Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 98: Náo loạn đêm hôn lễ
Uyển Ca ở trong viện của mình đầu óc vẫn đang cố gắng tưởng tượng tới tất cả khả năng có thể xảy ra về mối quan hệ giữa Thanh Uyển Ca kiếp này và Ngụy thị. Đầu óc nàng vẫn là không thể hiểu được, tại sao Thanh Uyển Ca lại muốn Ngụy thị làm chủ mẫu, là vì bà ta đe dọa, uy hiếp hay là một vụ giao kèo?
Nàng ngồi trên lan can trước phòng đầu óc cứ nghĩ mãi tới việc kia tới mức quên cả chuyện đã hứa sẽ tới Nhiệm Thành Lâu gặp Lục Phong. Vốn là cuộc hẹn này diễn ra vào ngày hôm qua nhưng vì chuyện hôn lễ của Uyển Ngọc, cộng thêm chuyện Lục Phong nói là bận nên dời lại hôm nay.
Hắc Nhị đích thân tới chuyển lời giúp Lục Phong nên chuyện này không hề sai được, nàng cũng đã nhờ Hắc Nhị nhắc với Lục Phong nhờ hắn cho người đi tới lữ quán của Thủy thánh ở mà thông báo giúp một tiếng chuyện dời ngày lên Liên Châu thành.
Trời lúc này đã trưa đứng bóng, khách khứa trong phủ đã được Thanh Trọng đuổi khéo đi hết. Mọi việc trong phủ gần như đã trở về như bao ngày bình thường, lồng đèn và giấy dán hỉ đã được gỡ xuống toàn bộ, từ ngoài nhìn vào sẽ khó mà đoán được hôm nay Cảnh vương phủ đã tổ chức lễ Vu Quy cho đại nhi nữ.
Doanh nhi mang cơm trưa lên cho Uyển Ca, thấy nàng vẫn còn ngồi đừ ở lan can suy nghĩ tới thất thần, thở dài bước tới vỗ vai làm Uyển Ca giật cả mình.
“Tiểu thư, nên ăn chút gì đi thôi, sáng giờ người chưa ăn gì hết. Lam Văn và Tiểu Hoa đều đã ăn hết rồi, chỉ còn mình tiểu thư thôi.”
Uyển Ca giật mình mém một chút nữa là té bật ngửa xuống đất may mà nàng nhanh tay với lấy cây cột. Hoàn hồn nhìn Doanh nhi mới chợt nhớ tới “Nam Nhân Tóc Trắng” chủ nhân trước đây của Doanh nhi. Nàng hoảng hốt nhìn sắc trời rồi quay sang nhìn Doanh nhi, giọng nàng vừa lo lắng vừa có phần trách mắng.
“Sao tỷ không chịu nhắc ta, ta quên tỷ cũng quên luôn. Thật là…còn ăn uống gì tầm này nữa, chúng ta mau tới Nhiệm Thành Lâu thôi, không cần gọi 2 người kia đâu (Tiểu Hoa – Lam Văn).”
Doanh nhi được Uyển Ca nhắc mới nhớ ra cuộc hẹn này, cảm thấy bản thân có phải chưa già mà đã lú lẫn rồi. Doanh nhi với lấy cái áo khoác cho Uyển Ca, sau đó liền cùng Uyển Ca đi ra từ cửa sau để tránh phiền phức không đáng có.
– ——
Lúc này tại Nhiệm Thành Lâu, đã có người uống được 10 chung trà. Trong lòng lại không hề bực tức ngược lại cảm thấy lo lắng hết sức, trong lòng lại nghĩ vu vơ.
Có phải nàng ấy giận mình nên không tới hay là quên mất rồi, mình có nên cho người đi mời không, như thế liệu nàng ấy có giận mình không, lát nữa phải ngỏ lời thế nào đây?
Đầu óc lo lắng, tay chân không thể để yên, cứ nhìn xuống cái cửa lớn của Nhiệm Thành Lâu chờ đợi trong im lặng. Hắc Nhị một bên vừa ngó chừng giúp Lục Phong vừa cảm thấy Lục Phong là “Biết Động Lòng” rồi, trên thế gian này làm gì có ai có thể khiến hắn hao phí tâm tư như vậy kia chứ?
Tầm nửa chung trà sau (5p) Uyển Ca cùng Doanh nhi đã tới Nhiệm Thành lâu, lần này không cần phải chứng minh gì cả, cận vệ của Nhiệm Thành lâu thấy nàng đã lập tức mời vào trong, nói là “Có người đang đợi ở tầng 3”
Uyển Ca đi qua tầng 1 vẫn là ồn ào náo nhiệt như trước kia và tầng 2 đã chật kín bàn ghế. Vừa leo tới tầng 3 thì nàng đã có thể tìm ra ngay nam nhân có màu tóc khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại, Lục Phong là ngồi ở bàn cũ trước kia của nàng.
Uyển Ca ngồi xuống bàn, nhìn nam nhân bên cạnh, cố gắng giải thích lý do đi trễ.
“Thật xin lỗi nhé, bắt huynh phải chờ lâu như thế. Ta bận một số việc…”
“Không sao, ta cũng mới đến thôi.”
Nghe câu này của Lục Phong mà Hắc Nhị ho sặc sụa, Lục Phong tới trước Uyển Ca những nửa canh giờ, chờ đợi tới mức ruột gan muốn lộn hết lên rồi. Vậy mà trước mà trước mặt Uyển Ca lại nói là “Mới đến” thật là….
Uyển Ca gật đầu vui vẻ nhưng nhìn thấy có cái gì đó sai sai, nàng cầm bình trà lên rót ra uống thì trà đã hết, ngó xuống đĩa hạt dưa thì thấy đã sạch sành sanh, nếu như nhìn xuống chỗ Lục Phong ngồi có thể thấy được 3 cân (1 cân = 0,5kg) vỏ hạt dưa rải đầy trên sàn, những điều này chứng tỏ Lục Phong đã tới từ lâu rồi.
Nàng liền chột dạ, muốn tìm một chủ đề gì đó để nói tiếp thì vừa may trên sân khấu, vật phẩm đấu giá tiếp theo đã được đưa ra. Uyển Ca liền nhanh trí mở miệng phá tan sự gượng gạo này.
“A xem kìa đó là lư hương cổ từ thời nhà Tần a. Món vật cổ như vậy ta rất thích, đem về không cần đốt cũng thấy vừa mắt rồi.”
Lục Phong nghe Uyển Ca nói như thế liền liếc mắt nhìn cái lư hương cổ trên sàn đấu giá. Lư hương này đã hiện rõ vết ô-xi hóa, nhưng toàn thân được chạm khắc hoa văn hình kỳ lân vẫn còn rất rõ ràng, lư hương này chỉ nhỏ bằng cái bát ăn cơm, rất thích hợp để trưng trong phòng.
Lần trước đấu giá tuy là lừa được Lục Sách một vố to nhưng chung quy vẫn là không thắng được lần đấu giá ấy. Lần này không cần biết là thứ gì, giá cả thế nào, chỉ cần Uyển Ca thích, Lục Phong hắn sẽ bằng mọi giá thu về tay.
“Một vạn lượng vàng, cái lư hương cổ này bổn vương phải lấy cho bằng được.”
Chưa đợi Uyển Ca ra giá, Lục Phong đã cầm bảng số giơ lên và kèm theo đó là một mức giá chỉ có ở trên trời. Trong khi những kẻ khác đang trả giá từng đồng từng xu thì mức giá của Lục Phong đã khiến cho những người đang muốn lấy cái lư hương kia vỡ vụn trái tim.
Một lời nói của hắn nghe thì vô cùng bình thường nhưng sao nghe qua tai những người đang đấu giá thì đó chẳng khác nào một lời đe dọa. Tất cả đều lặng thinh để nữ chủ trì buổi đấu giá đưa ra phán quyết cuối cùng.
“Vâng thưa các vị, chiếc lư hương cổ nhà Tần đã được Chiến vương mua lại với cái giá một vạn lượng vàng. Liệu còn có ai đưa ra cái giá cao hơn nữa không ạ? Một vạn lượng vàng lần một, một vạn lượng vàng lần hai, một vạn lượng vàng lần ba. Chốt giá…lư hương cổ này đã thuộc về Chiến vương gia với giá một vạn lượng vàng!”
Lần chốt giá này đều nằm trong định liệu của mọi người, Uyển Ca không ngờ Lục Phong lại thích cái lư hương cổ này như thế, có lẽ hắn thích hoa văn hình kỳ lân trên thân chiếc lư hương. Nhân viên bán đấu giá mang chiếc lư hương ra cho Lục Phong để kiểm hàng và thu tiền. Hắc Nhị cầm lấy hộp gỗ chứa cái lư hương bên trong, rồi đưa ngân phiếu cho nhân viên bán đấu giá.
Đợi nhân viên kia đi rồi, Lục Phong liền cầm cái hộp gỗ đưa cho Uyển Ca. Uyển Ca liền hiểu ra vấn đề, hóa ra không phải là hắn thích mà là hắn muốn mua nó cho nàng a. Uyển Ca cười gượng gật đầu cảm ơn cho có lệ, từ đây nàng cũng rút ra bài học, đi bên cạnh Lục Phong không được tùy ý nói thích thứ gì, nếu không nam nhân này sẽ hiểu lầm và mua cho bằng được.
Và thế là Uyển Ca không hề dám lên tiếng nói “Thích” bất kỳ một món vật phẩm nào nữa cả, trừ phi món đó là nàng thật lòng thật dạ yêu thích và muốn có được. Lục Phong rất vui khi nàng nhận lấy cái lư hương cổ, hai người bọn nàng chỉ im lặng mà nhìn những cuộc tranh đấu vật phẩm rồi lâu lâu nhìn trộm đối phương cười là hạnh phúc rồi. Hạnh phúc của tình yêu, đơn giản chỉ là một khoảng khắc vui vẻ như thế thôi.
– ———–
Lúc này Thủy thánh cùng Cầm thánh đang dùng bữa tại lữ quán, Kiếm thánh hôm qua bị lời nói kia của Thủy thánh đã kích nên ở lại trong phòng, không hề ló mặt ra nữa.
“Lúc nãy muội có gửi thư về cho các vị sư huynh ở trên Liên Châu rằng chúng ta sẽ về khá trễ, nếu như theo lệ thường lúc này đã phải có thư hồi lại mới đúng chứ nhỉ?”
Thủy thánh cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhún vai đáp.
“Có khi người nhận được không phải là mấy huynh ấy mà là đám đệ tử thì sao, trễ một chút cũng là chuyện thường.”
Vừa dứt lời từ ngoài cửa sổ đã có một con chim bồ câu màu đỏ như lửa bay vào, đậu xuống bàn ăn của Thủy thánh và Cầm thánh, con bồ câu này không phải là thật mà chỉ là một bức vẽ, Cường Giả sư thuộc tính và Ngự Thuật sư nếu đủ mạnh có thể vẽ ra các con vật và truyền nguyên tố của mình vào nó để sai vặt, vú dụ: Mèo bắt chuột, chó canh nhà, bồ câu gửi thư, dê ăn cỏ, trâu cày ruộng…
Vô cùng linh hoạt và dễ sử dụng, nếu không sử dụng nữa có thể thu lại thuộc tính, tới lúc đó bức vẽ sẽ trở về như ban đầu, sức mạnh càng cao thì sức khỏe của hình vẽ sẽ càng lớn, như bồ câu của Cầm thánh có thể bay ngang vận tốc âm thanh (343.2 m/s)
Cầm thánh nắm lấy con chim kia lập tức con chim ấy đã biến lại trở thành một tờ giấy bình thường, mặt trên vẽ hình con chim bồ câu, mặt dưới viết hồi thư, nhìn vào màu sắc của con chim cũng như tốc độ của nó, Cầm thánh có thể biết rằng người gửi nó là đại đệ tử của Hỏa thánh – Trần Ôn Quá.
Thủy thánh vẫn thong thả cầm đũa ăn bữa trưa, không hề quan tâm tới việc lá thư kia viết gì, Cầm thánh lập mặt sau, bắt đầu đọc lá thư.
“Mọi việc ở đây đều rất ổn, tam vị sư thúc về trễ cũng không sao hết ạ. Chỉ là…sư phụ con đọc xong lá thư mà Liễu sư viết liền nổi trận lôi đình, nói: Thủy sư là chơi ăn gian, có đồ tốt mà lại giành phần mình, ít nhất phải như Lục sư đệ, 1:7 mới công bằng chứ. Sư phụ giận quá không thèm viết thư lại, con đành thay người viết hồi thư vậy. Sư điệt – Trần Ôn Quá.”
Cầm thánh đọc xong lá thư mà dỡ khóc dỡ cười, không biết nên nói thế nào mới hợp đây, Thủy thánh thấy bộ dạng đơ đơ của Cầm thánh mà khó hiểu liền hỏi.
“Bộ trên Liên Châu có chuyện gì sao? Sao mặt muội đơ đơ thế kia?”
Cầm thánh hoàn hồn, xếp lá thư ngay ngắn rồi bỏ vào trong tay áo, lắc đầu.
“Không có gì, mọi việc vẫn rất ổn, chỉ là chữ…vẫn rất xấu…”
Thủy thánh nghe thấy liền cười khinh, miệng lẩm bẩm.
“Tam sư huynh trước giờ vẫn cứ như thế, miệng thì chê người khác mà không nhìn lại mình, từ khi sư bá quy tiên thì không thèm luyện chữ nữa, chữ với nghĩa có khác gì con giun bò dưới đất không chứ?”
Cầm thánh cười gượng, vòng một đường nói vào chuyện chính.
“À thì vậy, không thể nào thay đổi được. Mà sư tỷ này, nếu có người muốn giành Uyển Ca với tỷ thì sao?”
Thủy thánh bỏ đũa xuống bàn, thẳng thắn trả lời.
“Nếu là muội, ta có thể để nó qua chỗ muội trao dồi lễ nghĩa, còn nếu là đám Kim, Mộc, Phong, Hỏa, Lôi, Thổ ấy thì miễn, thiên hạ có câu: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ta không muốn tiểu đồ đệ của ta học hỏi bất kỳ thứ gì về cái đám vũ phu ấy…tuyệt đối không!!!”
Một lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Thủy thánh làm Cầm thánh cũng thấy sợ, quả thật sư tỷ đối với tiểu đệ tử này nhất mực yêu thương, sẽ không để cho nó bị phân tâm giữa các loại thuộc tính khác được, nó hiện giờ đã học được hỏa thuật từ Lục Phong thì cứ để cho nó rèn luyện thêm, một năm tiếp theo đây cứ để con bé chuyên tâm học Hỏa thuật và Thủy thuật, có gì sau này hẵng tính vậy.
– ———-
Nhóm bốn người của Uyển Ca, bao gồm Lục Phong – Uyển Ca – Tiểu Hoa – Hắc Nhị vừa xem đấu giá vừa gọi điểm tâm lên mà dùng bữa, thức ăn ở đó mạnh ai nấy ăn, sau đó cả đám tiếp tục nán lại thêm một canh giờ đơn giản là vì Uyển Ca muốn vậy.
Cho tới khi Uyển Ca ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai tỏ ra mệt mỏi muốn rời khỏi thì cả đám mới rời đi. Uyển Ca lần này tới Nhiệm Thành lâu trước là vì đã có hẹn trước với Lục Phong, sau là vì nàng muốn tìm một số loại thảo dược, dược liệu quý giá và không phụ lòng kỳ vọng của nàng, chuyến này thu được hơn bảy, tám loại dược liệu các loại, giá trị không nhỏ, nhưng người chi tiền lại không phải nàng mà là nam nhân tóc trắng đi kế bên nàng đây, vì thế nàng chuyến này chỉ có lời chứ không hề lỗ.
Nhóm bốn người nhanh chóng rời khỏi tầng 3 và tầng 2, xuống tới tầng 1 lại bị một đám vũ phu chen lấn không thể thoát thân, nếu như không phải Nhiệm Thành lâu có quy định tuyệt đối không được gây gỗ đánh nhau, bằng không dù là hoàng thân quốc thích đều sẽ bị biêu trừ* bằng không Lục Phong thật là muốn một tay đánh bay lũ lâu la này.
*Biêu trừ: Nói cho dễ hiểu là sẽ bị đuổi, sau này không cho tới Nhiệm Thành lâu nữa.
Nhóm Uyển Ca vượt được đám người kia mà thở hổn hển, đúng là ngộp chết người rồi. Ngoài đám của Uyển Ca cũng có vài người khác cùng rời khỏi Nhiệm Thành lâu, đang nghỉ ngơi vì cuộc bon chen lúc nãy cái tai nhỏ của Uyển Ca lại nghe được tiếng thì thầm của một nhóm hai người đang bước ra khỏi Nhiệm Thành lâu như bọn nàng.
“Haizzzz tiếc thật, nhiệm vụ vừa ngon vừa hời như vậy nhưng lại yêu cầu quá cao.”
“Ngươi nên từ bỏ đi, đừng tiếc nuối làm gì, nên nhớ mục tiêu là quái thú cấp 6* đó.”
*Quái thú cấp 6: Ở thế giới này có rất nhiều con thú có hình dạng kỳ dị, nên được gọi chung là quái thú. Bọn quái thú này ngoài ngoại hình kỳ dị ra còn khác với động vật bình thường ở cái chỗ chính là sức mạnh cực đại, tùy vào từng loài và mỗi cấp các quái thú này sẽ có sức mạnh riêng.
Nghe bạn đồng hành của mình nói vậy nam nhân đi bên cạnh bực mình dậm chân.
“Không tiếc sao được? Tiền thưởng cao không nói, lại còn có thể giữ lại Tâm Cơ* cho mình, ngươi nói đi có nên tức không kia chứ?”
*Tâm Cơ: Là nội đan của quái thú, có thể gia tăng sức mạnh cũng như có thể làm dược liệu quý giá, sức mạnh của quái thú cao bao nhiêu, Tâm Cơ càng có giá bấy nhiêu.
“Rồi thì tiếc, nhưng chỉ dựa vào sức của hai chúng ta, làm gì có thể đánh thắng được con quái thú cấp 6 đó kia chứ? Nên nhớ là từ cấp 5 trở lên, quái thú sẽ có sức mạnh nguyên tố đấy, vậy nên chúng ta vẫn nên tự bảo vệ lấy thân thì hơn.”
Nghe tới đây Uyển Ca không thể chịu nổi được sự hưng phấn của mình đối với những gì mà hai tên vũ phu này đã và đang nói với nhau.
Tâm Cơ cấp 6 là dược liệu quí hiếm, khó tìm…lúc rèn luyện ở Phong Sơn, Uyển Ca đã vô tình phát hiện ra nội đan của mấy con quái vật có thể dùng làm thuốc, sau khi đọc Đan Phổ mà Lưu tiền bối để lại, nàng mới biết rằng người đời gọi nội đan của quái vật là Tâm Cơ cũng như những bài thuốc cần có loại dược liệu này.
Trong Phong Sơn, con quái thú mạnh nhất mà nàng từng gặp là cấp 3, còn cấp 4 đổ đi lại không hề tìm thấy, giờ đây vật đã dâng tới tay, không lấy sẽ có lỗi với lão thiên lắm a. Nghĩ tới đây Uyển Ca liền phóng tới chỗ hai tên vũ phu kia chặng đường họ lại.
“Ê hai người đứng lại, ta có vụ giao kèo muốn thương lượng với nhị vị.”
Hai người kia quay lại nhìn nàng, một tiểu nha đầu mà muốn giao kèo với họ ư? Nhưng nhìn y phục cũng như khí thế của nàng có thể đoán được nàng không phải là người thường, liền nịnh hót đáp.
“Tiểu tiểu thư, có gì muốn thương lượng với bọn ta a?”
Uyển Ca cười nhẹ, không hề vòng vo tam quốc trực tiếp nói thẳng.
“Hai người vào lại Nhiệm Thành lâu lấy tờ nhiệm vụ quái thú cấp 6 đi, rồi sau đó chúng ta sẽ đi lấy đầu nó xuống.”
Hai người kia nghe Uyển Ca nói thế nhất thời không nhịn được mà cười thật to.
“Hahaha cô nãi nãi* của ta ơi, cô tưởng rằng đó là con lợn rừng hay sao mà muốn lấy đầu là lấy kia chứ?”
*Cô nãi nãi: Cách gọi thời xưa, ngày nay gọi là Bà Trẻ (em gái hoặc em dâu của ông nội, bà nội hoặc ông ngoại, bà ngoại.)
Thấy Uyển Ca nói chuyện khá vẻ vui với hai nam nhân lạ mặt, Lục Phong ánh mắt sắt lạnh, sát khí bức người liếc chầm chầm về phía Uyển Ca và hai nam nhân kia. Uyển Ca lắc đầu thở dài, giải thích.
“Không phải chúng ta, mà là bọn họ.”
Nói rồi nàng chỉ tay về phía Lục Phong, Doanh Nhi và Hắc Nhị sau đó lại nói tiếp.
“Vụ này thương lượng thế này, các người chỉ đường, thú cứ để họ giết, các ngươi lấy tiền, bọn ta lấy Tâm Cơ, thế nào vụ này rất rất lời đúng không?”
Hai nam nhân ban đầu bán tín bán nghi, nhưng nhìn theo hướng nàng chỉ đã thấy một thân nam nhân ánh mắt sắc lạnh, bùng bùng sát khí khiến cho cả hai đổ mồ hôi hột, xem ra đúng là tiểu thư của thế gia, “Gia Binh” thật sự lợi hại.
Thế là nhanh chóng vụ thương lượng đã thành công, hai nam nhân kia chỉ đường cho bốn người bọn nàng tới một ngọn núi, cách kinh thành khoảng 1 dặm (Dặm này là cách tính của người Trung Quốc cổ, bằng 500m).
Ngọn núi này âm u hơn Phong Sơn nhiều, xung quanh toàn là những kẻ tay cầm đao, vai mang kiếm. Ngọn núi này có tên là Mê Sơn, tuy không cao như Phong Sơn nhưng lại rậm rạp và nhiều quái thú hơn.
Tới giờ nhóm của Lục Phong vẫn không hiểu Uyển Ca vì sao lại muốn lên Mê Sơn này để làm gì? Nhưng lại không tiện hỏi chuyện do hai nam nhân kia cứ đeo đeo Uyển Ca làm Lục Phong bực hết cả mình.
Nhanh chóng cả đám đã tới được nơi cần tới, một trong hai tên vũ phu vừa nhìn kim chỉ nam* vừa nói.
*Kim chỉ nam: La Bàn.
“Đúng là nơi này rồi, lần trước đi qua còn không hiểu vì sao lại có hang động lớn tới như vậy, giờ thì coi như đã được mở rộng tầm mắt.”
Trước mặt đám người là một cửa hang vừa to vừa rộng, có thể to bằng cửa lớn Cảnh vương phủ (8m x 4m). Có thể dự đoán rằng, con quái thú này rất cao và to a, từ bên ngoài còn loáng thoáng nghe được tiếng gầm vọng ra từ bên trong, hai tên vũ phu kia sợ vỡ mật.
“Bọn ta chỉ có thể chỉ tới đây, đánh được hay không là tùy vào các vị, bọn ta xin ở lại đây ứng cứu.”
Uyển Ca vừa lắc đầu vừa thở dài, đúng là một lũ nhát như cầy sấy, nàng nhún vai đáp.
“Bỏ đi, hai ngươi ở lại đây, nhớ không cho ai vào làm phiền, chúng ta đi!”
Nói rồi bốn người bọn nàng hùng dũng bước vào bên trong hang động trong sự dè chừng và sợ hãi của hai kẻ kia, Lục Phong lúc này mới có cơ hội mở miệng.
“Uyển Ca, nàng đây là đang muốn làm gì?”
Uyển Ca cười nham hiểm, lấy tờ nhiệm vụ, chỉ đích mặt con quái thú cấp 6 trong tờ giấy, thẳng thắn trả lời.
“Chính là nó, ta là muốn làm “gỏi” nó.”
Lục Phong liếc mắt nhìn tờ nhiệm vụ, thờ ơ đáp.
“Nó? Chỉ cần hai người họ là đủ.”
Nói rồi Lục Phong dừng bước, Uyển Ca cũng đứng lại theo khi nghe được tiếng kim loại va chạm cũng như tiếng gầm rú của con quái vật, trước mặt nàng là con quái thú…kỳ lân không ra kỳ lân, nhân sư cũng chẳng ra nhân sư, có thể nói là huynh đệ không cùng cha nhưng khác mẹ của Đào Ngột* a.
*Đào Ngột là một trong tứ đại ác thú trong văn hóa Trung Hoa cổ, có thể lên Google để tra chi tiết.
Mà con quái thú đó có lớp da bằng đá, cứng rắn và hung hãn, con quái thú này có thể nói là rất to, to hơn cả một con voi ma mút trưởng thành và cao bằng một con khủng long bạo chúa khổng lồ (cao 3,6m tới 4,5m), bộ hàm nhọn hoắt sẵn sàng nhai xương đối thủ trong vài giây.
Mà nếu bỏ qua con quái thú có thể thấy có hai con người tuy bé nhỏ hơn nó nhiều nhưng lại phi lên, phóng xuống một cách linh hoạt và uyển chuyển nhiều hơn so với một con quái thú to bự kia.
Cái hang này chỉ có duy nhất một đường ra, mà đường ra này đã do bọn nàng làm chủ, vì thế trận đấu này đã có sẵn kết quả.
Doanh nhi và Hắc Nhị cứ như hai con kềnh kềnh kiêu kích và chờ đợi thời cơ để làm thịt đối thủ. Doanh nhi cầm trong tay cặp song đao màu trắng, thường được Doanh Nhi cất ở trong túi càn khôn của mình, Doanh nhi là Ngự Phong sư nên dễ dàng bay lượn xung quanh chém vào từng lớp vẩy của con quái thú mà không gặp tí trở ngại nào, đây là lần đầu tiên Uyển Ca nhìn thấy Doanh nhi thể hiện võ công của mình một cách trực tiếp.
Hắc Nhị thì cầm một thanh đao, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại cực kỳ sắc bén đủ để xuyên đá, lủng tường, nhìn qua cách thể hiện sức mạnh của Hắc Nhị, Uyển Ca có thể chắc chắn hắn là Ngự Kim sư a, quả thật là người bước ra từ phủ Chiến vương có khác, có thể nói là cao thủ của cao thủ, con quái thú kia vì to lớn nên ban đầu chiếm nhiều lợi thế hơn, nhưng rồi một nén hương sau (10ph-12ph) thì đại cuộc đã định, con quái thú tan biến để lại một viên Tâm Cơ màu đà đất.
Uyển Ca thu viên Tâm Cơ vào trong túi càn khôn nhìn hai nam – nữ nhân đang thở dốc vì mệt và kiệt sức trước mình mà cười mỉm, tiện thể lấy ra hai viên đan dược đưa cho cả hai, đan dược này có khả nâng gia tăng sức mạnh gấp 3 lần cũng như chữa trị được nội và ngoại thương nhẹ.
Thấy đám Uyển Ca bước ra từ hang động mà vẫn bình an vô sự, hai tên kia mắt chữ O mồm chữ A, không biết phải tin thế nào, chạy tới chỗ của Uyển Ca hỏi.
“Đã thật sự diệt được con quái thú đó rồi sao?
Uyển Ca gật đầu, nhìn dáng vẻ hấp tấp của hai người họ liền ra lệnh.
“Doanh nhi đưa cho họ 100 nghìn lượng vàng, giao dịch kết thúc tại đây, cảm ơn đã hợp tác.”
Nói rồi Uyển Ca đi trước, Lục Phong liếc mắt nhìn hai tên nam nhân kia, là do hắn nghĩ quá nhiều rồi, chung quy chỉ là hai tên vũ phu hám của mà thôi, Lục Phong nhanh chóng đuổi theo Uyển Ca, Doanh nhi theo lệnh nàng đưa tiền cho họ sau đó cùng Hắc Nhị theo chân nhị vị chủ tử, để lại hai nam nhân ngơ ngác.
“Bọn họ? Là thần tiên cứu rỗi hay ác quỷ đòi mạng vậy…?”
– ——–
Nhóm của Uyển Ca sau vụ ở Mê Sơn liền trở về Chiến vương phủ, vốn Uyển Ca không muốn tới nhưng lại không thể vượt được lời câu dẫn của nam nhân tóc trắng đi bên cạnh, bất đắc dĩ mà tới phủ đệ của hắn.
Chiến vương phủ của Lục Phong nằm ở con phố khác với Cảnh vương phủ nhưng lại thuận đường, mà Chiến vương phủ có phần nhỏ hơn một chút so với Cảnh vương phủ, màu sắc bao phủ bên ngoài lấy tông xám và đỏ, đá khối màu xám và mái ngói đỏ. Phía trước cửa là bậc thềm tam cấp, trước nữa là tượng của hai con kỳ lân đá, trong miệng ngậm ngọc, vô cùng hùng dũng và khí thế.
Ở giữa bức tường cao 9m là một cổng lớn làm từ gỗ và sắc, được lấy tông đỏ và vàng, phía trước cái cổng lớn có hai cột lớn, trên hai cây cột ấy được khắc hai dòng thơ tự đề, được quét sơn vàng.
– Cột thứ nhất: Nam chinh, bắc chiến anh thần vũ ; Cột thứ hai: Chiến thần đệ nhất chính là ta.
Ở giữa hai cây cột, phía trên cổng lớn có một tấm bảng lớn hình chữ nhật, được khắc ba chữ nổi cũng được mạ vàng đề ba chữ.
“Chiến vương phủ”
Uyển Ca coi như cũng được mở rộng tầm mắt, do kiếp trước nàng chưa từng có cơ hội được nhìn thấy nơi này chứ đừng nói là bước vào, hôm nay coi như là đi du lịch miễn phí vậy.
Thấy Lục Phong dần dần tới cổng, hai gia binh đứng trước cổng canh gác liền nhanh chóng mở cửa, Lục Phong bước vào trước, Uyển Ca bước theo vào trong, trước mắt nàng có một bức tường lớn được chạm khắc hình kỳ lân và mây, cũng giống như Cảnh vương phủ, đều mang ngụ ý phò trợ quân vương.
Thấy vương gia của mình dẫn theo một nữ nhân trở về, dù chỉ là hài tử nhỏ tuổi đi nữa cũng khiến cho những hạ nhân kia có chuyện để bàn tán, Triệu ma ma nghe được chuyện này liền tới xem Lục Phong là đem ai trở về, thấy Triệu ma ma tới, Lục Phong liền nhanh chóng giới thiệu.
“Triệu cô cô, đây chính là vương phi chưa qua cửa của bản vương – Uyển Ca, Uyển Ca đây là Triệu cô cô – ma ma quản lý phủ Chiến vương.”
“Hả…ờ”
Uyển Ca đang ngó tới mấy bức cổ họa mà Lục Phong treo ở đại sảnh, bất ngờ bị gọi tên liền quay lại, vừa thấy Triệu ma ma lòng nàng đã ớn lạnh. Nàng kiếp trước đã từng thử qua cái gọi là Ngự Roi của Triệu ma ma, có thể nói trừ mẫu thân nàng ra, Triệu ma ma là người duy nhất khiến nàng sợ hãi.
“Triệu…ma ma, Uyển Ca xin ra mắt người.”
Triệu ma ma nhìn Uyển Ca một lúc lâu, lúc trước ở Gia Yến coi như cũng đã từng gặp qua, có điều chưa thật sự chạm mặt, những gì Uyển Ca đã làm ở Gia Yến, Triệu ma ma ít nhiều cũng đã thấy hết, tiểu nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng lại thông minh, có điều hôm Gia Yến lại hơi ngông cuồng, nhưng giờ lại ngoan ngoãn, xem ra tiểu quận chúa này là tùy người mà hành xử.
“Quận chúa khách sáo rồi, chẳng hay quận chúa hôm nay tới đây có việc chi?”
Lục Phong nghe được trong lời nói của Triệu ma ma có sự không ổn, mang theo sự quy hiếp liền lên tiếng giải vây.
“Triệu cô cô, nàng ấy vừa tới người có cần phải làm ra bộ dạng này không? Hôm nay là bản vương mời, cứ để nàng ấy thông thả đi đã.”
Triệu ma ma gật đầu nhìn sang Uyển Ca, nàng cười mỉm đáp lại nhưng trong lòng thì lại cảm thấy sợ hãi, người khác làm dâu phải kiên dè mẹ chồng, mà nàng thì phải kiên dè Triệu ma ma này rồi.
– ——-
Hôn lễ của Thanh Uyển Ngọc và Lục Ngôn tuy nói là bất đắc dĩ nhưng chuyện này ít nhiều gì cũng đã được giấu đi để bảo vệ danh dự cho hoàng thất, vì thế hôn lễ này coi như cũng bình thường so với các hôn lễ khác, ngoại trừ việc sính lễ không có mà hồi môn cũng không cho.
Đại sảnh của phủ đệ hiện giờ đang vô cùng náo nhiệt, những viên quan trong triều đều gần như tới dự vì nể mặt Lý thừa tướng và Lý hoàng hậu, người ra kẻ vào nhiều vô số kể, mà ai ai cũng muốn chúc rượu tân lang.
Lục Ngôn lâu lắm mới được danh chính ngôn thuận mà được uống rượu, nên không hề kiêng dè gì mà uống cho tới bến, bỏ mặt tân nương tử không thèm đối hoài gì tới, suốt từ khi lễ thành xong tới giờ.
Thanh Uyển Ngọc bị vứt đại một xó ở một viện nào đó trong phủ đệ này, mặc dù là có tỳ nữ hầu hạ nhưng bọn chúng đối với nàng ta là bằng mặt không hề bằng lòng, Thanh Uyển Ngọc bụng thì đói, cổ thì mỏi, cứ nhìn vào sắc trời mà chờ đợi trong vô vọng suốt 3-4 canh giờ (6-8 tiếng đồng hồ).
“Trắc phi nương nương, nô tỳ là A Xương – tỳ nữ đã được Ấu ma ma sắp xếp tới hầu hạ cho người, theo lệnh của người, nô tỳ cho đi dục ngũ hoàng tử, nhưng điện hạ không hề để tâm mà vẫn tiếp tục ở lại uống rượu ạ.”
Nghe nữ tỳ kia nói thế, Thanh Uyển Ngọc tức tới lộn ruột, nàng ta tức nhiên biết sẽ có cảnh này nhưng nếu như hôm nay Lục Ngôn hắn không tới, thì sau này vị trí của nàng ta trong phủ đệ này sẽ thấp kém đến thế nào.
“À phải rồi trắc phi nương nương, lúc nãy nô tỳ trên đường trở về được bà mai đưa cho mấy hộp quà, nói là của trắc phi người, nương nương những thứ này phải cất ở đâu đây?”
Uyển Ngọc đang bực tức nhớ tới trước khi xuất giá, nghe tỳ nữ bẩm báo lên là Thanh Uyển Tâm và Thanh Uyển Ca gửi cho nàng ta một số món quà, giờ đây xem ra là thật rồi.
“Đem hết vào đây cho ta!”
Tỳ nữ kia nhận lệnh đem vào trong, có đến 3-4 hộp quà được bọc kỹ bằng giấy màu, Uyển Ngọc lấy khăn trùm đầu xuống, bước tới bàn trà, mở từng hộp quà ra, cốt là để xem nhị vị muội muội này tặng được cho nàng ta cái gì.
Uyển Tâm gửi 2 hộp quà, một hộp là y phục mặc dù sặc sỡ nhưng rách nát, cũ kỹ vô cùng. Hộp còn lại thì là trang sức, tuy bằng vàng nhưng lại thô sơ cực kỳ, rõ là đang cố tình chọc tức nàng ta đây mà, Thanh Uyển Ngọc ném hết đống y phục ấy vào chậu lửa dưới chân, rồi cầm mớ trang sức kia đưa cho tỳ nữ A Xương.
“Ta hiện tại không có gì để cho ngươi, chỉ có mấy cái trang sức này, ngươi cầm lấy mà dùng đỡ, sau này ngươi chính là tỳ nữ thân cận nhất của ta, ta được vinh hoa sẽ không thiếu phần của ngươi đâu.”
Tỳ nữ kia hết sức mừng rỡ, quỳ xuống cảm tạ Uyển Ngọc rối rít, Uyển Ngọc liếc mắt nhìn cái hộp quà cuối cùng trên bàn, trên đó đề rõ tên của người gửi, Uyển Ngọc quay sang mở nuốt hộp quà thì thấy bên trong là một cây pháo, Thanh Uyển Ngọc cầm lấy cây pháo mà tức tới không nói nên lời.
Tỳ nữ A Xương nhanh miệng nói. “A chính là pháo hoa, nô tỳ từng thấy ở chợ rồi, mà trắc phi nương nương, nô tỳ có điều không hiểu, được tặng pháo hoa nhưng người có vẻ không vui gì hết vậy ạ?”
Thanh Uyển Ngọc nghiến răng, gân xanh nổi lên trông nàng ta cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi còn non lắm, món quà này là muốn ám chỉ ta đây. Ý bảo ta cũng như cây pháo hoa này chỉ có thể bừng sáng trong nháy mắt để rồi biến mất giữa không trung.”
Nghe được Thanh Uyển Ngọc giảng giải như vậy, tỳ nữ A Xương liền hiểu ra, Thanh Uyển Ngọc tức nhưng không hề có ý muốn hủy đi cây pháo này, ngược lại còn ra lệnh.
“Đi, đem cây pháo này đốt cho ta, hôm nay tân hôn phải đốt pháo hoa, phủ ngũ hoàng tử không đốt thì ta đốt là được.”
A Xương vâng lời đem cây pháo hoa kia ra đốt, trời lúc này đã tối hoàn toàn nhưng tiệc ở đại sảnh thì vẫn chưa tàn, hầu như tất cả đều muốn tiếp diễn cho tới khuya. Lửa được đánh ra từ đá đánh lửa, ngọn lửa bắt vào dây dẫn của cây pháo hoa, tầm 30 giây sau đã cháy tới ngòi nổ và…
“Đùng…!!!”
Tiếng nổ cực mạnh phát ra kèm theo đó là tiếng lửa bốc lên và cả tiếng đất đá rơi xuống, vụ nổ lớn tới mức có thể được nghe thấy trong phạm vi 500m, Thanh Uyển Ngọc lập tức chạy ra, trước mắt nàng ta là một dư trấn sau một vụ nổ mạnh, nền gạch và tường xung quanh bán kính 5m gần cây pháo đã bị vỡ nát, lửa bắt đầu cháy lan ra xung quanh và một tiểu nha đầu đang bị ù tai và hốt hoảng bởi tiếng nổ cực lớn kia.
Thanh Uyển Ngọc lập tức chạy tới đỡ lấy tiểu nha đầu kia, nàng ta nhìn thấy những thứ này nhưng cũng chỉ có thể nghĩ đó là do pháo hoa này đã hết hạn sử dụng hoặc là do nguyên nhân gì đó gây ra vụ nổ, lại không biết rằng đây là bom mà Uyển Ca (Nguyệt) đích thân đặc chế để tặng cho nàng ta, mà Uyển Ca cũng chỉ là muốn dọa chơi nên chỉ bỏ có một lượng thuốc nổ vào ruột của một cây pháo hoa, để tránh gây ra thương vong cho người đốt, theo tính toán của nàng thì cùng lắm người đốt sẽ bị bỏng mà thôi.
Tiếng nổ kia đã khiến cho những người ở trong phủ chú ý tới, nhất là khi nhìn thấy một đám khói lớn nghi ngút, ma ma quản phủ lập tức cho người chạy đi thông báo cho Lục Ngôn, Thanh Uyển Ngọc dùng phong thuật muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng lại vụng về khiến cho ngọn lửa một ngày một mạnh thêm, cho tới khi Lục Ngôn tới.
Lục Ngôn lúc này đã ngà ngà say nhưng khi hắn hít vào một cái, ngọn lửa hung hãn kia đã lập tức được dập tắt, để lại đó là một vườn hoa trụi lũi, bức tường bị vỡ một lỗ lớn cũng như bị cháy xén và một khu vực nền gạch bị vỡ tung tóe, nhìn thấy đống đổ nát hoang tàn này, lửa giận trong lòng của Lục Ngôn nhịn không nổi nữa mà bùng phát, hắn quát thẳng vào mặt Thanh Uyển Ngọc.
“Ngoài phá hoại và gây chuyện ra ngươi còn làm được chuyện gì nữa không? Cứ tưởng lấy ngươi rồi thì ngươi sẽ an phận thủ thường, nhưng giờ đây xem ra là ta đã làm rồi, lập tức tới phật đường chép 1000 lần Nữ Tắc*, không có lệnh của bổn hoàng tử, không được phép đứng dậy!”
*Cuốn sách nữ nhân thời xưa hay đọc, trong đây dạy lễ nghi, phép tắc, tam tòng, tứ đức dành riêng cho nữ nhân.
Thanh Uyển Ngọc không cam tâm nhưng không thể cãi lại, nhà này là nhà của hắn, viện cũng là viện của hắn, nàng ta làm gì có quyền để chống đối, một câu nhịn chín câu lành, thế là Thanh Uyển Ngọc cắn răng chịu đụng cùng ma ma tới phật đường chép phạt.
– ——-
Trong lúc phủ đệ của ngũ hoàng tử đang loạn hết cả lên vì những chuyện đã và đang xảy ra, tân nương vừa gả tới đã đốt, phá nhà cửa, bị tân lang phạt chép Nữ Tắc thì ở Cảnh vương phủ cũng đang có cảnh tượng không hề bình thường cho lắm.
Cũng không biết vì lý do gì, Uyển Ca lại bỗng nhiên đòi thi uống rượu với Lục Phong, mà Lục Phong không những không ngăn cản ngược lại là chấp nhận thách đấu.
“Mang thêm rượu ra đây, bổn quận chúa còn uống được nữa…”
Hắc Nhị ở trong trù phòng nghe được mệnh lệnh liền mệt mỏi quay sang hỏi đầu bếp.
“Còn nữa không?”
Viên đại trù lắc đầu ra vẻ van xin.
“Hắc nhị gia, lần này là hết thật rồi. Ngài xem đến cả rượu để nấu ăn cũng đã đem lên rồi đó thôi, thật sự là hết sạch sành sanh rồi.”
Hắc Nhị cũng thừa biết được việc rượu đã không còn, bình thường Lục Phong đã là một người vạn ly không say, giờ đây lại thêm vương phi cũng là kiểu không thể chuốc say, hai người này đang yên đang lành lại đi thi uống rượu, mà uống đã hơn 1 canh giờ rồi mà vẫn chưa phân thắng bại.
Rượu trong kho, trong bếp đã đem lên hết, thậm chí phải ra ngoài đường và các tử lâu mua thêm kết quả bị hai ma men kia uống sạch. Đến cả Nhiệm Thành lâu cũng đã từ chối cung cấp rượu, hiện giờ Hắc Thất đang cùng với đám gia binh đi lên Thần Ảnh quân để lấy thêm rượu.
Có điều từ giờ tới lúc Hắc Thất trở về, lấy đâu ra rượu cho hai người kia đây.
“Sau lâu vậy, mau mau mang rượu ra đây…”
Chờ đợi hồi lâu, Lục Phong chịu không được liền lên tiếng thúc dục. Hắc Nhị đổ mồ hôi đành thưa lên sự thật.
“Gia, hết…hết sạch thật rồi. Kho rượu cũng đi luôn rồi.”
Lục Phong nhìn đống vỏ bình rượu ngổn ngang trên sàn, cũng nhận ra được rượu trong nhà của hắn đã bị sâu rượu quét sạch. Nhưng đang thi chưa phân thắng bại thì không thể dừng lại được, nha đầu này tuyệt sẽ không phục.
Xem ra chỉ còn cách…
“Uyển Ca, rượu trong nhà của ta không còn nhiều, chỉ còn đúng 1 bình mà thôi, có điều bình rượu này cực nặng, trước giờ chưa ai có thể uống quá 1 ly rượu này, nên mới còn tới giờ, thế nào nàng có muốn thử không?”
Nha đầu nửa tỉnh nửa say đang cầm ly rượu làm bằng sứ trắng bạch lam chờ đợi rượu được mang tới như hoa lá chờ mưa, lại nghe được có một loại rượu mạnh tới như thế khiến nàng cảm thấy thích thú vô cùng.
“Uống thì uống ai sợ ai, mau mau đem bình rượu đó lên cho ta uống thử, ta hôm nay sẽ uống hết bình rượu này cho mà xem.”
Lục Phong cười gượng, rượu này là được thủ lĩnh sơn trại phía bắc Đông Tề tặng cho hắn, tuy ngon nhưng lại cực mạnh không ai có thể trụ nổi khi uống một ngụm chứ đừng nói một ly. Nha đầu này đúng là không tự lượng sức mình.
“Vương gia rượu tới rồi.”
Lục Phong cầm lấy bình rượu nhỏ tầm 1 lít rót ra ly, sau đó cầm lên đưa cho nàng.
“Đây là Tuyết Lưu Mê Linh túy, nghe nói năm xưa loại rượu này đã khiến cho cả một đội quân thua thảm hại chỉ vì trót hứa sẽ uống hết cho bằng được 10 bình, hôm nay nếu nàng uống được hết ly rượu này thì ta nhận thua.”
Uyển Ca cười to, khi nghe được tới sử tích của loại rượu kia, nàng càng có hứng để uống cho sạch bình rượu quý giá này. Uyển Ca nhận lấy ly rượu từ trên tay của Lục Phong, vui vẻ mà uống cạn một hơi bỗng trong tiềm thức nàng nhìn thấy được một khoảng gì đó trống vắng đến đáng sợ, cả hai lòng bàn tay nàng tự dưng siết chặt lại.
Quá khứ đen tối không biết vì sao ùa về…trong sâu thẳm trái tim nàng nghe được tiếng từng giọt máu trên thanh gươm của giặc ngoại xâm nhỏ xuống nền gạch, tiếng khóc than ai oán của từng cái xác chết, tiếng vó ngựa dẫm trên thân xác của bách tính Đông Tề quốc và nàng cảm nhận được sát khí nồng nặc trong từng lời nói của đám quan thần, tướng sĩ trước khi giết chết nàng.
Nàng nhớ ra rồi, hôm nay là ngày 18 tháng 8 không chỉ là ngày Uyển Ngọc thành thân mà còn là ngày Đông Tề quốc chính thức diệt vong….Khóe mắt nàng bỗng rưng rưng những giọt lệ, đôi môi anh đào nhỏ khẽ nắp nấy.
“Lục Phong huynh biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là ngày giỗ của t…”
Tiếng nói của nàng đứt quãng trước khi Lục Phong nghe được tất cả, nàng gục xuống bàn tiệc, Lục Phong lo lắng ngay lập tức đứng dậy, đỡ lấy nàng rồi bồng nàng lên đưa về phòng ngủ của hắn trước sự khá ngỡ ngàng của Hắc Nhị.
“Kép…”
Tiếng cửa gỗ đóng lại, Lục Phong để Uyển Ca nằm lên trên giường, rồi giúp nàng vén lên những cọc tóc trước mặt, nàng đã ngủ nhưng hai hàng lệ kia vẫn còn, Lục Phong tuy không biết tại sao Uyển Ca bỗng dưng khóc nhưng trái tim của hắn khẽ nhói đau theo, hắn thật sự không muốn Uyển Ca phải chịu bất kỳ đau khổ gì chứ đừng nói là để nàng phải rơi lệ.
Lục Phong xoa nhẹ hai gò má của nàng, như muốn giúp nàng lau đi những giọt nước mắt ấy, rồi lại bất giác mà hôn lên trán và môi của Uyển Ca. Tới khi hắn nhận ra được mình đã và đang làm gì liền có chút xấu hổ vì đã ngang nhiên chiếm tiện nghi của nàng, hắn lập tức đứng dậy muốn rời khỏi để nàng an tĩnh mà nghỉ ngơi, lại bị tiếng nói của Uyển Ca làm cho dừng bước.
“Không…đừng giết bọn họ, bọn họ vô tội, đừng mà…”
Lục Phong nhìn biểu cảm và giọng nói yếu ớt của Uyển Ca mà thập phần lo lắng, mồ hôi của nàng chảy như mưa, miệng không ngừng lẩm bẩm nói ra những từ khó hiểu và đáng sợ như đang mơ thấy ác mộng, Lục Phong ngồi xuống giường cố gắng lây Uyển Ca dậy, có điều nàng không chỉ ngủ thôi mà còn say rượu nữa, vì thế dẫu hắn có lây tới đâu, nàng vẫn không tỉnh mà cứ chìm vào trong cơn ác mộng đó.
Tay trái của Uyển Ca không để yên mà run rẩy rồi bớt chợt bị Lục Phong nắm chặt lấy, khẽ nói vào tai của nàng vài từ, giọng ấm áp như đang an ủi đối phương.
“Không sao rồi, có ta ở đây…mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi.”
Lời nói đó như thôi miên nàng, Uyển Ca không lẩm bẩm hay đổ mồ hôi nữa, chỉ nhẹ nhàng vùi đầu vào đôi tay của Lục Phong như tìm một chỗ dựa yên bình. Lục Phong thấy vậy, hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều cứ lặng lẽ mà để yên như vậy để nàng an giấc.
– ——Lời Tác Giả——-
Cuối cùng cũng đã viết hết, vậy là cái chương dài nhất trong lịch sử viết truyện của Miêu đã kết thúc rồi. Chương này có thể nói là vừa vui vừa buồn ha. Vốn là để chủ nhật viết, nhưng mà có hứng nên viết luôn, chủ nhật vẫn có chương mới nha. Yêu các bạn nhiều nha.
Có bạn đòi Miêu phô diễn tý sức mạnh của Doanh nhi, giờ thì mãn nguyện rồi nha. Đọc lại truyện, cảm thấy bản thân Miêu nhiều lúc nhầm lẫn vãi lìn. Nên giờ xin đính chính một chút về một số nhầm lẫn:
Thứ nhất: Lúc Uyển Ca xuyên tới, hỏi Tiểu Hoa năm nay là năm bao nhiêu, Tiểu Hoa trả lời: Minh Trấn thứ 20, chứ không phải 24 nha quý vị.
Thứ hai: Uyển Ca nhận Lam Văn về là lúc hắn được 10 tuổi rồi, không phải 7 tuổi.
Cuối cùng Lam Văn và Doanh Nhi đều bằng tuổi nhau 16 tuổi nhá. Xin lỗi vì sự thiếu sót và nhầm lẫn trên.
– —–Hết Chương 98——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!