Vương Bài
Chương 167: Sám hối
Cha xứ nói tiếp:
– Trước mặt Chúa, tôi đòi hỏi và khuyến cáo hai bạn: nếu một trong hai người biết tại đây có lý do nào khiến mình không thể thành hôn hợp pháp và hợp với Lời Chúa, thì hãy xưng ra. Juliet Mandy, con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung trinh với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
– Con nguyện ý.
Mandy nhìn Vu Minh, trả lời.
Cha xứ lại hỏi Vu Minh như vậy. Vu Minh nhìn Mandy, cô báo tên thực của tôi từ khi nào vậy? Vu Minh gật đầu:
– Con nguyện ý.
Cha xứ lại nói những lời vô nghĩa bằng cách hỏi khán đài:
– Các bạn có nguyện ý làm chứng cho lời tuyên thệ kết hôn của đôi bạn trẻ?
– Tôi nguyện ý.
Một giọng nói vang lên. Vu Minh và Mandy cùng quay đầu nhìn, là một tên bợm rượu chừng ba mươi tuổi. Uống rượu thì uống đi, còn xem trò vui.
Sau đó là trao đổi nhẫn. Vu Minh và Mandy cùng trao đổi nhẫn của điều tra viên. Sau khi nhảm nhí một lúc những lời vô nghĩa, cha xứ nói:
– Ta tuyên bố các con trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.
Hai người không có chướng ngại gì về hôn nhau, đã xong. Cha xứ đang định đi thì Vu Minh nhanh tay lẹ mắt quỳ xuống ôm lấy đùi cha xứ:
– Thưa cha, con có tội.
Cha xứ hiền lành nói:
– Chúng ta đều là người có tội.
Vu Minh khóc nói:
– Con muốn tới cái….
Cái kia là cái gì, Vu Minh nhìn hai căn phòng nhỏ bên cạnh.
– …
Cha xứ dùng ánh mắt hỏi dò Vu Minh.
– Con muốn tới… cái căn phòng nhỏ màu đen nói với cha.
Lúc này Mandy thật sự rất muốn hộc máu, khẽ nói:
– Phòng xưng tội.
– Phiền cha, con thật sự có tội.
Cha xứ nhìn Mandy, lại nhìn Vu Minh:
– Con trai à, con… Thôi được rồi.
Ông ta định nói rằng, con không nên xưng tội trước mặt người vợ mới cưới.
Phòng xưng tội có một chiếc ghế dựa, Vu Minh đi vào phòng, cha xứ nói:
– Con trai, đi nhầm rồi.
– Xin lỗi cha.
Vu Minh đổi sang phòng khác.
Từ tai nghe truyền tới âm thanh:
– Đã phá được hệ thống bảo vệ.
Vu Minh nói:
– Thưa cha, con có tội. Từ khi lên năm con bắt đầu lừa gạt bạn bè cùng lớp. Con mượn của bạn A một cây kẹo que, cho B liếm một cái, đổi lấy hai chiếc bánh bích quy. Con chia một cái cho bạn A, con có tội, con cầm cả kẹo que và một bánh bích quy.
– Thưa cha, con là một kẻ lường gạt, nhưng con không muốn trở thành tay lừa đảo, nhưng cha nuôi của con lại là kẻ lừa đảo. Sau khi mẹ nuôi mất tích, con lại bắt đầu kiếp sống lừa đảo mà giờ không dám nhớ tới…
Vu Minh lấy lon Coca ra từ trong túi áo, bật nắp rồi cắm ống hút vào, vừa hút vừa nói:
– Năm tám tuổi, con bảo với cô giáo rằng, cha nuôi của con sắp chết, hy vọng cô ấy có thể sửa điểm cho con để cha nuôi có thể chết nhắm mắt. Sau kỳ nghỉ đông, chuyện bại lộ, con học được cách đã nói dối là phải để lại đường sống. Năm chín tuổi, con thi môn Văn được 17 điểm, con đổi 1 thành 7, sau đó lại đổi thành 9. Cha nuôi con liếc mắt một cái liền biết tỏng. Ông ấy nói, này con, mày đừng tưởng tao không biết mày chỉ thi được 77 điểm. Mười tuổi, con thi được 20 điểm, làm cho con rất khó xử. Bởi vì con không tài nào đổi con số 2 nào thành con số nào đạt tiêu chuẩn. Con khóc rất lâu, nước mắt rơi xuống phiếu điểm. Con chợt nghĩ tới một cách hay. Lúc đi qua một cây cầu độc mộc, con dũng cảm nhảy xuống nước.
Cha xứ nói xen vào:
– Ta rất hiếu kỳ, cha nuôi con không thấy điểm số của con thì không hỏi thầy cô sao?
– Thưa cha, con có tội. Lúc rơi xuống nước con không dùng phiếu điểm của mình, mà là phiếu điểm của cậu bạn ngồi cùng bàn. May mắn là sau khi dính nước thì tên trên phiếu bị nhòe đi, nhưng điểm số thì vẫn rất rõ.
Vu Minh bóc socola ra ăn:
– Mười một tuổi, với sự nỗ lực cố gắng của mình, con rốt cuộc chỉ thi được bảy điểm. Con rất vui vẻ, điền số chín trước bảy kia. Mười hai tuổi, con phát hiện tất cả thành tích mà con sửa chữa đều bị vạch trần. Vì thế con bắt đầu cố gắng.
– Con, thế là đúng đấy.
Cha Loka có phần vui mừng.
– Con bắt đầu cố gắng gian lận trong khi thi.
Vu Minh tiếp tục nói:
– Con phát hiện tên béo ngồi cạnh có một khuyết điểm, lần nào làm xong bài rồi cậu ta mới điền tên, vì thế con đổi bài thi với cậu ta. Nhưng điều khiến con khó tin là, tên béo đấy làm lại bài rồi mà được max điểm, mà con chỉ được có 99 thôi. Sau đó tên đó cảm ơn con. Và sau này trong lúc thi cử cậu ta đã phát huy được tác dụng không thể xem nhẹ. Con hiểu được một đạo lý, người tốt có báo ứng tốt.
– Lên cấp hai, con cực kỳ đau khổ, mà môn tiếng Anh lại khiến cho con đau khổ vô cùng. Thưa cha, con có tội, con bắt đầu giật giây bạn học đi trộm đề thi. Sau khi có được đề thi, con sao ra nhiều bản bán cho các bạn, các bạn rất vui mừng, thầy thấy bọn con thi tốt cũng rất cao hứng. Có thể khiến nhiều người vui vẻ như vậy, con cũng rất vui. Năm lớp bảy, có một học sinh mới chuyển tới báo hành vi của bọn con, bọn con liền giao trách nhiệm trộm đề thi cho cậu ta. Vì tập thể không bị đánh, một mình cậu ta dũng cảm chịu đựng đau đớn. Bọn con rất cảm ơn cậu ta, mua hẳn một gói thuốc lá để thưởng cho cậu ta.
***
Trong tai nghe vang lên:
– Không phát hiện bản kinh thánh chép tay trong két sắt.
Mandy hỏi:
– Thế còn nơi khác?
Tai nghe vang lên tiếng trả lời:
– Không có.
– Chẳng lẽ ta nhầm?
Mandy nhíu mày lẩm bẩm.
Cửa phòng xưng tội mở ra, cha xứ lảo đảo đi ra, cầm lấy tay Mandy và đôi mắt đầy nhiệt lệ:
– Con gái của ta, ta sai rồi. Con không nên gả cho hắn, mong là các con có thể sớm ngày ly hôn.
– Ơ…
Mandy nhìn cha xứ lảo đảo bước đi, quay đầu lại thì thấy Vu Minh sảng khoái tinh thần bước ra khỏi phòng xưng tội.
Vu Minh nói:
– Mandy, cô đừng nói gì, sám hối này hữu dụng thật. Nói hết mọi chuyện ra khiến người ta thư thái hơn hẳn.
– Nhưng hình như cha có vẻ không thoải mái.
Mandy tò mò:
– Anh nói cái gì đó?
– À thì… vài chuyện lúc còn đi học. Vừa mới nói tới thời đại học, cha đã rất không lễ phép cắt ngang, nói cho tôi rằng: đừng phí thời gian của ông ta.
Vu Minh nói:
– Cứ như tôi đã hết thuốc chữa vậy.
Mandy cười:
– Anh nói như anh còn có thể được cứu giúp vậy.
– Sao rồi, tìm được chưa?
Vu Minh hỏi.
Mandy nhíu mày:
– Có lẽ tôi sai rồi…
– Cô không sai.
Vu Minh nói:
– Tôi biết đồ ở đâu.
– Anh á?
Mandy lắc đầu:
– Anh lần đầu tới Mỹ, lần đầu tới trấn nhỏ, lần đầu tới nhà thờ đúng không? Làm sao anh biết nó ở đâu?
Vu Minh trả lời:
– Ngay ở trong tay cha xứ.
Mandy sửng sốt, nói:
– Không phải, đó là bản kinh thánh mới toanh.
– Bọc một lớp da mới vào là được chứ sao.
Vu Minh nói:
– Cha xứ là một con chiên rất ngoan đạo của Thiên Chúa, ông ta hy vọng ông ta có thể có được thứ có thần lực hơn để phục vụ cho dân cư ở trấn này. Tôi không cho rằng ông ấy trộm kinh thánh là để cất chứa, mà là lấy ra dùng. Lúc cô ở đây cầu nguyện, tôi dùng điện thoại tra xét tài liệu, phát hiện trước khi kinh thành bị trộm, trấn này xảy ra rất nhiều vụ án dân nhập cư trái phép Mexico tập kích dân cư ở trấn này. Tôi cho rằng ông ấy nghĩ Chúa không để mắt tới nơi này, nên mới phải lấy đi bản kinh thánh cổ xưa. Cô nhìn cha xứ đi, trộm kinh thánh cổ xưa mà không chút áy náy, điều này làm tôi nghĩ tới cô vì đoạt lại kinh thánh mà chẳng hề áy náy khi nói dối cha xứ cả. Cha với cô đều tự cho mình đang làm đúng. Nếu là vậy thì không có lý do gì mà không dùng kinh thánh viết tay để tổ chức lễ cưới hay làm lễ Misa.
Mandy bảo:
– Sao anh không nói sớm?
– Lúc chúng ta kết hôn tôi mới thấy giấy và bìa của cuốn kinh thành nhìn không hài hòa, lúc tới phòng đen kia mới nghĩ cẩn thận.
Vu Minh nói:
– Nhưng tôi không dám khẳng định, lại không thể phá hỏng kế hoạch của cô. Mãi cho tới khi người kia nói là không tìm được kinh thánh, tôi mới khẳng định khả năng này. Này Mandy.
– Hả?
– Cha xứ luôn cầm theo kinh thánh, bây giờ cô phải nghĩ cách cướp được kinh thánh từ trong tay cha xứ.
Vu Minh có vài phần hả hê.
Mandy do dự, cô nàng là người ít khi do dự, suy nghĩ một lúc lâu rồi cầm điện thoại gọi:
– Tôi là điều tra viên của Hiệp hội. Tôi đã biết kinh thánh ở đâu, nhưng là do một vị cha xứ làm hết phận sự lấy làm bảo vật phục vụ cho dân chúng. Cá nhân tôi cực kỳ không đề nghị các ngài lấy lại kinh thánh rồi lại bỏ vào kho, chi bằng cứ giao cho ông ấy sử dụng là được.
Mandy cúp máy, nói:
– Bọn họ yêu cầu tôi cung cấp thân phận cha xứ cho bọn họ, bọn họ sẽ giải thích rõ với cha xứ và lấy lại kinh thánh.
Vu Minh nói:
– Không được, chuyện tốt không làm xong, mà ủy thác cũng không hoàn thành.
– Tôi cũng từ chối. Tôi cho rằng thay vì để kinh thánh cung phụng trong tòa thánh thì không bằng để nó với cha Loka cho nó phát huy tác dụng của mình.
Vu Minh nói:
– Tôi có ý này.
– Ý gì?
Vu Minh nói:
– Cô có thể chế tạo một cuốn kinh thánh giả, sao đó đánh tráo với kinh thánh thật. Như vậy thì cha xứ vẫn cho là mình có cầm quyển kinh thánh có chứa thần lực, mà tòa thánh Vatican thì lấy lại được bản kinh thánh thật, cô thì nhận được thù lao, tiện thể tăng điểm danh dự của mình trong tổ chức. Không ai bị thiệt hại gì, tất cả đều vui vẻ.
Mandy không thể phủ nhận rằng biện pháp mà Vu Minh đưa ra để giải quyết vấn đề rất tốt, nhưng mấy thứ này liên quan tới tín ngưỡng của cô ta, cô ta không rõ liệu làm thế có vi phạm tín ngưỡng hay không, nên hỏi:
– Còn cách nào không?
– Còn chứ! Kiếm ít thuốc ảo giác, sau đó nói cho cha xứ rằng Chúa bảo ông ta ăn cắp là có tội, vì thế lấy kinh thánh đi đổi cho chủ nhận.
Mandy nhìn Vu Minh uống Coca với vẻ mặt bàng quan, nói đùa:
– Vu Minh, sau khi kết hôn tôi muốn giữ lại họ của mình.
– Ủa…
Vu Minh sửng sốt, cười ha ha:
– Tùy cô.
– Anh sẽ không lo đây là kết hôn thật?
– Tối qua tôi lặng lẽ tìm kiếm pháp luật liên quan rồi. Lễ cưới này chỉ có ý nghĩa về mặt tôn giáo, mà không có ý nghĩa gì về pháp luật. Giấy kết hôn mà cha xứ đưa cho chúng ta phải làm tới kết hôn trên pháp luật, cần cha xứ cho chúng ta giấy xác minh rồi tới cơ quan chính phủ điền thông tin, sau đó còn phải có nhân chứng để ký tên nữa. Nếu chưa tổ chức hôn lễ, chính phủ sẽ cung cấp cho chúng ta một nhà thờ nhỏ để sử dụng. Còn cần mấy thứ như hộ chiếu linh tinh, trọng điểm ở đây là, người ngoại quốc mà kết hôn ở Mỹ thì cần cung cấp giấy tờ chứng minh mình chưa kết hôn trong nước, thủ tục phức tạp không phải là bình thường. Trừ phi ta đang ở Las Vegas.
Mandy cười:
– Nhưng tôi là người Úc.
Vu Minh cũng cười:
– Tôi kiểm tra cả bên Úc rồi, ít nhất tôi phải có một tờ giấy chứng minh chưa kết hôn.
– Này cộng sự, anh như thế là hơi bị quá đáng. Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với tôi ư?
Mandy bất mãn hỏi.
– Cộng sự ơi, chẳng lẽ cô hy vọng vài ngày sau chúng ta ly hôn?
Vu Minh nói:
– Tôi phải về Washington rồi, cô đã quyết định chưa?
– Một bản kinh thánh viết tay trong mắt người khác chỉ là đồ cổ có giá trị, mà ở trong tay ông ấy lại là ơn đức mà Chúa ban cho.
Mandy đứng lên, nói:
– Tôi đưa anh về Washington trước.
– Cô nghĩ được như vậy tôi rất mừng.
Vu Minh thở dài:
– Nhưng anh ta thì không nghĩ như thế.
Vu Minh nhìn tên bợm rượu đang nằm úp sấp ngủ trên ghế, nói:
– Đúng không?
-…
Bợm rượu không phản ứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!