Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn - Chương 167
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn


Chương 167


Lưu Vân Lan thấy Tiểu Tây tỉnh dậy, trong lòng vô cùng hạnh phúc, cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy cậu bé.

Lồng ngực nhấp nhô như những gợn sóng, nước mắt không hẹn mà chảy xuống đầm đìa… 

Tiểu Tây bị những hành động bất ngờ làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé trở nên tái nhợt, đôi lông mày nhíu chặt, có vẻ hơi khó chịu… 

Phượng Tử Hề kéo Lưu Vân Lan ra, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng dùng lực, Tiểu Tây sẽ khó chịu!” 

Nghe vậy, Lưu Vân Lan nhanh chóng buông tay, liếc thấy trên trán của con trai đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt cô dường như trở nên trầm trọng hơn, nước mắt chảy ra đầm đìa: “Tiểu Tây, mẹ xin lỗi, mẹ không cố tình làm như vậy! “

Tiểu Tây sau khi được buông lỏng thì vội vàng hít thở, sau đó nhìn Lưu Vân Lan bối rối:” Mommy, ai đánh mommy vậy? “

Sao mommy lại khóc!

Lưu Vân Lan nghe những lời đó thì vội vàng lau nước mắt trên mặt, mỉm cười: “Tại mommy vui quá, ban nãy chị Hề Hề nói bệnh tim của Tiểu Tây có thể chữa được, sau này Tiểu Tây sẽ không bị đau nữa!” 

Đôi mắt của Tiểu Tây sáng lên, khuôn mặt ngây thơ nở một nụ cười rạng rỡ  như xua tan đi bóng tối… 

Đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên, hàng mi cong vút hơi rủ xuống, khóe miệng khẽ nhếch: “Tiểu Tây phải nghe lời, không ăn thức ăn cay, thức ăn quá mặn hoặc vận động mạnh! 

Tiểu Tây nâng khuôn mặt ngây thơ lên, hàng mi dài tựa cánh bướm chớp chớp, rất ngoan ngoãn mà gật đầu.

Thanh âm non nớt ẩn chứa niềm vui: “Thật ư, sau này Tiểu Tây sẽ không bị đau nữa ư?”

Mỗi khi trái tim đập nhanh, cơn đau lại kéo đến rất khó chịu.

Phượng Tử Hề xoa đầu cậu bé: “Chị sẽ cho em thuốc uống ba lần một ngày, mỗi lần hai viên, sau một tháng, cơ thể em sẽ khỏe hơn!”

Lưu Vân Lan phấn khích đến mức chỉ thiếu không quỳ xuống mà cảm ơn: “Hề Hề, cảm ơn cô, cô chính là ân nhân của Đoàn gia!”

Lòng biết ơn không thể chỉ dùng lời để diễn tả được…

Phượng Tử Hề mỉm cười, xua xua tay: “Tôi rất thích Tiểu Tây nên sẵn lòng giúp thằng bé!”

Sau đó, cô nhìn lên người phục vụ hiệu thuốc, đọc tên một số loại thảo dược…

– ————-

Phượng gia.

Dạ Lăng Mặc lạnh lùng ngồi trên sofa, đôi mắt sâu thẳm không rõ đáy, môi mỏng gợi cảm của anh tạo thành một đường thẳng, cơ thể tản mát hơi thở chết chóc.

Dường như có một đám mây đen đang lơ lửng trên đầu…

Tiểu Hồng lau đồ đạc trong đại sảnh với tâm trạng vô cùng lo lắng, đôi mắt cô hiện rõ sự căng thẳng, đôi tay run rẩy không thể kiểm soát…

Tổng chỉ huy Dạ thật đáng sợ!

Lúc này, có tiếng động bên ngoài cửa, Tiểu Hồng vội vã chạy ra. Thấy Phượng Tử Hề, Tiểu Hồng như gặp được vị cứu tinh, sự lo lắng trong lòng phần nào được vơi bớt “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi!”

Đồng tử của Phượng Tử Hề hơi lóe, đôi lông mày nhíu lại, vươn tay đưa những gói thuốc trên tay cho Tiểu Hồng: “Mang vào bếp giúp tôi!”

Dạ Lăng Mặc đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động thì không chút để ý mà đứng dậy, sải bước đến trước mặt Phượng Tử Hề, đôi mắt thờ ơ của anh quét qua: “Cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới về?”

Phượng Tử Hề nhướn mày, khuôn mặt xinh đẹp phát ra luồng sáng mờ nhạt, phảng phất trong đó một chút thần bí…

Đôi mắt lạnh lùng hiện lên một chút nghi ngờ, giữa lông mày nhiễm vài phần hàn khí cùng hồ nghi…

Có phải đó là ảo ảnh không?

Sao cô lại có cảm giác Dạ Lăng Mặc lúc này rất giống một người chồng chờ vợ về nhà!

Khóe miệng Phượng Tử Hề giật giật, nội tâm âm thầm gào thét: Chuyện quái quỷ gì vậy?

Lâm Vận tinh tế nhận ra bầu không khí có phần lạ thường, vội vàng kéo tay Doãn Thu đi vào trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN