Vương Gia Sắc Lang Sủng Nịnh Vương Phi - Chương 4: Chỉnh đốn hạ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Vương Gia Sắc Lang Sủng Nịnh Vương Phi


Chương 4: Chỉnh đốn hạ nhân


Mộ Dung Nguyệt ngồi yên trên giường, chờ đợi trong hi vọng rồi lại nhìn vào vòng tay:

– Tiểu thư, vương gia đến rồi! – bên ngoài tiếng nói kích động của Tiểu Lục.

– Được rồi, muội lui xuống đi!

Một lát sau, cánh cửa bật mở, nàng nghe được tiếng bước chân chậm rãi tiến vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

– Nàng…chắc đợi lâu lắm! – giọng nói ngây ngô vang lên.

– Không hẳn!

– Để Phong nhi lấy khăn ra cho nàng!

Nói xong hắn liền cầm cây hỉ trượng mở khăn trùm đầu nàng ra, một ohen bất ngờ, nàng dung mạo thật quá đẹp đấy chứ.. da trắng mày thanh môi đỏ, sóng mũo cao cùng với làn da trắng hồng trông thật xinh xắn.

– Vương gia an hảo! – Nàng nhún người hành lễ.

– Không cần, Hạ thúc bảo nàng đã là thê tử của ta thì không cần quá nhiều lễ tiết! – hắn đưa tay đỡ lấy nàng.

– Hà thúc… quản gia của vương phủ sao? – nàng nhíu mày nhìn biểu cảm trên mặt hắn.

– Đúng vậy, Hà thúc đã theo ta từ nhỏ!

Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn rồi bước tới đưa tay lên trán hắn, xong lại để lại trán mình. Nhíu mày nhưng vẫn thẳng thắn hỏi:

– Vương gia, ngươi hiện tại là bao nhiêu tuổi?

– Ta… 10 tuổi nhưng ta đã là nam nhân, ta có thể cưới nàng, Hà thúc bảo, ta chỉ cần cưới nàng thì bệnh cũng sẽ có hướng khôi phục!

– Thì ra là bị ngốc thật!

Mộ Dung Nguyệt lẩm bẩm, sau đó đưa tay lên mi tâm hắn sau đó kéo đầu hắn lại xem phía sau đầu có vết thương liền nhíu mày:

– Hà thúc bảo sau khi vào phòng liền cùng nàng uống giao bôi, nhưng ta không thể uống, uống trà nhé!

Bạch Vân Phong cười tươi đưa chum trà cho nàng rồi nâng ly cùng nhau uống. Sau đó vô tư cởi bỏ hỉ phục ra khiến nàng giật mình:

– Làm.. làm gì vậy?

– Cởi đồ, chúng ta còn phải đi ngủ mà!

Mộ Dung Nguyệt thở dài thì ra là vậy, nhưng dúnao lần đầu nàng tiếp xúc như vậy với người khác cũng khiến nàng ngại ngùng. Tuy bên thế giới kia nàng được biết là thiên tài chế tạo nhưng nàng luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác, bây giờ đột nhiên có chồng lại là một tiểu lão công chưa lớn khiến nàng có phần não nề.

Bèn nắm lấy tay Bạch Vân Phong ngồi xuống liền nói:

– Người là Bạch Vân Phong, Ngọc vương gia?

– Đúng vậy! – hắn ngoan ngoãn trả lời.

– Vậy ta sẽ gọi chàng là Phong nhi, chàng có thể gọi ta là Nguyệt nhi!

– Hảo!

– Phong nhi, chàng có muốn ta chữa bệnh cho chàng không, ta phát hiện ra trên phần đầu sau gáy chàng có vết thương, ta có cách giúp chàng! Liệu chàng có tin tao không?

– Phong nhi tin nàng!

– Được rồi, vậy ngày mai ta sẽ bàn bạc với Hà thúc, mau ngủ thôi!

—–

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nguyệt nhíu mày thức giấc thì bên ngoài truyền vào tiếng gọi:

– Vương phi, người đã tỉnh chưa ạ?

– Tiểu Lục, em vào đi!

Cánh cửa mở ra, Tiểu Lục liền cầm chậu nước mang vào giúp nàng lau mặt, mặc y phục rồi bới tóc lên trông thật xinh đẹp.

Nhìn cảnh vật xung quanh, nàng liền thở dài nói nhẹ với Tiểu Lục:

– Em đi làm việc, ta đi xem xung quanh vương phủ!

– Dạ!

Tiểu Lục cúi đầu rời đi, Mộ Dung Nguyệt liền đi xung quanh cả vương phủ, đi tới hậu hoa viên liền thấy cây hoa anh đào lớn khiến nàng một phen mừng rỡ:

– Không ngờ lại có hoa anh đào ở đây!

Bước tới gốc hoa anh đào nhìn ngắm thì liền nghe tiếng xì xầm to nhỏ của đám người hầu:

– Thiệt là, vương gia không hiểu sao lại tổ chức tiệc lớn như vậy làm gì, chỉ là người ngốc thì cưới vợ về để trưng thôi mà làm chi cho long trọng bây giờ phải dọn thế này!

– Tuy nói vương gia là ngốc tử nhưng ngài vẫn được hoàng thượng ân sủng!

– Ân sủng là thế thôi, sau này cũng không phải là cũng dưới quyền của thái tử sao?

– Đúng rồi, tuy vương gia anh tú bất phàm hơn thái tử nhưng lại ngu si thì được gì..!

– Vậy đám nô tài các ngươi nói chuyện đàm tiếu chủ tử mình như vậy thì sẽ đáng tội gì?

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày bước ra, nàng tuy không quan tâm vị phu quân khờ khạo này nhưng này từ nhỏ đã ghét nhất là ai nói xấu người hay đồ của mình. Dám nói người của nàng là thứ bỏ đi để xem nàng cho đám người này ra sao..

– Theo ta lên thượng điện!

Nàng lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.

Thượng điện, Mộ Dung Nguyệt ngồi yên trên chủ toạ, nhìn xuống đám người quỳ dưới sảnh:

– Tiểu thư, dùng trà hạ hoả đi ạ! – Tiểu Lục dâng trà cho nàng.

– Các ngươi biết tội các ngươi là gì chưa? – nàng thâm thuý nhìn gương mặt của họ.

– Vương phi tha tội, ta chỉ nói chuyện vui! – một nữ tử qua loa trả lời.

– ” Rầm ” việc này đáng để các ngươi đem làm trò cười!

Bàn tay nàng siết chặt lấy cạnh bàn để ngăn sự nóng giận, tiếng đập bàn ấy khiến cho Tiểu Lục cũng một phen giật mình trước vị tiểu thư này.

Đang trong không khí căng thẳng thì từ ngoài cửa đi vào nhóm người cùng vương gia:

– Tham kiến vương gia!

– Không cần quá tiểu tiết! – Bạch Vân Phong cười ngây ngô phất tay áo.

Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn, xong lại quay sang nhìn tên bộ quan thư cạnh bên rồi nhìn sang quản thúc sự, nàng liền vỗ tay lên chỗ bên cạnh:

– Phong nhi, chàng lên đây!

Bạch Vân Phong liền cười tươi ngồi xuống cạnh nàng, ngây ngô cười tươi. Mộ Dung Nguyệt mỉm cười nhẹ với hắn, xong, liền lạnh nhạt nói:

– Tiểu Lục, lấy ấn kí của vương phi ra cho ta!

– Dạ!

Tiểu Lục không dám chậm trễ liền nhanh chónv mang ấn kí đến.

Mộ Dung Nguyệt nhìn đám người dưới sảnh đang nhởn nhơ không hề e ngại liền nhếch môi, đúng là, Mộ Dung Nguyệt ngày xưa hiền từ nhu nhược đáng để bọn người các người ức hiếp, nhưng ta thì khác, ta sao có thể dễ dàng tha cho bọn ngươi:

– Các ngươi thấy ấn kí mà còn không quỳ xuống!

– Dạ, vương phi! – cả đám người quỳ rạp xuống.

– Hôm nay bổn cung dùng ấn kí này để thay đổi chính sách bộ máy của vương phủ, ngươi cùng ngươi, từ nay không được bước vào vương phủ dù chỉ nửa bước! – nàng chỉ vào tên quan thư cùng quản thúc sự.

– Bẩm vương phi, tại sao lại đuổi thần? – hai kẻ liền bức xúc.

– Hai ngươi tư thông với hầu nữ trong phủ đã phạm lấy đại tội, lại không biết dạy dỗ họ, lấy danh của vương phủ mua những thứ không cần thiết.. Hà thúc, ngài nói xem tội này đáng bị gì?

– Dạ bẩm, đáng tội chu di tam tộc ạ!

– Xin vương phi tha mạng! Nô tài không dám! – cả hai ngươi run rẩy quỳ xuống.

– Lôi họ ra ngoài!

Bạch Vân Phong nhìn hai người đó, trong đôi mặt loé tia hàn khí nhưng cũng biến mất.

Mộ Dung Nguyệt quay sang nhìn đám cung nữ dưới sảnh, lạnh lùng nói nhẹ:

– Hà thúc, nói cho ta nghe trong vương phủ tội vô lễ với vương gia thì sao?

– Dạ bẩm, sẽ bị đánh 30 trượng ạ! – Hà thúc cung kính bảo.

– Nhẹ vậy sao, vậy thì từ bây giờ theo lệnh ta, lần đầu tiên phạm tội sẽ đánh 50 đại bản, lần thứ hai cắt lưỡi, còn lần thứ ba thì đánh gãy tay chân đuổi khỏi vương phủ! Rõ chưa?

– Dạ rõ! – Hà thúc gật đầu.

– Ngươi, cắt lưỡi ả cho ta!

Nàng lạnh lùng ra lệnh nhìn ả nữ hầu đứng đầu. Ngay lập tức có binh lính kéo đi sau là tiếng hét vang trời, Bạch Vân Phong đưa tay níu lấy tay áo nàng:

– Không sao, ta đang giúp chàng dạy dỗ đám người không biết nguyên tắc thôi!

– Ta không sợ! – hắn nói nhẹ, nhìn sâu vào đôi mắt nàng.

– Còn đám các ngươi…!

– Vương phi, xin vương phi tha mạng, tì nữ không dám nữa! – đám cung nữ quỳ xuống cầu xin.

– Các ngươi không dám… cả gan dám nói thì sao không dám nhận!

Nàng đập tay xuống trút giận, đám người này nghĩ nàng yếu thế sao, đừng có tưởng bở.

Đám người liền giật mình run rẩy, không ngờ vị tiểu thư này lại cường bạo ngang tàn như vậy, coi như họ số xui thật rồi.

– Hôm nay cũng là ngày đầu bổn cung đến vương phủ, coi như bỏ qua tội chết cho các ngươi nhưng tội sống vẫn khó tha, các ngươi vả vào miệng họ 50 cái!

– Dạ!

– Hà thúc, ngài theo ta cùng Vương gia đến thư phòng!

Mộ Dung Nguyệt đứng dậy, nắm lấy tay Bạch Vân Phong rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN