Vương Bài - Chương 12: Ba lần chia rẽ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Vương Bài


Chương 12: Ba lần chia rẽ


Nghê Thu cảm thấy có lỗi nói: – Xin lỗi, khiến cho mọi người thêm phiền toái rồi.

Lý Phục nói: – Việc này không thể trách anh được, đều là lỗi của tôi.

Vu Minh nói: – Bản thân tôi vẫn còn vui chán, chí ít là Nghê Thu còn không có nói Lý Phục là tên lắm chuyện.

Nghê Thu bất đắc dĩ nói: – Được rồi, xin lỗi anh bạn, tôi thành thật xin lỗi.

Lý Phục hiểu được: – Đẳng cấp như nhau thì xin lỗi rất dễ dàng, cúi đầu xin lỗi người có thân phận cao hơn mình cũng rất dễ dàng. Nhưng muốn ngược lại thì rất khó, điều này ảnh hưởng tới tôn nghiêm cùng uy tín của bọn họ.

– Đúng rồi, cái đất nước này chính là đã quen như vậy rồi. Vu Minh gật đầu.

Bốn người nói chuyện, đi trở về văn phòng, Đỗ Thanh Thanh nói: – Vu Minh, cậu làm thế nào mà tìm được nhẫn vậy.

– Không thể nói. Vu Minh lắc đầu.

Vu Minh lúc lật thùng ra ra xem, nhìn thấy một hóa đơn thanh toán hàng của một siêu thị. Thời gian là 11 giờ 45 phút, chứng minh rằng tầm ăn trưa từ 11 giờ 30 phút Phó giám đốc Trương có rời công ty ra ngoài. Vu Minh nhìn ngón tay đeo nhẫn của chị ta, phát hiện ra dấu vết cũng không rõ ràng, nói cách khác, chị ta cũng có nhiều thời gian không đeo nhẫn. Sau đó Vu Minh xem xét di động của chị ta, phát hiện ra hai dãy số, nếu như không đoán sai chắc là của một loại doanh nghiệp phục vụ nào đó. Vu Minh gọi điện thoại, là một nhà hàng ăn nào đó. Vu Minh gọi điện hỏi bọn họ có nhặt được một cái nhẫn không.

Một người đã kết hôn, trừ phi là công việc cần hoặc đối với bạn đời của mình có ý bất mãn, nếu không phần lớn thời gian đều đeo nhẫn đính hôn. Hoặc là người này đi gặp ai đó ở ngoài, thời gian gặp mặt phải bỏ nhẫn đặt trong túi tiền hoặc túi xách, khi về nhà mới đeo lại. Cho nên Vu Minh đoán, phó giám đốc Trương đi ra ngoài gặp người. Kiểm tra trong máy điện thoại thì biết trước khi tan việc chị ta có gọi điện thoại cho nhà hàng đó. Vu Minh trên cơ bản đã xác nhận đúng. Sau đó hắn liền cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa Đỗ thị quốc tế, để cho người của nhà hàng đó mang nhẫn tới công ty.

Còn có rất nhiều khả năng, nhưng một cuộc điện thoại này là có khả năng có kết quả nhất.

Nhưng vì sao Vu Minh lại không nói rõ? Bởi vì một người khi làm sai chuyện gì, sẽ bởi vì chuyện sai này mà hận thù với người tố giác. Cho dù cô ta bởi vậy mà cải tà quy chính, hơn nữa loại chuyện ngoại tình này sẽ rất dễ dàng trở thành đề tài trong chuyện văn phòng.

Vu Minh vẫn rất hiểu đạo làm người.

Vu Minh không nói, Lý Phục không có cách nào, Đỗ Thanh Thanh thì lấy cớ viết báo cáo, Vu Minh vẫn không trả lời. Nghê Thu thừa dịp Vu Minh đi vào toilet nói: – Vu Minh chuyện này tốt xấu gì cũng quan hệ tới tôi, cậu có thể nói nhỏ cho tôi biết được không?

– Không.

– Miệng tôi kín lắm.

– Tôi cũng từ trong miệng anh mà biết được chuyện gián điệp đấy.

– Cậu thật là, một chút thú vị cũng không có, tính tôi thiếu cậu một nhân tình đi. Nghê Thu lắc đầu rời đi, quay đầu lại nói.

– Ha ha.

Vu Minh không thèm để ý vẫy vẫy tay.

Năm giờ kém mười, thư ký hành chính gọi điện thoại tới: – Đỗ tiên sinh muốn gặp Vu Minh.

Vu Minh lần đầu tiên lên tầng 33, vừa ra thang máy đã bị ngăn lại hỏi tìm ai, có hẹn trước không. Nơi này là chỗ của thành viên ban giám đốc, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc làm việc cho nên mọi lúc mọi nơi đều có bảo vệ. Nơi này là trung tâm của Đỗ Thị Quốc Tế, không chỉ là tổng bộ, còn quan hệ tới sản nghiệp ở các quốc gia.

Văn phòng tổng giám đốc rất lớn, co duỗi theo kiểu nóc nhà. Vị trí đại sảnh có một thiết vị đánh gôn đơn giản, ghế salon bằng da thật, tivi màn hình phẳng cực lớn…

Thư kí tổng giám đốc ngồi ở sau bàn công tác, nàng đang tới chỗ nhân viên nghe điện thoại, nhìn thấy Vu Minh liền đứng lên nói: – Vu Minh phải không, mời đi bên này.

Đi tới cửa phòng, thư ký nói: – Xin chờ một chút. Nàng tiến tới gõ cửa phòng nói: – Đỗ tiên sinh, Vu Minh đã tới.

– Mời hắn vào.

– Vâng! Thư ký mở cửa nói với Vu Minh. – Anh có thể đi vào. Chờ khi Vu Minh đi vào, cô thuận tay đóng cửa lại.

Văn phòng tổng giám đốc là môt phòng lớn, vách tường phòng khách treo vài thanh trường kiếm theo kiểu quý tộc Châu Âu. Một người thợ may đang đo người cho Đỗ tiên sinh. Ngày xưa người may đo đều là hạng người thấp trong xã hội, bây giờ lại trở thành một nghề phục vụ cho đám người quyền quý.

Đỗ tiên sinh nhìn Vu Minh nói: – Tây phục, giày da, dây lưng, đồng hồ, là bốn thứ không thể thiếu trên người một người đàn ông. Từ bốn thứ này có thể nhìn thấy được phẩm vị cùng khí chất của người đó. Trong mọi thứ, ấn tượng ban đầu là thứ trọng yếu nhất.

Vu Minh cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình, tay cũng trống trơn, dây lưng thật ra có, nhưng chỉ có hai ba chục đồng. Chẳng lẽ hắn đang chửi mình?

– Ngồi xuống đi, uống gì? Đỗ tiên sinh nói: – Tôi ở đây cái gì cũng có. Hắn thích cảm giác không khí hài hòa cùng cấp dưới.

– Coca, cám ơn.

Đỗ tiên sinh sửng sốt ba giây, đi tới bàn làm việc, ấn điện thoại: – Phiền cô đi mua giúp tôi một lon coca nhé. Thời thế bây giờ thổ hào sợ dế nhũi. Nơi này thật cái gì cũng có, Whisky tốt nhất Scotland, Vodka, Brandy, rượu nho, nước khoáng, sữa, kem, hồng trà, trà xanh, cà phê,… nhưng coca?

Vu Minh vội nói: – Không cần, không cần, uống cái gì cũng được. Nước lọc cũng được mà.

Đỗ tiên sinh nhìn Vu Minh: – Cậu là người đầu tiên dùng lời nói uyển chuyển để khinh bỉ tôi đấy.

Vu Minh giải thích: – Không phải Đỗ tiên sinh, tôi cũng không khát, thật không cần.

Đỗ tiên sinh nhìn chằm chằm vào Vu Minh, nói vào trong điện thoại: – Hiểu Hồng, đưa tới hai chai coca, không, mười thùng coca tới công ti thám tử Tinh Tinh.

Có ý gì chứ? Vu Minh rất ít tiếp xúc với phú hào cấp bậc như vậy, phần lớn là loại thổ hào. Trước mắt, hắn không hiểu Đỗ tiên sinh cười cái gì. Hiện tai hắn càng không hiểu Đỗ tiên sinh đưa tới mười thùng coca làm cái gì.

– Hôm nay cậu làm tốt lắm. Đỗ tiên sinh rời đề tài nói: – Vừa hay, không bằng như vậy, tôi cho cậu một bộ tây phục, coi như khen tặng đi. Toàn bộ đều làm bằng thủ công.

Tặng coca, đưa tây phục, Vu Minh lắc đầu: – Tây phục để làm gì?

– Mặc. Đỗ tiên sinh lần đầu tiên cảm thấy mình trả lời rất chi là ngu ngốc.

– Nhưng mà tôi không có giày da. Vu Minh cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình.

Đỗ tiên sinh sửng sốt hai giây, ngón tay một chút nói: – Tôi cho cậu thêm một đôi giày da.

– Đỗ tiên sinh, tôi thực không dùng được, tôi ngay cả áo sơ mi cũng không có, không xứng mặc tây phục…

Đỗ tiên sinh nhìn thợ may nói: – Hắn muốn làm gì nhỉ?

Thợ may cười cười cũng không trả lời, Đỗ tiên sinh nói: – Được rồi, tôi tặng cậu nguyên bộ, giày da, tây phục, dây lưng, đồng hồ, cả bốn món đều tặng cậu, hài lòng chứ?

Vu Minh khóc không ra nước mắt nói: – Đỗ tiên sinh, rất cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng tôi thật sự không thể nhận.

– Vì sao?

– Cái thứ cấp bậc như tây phục không thể nào giặt thường, mà giặt thật thì…

– Cậu định chơi thổ hào hả? Chẳng lẽ còn muốn tôi tặng cậu một tấm thẻ giặt đồ miễn phí nữa? Hay còn muốn tôi lại miễn phí mua tặng cậu si đánh bóng cao cấp?

Vu Minh có chút xấu hổ nói: – Cho nên Đỗ tiên sinh, thật sự không cần phiền toái như vậy, coca tôi cũng không cần.

Nghe nói lời này, Đỗ tiên sinh hít một hơi thật sâu, vươn tay cầm một lọ Whisky trong tủ ra rót một chén, thật là bị đánh bại hoàn toàn nha. Hắn quay đầu nói: – Vậy không còn có chuyện gì nữa rồi, cậu có thể đi.

Ừ? Vu Minh sờ đầu như hòa thượng không tóc, người này có phải bị bệnh không? Chẳng lẽ như vị một triết học gia đã nói , phàm là người có thành tựu đều có bệnh tâm thần sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN