Vương Gia Sắc Lang Sủng Nịnh Vương Phi - Chương 7: Quy phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Vương Gia Sắc Lang Sủng Nịnh Vương Phi


Chương 7: Quy phục


Tối đến, Cao Kiếm ngồi tịnh thân trong phòng, chén thuốc trên bàn đã nguội đi. Bỗng cửa đẩy ra:

– Ai? – Cao Kiếm liền mở mắt đưa kiếm hướng lên.

– Ngươi vẫn chưa uống thuốc sao? – giọng nói lạnh nhạt của nam tử khiến hắn tò mò.

– Ngươi là..!

– Bổn vương đến xem ngươi thế nào, hảo ý của phu nhân ta, ngươi không nhận sao? – đôi mắt cậu lạnh như băng.

– Ngươi…! – Cao Kiếm giật mình nhìn vị vương gia trước mắt khác hoàn toàn lúc sáng.

– Phu nhân ta có ý muốn ngươi quy phục, ngươi đã không còn chốn đi, vậy thì theo ta gia nhập Nguyệt Cát, bảo đảm được tính mạng của ngươi!

– Ngươi là Nguyệt Cát chủ?

– Ngươi hiện tại đang có hai lựa chọn, bổn vương không muốn làm phu nhân mất hứng nên mới đến đây, Cao Kiếm, ngươi cũng biết sức lực của bản thân!

Bạch Vân Phong đưa chén thuốc được cậu dùng nhiệt làm nóng lên đưa cho Cao Kiếm. Hắn nhìn cậu đôi lát rồi đưa tay nhận lấy, uống cạn:

– Bạch Hổ! Xăm ấn kí cho cậu ta, từ nay Cao Kiếm chính là người thứ ba trong tứ linh thần Nguyệt Cát! – Bạch Vân Phong nói nhẹ.

– Dạ, Nguyệt chủ! – một bóng trắng xuất hiện trước mặt cậu quỳ xuống.

– Trị thương giúp hắn!

Nói xong, chàng liền rời đi.

Cao Kiếm thẩn thờ nhìn theo, rốt cuộc nam nhân này là người như thế nào?.

—-

Sáng hôm sau, Mộ Dung Nguyệt đi tới tìm Cao Kiếm nhưng không thấy bèn hỏi một hầu nữ:

– Người ở đây đâu rồi?

– Dạ bẩm vương phi, ngài ấy đang cùng Vương gia ở hậu viên! – nàng ta cúi đầu trả lời.

– Được rồi, lui đi!

Mộ Dung Nguyệt hướng phía hậu viên đi tới. Nàng rón rén núp sau cửa xem, Bạch Vân Phong hôm nay chàng không mặc vương bào nữa mà mặc bộ võ phục trắng tinh trong thật phong trần.

Giật mình, Mộ Dung Nguyệt đánh nhẹ vào mặt mình.. ngươi làm sao lại đê tiện như vậy, ngắm nhìn nam nhân đến mức say mê thế này.. nhưng mà..

Đang suy nghĩ thì bỗng phía sau xuất hiện người, Mộ Dung Nguyệt liền rút con dao ngay bên hông chĩa qua:

– Ai?

– Nương tử… là ta! – Bạch Vân Phong ngây ngô nhìn nàng, sau lại rưng rưng giọt lệ.

– Sao.. sao chàng lại khóc, ai ức hiếp chàng sao? – nàng lập tức giận dữ ngó nghiêng ngó dọc.

– Không, chỉ là nương tử chỉa dao vào ta, làm ta có chút hoảng sợ!

Mộ Dung Nguyệt giật mình, nhìn lại tay mình rồi rút dao lại. Tiến bước tới ôm lấy hắn nói nhẹ:

– Ta chỉ là phản xạ, Nguyệt nhi đừng sợ!

Khuôn mặt ai đó bỗng chốc ửng hồng, nhiệt huyết trong người cũng trào dâng lên.

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày không nghe ai đáp lời liền ngước lên nhìn thì bị Bạch Vân Phong kéo đi, kéo đến trước mặt ba vị nam tử:

– Vương phi! – Cao Kiếm nhìn nàng cúi đầu hành lễ.

– Cao Kiếm, ngươi quả là người thông minh! Bổn cung đã làm ra thuốc giải cho ngươi, mau uống đi! – nàng lấy trong người ra hộp thuốc nhỏ.

– Tạ ơn vương phi! Cao Kiếm nhất định một lòng phò tá vương gia!

– Được rồi, sau này là người trong nhà không cần đa lễ, ngươi cứ gọi ta là Dung Nguyệt hoặc là tứ tẩu đi! – nàng xua tay cười nhẹ.

– Như vậy..! – Cao Kiếm đang định nói thì.

– Ý của tứ tẩu cũng rất tốt, sau này là người trong nhà ngươi cũng gọi ta là ngũ đệ đi, còn kia là nhị ca Tử Liên! – Tử Dạ cười sảng khoái khoác lấy vai Cao Kiếm.

– Việc này…! – hắn liền đánh mắt nhìn Bạch Vân Phong.

– Nương tử nói đúng, đã là người trong nhà thì gọi nha là huynh đệ! – Bạch Vân Phong cười ngây ngô, hai tay cứ ôm lấy nàng mà chiếm tiện nghi.

– Vâng, Cao Kiếm xin thề với trời, một lòng theo phò ta tam ca, không để nhị ca cùng tam tẩu, ngũ đệ buồn phiền! – Cao Kiếm liền giơ tay lên trời.

– Nếu ngươi đã muốn lập lời thề vậy thì đừng nói suông như vậy, bổn cung cũng đã học một chút pháp thuật, chi bằng bây giờ ngươi hãy lập khế ước máu cũng chàng!

Mộ Dung Nguyệt cười nhẹ, những lời thề non hẹn ước đơn giản vậy nàng làm sao có thể tin, chi bằng lấy tính mạng của ngươi ra, để xem ngươi có thật lòng không?.

Không ngờ được Mộ Dung Nguyệt sẽ nói như vậy, Cao Kiếm có chút giật mình nhưng hắn cũng nhanh chóng gật đầu.

Mộ Dung Nguyệt cười nhẹ, nhanh chóng lấy hai chén nước trắng đến, sau đó dùng con dao nhỏ để bên hông ra.

– Phong nhi, chịu đau một chút nhé! – nàng liền cầm tay Bạch Vân Phong gạch một đường nhẹ.

Sau đó liền lấy máu của Cao Kiếm, hai chén máu đã hoàn tất, nàng liền nhắm mắt lại, miệng nhẩm thần chú tập trung khí lực vận nội công.

Đến khi mở mắt, hai mắt nàng sáng lên màu lục dạ, tuyên thệ lời thề:

– Ta đại diện cho hai giới thần yêu, xác nhận khế ước của Cao Kiếm và Bạch Vân Phong, nếu ngươi có ý trai lời khế ước, ngươi nhất định sẽ hồn tiêu phách tán, vạn kiếp luân hồi trong bể khổ!

Cao Kiếm nhìn Bạch Vân Phong, hắn không chần chừ mà liền nâng chén lên uống hết, Bạch Vân Phong cũng nhanh chóng làm theo.

Mộ Dung Nguyệt giơ tay lấy hai giọt máu còn đọng tay hai người kết nối lại, một lát sau, hiện ra sợi dây đỏ buộc vào tay hai người.

Đến khi nàng mở mắt lại lần nữa thì con ngươi cũng quay về màu nâu vốn có, Mộ Dung Nguyệt chân đứng không vững liền ngã:

– Tứ tẩu! – Tử Dạ giật mình, hai tay nhanh chóng đỡ lấy nàng.

Bỗng cậu cảm nhận được sát khí từ ai đó nhìn về phía hắn, Mộ Dung Nguyệt không cảm nhận được gì liền nói nhẹ:

– Không sao, chỉ là tốn khí lực nhiều quá thôi!

– Nương tử, nàng không sao chứ? – Bạch Vân Phong kéo tay nàng ngã vào lòng hắn.

– Không sao, hơi mệt thôi! – nàng cười nhẹ.

– Ngươi làm sao lại biết đến pháp thuật? – bỗng kiếm sắt vô tình chỉa ngay vào nàng, đôi mắt lạnh lùng cực độ của Tử Liên khiến nàng có phần sợ.

– Ta học trong sách, ngươi cho rằng ta chỉ có danh thôi sao! – nàng nhếch môi.

– Nhị ca, tứ tẩu đang mệt, huynh cũng đừng nên đùa như thế! – Tử Dạ nói nhẹ.

– Ngươi có thể lập khế ước máu cho người khác chỉ có mấy người, thân phận của ngươi rốt cuộc từ đâu? – Tử Liên không hề nao núng, kiếm vẫn chĩa vào nàng.

– Ngươi muốn tin hay không thì tuỳ, dù sao ta không thể học võ thì vẫn tự biết cách học cái khác để phòng thân!

Mộ Dung Nguyệt lạnh nhạt đối đáp, nhưng nàng cũng có lý do riêng, nàng muốn học những thứ pháp thuật này để quay về thế giới của nàng.

Lúc này kiếm của Tử Liên cũng hạ xuống, Mộ Dung Nguyệt vỗ nhẹ người Bạch Vân Phong an ủi hắn. Bỗng lúc này người hầu chạy vào:

– Bẩm báo!

– Nói đi! – Tử Liên lên tiếng.

Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn, không có phép của nàng, bọn ngươi dám mờ miệng không?…

Tử Liên nghi hoặc nhìn tên người hầu rồi quay sang nhìn Mộ Dung Nguyệt, nàng liền cười nhẹ nói:

– Nói đi!

– Dạ bẩm vương phi, triều đình truyền ý, thái tử mời ba vị vương gia cùng vương phi vào cung để hội ý về đại hội võ lâm!

– Hảo, hay lắm, bổn cung cũng đang cần danh sách người tham dự! – nàng cười tươi vỗ tay.

– Vậy tứ tẩu, tẩu sẽ đi à! – Tử Dạ nhíu mày.

– Chính xác!

—-

Thái tử điện xa hoa lộng lẫy, cột nhà chạm khắc tinh tế, gạch được lát bằng ngọc thạch cho thấy sự xa hoa. Mộ Dung Nguyệt quan sát xung quanh, gật đầu tán thưởng.

– Bốn người đến rồi sao? – ngồi trên vương toạ, Bạch Mộ Diêu nhếch môi.

– Thái tử ca, an hảo an hảo! – bốn người cúi người hành lễ.

– Đều là người nhà, ngồi đi!

Mộ Dung Nguyệt liền ngồi xuống bàn, yến tiệc được bắt đầu, món ăn được dọn lên. Nàng bắt đầu liếc nhìn xung quanh phủ điện, những người được mời đến cũng là các giáo chủ môn phái võ lâm, nàng nhìn nàng tử ngồi đối diện.

Một thân bạch y, khí thế thoát tục, mỗi động tác hắn làm đều mang vẻ tao nhã không ai có thể có được. Khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mày kiếm, khiến cho người khác phải giật mình.

Nếu so sánh, Bạch Vân Phong có chút ngô nghê của đứa trẻ, một chút điềm đạm lãnh ý vừa trưởng thành, còn Bạch Tử Dạ thì lạnh lùng hào khí, mang trong mình khí thế của một vị lãnh tụ mà ai cũng phải cúi đầu. Thì bây giờ nam nhân trước mắt nàng lại khác hoàn toàn hai người còn lại, hắn có một loại khí phách bất khả xâm phạm khiến người ta không nỡ chạm tới sợ làm vấy bẩn hắn.

– Hiện tại, tại nơi này, có đến 10 môn phái và Liễu Phi, thần y danh chấn giang hồ! – Bạch Mộ Diêu nhếch môi.

Mộ Dung Nguyệt liền giật mình, nam tử trước mắt nàng chính là thần y đó sao, chẳng phải trong sách nói hắn là người chế ra nhiều thuốc, có kiến thức về y học thâm sâu sao, nàng còn nghĩ Liễu Phi là một ông lão 60 tuổi chứ?..

– Đại hội võ lâm, ba năm nhiệm kì tổ chức một lần, tại nơi đây đều là các môn chủ của các phái, chi bằng thể hiện một chút đi nào! – Bạch Du Hạo cười sảng khoái nói.

– Vậy để ta trước!

Môn chủ của Lãng Bạch đường, môn phái về tốc độ. Nàng cầm lấy chum trà lên, tay giơ lên che đi để lộ đôi mắt tinh anh nhưng nàng không ngờ, đôi mắt của nam tử đối diện đang nhìn nàng thích thú.

Mộ Dung Nguyệt nhếch môi nâng ly uống cạn, bắt đầu nhìn những động tác của hắn, Lãng Bạch đường chủ yếu sử dụng phi đao nhưng bên cạnh kiếm pháp cũng không thua kém ai,

– Lã mỗ, tài nghệ không cao, mong đừng chê trách! – Lãng Bạch chủ cúi đầu nói nhẹ.

– Đường kiếm xuất sắc, cộng thêm kỹ năng tốc độ, Lãng Bạch chủ, ngài cũng quá khiêm tốn! – Mộ Dung Nguyệt giơ ly rượu lên hương hắn mà kính.

– Nàng là…? – ông nhíu mày, nơi diễn ra võ thuật như vậy sao lại xuất hiện nữ nhân không có chút khí tức thế này.

– Ta, Mộ Dung Nguyệt, Bạch Vân vương phi!

– Thì ra là nữ nhân của Bạch Vân vương, thất lễ! – đối với ông, Bạch Vân vương đáng được kính nể.

– Tới ta!

Nữ môn chủ Nhan Mạc Yên, nữ môn chủ duy nhất trong thập đại môn phái. Môn phái nàng thiên về tâm chi, nắm bắt được điểm yếu của đối thủ mà đánh động vào.

Những đường múa trường tiên của nàng sinh động như một bài múa không chút sát thương, chính nhờ như vậy khiến người ta không phòng bị mà bị đánh đến gục đi.

– Không hổ là nữ nhân hào kiệt trong thập đại môn chủ, Nhan Mạc Yên quả xứng danh đệ nhất mỹ nữ trong giang hồ! – Bạch Mộ Diêu nhìn nàng ái muội.

– Khiến thái tử bận tâm, Mạc Yên không dám nhận!

Mộ Dung Nguyệt cười khẽ, nàng tự nhiên dựa vào lòng Bạch Vân Phong:

– Chi bằng bây giờ để thủ hạ của môn phái đến tỉ thí với nhau xem thế nào? – Bạch Tử Dạ cười nhẹ lên tiếng.

– Cũng được, bắt đầu đi! – Bạch Mộ Diêu lên tiếng.

Mười đồ nhi của thập đại môn phái tiến lên, Mộ Dung Nguyệt nhíu mày nhẹ, nàng cười nhẹ:

– Vương gia! Thiếp say quá!

Nàng bất ngờ ngồi dậy nhào vào người Bạch Vân Phong, ôm cổ hắn khiến cho đứa bé có chút giật mình.

– Nương tử, nàng không sao chứ? – hắn nhíu mày nhưng giọng vẫn ngô nghê hỏi han nàng.

– Ta chóng mặt quá!

Mộ Dung Nguyệt một mắt nhắm mắt mở, tay hướng về từng tên, trong tay áo kim châm nhanh chóng được phóng ra ghim vào người họ. Nhưng nhìn đến tên thứ mười không bị bắn trúng liền nhíu mày, Nguyệt Cát phái…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN