu hiện trung tâm với Ma tôn! Một con chim như ngươi xen lẫn vào đó làm gì? Ngươi tưởng mình là vũ yến* sao?”

*vũ yến: là một họ chim, chứ không nói đến loài chim nào cụ thể

Sừng điêu không nói gì. Người có tâm lý theo số đông, khi mọi người chạy về một phía, những người khác nhìn thấy thì vô ý thức cảm thấy theo làm là một lựa chọn an toàn, ai ngờ lại đụng phải hai tên không sợ chết chứ?

Hắn là con chim thành thật, cũng không nhắc nhở cẩm kê là lúc đó nàng cũng theo chạy lên kia mà.

“Giờ không xong rồi, địa phương nát này thiếu thốn linh khí như vậy, ngay cả hình người cũng không biến về được, cũng không biết nhóm người Ma tôn rơi ở đâu, còn có nhận thị tỳ nữa hay không.” Cẩm kê đập đập cánh, tà tâm vẫn chưa hết, vô cùng có lòng cầu tiến.

“Có nhận chim hay không ta không biết, nhưng nói không chừng muốn đổi khẩu vị ăn hoa kê.” Nữ ma tu thân chịu trọng thương, hữu khí vô lực tựa lên thân cây trào phúng một câu, bị cẩm kê dùng cánh quạt vào mặt.

*hoa kê: gà lôi Satyr

“Người nằm của ngươi đi, nếu không phải do cô nãi nãi tốt bụng, hiện tại nếm thử thịt người chính là vị trưởng lão nào đó.”

Sừng điêu rũ mi rũ mắt xen mồm: “Sư muội, sư muội, thịt người cũng không được ăn, chúng ta là yêu quái đứng đắn, để ta đi bắt côn trùng cho ngươi.”

“Ăn côn trùng cái chân bà nội ngươi!” Hắn lại bị cẩm kê quạt một cánh, lông vũ trên sườn mặt đều bị tát lệch.

──

Kỳ thực đám Vân Tu đã đáp xuống ở cách đó không xa, ở giữa đường phải chặt đứt một sợi đằng mạn mới bỏ một người hai chim này xuống dưới.

Dưới trận lôi kiếp yêu tu ma tu bị đánh cho người ngã ngựa đổ, lại trải qua truyến tống không gian, yêu tu đều hóa thành nguyên hình, Nhân tu cũng trong chốc lát không tụ được chân nguyên, ngồi dưới điều tức.

Cố Lâm Uyên bị thương nặng nhất, hóa thành một con rắn to bằng ngón tay cuộn lại trong lòng bàn tay Vân Tu, Viên Tú cùng Trọng Hề cũng bị thương không nhẹ.

“Đây là đâu? Sao linh khí lại thiếu thốn như vậy?”

Vân Tu đang kiểm tra sổ tay nhân viên trong đầu, một lát sau thì khó có thể tin ngẩng đầu, hồi đáp: “Nước Hoa Hạ dân chủ cộng hòa.”

“Meo?” Một con miêu yêu dưới chân hắn hữu khí vô lực đưa ra nghi vấn. Hoa Hạ… Là nơi nào?

“Ta…” Vân Tu muốn nói quê nhà của ta, lại nghẹn trong miệng.

“Một quốc gia hiện đại thực hành chế độ quân chủ lập hiến… khác với quỷ quái giới, có cơ hội ta lại giải thích với các ngươi sau.”

Hắn suy nghĩ đến tỉnh cảnh hôm nay, trầm trọng nói: “Phiền rồi đây.”

So với thế giới ma pháp cùng tu chân, sức chiến đấu của xã hội hiện đại đương nhiên là bằng năm cọng bún.

Thế nhưng lực lượng khoa học kỹ thuật phổ cập khiến nó một chút cũng không có chỗ thua kém hai thế giới trước, thậm chí đối với người không rõ tình huống người mà nói thì càng đáng sợ hơn.

Vân Tu vừa bị lôi kiếp đánh, một chút cũng không muốn so thử xem vũ khí hạt nhân cùng với thiên kiếp đến tột cùng là cái nào dọa người hơn.

Rất may nơi bọn họ hạ xuống thoạt nhìn là rừng nhiệt đới, khả năng bị vệ tinh chụp được rất thấp.

Vân Tu đứng lên, thấy Viên Tú cùng Trọng Hề thoáng khôi phục ít ngoại thương, tự tay xốc lên miêu yêu lông nhung bên cạnh nhét vào trong ngực: “Đi trước đã, không thể ở lại đây.”

“Meo méo!” Miêu yêu đang hưởng thụ ngon lành ôm ấp ấm áp nửa giây, sau đó lông cả người đều dựng thẳng lên, bám lấy đuôi “vèo” một cái từ trong ngực Vân Tu nhảy ra, nhảy ra xa ba mét, đứng lên hợp lại hai móng vuốt meo meo xin khoan dung.

“Làm sao vậy?” Vân Tu cúi đầu, con rắn trong ngực vẫn như trước khẽ nhắm hai mắt, một vẻ ta rất yếu ớt.

Vân Tu lại ngẩng đầu xem mèo, mèo sửng người ở tại chỗ ba giây, sau đó rụt rè dựng thẳng đuôi đi tới sau một thân cây, đào cái hố, ngồi xuống.

Con rắn trong ngực y quăng tới ánh nhìn hài lòng.

Miêu yêu vô cùng ủy khuất, sau khi hắn thành yêu đã sớm không còn tùy ý đại tiểu tiện trước mặt người khác rồi rồi.

Vân Tu có chút xấu hổ, những động vật này thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng trong nội tâm vẫn là một người, y căn cứ vào tư duy hai đời trước mà cứ quên luôn điểm ấy. Vì vậy y không nhét những yêu tu khác vào trong ngực nữa, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, đuổi kịp.”

Vân Tú ở phía sau nhìn thấy mọi thứ: “…”

Đường đường là Ma tôn, lại tranh sủng với một con mèo, quả thực không có mắt nhìn.

──

Vân Tu vừa đi vừa kiểm lại số lượng người đi tới người thế giới này.

Ba con mèo, hai con hồ ly, một con thỏ, khổng tước cùng một đám tước điểu ríu rít bên cạnh hắn, một con trâu, một con sói, hai con heo rừng, lại thêm một con cẩm kê một con sừng điêu cùng một ma tu nhặt được giữa đường.

Viên Tú nói trong hồ nước cùng với trong vườn hoa của Ma cung có thể còn mấy con yêu nữa, cùng với điểu yêu cùng trùng yêu bị Cố Lâm Uyên sai đi bắt côn trùng.

Ma tu bên cạnh Cố Lâm Uyên vốn đã ít, lần này hai người đi theo lại là Viên Tú cùng Trọng Hề, có thể nói là tâm phúc.

Vì vậy đối với người khác mà nói, cảnh tượng mọi người đồng hành xuyên vào rừng rậm lần này, quả thực là kỳ lạ.

Bạn có từng thấy mèo và chim, sói và heo cùng nhau di cư đường dài không? Nhà sinh vật học nhìn thấy cũng phải tự sát tập thể.

Mà dưới long uy của Bắc Thần Quân chấn nhiếp, tất cả đều có thể.

Vân Tu phóng ra mắt điều tra để dò đường, lại kêu sừng điêu bay lên dạo quanh một vòng, cuối cùng xác định nơi bọn họ đang ở là sâu trong rừng rậm ở khu vực Đông Nam Á.

Lúc này bọn họ không có thân phận chính thức, lại dẫn theo nhiều động vật như vậy, sợ sẽ bị người xem thành là dân săn bắt trái phép thì cũng không tốt, vì vậy Vân Tu quyết định tạm thời không về nước Hoa Hạ, mà ở trong rừng nhiệt đới thu thập động thực vật đặc biệt độc đáo.

“Sao ta cứ cảm thấy, vẫn thiếu một?” Vân Tu nói.

Y nhớ lại nhiều lần, lúc đó trói trên mạn đằng hình như không chỉ mấy người này, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, trong chốc lát có chút không nhớ rõ.

Trọng Hề cùng Viên Tú giao tiếp với đám yêu tu này lâu hơn y nhiều lắm, nhìn chung quanh, cười lạnh một tiếng: “Còn thiếu một con nhện.”

“Chính là cái con đã hãm hại Lâm Uyên nhà ta?” Vân Tu không ngốc, chỉ nghĩ lại tình huống lúc đó một tí, liền hiểu được rốt cuộc là ai bày trò.

Y giơ pháp trượng lên, hướng về phía thực vật bốn phía dùng một pháp thuật câu thông, bản thân Tinh Linh đã giỏi về câu thông với thực vật, hơn nữa thiên phú của Vân Tu, làm được vài công lớn. Y theo ánh mắt của thực vật dò xét bốn phía, đột nhiên pháp trượng chỉ lên trên một cái: “Lăn ra đây!”

Một con nhện độc bò trên mạng nhện, hai hoa văn màu xanh đậm to bằng bàn tay, bò đầy trên bụng, đột nhiên ngay cả nhện cùng với mạng nhện đều bị đông cứng thành một khối băng, cùng nhau rơi xuống.

Tri Chu: Một cảm giác thật quen thuộc.

Gã đang đánh chủ ý rất tốt, hiện tại tu vi mọi người đều chưa khôi phục, Ma tôn trong chốc lát sẽ không ra tay thu thập gã được, nhưng ma tu đều là tính cách có thù tất báo, sớm muộn gì đều sẽ đánh gãy tám cái chân của gã, đưa gã cho điểu yêu mổ chơi.

Đơn giản, hoặc là không làm, tiên hạ thủ vi cường.

Tất cả mọi người không có chân nguyên, nhưng gã còn một chiêu chuẩn bị phía sau, bản thân gã là con nhện độc, cực độc.

Khi bị Vân Tu đông thành băng, túi chứa độc dưới mông Tri Chu đã phân bố nọc độc, nhắm ngay vết thương còn chưa khép lại của Cố Lâm Uyên trong ngực Vân Tu.

“Muốn chết! Long của ta ngươi cũng dám động!” Vân Tu lúc này giận thật.

Con rắn trong ngực y nghe vậy, ánh mắt vốn đang canh chừng Tri Chu cũng không nhìn chòng chọc nữa, động thân dùng đỉnh đầu cọ cằm Vân Tu, nếu không phải là bản thân hắn cũng màu đen, lúc này sắc mặt sợ rằng đã chín rồi.

Đầy đầu đều là: Người của ta người của ta người của ta người của ta.

Tri Chu là nhện chết không sợ nước sôi, mà đã bị bắt, thế là gã duỗi tám cái móng vuốt, mắt kép nhìn thẳng về phía Vân Tu, rất ý tứ rõ ràng ——

Dù sao thì tám cái chân này, thích bẻ thế nào thì bẻ thế ấy.

Vân Tu là người đã từng học về thế giới động vật, khác với đám ma tu thủ đoạn đơn giản lại thô bạo kia, y nhìn nhìn tri chu yêu, cười lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp để lộ một loại tuyệt tình.

“Yên tâm, ta không bẻ chân ngươi, ta tìm cho ngươi một con nhện cái cường tráng, còn tiễn các ngươi đi giao phối, có chuyện gì ngươi cứ nói với muội tử ấy.”

(nện cái sau khi sinh sẽ ăn nhện đực:v)

Tri Chu: “…”

Lúc này tri chu yêu sợ thật rồi, Vân Tu làm tan khối băng đã đông gã lại, tri chu yêu dùng tám cái chân quỳ xuống.

“Ta ta ta… ta nói, hỏi ta cái gì ta đều nói! Muốn chém giết muốn róc thịt đều được, chính là đừng tìm muội tử cho ta!”

Nhện cái là dễ ứng phó sao? Đám kia muội tử hắc quả phụ kia ép buộc này nọ cũng cho qua, sau khi giao phối xong đều là xem nhện đực thành thập toàn đại bổ hoàn mà gặm!

Có ai từng nghĩ đến cảm thụ của nhện đực?

Có điều những thứ này đều là bí mật bất truyền của tri chu yêu nhất tộc, dù sao ai cũng không muốn để các yêu khác biết tri chu tộc ăn yêu (→ Chú thích: Tương đương với ma ăn thịt người của thế giới loài người), tuy là bọn họ đều chỉ ăn yêu nhà…

Không biết vị trước mắt này rốt cuộc là làm sao mà biết được, đây cũng quá thần thông quảng đại rồi nha. Lúc trước gã phản bội, thì cũng không oan.

Vân Tu nắm chắc phần thắng mà cười: “Nói đi.”

Tiện tay kêu Trọng Hề phong bế pháp lực của con tri chu yêu này.

Thế giới động vật, toàn thắng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN