Vương Phi 13 Tuổi
Chương 678 : Phát hiện khác thường
Beta: Pracell
*******************************
Thảo Nguyên gió thổi cuồn cuộn, mặt hồsóng xô ngàn dặm.
Bọt tung trắng xóa, từng đợt sóng nổilên tạo ra tầng tầng sát khí.
Binh mã chiến đấu kiên cường, Bắc Mụcvượt qua mọi khó khăn đánh tan biên giới dân tộc Hung Nô, giết hết những gì cảnđường.
Tại doanh trại của Đại Tướng quân.
“Hai cánh quân từ trong nội thành có thểxông ra đã suy yếu, chắc chắn đó là đội quân hùng hậu nhất, chúng ta sẽ tiêudiệt chúng dễ dàng, sau đó bao vây thành trì”
Tay cầm bản đồ, Khố Tạp Mộc lạnh lùngnói.
Hàn Phi đứng bên cạnh, Lê Khoát im lặngnghe Đại tướng nói, gật gật đầu, phân tích thật chính xác.
Thành trì của dân tộc Hung Nô rất rộng,lại uốn khúc, vì thế ắt sẽ không phòng thủ hết được, chỉ có thể phòng ngự nhữngđiểm trọng yếu mà thôi.
Như vậy nội thành hẳn sẽ là một trongnhững cứ điểm quan trọng đó.
Lưu Nguyệt đứng một bên lắng nghe, khôngnói tiếng nào.
Đối với binh pháp, nàng thật không thểrành bằng họ.
“Theo ta thấy, chiều nay, chúng ta sẽchia ra hai đường, tránh điểm đóng quân trọng yếu của địch, theo hai hướng…”
“Ta lại không nghĩ vậy” Khố Tạp Mộc lờicòn chưa nói xong, Thác Bỉ Mộc nãy giờ im lặng bỗng nhiên ngắt lời.
Lập tức, tất cả tướng quân trong trướngnhất tề đều quay về phía hắn.
Thác Bỉ Mộc thấy vậy ho khan một tiếng,chỉ vào bản đồ nói: “Ta nghĩ rằng chúng sẽ cho lực lượng trọng yếu mai phục haibên”.
“Vì sao?” Lê Khoát vội hỏi.
“Các ngươi xem toàn bộ thành trì đềuđược bố trí thành một tổng thể, hai bên ắt đã có mai phục, ngay trong nội thànhlại không có động tĩnh gì”.
Chính điểm này đã đánh lừa suy đoán củachúng ta.
Trong thành đã được bố trí đại quân, màhai bên đã có mai phục, quả thực đó chỉ là giả mà thôi, sự thật là
không hề có đại quân nào.
Nếu không, các ngươi nói xem bọn hắn lấyđâu ra binh mã mà bố trí như vậy…”
Thật trầm, thật dứt khoát, quả thật phântích thấu đáo đến không thể thấu đáo hơn .
Âu Dương Vu Phi nãy giờ vẫn ngồi im lặngtrên ghế, lúc này nghe được những lời đó quét mắt qua Thác Bỉ Mộc một cái.
Mắt chợt lóe tia thâm sâu.
“Cho nên, ta cho rằng cái này không phảihoàn toàn là hư, mà thực là hư, hư là thực”
Đầu ngón tay chỉ thật mạnh xuống chấmnhỏ trên bản đồ, Thác Bỉ Mộc cực kỳ tự tin.
Toàn bộ doanh trại nhất thời im lặng,bọn người Khố Tạp Mộc vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.
“Không tồi” nửa ngày sau Lê Khoát mớinói ra được một câu.
Ngay sau đó đám người Hàn Phi cũng gậtđầu đồng ý với phân tích của Thác Bỉ Mộc, bắt đầu điều động binh mã sẵn sàngchiến đấu, kế hoạch tấn công bắt đầu được vạch ra.
Mặt trời chói mắt, bên ngoài ánh nắnglấp lánh như màu nước.
Bọn người Khố Tạp Mộc bàn bạc xong xuôi,rời đi, lúc này trong doanh trại chỉ còn lại Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi từ từ chuyển động, nhìnvề phía Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng.
“Nàng không cảm thấy là Thác Bỉ Mộc cóchút thay đổi sao ?”
Âm thanh thật nhẹ, hơi chút thờ ơ.
Lưu Nguyệt gấp lại sơ đồ chiến thuật tấncông của Khố Tạp Mộc trong tay, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi : ” Ngươi nóivậy là có ý gì?”
Âu Dương Vu Phi đưa tay hất lọn tóc rasau, khẽ cười nói : ” Không có ý gì, chẳng qua cảm thấy gần đây Thác Bỉ Mộc cóvẻ rất cẩn thận, suy nghĩ cũng dần trở nên linh hoạt “
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói vậy,lạnh lùng gật đầu : “Có vấn đề hả?”
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt hỏi nhưthế, trầm ngâm một chút, sau đó, lắc đầu nói: ” Không, không có vấn đềgì.”
Cái Lưu Nguyệt muốn biết chính là ThácBỉ Mộc như vậy có bất lợi gì cho Bắc Mục, về điểm này thì có vấn đề gì chăng.
Tuy rằng cảm thấy sau lưng Thác Bỉ Mộccòn có ai đó, nhưng hắn đối với Bắc Mục cũng như Lưu Nguyệt, đều rất trungthành.
Điểm này thì không có gì phải nghi ngờ.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói nhưthế, lập tức quay đầu nhìn lại chiến thư nàng đang cầm, không hiểu sao lại thấylời nói của Âu Dương Vu Phi có chút hợp lý.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, quay qua nhìnnhưng cũng lắc lắc đầu một cách vô thức.
Chuyện binh pháp ngoài chiến trường thìLưu Nguyệt không rành lắm, Cho nên cũng không hiểu được phân tích của Thác BỉMộc thấu đáo đến mức nào, bắt đầu quan sát vị trí được đánh dấu trên bản đồ
Chiến trường này không chỉ có mấytrượng, có thể phân tích chính xác như thế.
Có thế quan sát với độ cao như vậy, nếukhông cẩn thận sẽ mất mạng.
Nếu Thác Bỉ Mộc có năng lực như vậy, thìhắn tuyệt đối sẽ không ở vị trí này.
Nhưng thực tế hắn vẫn chỉ là một tướngquân bình thường, như vậy chỉ có thể nói, những phân tích này chắc chắn khôngphải là của hắn.
Chau nhẹ lông mày, xem ra, hắn không hyvọng bọn Lưu Nguyệt sẽ phát hiện ra, nên hắn sẽ nhiều chuyện một chút, tự mìnhđiều tra Thác Bỉ Mộc.
Gió mùa hè thổi nhẹ, trên chiến trườngsát khí càng ngập trời.
Thác Bỉ Mộc phân tích tương đối chínhxác.
Thành trì trọng yếu đã được mai phục,trong nội thành không hề có phòng ngự, mà chính là ở hai bên.
Mấy chục vạn đại quân Bắc Mục, bắt đầugiả vờ tấn công hai cánh.
Nhưng thực tế là tấn công trong nộithành, làm cho dân tộc Hung Nô trở tay không kịp.
Công phá lũy thành.
Trời chiều nhuộm đỏ, hòa với tiếng binhkhí sát phạt nhau.
Công phá thành, năm mươi vạn đại quânBắc Mục ào ạt tấn công nội thành dân tộc Hung Nô.
Binh quý thần tốc.
Nối tiếp nhau tấn công, khí thế mấy chụcvạn đại quân Bắc Mục dâng cao, cơ hồ lúc này có thể chém hết tất cả, oai phonghiển hách.
Dương Hổ thành, Đại thành biên giớitrọng yếu của dân tộc Hung Nô.
Đây chính là ranh giới giữa dân tộc HungNô và Bắc Mục.
Mặc dù là biên giới, không thể đi qua,nhưng mà nó lại không có nơi hiểm yếu trấn thủ, không có cả địa điểm thuận lợiđể đóng quân.
Vì thế bên ngoài, cũng không quá khókhăn để tấn công vào tron, nhưng tất cả đều không quan trọng.
Mà những gì phía sau Dương Hổ thành, mớichính là điều biến nó thành cứ điểm biên giới quan trọng nhất.
Dương Hổ Thành có đường thông thương tớimười một Đại thành lũy ở phía Đông dân tộc Hung Nô
Nếu phá được Dương Hổ Thành, thì mườimột cái Đại thành kia, lập tức sẽ trở thành một miếng mồi béo bở, hoàn toànkhông có khả năng chống cự, phơi thây trước quân thù .
Đó là mười một thành trì phồn thịnh, nếutoàn bộ đều bị thâu tóm.
Một nửa thiên hạ của Dân tộc Hung Nô,chẳng khác nào đã bị chia cắt.
Vì thế, có thể thấy rằng Dương Hổ Thànhnày rất quan trọng, và quân lực của nó cũng rất mạnh.
Lưu Nguyệt dẫn đầu năm mươi vạn binh mãBắc Mục, đóng quân cách Dương Hổ thành 30 mươi dặm, vô cùng đông đảo, từ xanhìn lại, một mảnh đao thương xơ xác tiêu điều.
Nắng như lửa đốt.
Nhưng, lúc này Dương Hổ Thành làm chongười ta không còn cảm thấy chút nóng nực nào cả, lãnh lạnh đến kinh người.
Nếu thành trì này thất thủ, cũng sẽ ảnhhưởng không nhỏ đến thế trận cả hai bên.
Đối với Dân tộc Hung Nô, sẽ là bại trậnkhông thể ngóc đầu lên được
Còn Bắc Mục, sẽ dễ dàng thâu tóm đượcdân tộc Hung Nô.
Chính vì vậy hai bên, đều hết sức đềphòng cẩn thận, nghiêm ngặt.
Tại doanh trại đại tướng quân của BắcMục.
“Ta cho rằng phải thăm dò trước đã.” LêKhoát nhìn bản đồ trước mặt nói, mày nhíu lại.
“Dương Hổ thành, có tới hai mươi lăm vạnquân dân tộc Hung Nô chiếm đóng, nếu cứ vậy tấn công, e rằng sẽ bất lợi chochúng ta” Khố Tạp Mộc cũng gật đầu nói.
Giữa doanh trại, mấy đại tướng quân BắcMục ngồi quanh cái bàn nhỏ không ngừng bàn bạc chiến thuật.
Trong khi đó, Lưu Nguyệt vẫn ngồi mộtbên mặt lạnh như băng .
Nàng không hiểu lắm chuyện phòng ngựchiến thuật, điểm này tất cả mọi người thân cận nàng đều biết.
Bởi vậy, lúc này nàng chỉ có thể làmkhán giả ngồi trong này nhìn mọi người.
Một ông Vua, thì chỉ cần triệu tập ngườita họp bàn, chứ cũng không nhất thiết là phải biết binh pháp, phải biếtđánh giặc.
Đích thân có mặt, chỉ cần như vậy thôi.
Tuy rằng, Lưu Nguyệt chỉ là Nhiếp ChínhVương, không phải Vương, nhưng, sự tồn tại của nàng, cũng ảnh hưởng không nhỏđến khí thế của Bắc Mục.
Trước mắt đây là tác dụng của nàng.
“Ân, ta cũng cho rằng chúng ta phải pháingười thăm dò thật kỹ đã” đang lúc bàn bạc, Thác Bỉ Mộc nghiêm túc nói ra mộtcâu.
Trước tiên phải thăm dò xem đối phươngnhư thế nào
Sau đó sắp đặt mục tiêu tác chiến, đâychính là chiến thuật chắc chắn nhất.
“Nếu đã như vậy, ngày mai ta cứ pháiquân tiên phong xem xét”.
Nghe kết luận cuối cùng của Khố Tạp Mộc,Thác Bỉ Mộc,
Lưu Nguyệt lạnh lùng gấp lại bản đồtrong tay, nhìn mọi người rồi nói.
“Phải” lập tức mấy đại tướng cùng đồngtình.
Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, bắt đầubố trí lực lượng.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, mặt trờichiếu xuống đỏ rực.
Thời tiết này, thật sự nóng chết người.
Thời gian trôi qua nhanh.
Gió đêm mát rượi, cấy cối đung đưa.
Tầng tầng lớp lớp cỏ xanh tươi gần nhưcao hơn người, xa xa luồng gió mạnh thổi lại.
Gợn sóng phập phồng, nhìn như mặt biểnlúc ẩn lúc hiện, đẹp một cách dị thường.
Dưới ánh sao chiếu rọi, càng tăng thêmphần xinh đẹp kỳ dị.
“Phạch phạch” ngay tại biển cỏ mênh môngxinh đẹp này, sâu trong mấy cây cao cao, một con chim diều từ trên bầu trời đậuxuống.
Chầm chậm đậu trên tay Thác Bỉ Mộc đứngbên dưới.
Trong bụi cỏ, Âu Dương Vu Phi từ từ dichuyển, nấp trong một đám cỏ cao che khuất hắn, nhìn thấu qua bên kia, nơi ThácBỉ Mộc đang đứng.
Đợi mãi một ngày, cuối cùng rồi cũngđến.
Nhờ ánh trăng sáng, Âu Dương Vu Phi mớinhìn thấy rõ.
Gương mặt ngay thẳng chính trực, sau khigỡ tờ giấy được buộc dưới chân chim bồ câu ra đọc, mặt thoáng đỏ sau đó lại hơitái nhợt ra. Nhìn thật đầy màu sắc.
Giống như ảo não, mà cũng giống như bộiphục.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy mặt khẽ nhúcnhích, mắt đảo hai vòng, tay hơi hơi chuyển động.
Tiếng cây cỏ xào xạc, nhẹ vang lên.
Gió mùa hè hiu hiu thổi, cơ hồ gần nhưkhông nghe thấy âm thanh gì.
Nhưng, Thác Bỉ Mộc đã nghe được.
Nhanh chóng, quét mắt về chỗ phát ratiếng động.
Không đợi người đó chạy lại, cánh tay đãvung lên trước.
Bỗng chim diều nãy giờ vẫn đậu trên tay,lập tức tung cánh, thét một tiếng rồi bay thẳng lên bầu trời đêm.
Nháy mắt đã bay thật xa.
Thác Bỉ Mộc thoáng nhìn chim bồ câu bayđi, cổ tay khẽ cử động.
Tay đang nắm mật thư lúc nãy chim mangtới, liền nhét vội vào miệng.
Nhai ngon lành, sau đó nuốt thẳng xuống,động tác cực kỳ dứt khoát.
Tốc độ cũng rất nhanh, Âu Dương Vu Phithấy hoa cả mắt, không hề có chứng cớ cũng như sơ hở.
Sau khi đã nuốt hết mật thư vào trongbụng, Thác Bỉ Mộc lạnh lùng quát : “Ai đó?”
Mặt khác liền nhảy bổ vào chỗ Âu DươngVu Phi vừa phát ra tiếng động.
Thân cỏ cao cao, bay bay theo gió.
Không hề có bóng dáng một ai, tung tíchgì cũng không có.
Thác Bỉ Mộc nhào tới chính xác chỗ ÂuDương Vu Phi vừa đứng, nhưng cũng không hề phát hiện ra cái gì, chỉ có ngọn cỏxanh đang uốn lượn.
Hơi hơi nhíu nhíu mày.
Thác Bỉ Mộc đảo đảo mắt, chẳng lẽ chínhhắn nghe nhầm, sau đó hắn nghiêng đầu, xoay người lao vào trong bóng đêm, đinhư bay.
Thấy Thác Bỉ Mộc bóng đã khuất, cách đókhông xa, từ trong bụi cây Âu Dương Vu Phi chầm rãi đứng lên.
Võ công của hắn, cho dù Thác Bỉ Mộc cólợi hại cỡ nào, bất quá cũng không thể thấy hắn.
Chỉ cần tốc độ nhanh hơn so với Thác BỉMộc, cái này đối với hắn thì không có gì là khó.
Thấy Thác Bỉ Mộc đã đi thật xa, Âu DươngVu Phi phe phẩy chiết phiến trong tay.
Xem ra, Thác Bỉ Mộc quá mức cẩn thận.
Vậy thì sau lưng hắn rốt cuộc là ai? Cóthể làm cho hắn thận trọng như thế ?
Gió nhẹ thổi, không để lại một chút dấuvết.
Phải biết rằng người trên Thảo Nguyênrất khó phục tùng.
Hắn không biết Thác Bỉ Mộc ngoài LưuNguyệt ra, còn có thể còn ai để trung thành đến thế, đúng , nhất định là có kẻnào đứng sau lưng hắn.
Chiết phiến trong tay lắc nhẹ, Âu DươngVu Phi mặt mày nhăn chặt.
Bóng đêm chập chờn, trời sao chiếu sángcả một vùng thảo nguyên.
“Cái gì? không thăm dò nữa”
Lúc mặt trời vừa chiếu xuống, trên mặtđất lấp lánh hàng vạn tia sáng vàng.
Mà giữa ánh nắng mặt trời, tại doanhtrại tướng quân Bắc Mục, Lê Khoát sắc mặt khó coi đang trừng mắt với Thác BỉMộc, hai mắt liên tục chớp chớp.
Toàn bộ quân tiên phong đã được bố tríđâu ra đấy.
Đội ngũ thăm dò đã chuẩn bị xuất phát.
Đúng lúc này Thác Bỉ Mộc lại nói làkhông đi thăm dò nữa, vậy là có ý gì?
Thác Bỉ Mộc vẻ mặt thành khẩn trình bày,và có vẻ tuyệt đối nghiêm túc.
“Là thế này, chúng ta không đi thăm dònữa, hôm qua ta suy nghĩ chưa cẩn thận, lúc về nghĩ kỹ lại ta thấy, không đithăm dò mới là thượng sách”.
Phải biết rằng trong thời gian chúng tathăm dò địch, bọn chúng cũng đã nắm rõ được mọi thứ của chúng ta.
Một phần thắng cũng không có, vậy thìcần cử quân đi thăm dò.
Mười phần chắc thắng, thì cũng có thểthăm dò như kế hoạch.
Nhưng, hiện tại chúng ta chỉ có nămphần, thì tốt nhất là không nên đi.
Như vậy, chẳng khác nào để lộ ra sơ hởcho địch, đồng thời cũng làm cho chúng ta tự cảm thấy mất tự tin và nôn nóng”
Ôn tồn, Thác Bỉ Mộc vẻ mặt nghiêm túc,nói liền một mạch không ngừng.
Mấy đại tướng ngồi bên cạnh vừa lắngnghe vừa nhíu nhíu mày, không nói gì, không phản bác, nhưng cũng không hoàntoàn đồng ý.
Tựa lưng vào ghế, Âu Dương Vu Phi nhìnthấy vẻ mặt chính trực cùng nghiêm nghị của Thác Bỉ Mộc, trên mặt không hề biểuhiện gì nhưng ánh mắt lại như hồ sâu không đáy.
Chắc chắn đây không phải là ý tưởng củaThác Bỉ Mộc, mà chính là ý tưởng trong bức mật thư đêm qua.
Đây là đỉnh cao của luận bàn chiến thuậta.
Lưu Nguyệt ngồi trên chiếc ghế cao haitay khoanh trước ngực, nhìn Thác Bỉ Mộc mặt không chút thay đổi.
Nếu lúc nãy là lời nói của Hiên ViênTriệt Lưu Nguyệt tuy mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt khẽ toát ra vẻkinh ngạc
Chuẩn bị chiến đấu mà kế hoạch lại bịthay đổi, đây chính là điều tối kỵ của nhà binh.
Đạo lý này cho dù là tiểu tướng cũngbiết chứ đừng nói đến một đại tướng như Thác Bỉ Mộc lại không biết.
Nhưng hắn như vậy là có ý gì ?
Vẫn ngồi khoanh tay trước ngực, LưuNguyệt bắt đầu đánh giá sự biến đổi của Thác Bỉ Mộc.
Hôm qua còn đồng ý đi thăm dò, lập tứchôm nay đã thay đổi, dựa vào đâu mà nói như vậy ?
Nếu nói hắn chỉ qua một đêm đột nhiênbiến thành người khác, được thần tiên phù hộ, tẩy não, mới có thể có sự biếnđổi thần kỳ như vậy được.
Nhưng, có lẽ nào như vậy ?
Đó là điều không thể, Lưu Nguyệt khônghiểu lắm về binh pháp, tuy lúc này cũng không được linh hoạt, hận thù cùng bithương làm cho nàng có chút không được nhanh nhạy.
Nhưng, thay đổi rõ ràng như thế, nếunàng cũng không nhận ra, thì nàng cũng chỉ đang phí thời gian công sức mà báothù thôi.
Mắt khẽ đảo, Lưu Nguyệt chăm chú nhìnánh mắt Âu Dương Vu Phi đang gắt gao nhìn vào Thác Bỉ Mộc.
Thực trầm, thực sâu, như là đang tìmhiểu.
Lại vừa như đang muốn nhìn thấu vào mặtnào khác của Thác Bỉ Mộc.
Ánh mắt như vậy, bất chợt làm Lưu Nguyệtnhớ tới, vấn đề mà vài ngày trước đây Âu Dương Vu Phi đã từng đề cập với nàng,nói rằng Thác Bỉ Mộc gần đây có vẻ đang thay đổi, suy nghĩ cẩn thận, và trở nênthông minh hơn hẳn.
Lúc đó, nàng không hề để ý, bởi vì nàngthật sự không cảm thấy Thác Bỉ Mộc có sự thay đổi nào.
Nhưng, bây giờ nghĩ kỹ lại.
Ý của Âu Dương Vu Phi không phải là khenThác Bỉ Mộc đang tiến bộ, mà muốn nói cho nàng biết, Thác Bỉ Mộc có vấn đề, lúcnày để ý lời nói của hắn, mới thấy tác phong khác xa con người hắn trước đây.
Mi, hơi hơi trầm xuống.
Lưu Nguyệt quét mắt một cái thật sâu quaThác Bỉ Mộc .
“Không đi thăm dò, vậy giờ chúng ta sẽlàm gì? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ? Cứ dậm chân ở nơi này ?” Hàn Phi cau mày.
Trên chiến trường thì không được phépthối lui, nhưng cũng không thể đứng im một chỗ.
Ngoại trừ lý do khách quan thì không nóilàm gì.
Trong khi đó lương thảo hay lực lượngquân dự bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ, bất quá cũng không phải là không thểcung ứng kịp thời.
“Đứng im ở đây? Không, trước tiên chúngta hãy án binh bất động, cứ tin rằng kẻ đang chịu áp lực tuyệt đối không phảichúng ta, chờ khoảng 2 ngày xem diễn biến thế nào sau đó sẽ vạch kế hoạch tácchiến” Thác Bỉ Mộc liền một hơi nói .
Ngơ ngác nhìn nhau, trong doanh trạinhất thời im lặng.
Thấy mọi người đang có vẻ suy nghĩ, vẫnlạnh như băng, Lưu Nguyệt mờ miệng lại không hề tỏ ra đồng ý hay phản đối chiếnthuật trên : ” Khố Tạp Mộc, thấy ý kiến của Thác Bỉ Mộc thế nào ? Có bấtlợi gì cho quân ta không ?”
Bị Lưu Nguyệt hỏi đích danh, Khố Tạp Mộccau mày suy nghĩ nửa ngày sau, mới nói :” Quân ta thì cũng không có gì là khôngổn, ý kiến cũng không tồi…”
“Một khi đã như vậy, trước mắt cứ quyếtđịnh vậy đi, tạm thời nghỉ ngơi hai ngày”
Sau đó đứng dậy, Lưu Nguyệt liếc mắtnhìn Thác Bỉ Mộc một cái thật sâu, rồi xoay người đi ra phía lều lớn.
Nếu bọn người Khố Tạp Mộc cho rằng ý kiến của Thác Bỉ Mộc, không có bấtlợi gì cho Bắc Mục, vậy làm theo cũng không hề gì, chỉ cần sự thay đổi đó làtốt, nàng cư nhiên có thể tiếp nhận.
Nhiệt độ ngoài trời phả vào người, nóngnhư lửa đốt.
Lúc này mặt trời, nhìn như quả cầu lửatreo lơ lửng trong không trung, thật đẹp.
Lưu Nguyệt ngồi ở lều mình nhìn lên bầutrời.
Cả người toát lên vẻ lạnh lẽo, bình tĩnhđến lạnh lùng.
Đột nhiên khóe mắt hơi ươn ướt, rất nhẹ,cơ hồ chính Lưu Nguyệt cũng không nhận ra.
Kế hoạch đi thăm dò Dương Hổ Thành đã bịhủy.
Đi liên tục mấy ngày như vậy, trên đườngkhông hề dừng nghỉ chân, xem như lúc này là cơ hội tốt để binh lính tĩnh dưỡng.
Dương Hổ Thành và năm mươi vạn quân BắcMục, hai bên đối địch.
Sao trời lấp lánh, ánh sáng như màutrắng bạc, bao phủ hết màn đêm, đẹp tuyệt mỹ.
Một mình ngồi trên sườn núi cao cao,nhìn ánh trăng rằm treo trên đỉnh núi, ánh mắt thật đơn độc.
Một thân cô tịch, thê lương.
Âu Dương Vu Phi vẫn như hình với bóngcùng Lưu Nguyệt, thế mà lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống nơi nàychỉ có một mình nàng, lại tăng thêm phần tĩnh mịch.
Ngửa đầu lên, tay cầm bình rượu, khóemiệng khẽ nhếch lên, đổ vào.
Hôm nay, là năm mươi ngày từ lúc HiênViên Triệt bỏ nàng mà đi,năm mươi ngày dài đằng đẵng.
Nhấp một ngụm rượu, rồi lại bỏ xuống,ánh mắt thật bi thương.
Cố gắng không suy nghĩ, không để ý,không quan tâm đến, tập trung tinh thần vào việc lập kế hoạch, để tấn công.
Nhưng, càng cố gắng không nghĩ đến,không nhìn, không nghe, thì thực tế lại càng cảm thấy nhớ, càng nghe, càng suynghĩ, không lúc nào rời khỏi tâm trí mình.
Khóe miệng nhếch một tia cười khổ, LưuNguyệt lại ngửa đầu tu một ngụm.
Năm mươi ngày, Hiên Viên Triệt đã khôngcòn ở bên nàng năm mươi ngày rồi.
Nhìn xem, rõ ràng là như vậy, không cầnphải cố tâm suy diễn.
Dù là không cần ai phải nhắc nhở, Nàngcũng tự biết, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Người đó, tưởng rằng sẽ mãi mãi đi cùngnàng, nhưng giờ đây đã nhìn không thấy, sờ không được, và cũng hoàn toàn khôngcòn cảm nhận được nữa.
Chỉ còn có trong mơ, mới được thấy chàngcười, được thấy chàng giận giữ, được thấy chàng vui, được thấy chàng đau khổ.
Làm cho người ta đau lòng đến thế này, đautận xương tủy.
Hiên Viên Triệt, chàng đành lòng ra điđược sao?
Chàng nỡ lòng nào bỏ ta lại một mình ư ?
Thật tàn nhẫn, hết sức tàn nhẫn.
Sinh ly tử biệt, có đối mặt mới thấy đóquả thật là nỗi thống khổ lớn nhất của con người.
Tất cả bi thương, tất cả yêu hận, nàngluôn để trong lòng.
Mà chàng đã vội đi như vậy, thật quáđáng, quá đáng mà.
Lại ngửa mặt lên, bình rượu trong tayđưa lên cao rồi đổ xuống ồng ộc.
Tràn cả vào mặt, vào miệng, chảy xuốngngười, chảy ra cả cây cỏ quanh chỗ nàng ngồi.
Giữa ánh sáng bàng bạc, tỏa mùi rượunồng nặc.
Rượu văng tung tóe khắp nơi.
Giọt nước trên mặt từ từ, chảy xuống.
Không biết là nước mắt, hay là rượu.
Gắt gao nhắm mắt lại, để mặc rượu ngấmvào người, tự muốn mình say.
Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao nhưcái móc câu (trăng khuyết), ngồi cô độc trên sườn núi, Lưu Nguyệt uống như điênnhư dại dưới ánh trăng.
Tóc ướt, quần áo cũng ướt, toàn thânnồng nặc mùi rượu.
“Phanh” hung hăng cầm lấy bình rượu, némmạnh xuống dốc núi, bình rượu lập tức vỡ vụn, chút rượu còn lại trong bình trànra ngoài.
“Chàng thật tàn nhẫn, chàng thật quá tànnhẫn.”
Mắt nhìn trừng trừng, hai con ngươi đangđỏ rần lên biểu lộ sự đau khổ tột cùng, cực kỳ giận giữ, nhưng lại cũng vô cùngbi thương.
Hiên Viên Triệt, chàng rất tàn nhẫn, rấttàn nhẫn.
Tay áo che mặt, Lưu Nguyệt gục đầu ngảvề phía sau, nằm dài trên sườn núi.
Men say làm cho mắt nàng hơi đỏ .
Người ta thường nói rượu không làm ngườisay, mà chính mình tự làm mình say, cũng không phải tửu lượng không tốt, mà là,có đôi khi con người ta cũng muốn say mà thôi.
Tiếng nức nở cô đơn vang vọng trên sườnnúi.
Không phải là khóc, mà đó là một loạitiếng gào thét bi thương của con sói đơn độc mất đi bạn lữ của mình. (Sói một đờichỉ kết đôi với duy nhất 1 con khác, cùng đồng hành, cùng chia sẻ, nếu 1 trong2 chết đi thì con còn lại sẽ sống một mình đến hết đời)
Màn đêm, thật tĩnh mịch.
Ánh trăng đêm, vô cùng lạnh lẽo.
Thật vắng vẻ, thật ảm đạm thê lương.
Tiếng khóc giữa ánh trăng thanh vắng dầndần nhỏ lại, rồi từ từ lặng im.
Từ từ biến mất dưới ánh trăng lạnh lẽo,gió vi vu từ bốn phía thổi tới, cây cối đong đưa, nghe sàn sạt sàn sạt.
Âm thanh như vậy, càng tăng thêm phần côliêu tĩnh mịch.
Người trên sườn núi, giống như là đã ngủthiếp đi.
Nửa ngày sau, giữa màn đêm yên tĩnh mộtbóng người từ xa xa bước ra, đi về phía Lưu Nguyệt.
Một thân giáp trụ, vẻ mặt uy nghiêm,chính là Thác Bỉ Mộc.
Tửu lượng Lưu Nguyệt tốt như thế mà hômnay còn say đến thế này.
Thác Bỉ Mộc lắc đầu, cúi xuống cõng LưuNguyệt về doanh trại.
Nhiếp Chính Vương của bọn họ, sao lại cóthể ngủ ở vùng hoang vu vắng vẻ thế này.
Tới lều của Lưu Nguyệt, Thác Bỉ Mộc nhẹnhàng đặt nàng lên giường, vừa đắp chăn cho nàng, vừa lẩm bẩm: “Tửu lượng NhiếpChính Vương tốt như vậy mà còn say đến mức này, quả thật là không thể tin được”
Bất giác dừng lại, Thác Bỉ Mộc cúi đầuxuống thì thào nói gần như chỉ có hắn nghe được: “Thật làm cho người ta khônghiểu nổi, sao lại muốn ta giúp chứ. Ôi, thật là, lại còn bắt ta không được nóicho người khác nữa. Nhất định là hai người cãi nhau rồi, thật là một con ngườikhó hiểu..”
Lẩm bẩm một hồi xong, Thác Bỉ Mộc đóngcửa lều rồi đi ra ngoài, thì thào tiếp câu gì đó mà không thể nghe được.
Lưu Nguyệt nằm ngủ trên giường có vẻ nhưsay đến mức không biết gì.
Ngay lúc Thác Bỉ Mộc vừa bước chân đira, bất giác mở mắt.
Ẩn chứa trong mắt một mảnh tĩnh lặng,như không hề có chút men say nào.
Ngàn chén không say, đó là tửu lượng củaLưu Nguyệt.
Huống gì một vò rượu nhỏ không thể làmnàng say, thậm chí cho dù nàng có muốn cũng không thể.
Chẳng qua là nàng thuận thế mà thôi, nhờvậy mới nghe được những lời nói kia.
Mắt hơi chớp chớp: “Muốn Thác Bỉ Mộcgiúp, nhất định là hai người cãi nhau, hai người…”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Ai là người nhờ Thác Bỉ Mộc giúp?”
“Nhất định là hai người cãi nhau ?” lờinày…lời này
Nếu không phải người cực kỳ thân mật vớimình, Thác Bỉ Mộc sẽ không nói những lời này.
Người thân, nàng ở Bắc Mục này tuyệt đốikhông hề có người nào thân tới mức này, là ai, có thể là ai chứ ?
Lưu Nguyệt mặt mày chuyển động rấtnhanh, trong lòng bất chợt căng thẳng, hai mắt đột nhiên trợn trừng lên, lẽnào…lẽ nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!