Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao? - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?


Chương 30



Dương Xuyến Xuyến còn chưa nói xong, cằm của nàng đã bị đối phương nắm lấy, đẩy lên cao.

Thị vệ đi theo bên cạnh Tô Cẩm Lí cũng phải trố mắt nhìn, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin!

Vương gia của bọn họ… lần đầu tiên trong đời, hắn động vào một nữ nhân mà chính hắn còn chưa giám sát người ta lau rửa sạch sẽ! (*Thông cảm: Nam chính của chúng ta mắc bệnh quá đà -.-)

Chuyện này có tính là… chuyện lạ hiếm thấy không?

Dương Xuyến Xuyến nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Tô Cẩm Lí, đôi mắt ấy chứa đầy lửa giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng!

“Ngài… Ngài muốn làm gì…!!!”

“Cách xa ta một chút, nếu không ta sẽ la “vô lễ” đó…”

Dương Xuyến Xuyến nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt mình, giọng nói của nàng chợt giống như vấp phải cái gì đó!

Không thể không thừa nhận, dáng vẻ của hắn rất được!

Cho dù đang tức giận, cả người hắn cũng toát ra vẻ phong tình vạn chủng*!

*Ý nói một người có rất nhiều dáng vẻ, rất nhiều cử chỉ khác nhau ở một thời điểm nào đó, ngắm mãi không chán!

Nói một câu từ tận đáy lòng, nàng quả là chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế!

Tô Cẩm Lí nghe Dương Xuyến Xuyến nói vậy, hắn liền tới gần nàng thêm một bước, cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lẫn đôi mắt trong suốt, yên tĩnh của nàng, sau đó hạ thấp giọng, nở nụ cười lần thứ hai: “Vô lễ hả?”

“Á…?”

Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, cảm thấy tình huống giữa nàng và hắn cực kỳ mập mờ.

Nàng nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh của mình liền nuốt nước bọt, nói với vẻ dè dặt, cẩn trọng, thậm chí hỏi ngược lại.

“Ngài nói gì? Ta không hiểu!”

“Không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi quên rồi hả?”

“Từng có một lần ở Diệp Thành… Bổn vương vô lễ với ngươi một lần, hôm nay, tuyệt đối không có lần thứ hai…”

Dương Xuyến Xuyến nghe hắn nói vậy, đáy lòng nàng chợt cảm thấy cay đắng, giống như câm điếc ăn phải hoàng liên*, khổ mà không thể nói.

*Một vị thuốc đông y, có vị rất đắng

Hắn… hắn… hắn… muốn làm gì?

Không phải là truy cứu chuyện đó chứ?…

Đúng là đồ nam nhân nhỏ mọn, mới đó mà đã ghi thù!

Dương Xuyến Xuyến thầm oán, đôi mắt nàng cũng xoay chuyển thật nhanh.

Bỗng nhiên nhìn thấy khoảng cách giữa mình và hắn khá gần, nàng nghĩ ngợi rồi lập tức bày ra dáng vẻ “ta sẽ cho ngươi được chết tử tế!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN