Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 125 : Hôn sự của Trương Tiểu Tinh
Vốn Hàn Nguyệt Nguyệt định đến Dược Cốc ăn tết, nhưng Mạnh Dịch Vân quá bận, hơn nữa giờ bên người nàng còn có tiểu hoàng đế, không thể tự tiện như ngày xưa được, cứ thế kéo dài đến giữa tháng 12, tuyết phủ đầy Dược Cốc, mới từ bỏ hắn ý định.
Rất nhiều người đến chúc tết, Hàn Nguyệt Nguyệt giao hẳn cho quản gia tiếp đón, dù sao với địa vị bây giờ của nàng, không ai dám đắc tội, nhi tử nàng là hoàng thượng, mặc dù còn nhỏ không có thực quyền, nhưng thực quyền cũng nằm trong tay trượng phu nàng chứ ai? Mạnh Dịch Vân lại không dám đắc tội nàng, cho nên ở Đại Khánh, người có địa vị tối cao nhất chính là nàng mới đúng.
Hàn Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị quà năm mới, tiểu hoàng đế Mạnh Giang Thụy đã chạy rất vững, ôm lấy chân Hàn Nguyệt Nguyệt, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đồ trên tay nàng.
Hàn Nguyệt Nguyệt cho hai nhi tử bao tay nàng tự chế, mấy ngày nay trời càng ngày càng lạnh, hai đứa lại ngày ngày chạy loạn khắp sân.
“Vương phi, Tiểu Tinh cô nương trở lại”, Kim Thu vào báo. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Thật? Người đâu”. Đã hơn nửa năm không thấy người, bên ngoài thì có gì hay ho chứ? Được rồi, nói thật, nàng đang ghen tỵ, ghen tỵ ba nha đầu kia có thể đi chơi, còn mình phải ở suốt chỗ này.
“Gặp vương gia trước cửa, nên giờ đang ở thư phòng”, Kim Thu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, “Ngươi đi thư phòng chờ, khi nào bọn họ đi ra, bảo lập tức tới gặp ta.”
Kim Thu lui ra ngoài. Một lát sau, Như Họa, Như Tuyết và Tiểu Tinh tới phòng Hàn Nguyệt Nguyệt. Như Họa Như Tuyết chạy tới ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tiểu thư, bọn nô tỳ nhớ tiểu thư muốn chết luôn.”
Hàn Nguyệt Nguyệt gỡ tay Như Tuyết ra, “Buông tay, ngạt chết ta”. Như Tuyết cười hì hì buông tay, mở bọc đồ, lòi ra mấy bộ y phục.
“Tiểu thư, ở đây này” Trương Tiểu Tinh đem bọc hành lý của mình tới, để trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt. Vì mấy thứ này, ba người bọn họ phải chạy hơn nửa Đại Khánh.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một cây linh chi, khá lớn, chắc phải mấy chục năm, nhiều thêm mấy cây thì tốt rồi, đáng tiếc khó kiếm .
“Cực khổ rồi, về nghỉ ngơi đi, buổi tối mở tiệc tẩy trần cho các ngươi”, Hàn Nguyệt Nguyệt vui mừng nhận lấy linh chi, “Ủa? Không phải Hắc Ưng đi với các ngươi sao? Người đâu?”
“Đang bị Trương Nghiêm quấn lấy, ở ngoài viện ạ”. Hiện tại võ công của Trương Nghiêm rất khá, Trương Tiểu Tinh không đủ khả năng dạy nó nữa, nên mỗi lần nhìn thấy Hắc Ưng liền quấn lấy, muốn Hắc Ưng dạy nó.
“A, sắp tết rồi, nhân cơ hội này thành thân luôn đi, bằng không qua năm mới, các ngươi đi nữa, lại kéo đến khi nào”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Như Họa lập tức chạy đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Thật ạ? Tốt quá, tiểu thư không biết đâu, trên đường hai người họ rất chán, không nói chuyện gì hết, hại nô tỳ và Như Họa cũng không dám nói.” Hắc Ưng đại ca không thích nói chuyện, Tiểu Tinh tỷ lại lạnh nhạt, cứ tiếp tục như vậy, khiến bọn họ rất lo lắng.
Trương Tiểu Tinh cúi đầu. Như Họa kéo tay Trương Tiểu Tinh, “Hắc Ưng đại ca thật không hiểu phong tình, tiểu thư không thể dễ dàng cho huynh ấy được.”
Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Lúc trước ta và vương gia đã đề cập đến, quả thật không thể để hắn quá dễ dàng, được rồi về nghỉ ngơi đi”. Sau đó, Mạnh Dịch Vân đến, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cứ đi tới đi lui, không biết đang vội cái gì.
“Về rồi?” Nghe tiếng bước chân, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, không nhìn cũng biết là Mạnh Dịch Vân.
“Giấu gì vậy?” Mạnh Dịch Vân tới bàn ngồi xuống.
Hàn Nguyệt Nguyệt không ngẩng đầu đáp, “Linh chi, phải giấu kỹ chút, nếu không lại bị hai nhóc kia lôi ra chơi.” Hiện tại là thời kỳ hai đứa rất tò mò với xung quanh, luôn thừa dịp nàng không chú ý, lôi hết những thứ có thể lôi trong nhà ra vãi đầy đất.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên ghế, cất kỹ linh chi vào hộp, bỏ trên tủ, vỗ vỗ tay, cao vậy, chắc hai đứa không lấy được đâu, cất ghế về chỗ cũ, tới ngồi đối diện với Mạnh Dịch Vân.
“Đây là gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cái hộp trên bàn, cầm lên, xem thử, thấy vật bên trong rất kích động, đều là thứ quý hiếm à, có tiền cũng không mua được.
“Là sính lễ của Hắc Ưng”, Mạnh Dịch Vân nói. Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Dịch Vân, “Chàng đứng bên phe địch?”
Những thứ này, chỉ là lúc nhàm chán nàng nói chơi, Hắc Ưng sao biết được, nhất định là do Mạnh Dịch Vân nói, muốn mua chuộc nàng? Quá xem thường nàng rồi!
Mạnh Dịch Vân im lặng, “Tâm tư của nàng, ngay cả Đoàn Đoàn và Viên Viên đều nhìn ra, còn cần ta nhắc hắn sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Rõ vậy sao?” nàng hơi tham tài chút thôi, rất bình thường mà.
“Hắn nhờ chàng đến cầu hôn?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân “Ừ” một tiếng, thật ra lúc Hắc Ưng giao những thứ này, chỉ nói chuyển cho vương phi, bất quá đoán không lầm, thì chính là cầu hôn.
Hàn Nguyệt Nguyệt đặt khối noãn ngọc trong tay, quả thật có hơi ấm truyền tới, rất kỳ diệu.
“Chắc là hắn dốc hết vốn liếng rồi hen? Chàng phát cho Hắc Ưng mỗi tháng bao nhiêu bạc?” không thể để Tiểu Tinh uất ức được.
“12”, 12 lượng bạc là rất cao đối với chức thị vệ rồi. Thị vệ trong cung cũng chỉ có 5 lượng một tháng. Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Ít như vậy làm sao nuôi nổi Tiểu Tinh? Mỗi lần Tần Minh trở lại đều mang rất nhiều quà cho Trúc Thanh, ta còn tưởng lương bổng thị vệ rất cao chứ”. Mỗi lần Tần Minh trở lại sẽ mang rất nhiều quà cho Trúc Thanh, thường nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cũng là chuyện tốt, nên nàng mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
“A, ta biết rồi, có phải Tần Minh ăn chặn nhiều không? Biết ngay tên kia không thành thật mà. Chàng giao chuyện tiền trang cho Hắc Ưng quản một nửa đi, nếu không về sao bọn họ có con phải nuôi thế nào?” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Mạnh Dịch Vân bị sặc nước trà. Hàn Nguyệt Nguyệt vội lấy khăn tay lau giúp, “Chàng lớn vậy rồi, uống trà cũng không xong.”
Mạnh Dịch Vân thật bị Hàn Nguyệt Nguyệt dọa, bất đắc dĩ nói, “Đừng lo lắng, Hắc Ưng cũng không phải kẻ cù lần đâu.”
Hàn Nguyệt Nguyệt ồ một tiếng, đứng dậy, lấy mớ bảo bối của mình ra, đưa cho Mạnh Dịch Vân nhìn. “Chàng nói những thứ này làm của đồ cưới cho Tiểu Tinh được không?” Sính lễ quý trọng như vậy, nàng cũng không thể quá keo kiệt.
Mạnh Dịch Vân liếc nhìn, nói: “Coi như không có đồ cưới, tên kia cũng không dám đối xử tệ với Tiểu Tinh đâu”.
Hàn Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, đi tới cửa, hô to, “Tô nương, đi tìm Hoàng lịch tới đây”, Tô nương đang bận may y phục, nghe thấy tiếng Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng để xuống, đi ra ngoài.
“Ta đại diện nhà gái, chàng đại diện nhà trai, bây giờ chúng ta bàn bạc một chút chuyện cả đời của hai người họ”, Hàn Nguyệt Nguyệt lật lật tờ Hoàng lịch trên tay nói.
Mạnh Dịch Vân đoạt lấy Hoàng lịch trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt ném qua một bên, “Để cho bọn họ tự lo đi”, đứng dậy ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi thẳng vào trong.
“Chàng làm gì đấy? Ban ngày ban mặt, mau buông ta xuống” Mạnh Dịch Vân không để ý tới. Hàn Nguyệt Nguyệt cắn, “Con vẫn còn ở ngoài, mau buông ra”, người này mắc chứng gì vậy, hứng lên là ôm nàng đi, đã là vợ chồng già, tất yếu kích thích như vậy sao?
Qua Nguyên tiêu, Hàn Nguyệt Nguyệt liền bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh. Không khí vui mừng bao trùm vương phủ, định ngày là mùng 6 tháng 3. Thật ra đây là do Hàn Nguyệt Nguyệt tự quyết định, hai người trong cuộc vẫn không biết gì hết, cho đến lúc Tô nương tới cửa, nói may đồ cưới, hai người mới biết.
Hắc Ưng không nói gì, đứng yên cho Tô nương đo người. Trương Tiểu Tinh lại xấu hổ chạy ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt cười ha ha, “Không sao, tính nàng hay thẹn thùng, dù sao số đo của Tiểu Tinh cũng đã biết, cứ may theo là được”. Tô nương gật đầu một cái, biểu hiện đã biết.
Đo xong, Tô nương lấy ra mấy tấm vải cho Hàn Nguyệt Nguyệt chọn, Hàn Nguyệt Nguyệt nhất định là phải chọn loại tốt nhất.
Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị rất nhiều đồ cưới, gửi tin báo cho Tư Tư. Nhà đó có 4 người nên tương đối chậm chạp, đến hơi trễ. Bất quá Như Song lại rất nhanh chạy đến vương phủ, mấy nha đầu ngày ngày tụ tập tán gẫu với Trương Tiểu Tinh, có lúc lại trêu chọc Hắc Ưng.
“Rốt cuộc cũng tới, nhanh vào đi, thư đã gửi lâu vậy, mà giờ mới đến”, Hàn Nguyệt Nguyệt trách chút. Lục Tư Tư tay ôm nữ nhi, “Không có cách nào, vừa ra cửa, những chưởng quỹ kia lại đưa tin nói có chuyện, đi xem một chuyến, nên đến trễ.”
Trong tay Tống Thanh và Tống Ngọc cầm rất nhiều quà, quản gia vội cho người nhận lấy. Hàn Nguyệt Nguyệt an bài chỗ ở cho cả nhà họ.
“Cho ta xem bảo bảo nào” Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy đứa bé trên tay Lục Tư Tư, mềm nhũn, hai mắt thật to, rất đáng yêu, bị nàng chọc cười khanh khách. “Tên gì?” Hàn Nguỵêt Nguyệt hỏi.
Lục Tư Tư đáp, “Tống Trân Trân, là Tống đại ca đặt”. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Cả nhà các ngươi đều là bảo vật, vừa ngọc vừa trân châu.”
Lục Tư Tư bị Hàn Nguyệt Nguyệt chọc cười, nói “Nô tỳ cũng nói vậy, nhưng Tống đại ca cứ kiên quyết đặt thế.”
“Nữ nhi quý giá, giống như một viên trân châu, cần yêu thương chăm sóc thật tốt, Tống Thanh rất thương nó.” Lục Tư Tư gật đầu, “Nếu tiểu thư thích nữ nhi, sinh một đứa đi.”
“Làm gì dễ dàng như vậy. Đi đường mệt không, nghỉ ngơi trước đi, rồi gặp mấy nha đầu kia sau, mấy nha đầu đó cứ nhắc nữ nhi ngươi mãi đấy”.
“Đã lâu không gặp bọn họ, cũng rất nhớ”. Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn cả nhà Tống Thanh vào viện, người làm trong phủ thấy thế đều nghĩ, vương phi tự mình tiếp đón, khẳng định thân phận không tầm thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!