Vương Bài
Chương 171: Ra oai phủ đầu
Một chiếc Hummer chạy tới bên cạnh hai người, Lý Phục lên xe, nói:
– Nếu cậu đang phân vân về vấn đề này, cậu có thể tham khảo vợ tôi ấy. Cô ấy là một người nhiệt tình, hoạt bát, hào phóng, thông minh, lúc còn nhỏ luôn vui vẻ giúp người. Nam hay nữ từ mười ba tới mười lăm đều có biến hóa vì môi trường học đường cùng xã hội, chỉ là biến hóa ít nhiều theo từng người. Annie là Nhền Nhện, có lẽ đó là cách cô ấy thể hiện giá trị bản thân. Nếu cô ấy vẫn là thiếu nữ ngây thơ, có lẽ lúc này đã trở thành một bà chủ phụ trong nhà người ta rồi. Giống như cậu vậy, nếu cậu vẫn dùng tâm tình của một tên học sinh bước ra xã hội, đơn thuần thích ứng xã hội, mà không phải là theo đuổi tiến tới, e là cũng đã không trở thành một thành viên của Hiệp hội thám tử.
– Đúng vậy a, mình cũng biến hóa mà không biết, chỉ cảm giác được người khác thay đổi.
Vu Minh lên xe, khoảng tám mươi tên lính cùng xuất phát, trực thăng võ trang cũng cất cánh, không khoa trương mà nói, với trang bị và năng lực chiến đấu của bọn họ, không có một vị quân phiệt áo vàng nào của Công-gô nguyện ý cản đường.
Chủ tịch Hiệp hội thám tử Montero gọi điện tới, hỏi thăm tình huống rồi mới nói:
– Nhền Nhện lộ hai người à?
– Đúng!
Vu Minh trả lời.
Montero hỏi:
– Cậu gửi tin nói Mandy trộm tóc của Jody cùng DNA của cậu kiểm tra phải không?
– Đúng, cũng là cô ấy nói cho tôi biết, Jody không phải là em gái tôi!
Vu Minh may mắn, may mắn trên tóc có chân lông.
Montero thả lỏng, Mandy là người mới có thành tích tốt nhất, thị trường nước Mỹ rất lớn, nghiệp vụ nặng nề. Mandy là một trong hai người thám tử ở nước Mỹ, hoàn thành bốn lần ủy thác. Tuy trên nguyên tắc mà nói, Băng Tuyết cùng Nhền Nhện cũng có thể gia nhập Hiệp hội thám tử, nhưng không người nào nguyện ý phát sinh ra sự tình này. Chuyện này từ một phía mà nói, cơ bản có thể loại trừ khả năng Mandy là Nhền Nhện.
Montero tiếp tục nói:
– Diệp Chiến giao cho chúng tôi tư liệu về liên minh Hoa Quả, nguyên bản cũng không phải chuyện liên quan tới chúng tôi, nhưng lần này bọn họ lại hợp tác với Simon tiến hành lập bẫy đối với thành viên tổ chức chúng ta. Cho nên, chúng tôi cảm thấy lo lắng, sau khi chủ tịch ủy ban thương lượng, quyết định nghe chút ý kiến của đương sự là cậu. Nếu cậu không có ý kiến, chúng tôi sẽ giao tư liệu cho Băng Tuyết, Băng Tuyết đã sớm chú ý tới sự tồn tại của liên minh Hoa Quả, nhưng do liên minh Hoa Quả còn quá yếu, mấy vụ án kia cũng không tính là lớn. Cho nên không để ý lắm. Nếu giao tư liệu này cho Băng Tuyết, như vậy có thể làm cho liên minh Hoa Quả trở thành đối tượng đả kích chủ yếu của Băng Tuyết, cũng có thể biến thành viên liên minh Hoa Quả nằm trong danh sách truy nã.
– Dựa vào tôi thử dò xét, Simon rất có thể sẽ gia nhập liên minh Hoa Quả, tôi cho rằng có thể mang tin tức này tặng cho Băng Tuyết.
Vu Minh nói:
– Cả nhân tôi thấy, liên minh Hoa Quả còn nguy hiểm hơn cả Nhền Nhện. Bọn chúng cầm súng cướp bóc trước mặt mọi người, lại bắt con tin, mang đặc thù của một tập đoàn tội phạm. Tổ chức chúng ta hẳn là phải cung cấp nhiều trợ giúp cho Băng Tuyết hơn.
Montero nói:
– Cậu chỉ nghe nói từ một phía của Simon. Tôi đã phát ra ủy thác nội bộ cho Diệp Chiến, để hắn điều tra xem liên minh Hoa Quả có gây ra bạo lực nguy hiểm không. Nếu đúng, chúng ta sẽ tham dự bao vây tiễu trừ đối với liên minh Hoa Quả.
Cái gọi là bạo lực nguy hiểm, là chỉ cưỡng bức, bắt cóc, cầm giữ, bức cung, công kích, mưu sát… tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với thân thể con người. Còn có loại gọi là bạo lực không nguy hiểm, bình thường dùng dược vật là chính, không tạo thành thương tổn đối với người. Trước mắt, Băng Tuyết đã xuất hiện bạo lực nguy hiểm, nội bộ xảy ra vấn đề.
Thành viên Hiệp hội thám tử có sẵn năng lực bạo lực nguy hiểm, nhưng trong tổ chức có văn bản quy định rõ ràng. Không thể vì điều tra mà sử dụng bạo lực nguy hiểm, chỉ khi gặp phải nguy hiểm, hoặc nguy hai tới an toàn bản thân mới cho phép sử dụng bạo lực có tính nguy hiểm để bảo vệ mình. Gióng như hai nước lớn, có thể cạnh tranh kinh tế, nhưng nếu phát triển thành cạnh tranh quân sự thì tất tạo nguy cơ chiến tranh. Có thể sẽ dẫn tới khủng hoảng quốc gia xung quanh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nội bộ Băng Tuyết chủ lưu phản đối cách làm trừng phạt người.
Gần đây ba tổ chức có xảy ra chút ma sát, Montero phi thường hi vọng mọi người có thể lập nên một bộ khung quy tắc làm việc, hơn nữa còn cảnh cáo Băng Tuyết, nếu Băng Tuyết vẫn chấp nhận trừng phạt người. Hiệp hội thám tử có thể sẽ nhận ủy thác báo thù tương ứng. Tỷ như Băng Tuyết giết chết một tên tội phạm chưa bị định tội, người thân của tên tội phạm kia ủy thác Hiệp hội thám tử điều tra thân phận hung thủ, vậy tổ chức sẽ nhận ủy thác, song phương có thể trở thành cục diện đối kháng.
Montero nhắn nhủ nói:
– Nhền Nhện tổn thất hai người, Băng Tuyết cũng bại lộ mấy người, đều phải cần chiêu một thêm thành viên mới, sắp tới sẽ thu liễm hành động. Ngoài Diệp Chiến, chúng ta sẽ rút chuyên gia điều tra Liên minh Hoa Quả. Nếu người liên minh Hoa Quả tiếp cận anh, anh không cần tham dự bất kỳ điều tra gì, tránh để liên minh Hoa Quả báo thù.
– Hiểu rồi.
– Ừ!
Montero gác máy, Vu Minh cùng thành viên Nhền Nhện giao phong hai lần, kết quả là 2:0. Nhưng không làm ảnh hưởng tới căn cơ của Nhền Nhện, chỉ là hắn nhân cơ hội lọc lại thành viên Hiệp hội thám tử, điều tra rõ ai là Nhền Nhện.
…
Mồng mười, Vu Minh cùng Lý Phục trở về thành phố A, cùng Đỗ Thanh Thanh, Hải Na ăn lẩu. Vu Minh rất tự giác nói ra chuyện Ngô Du Du. Đỗ Thanh Thanh nghe xong liền cảm thấy vô cùng phức tạp, cô ấy thật sự thích Ngô Du Du, cô ấy không nghĩ tới Ngô Du Du lại phái người bắt cóc mình. Đỗ Thanh Thanh hỏi:
– Có thể tin được không?
Vu Minh gật đầu:
– Trước mắt mà nói, Ngô Du Du là thủ lĩnh của liên minh Hoa Quả, người bắt cóc cô là thành viên liên minh Hoa Quả.
– Người như vậy là đáng đánh!
Hải Na xắn tay áo:
– Kẻ bán đứng bạn bè, đều phải xé xác!
– Cô ấy không phải là bạn tôi!
Đỗ Thanh Thanh có chút ảm đạm, hỏi:
– Các anh báo cảnh sát không?
Lý Phục trả lời:
– Không có bất kỳ căn cứ chính xác nào, mà sau khi chúng ta trở lại, định tính ngày hẹn Ngô Du Du gặp mặt, phát hiện điện thoại của cô ta đã tắt rồi. Chúng ta tìm tới nhà Ngô Du Du, cha mẹ cô ấy đã rời đi, công ty cũng đã chuyển nhượng cho người khác, biến mất vô tung vô ảnh. Tôi giúp Vu Minh kiểm tra máy tính, phát hiện trong đó có cài đặt trojan. Trong máy tính còn có một máy nghe trộm nhỏ, trực tiếp dùng điện nguồn máy tính, có thể nghe lén không gián đoạn.
Vu Minh nói:
– Diệp Chiến từng liên hợp với chúng ta nhận một ủy thác, tôi tin rằng, người quấy rối chính là liên minh Hoa Quả.
Đỗ Thanh Thanh buồn bả hạ đũa, chống tay thở dài, Hải Na hô:
– Không nói chuyện này nữa, Vu Minh, tối mai cùng ăn bữa cơm chứ?
– Không đi!
Vu Minh quả quyết cự tuyệt.
Hải Na hằm hè nói:
– Tôi mời khách mà cậu không dám đi!
– Đừng tưởng tôi không biết, cô kéo tôi đi xem mặt.
Vu Minh lại nói:
– Hiện tại đã rõ ràng rồi, tôi còn chưa muốn yêu, chỉ là vẫn hoài nghi thân phận Ngô Du Du. Không cần giúp tôi tìm bạn gái, có thời gian thì để ý tới cuộc sống vui vẻ của đám nữ sinh đâu.
Hải Na muốn cắn Vu Minh, Vu Minh vội lấy di động ra, điện thoại còn đang đổ chuông:
– Điện thoại nà.
-…
Hải Na cắn răng:
– Đừng có mà quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ trói chặt được cậu.
Lý Phục cùng Đỗ Thanh Thanh không chút để ý, cả hai đều đã quen với miệng mồm của cô ấy ta. Vu Minh chỉ à một tiếng rồi nghe điện thoại:
– Alo!
Chó biết sủa sẽ không cắn người, Hải Na kêu gào rồi thì cũng sẽ không cắn người.
– Xin chào, tôi là Át Bích!
Một thanh âm được thay đổi từ trong điện thoại vang lên.
Vu Minh cười gượng, làm thủ thế để mọi người yên lặng, mở chức năng thay đổi giọng nói rồi nói:
– Tôi là Chín Cơ, có chuyện gì không?
– Tôi biết thái tử liên hệ với cậu rồi, nếu thái tử lại liên hệ thì mong cậu nói cho thái tử biết, mồng một cùng mười lăm hàng tháng, lúc tám giờ đến mười giờ, gặp tại chỗ cũ.
– …
Mọi người hít một hơi khí lạnh, còn tưởng là điện thoại lừa đảo, Vu Minh hơi đảo mắt:
– Xin chào, ủy thác này thu phí 100.000 tệ.
Mọi người xấu hổ nhìn Vu Minh, nhưng Át Bích nói một câu làm mọi người té ngửa:
– Giảm giá được không?
Điều này thật sự không xứng với người có liên quan tới thái tử.
Vu Minh vẫn rất kiên định, trả lời ngay:
– Giảm 2%!
– Tôi không cần hóa đơn!
Đối phương tiếp tục trả giá.
Vu Minh nổi điên rồi:
– Chúng ta đều là công ty đa cổ phần chính quy, nộp thuế theo pháp luật.
– Một ngàn được không?
Át Bích hỏi.
Vu Minh không nói gì, một người có liên quan tới thái tử, ai ngờ lại là một tên quỷ nghèo. Vu Minh nói;
– Một trăm ngàn, nếu đồng ý thì điện thoại lại!
Nói xong hắn cúp máy.
Ba giây sau, điện thoại lại vang lên, Vu Minh đắc ý cười:
– A nhồ!
– Một ngàn rưỡi!
Vu Minh dở khóc dở cười:
– Ông anh à, chúng tôi giao tiếp với thái tử, phải cần phí phiêu lưu, mua bảo hiểm cá nhân cũng không chỉ một ngàn rưỡi a!
Át Bích nói:
– Tôi đề nghị cậu đi Hà Bảo Nhân Thọ, trong đó có một món chỉ cần 998…
Cuộc nói chuyện thảm không đành lòng nghe tiếp, ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng không nén được mà hỏi:
– Anh muốn ủy thác hay là bán bảo hiểm?
– Ha ha…
Át Bích cười nói:
– Thay mặt truyền lời, công ty các ngươi thu phí chỉ là năm mươi tệ mà thôi, đừng coi ta là kẻ ngốc.
– Chào kẻ ngốc, tạm biệt bạn ngốc!
Vu Minh cúp máy, ba giây sau điện thoại lại vang lên. Vu Minh tắt luôn, điện thoại lại vang lên, Vu Minh lại cúp, rốt cục thì điện thoại không kêu nữa rồi.
Nhưng mười giây sau, điện thoại của Lý Phục lại vang lên, thanh âm truyền ra:
– Anh đệp chai, giảm giá chút chứ!
Nữ? Hơn nữa còn đã gặp qua mọi người? Còn biết Lý Phục ở cùng với mình? Đây là suy đoán của Vu Minh khi nghe được cuộc điện thoại này. Lý Phục thì không thể thất lễ mà cúp điện thoại của người ta. Át Bích nói:
– Làm một người nước Mỹ thành thật, anh luôn kỳ thị đối với thu phí, đúng không? Nếu tôi gọi là K Bích thì có phải chỉ cần 50 tệ phải không? Chẳng lẽ thẳng thắn thành khẩn cũng là một loại sai lầm sao?
– À..
Lý Phục đưa mắt lộ vẻ cần trợ giúp nhìn Vu Minh.
– Thái tử tìm tôi có chút chuyện, sau khi xong chuyện, tôi sẽ không quấy rầy các anh. Thời gian là vàng, anh đẹp trai à, anh nên đáp ứng người ta đi chứ?
Giọng nói đã thay đổi kia giờ trò làm nũng, mọi Người nghe liền nổi da gà. Đỗ Thanh Thanh nói:
– Năm ngàn, ít nhất.
Lý Phục nói:
– Năm ngàn.
– Tốt!
Át Bích cười nói:
– Tiền trong thùng bia của các người đó!
– Ồ!?
Lý Phục sửng sốt nói:
– Chúng tôi không uống bia!
– Không phải các anh gọi bia sao?
Át Bích nói:
– Tạm biệt.
Dứt lời, chuông cửa vang lên, Vu Minh mở cửa, ông chủ tạp hóa ngoài cư xá đưa bia lên. Vu Minh trả tiền nhận bia, dùng dao gọt trái cây cắt băng keo trong. Quả nhiên bên trong có một xấp tiền, Vu Minh cầm lên đếm, vừa đúng năm ngàn tệ.
Hải Na kinh ngạc:
– Này… thật lợi hại!
Đỗ Thanh Thanh cùng Lý Phục cũng gật đầu, có chút khó tin. Vu Minh cầm tiền đặt lên bàn, nói;
– Đây là ra oai phủ đầu, là một bố cục chuẩn bị thật lâu, sau đó làm nhẹ nhàng đơn giản, dường như tùy tiện ra tay hiển lộ trước mặt chúng ta. Đỗ tiểu thư, vì sao cô sẽ nói năm ngàn tệ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!