Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô - Quyển 3 - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô


Quyển 3 - Chương 20


Editor: nhungchuoi

“Vân chỉ, như thế nào? Lão bất tử nào cơ?” Vân Chỉ mở hai mắt, đã thấy Công Ngọc Viêm Bân ở trước mặt vội vàng hỏi, có lẽ vừa rồi trong lòng mắng chửi nhưng lại vô tình nói ra!

“A! Chân gà của ta! Không được, ta còn muốn trở về ăn! Ta muốn trở về ăn……” Mặc Kỳ Uyên ngồi bên cạnh Vân Chỉ vừa trở về phát hiện chân gà trong tay mình cũng không còn nữa, vô cùng đau lòng, túm lấy quần áo Vân Chỉ làm nũng khẩn cầu.

Vân Chỉ đang vội vã muốn cùng bàn bạc với mọi người, liền nghĩ ra chiêu mở miệng chấm dứt sự ồn ào của Mặc Kỳ Uyên: “Chàng đi ngủ đi, ngủ là có thể ăn ngon.”

Quả nhiên Vân Chỉ nói xong một câu, Mặc Kỳ Uyên liền chạy về giường, khép chặt hai mắt nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.Hơn nữa hắn thật sự mệt mỏi, dường như có cảm giác ngủ thế nào cũng không đủ vậy.

Nhìn dáng vẻ của Uyên, Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ý bảo mọi người đi nơi khác rồi nói sau.

“Các ngươi có ai biết còn có một gia tộc ẩn thân không? Bọn họ ở đâu? Hiện tại chúng ta cần ba đại gia tộc ẩn thân giúp đỡ!” Mọi người đi đến một gian phòng nhỏ, Vân Chỉ vội vã hỏi chuyện, thật sự nàng không xác định được bọn họ có biết được có một nơi như vậy hay không.

Hai người Mang Lãng và Hách Liên Ngọc Nhi dưới cái nhìn chăm chú của Vân Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, gia tộc ẩn thân kia đã mai danh ẩn tích nhiều năm, thế hệ này của bọn họ không hề được biết đến, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe thấy đời trước nhắc qua, có lẽ đời trước cũng không biết còn có một gia tộc ẩn thân tồn tại.

“Các ngươi đều không biết sao? Vậy làm sao bây giờ! Tình hình hiện tại của Uyên không thể cứ tiếp tục kéo dài nha!” Sắc mặt Vân Chỉ có chút đỏ lên, chẳng lẽ thật sự phải tốn thời gian thật lâu tìm gia tộc ẩn thân kia sao?

Cái lão bất tử đáng giận kia, vậy mà dám khẳng định nơi này có người biết gia tộc ẩn thân kia ở nơi nào! Lần sau gặp lại nhất định phải tìm lão mà tính sổ!

“Khụ khụ, một gia tộc ẩn thân kia, ta biết ở đâu.” Sau khi sững sờ một lúc, Công Ngọc Viêm Bân nói ấp úng.

“Xoát” một cái, mọi ánh mắt tập trung lên trên mặt Công Ngọc, tất cả đều tò mò vì sao mọi người đều không biết gia tộc ẩn thân kia mà Công Ngọc lại biết được!

Dưới cái nhìn mãnh liệt của mọi người, Công Ngọc bối rối ho khàn vài tiếng nói: “Cái gia tộc ẩn thân kia chính là sư phụ và sư mẫu ta, thực ra coi như đã sớm xuống dốc, cũng không muốn để cho người ngoài biết họ tồn tại, cho nên hai đại gia tộc ẩn thân khác cũng không biết rõ ràng.”

Hắn cũng chỉ biết được trong lúc vô ý, ai biết được một gia tộc ẩn thân không hỏi thế sự lại còn có một ngày có đất dùng như vậy chứ, nếu hôm nay Vân Chỉ không nhắc đến thì sư phụ sư mẫu cũng sẽ ở Miên Linh Cốc an hưởng tuổi già, ai còn để ý đến họ ẩn thân thật hay giả nữa!

Xem ra lão già này cũng thức thời, không lừa bản thân mình, trong lòng Vân Chỉ suy nghĩ, dù đang ở trong Minh U, thật ra thần thức của Bắc Minh lão nhân luôn ở bên cạnh Vân Chỉ, thấy mình bị nhắc đến, trái tim trong lồng ngực bay lên đến cổ họng rồi lại hạ xuống về chỗ cũ.

“Công Ngọc, thấy ngươi kịp thời nói ra chân tướng như vậy, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ nhẹ nhàng, trong vòng hai ngày mời sư phụ và sư mẫu ngươi về đây, OK?” Vẻ mặt Vân Chỉ khôi phục lại sự bình tĩnh, vừa thong thả dạo một vòng quanh người Công Ngọc, tay vỗ vỗ lên bờ vai hắn, giao phó một nhiệm vụ không thể phản bác.

Trong vòng hai ngày?! Công Ngọc bị câu này dọa nhảy dựng lên! Tuy không biết câu sau Vân Chỉ nói có ý gì nhưng lúc này hai ngày đã khiến hắn không thể tiếp tục bình tĩnh, hai ngày? Đây là quy định thời hạn kiểu gìchứ? Nhiệm vụ này giao trên tay hắn, hắn cũng sẽ nhận nhưng mà đi qua đi lại Miên Linh Cốc mà lại còn phải mang theo hai lão nhân chạy đi ít nhất cũng phải mất sáu bảy ngày! Vân Chỉ muốn bọn họ bay đến đây sao?

“Vân Chỉ, hai ngày thật sự quá gấp rút, làm khó người khác quá, thư thả một chút thời gian,được không?!” Công Ngọc mếu mặt cầu xin, chẳng lẽ muốn bản thân mang đến hai mạng già của nhị lão sao!

“Không được!” Vân Chỉ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Kim gia có Mang Lãng ở đây, có thể không cần phiền phức. Lão già bộ tộc Hộ Hà còn phải tốn một chút công phu, hai ngày là thời gian ta cho nhiều nhất, Bắc Minh lão nhân nói Uyên không còn nhiều thời gian, chỉ có mau chóng tập hợp đủ ba đại gia tộc ẩn thân tạo thành Ngưng Hồn trận mới có thể cứu được tính mạng Uyên trở về.”

Công Ngọc cúi đầu, Vân Chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì nửa điểm thương lượng cũng không có, xem ra hắn chỉ có ngày đêm lên đường, cố gắng giành nhiều thời gian nhất có thể để cho nhị lão đi lại, cho dù như vậy thì chỉ sợ lúc về cũng là không ăn không ngủ mà đi! Hắn thấy Vân Chỉ nhận định sư phụ hắn là thần y tuyệt đỉnh, chết vì nguyên nhân này chắc chắn không thể xảy ra trên người bọn họ được!

“Ngưng Hồn trận, ta chưa từng nghe qua, hai ngày hẳn có thể tra xét đầy đủ.” Khi ánh mắt Vân Chỉ dừng lên trên người Mang Lãng, hắn liền mở miệng nói ra vấn đề Vân Chỉ muốn hỏi, có lẽ, trên đời này, ngoại trừ Mặc Kỳ Uyên, hắn là người còn lại có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ trong lòng Vân Chỉ, cho dù có thể thấy rõ đây là một loại đau khổ.

“Được, rất tốt, ta sẽ khởi hành đến Hách Liên tìm lão già kia, mọi người chia nhau ra hành động, hai ngày sau tập hợp lại ở đây.” Vân Chỉ trầm giọng nói, lần này không chỉ muốn Uyên khôi phục lại mà còn muốn hành động một lần tiêu diệt đám người Cửu Lễ, theo như lời nói của Bắc Minh lão nhân, giải quyết được Cửu Lễ thì mới là thắng lợi cuối cùng của hai người bọn họ!

Vân Chỉ nhanh chóng chuẩn bị tất cả, nàng đang chạy đua cùng thời gian, nàng sợ Uyên không đợi được!

“Không cần, Vân Chỉ, Vương huynh đã đến Hoàng cung, chỉ là ngươi còn không biết mà thôi, chỉ cần tìm được Vương huynh, trực tiếp mời Trưởng lão đến đây thì không cần phải đi một chuyến nữa.” Hách Liên Ngọc Nhi luôn muốn giúp đỡ đột nhiên mở miệng nói, có chút thỏa mãn, cuối cùng có thể giúp đỡ mọi người một chút trong khi mọi người đang hoang mang lo lắng rồi.

Nghe vậy Vân Chỉ mừng rỡ, lại giảm bớt được một ít thời gian, vốn định đi đến Hách Liên tìm lão già đáng chết kia, rồi chắc chắn còn tốn một phen lời lẽ nữa, cái này chỉ cần Hách Liên Diệp thu phục là có thể, theo như nàng biết thì Hách Liên Diệp mới là một quả hồng mềm.

“Ngọc Nhi, cám ơn ngươi đã nói với ta, ta phải đi tìm hắn ngay.” Vân Chỉ chân thành nói lời cảm ơn, thật ra từ đầu đến cuối, nàng vẫn không thể nào chán ghét Hách Liên Ngọc Nhi, chỉ cần nàng không để ý Uyên thì cái gì cũng tốt, khụ khụ, nàng thừa nhận nàng là một đố phụ bụng nhỏ như bụng gà.

“Hoàng thượng, Hách Liên vương thỉnh cầu yết kiến!” Vân Chỉ đang muốn ra ngoài thì bất ngờ gặp phải đại tổng quản đi vào bẩm báo, nếu không phải Vân Chỉ đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa thì đụng phải lão tổng quản này.

Đại tổng quản ngẩng đầu nhìn người mà mình thiếu chút nữa va chạm – Vân Chỉ, lúc này mới sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, giọng run run: “Vương phi thứ tội, Vương phi thứ tội!”

Đây là người đầu tiên không thể chọc được trong Hoàng cung này, thân phận là Dự Vương phi nhưng ở trong Hoàng cung lại được Hoàng thượng đối đãi đặc biệt, nghe nói còn mang trọng trách trị bệnh cho Hoàng thượng, cũng thuộc một nhân vật truyền kỳ.

“Không có việc gì, ngươi vội vội vàng vàng đi như vậy là muốn nói gì? Hách Liên vương muốn làm gì?” Vân Chỉ cũng không chờ Mặc Kỳ Tẫn đi ra từ bên trong, giúp hắn hỏi luôn chuyện này, vừa rồi hình như nghe thấy hắn nói đến Hách Liên vương muốn làm gì đó.

Mấy người trong phòng cũng đã đi đến cửa, Mặc Kỳ Tẫn nhìn đại tổng quản đang quỳ rạp ở bên ngoài, lạnh mặt nói: “Cho ngươi nói, nói luôn đi!”

“Hoàng thượng, Hách Liên vương thỉnh cầu yết kiến, nhìn dáng vẻ rất vội vàng!” Đại tổng quản nhìn thấy Mặc Kỳ Tẫn đi ra mới mở miệng trả lời, gặp mặt mọi người cũng không biết phải hành bao nhiêu cái lễ nên trực tiếp quỳ luôn trên mặt đất không đứng dậy luôn.

“Này Vân Chỉ, ngươi đi cùng trẫm đi, ngươi cứ lanh chanh láu táu như vậy cũng không hợp lễ nghi.” Mặc Kỳ Tẫn nhíu mày, lúc này mới nhớ tới đã để ý đến chuyện của Uyên mà chưa gặp mặt nói vài câu với Hách Liên Diệp, đã để hắn ở trong Hành cung nhiều ngày nay, cũng không lạ khi hắn không chịu nổi nữa phải cầu kiến trước, hẳn là có việc muốn nói đi.

Vân Chỉ gật đầu, Hách Liên Diệp đã đưa đến cửa thì nàng càng đỡ phải chạy đi.

“Di giá đến chính điện, mời Hách Liên vương chờ ở trong điện.” Mặc Kỳ Tẫn trầm giọng căm dặn, sau khi uống thuốc Vân Chỉ đưa thì giọng nói cũng khỏe mạnh lên không ít.

“Nô tài đi ngay.” Đại tổng quản phủi mông đứng lên, nhanh chóng bỏ chạy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN