Vương Phi Lạnh Lùng - Chương 46: Hãy dời xa huynh ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Vương Phi Lạnh Lùng


Chương 46: Hãy dời xa huynh ấy


Gtnv: phản diện.

Lý Lâm Vũ -Vũ vương gia, vị vương gia khác họ duy nhất của Thiên Long quốc. Trước kia có công cứu mạng tiên đế nên được phong vương. Hiện đang trấn giữ ngoài biên quan. Đang có một ý đồ “nho nhỏ”.

Lý Thư Dao 21t – Con gái Vũ vương lớn lên cùng hai huynh đệ hắn từ nhỏ. Đến năm 13 tuổi cùng cha ra biên quan sống. Luôn tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn trước mặt người khác nhưng trong bụng lại một đống mưu mô, ích kỷ. Có tình ý với hắn từ khi biết nhận thức đc yêu là gì?. Yêu hắn một cách mù quáng nhưng hắn lại coi như em gái mà đối đãi.

_________________________________

Sau khi tiếng nhạc kết thúc hồi lâu, những con bướm đã bay đi hết tất cả mọi người khi đó mới lấy lại tinh thần. Dù rất ngạc nhiên với tiết mục của Minh Nguyệt nhưng hoàng thượng vẫn giữ được bình tĩnh. Khi nàng biểu diễn xong thì cùng quay lại Yến Vũ lâu tiếp tục thưởng tiệc. Trong khi đó Long Nhật Hàn vẫn luôn dõi theo nàng không dời ánh mắt.

Đứng ở một bên Lý Thu Dao nhìn hai người mà nghiến răng chèo chẹo. Khi nàng ta múa ngay cả một ánh nhìn hắn cũng không cho, ấy vậy mà khi Minh Nguyệt biểu diễn hắn lại nhìn không dời ánh mắt khiến nàng ta tức đến nổ phổi.

Minh Nguyệt để ý thấy ánh mắt của vị Thư Dao quận chúa này nhìn mình như thể hai người là cừu địch với nhau không bằng vậy. Ánh mắt nàng ta nhìn nàng đầy ghen ghét đố kị, nếu ánh mắt có thể giết người không biết hiện giờ trên người Minh Nguyệt đã có thêm bao nhiêu cái lỗ rồi.

Mọi người về Yến Vũ lâu tiếp tục buổi tiệc. Ca múa vẫn diễn ra bình thường, nhưng vì đã có tiết mục của nàng làm màu nên những gì họ nhìn thấy bây giờ chẳng có tí hương vị gì cả.

Ngồi một lúc nàng bắt đầu thấy nhạt nhẽo, nhưng nhìn tình huống này chắc là bữa tiệc còn lâu mới kết thúc. Lười phải ngồi đợi kiểu này nàng bèn xin phép hoàng thượng ra ngoài đi dạo một chút. Hoàng thượng liền đồng ý ngay, đùa chắc ngay cả Long Nhật Hàn còn sợ nàng thì hoàng thượng hắn tính là gì.

Mọi người trong bữa tiệc thấy hoàng thượng đồng ý cho nàng ra ngoài liền thấy vọng khi không thể ngắm mĩ nhân. Nhưng cứ nhìn đến tảng băng Hàn vương đang ngồi đó là rụt đầu sợ hãi.

Được sự cho phép nàng đứng dậy đi ra ngoài bỏ lại đằng sau bao ánh mắt tiếc nuối. Khi nàng đi được một lúc Lý Thư Dao cũng đứng dậy xin phép ra ngoài. Kết quả đương nhiên là được hoàng thượng ân chuẩn.

Bước ra khỏi cái nơi tốt xấu lẫn lộn kẻ kẻ giả tạo đó làm nàng cảm thấy thoải mái hơn. Đi ra ngự hoa viên hít thở không khí trong lành. Vì trước đó từng vào cung thăm bệnh cho thái hậu nên các cung nữ trong cung đều biết thân phận của nàng. Kết quả thành ra nàng đi dạo ngự hoa viên mà không hề bị ai ngăn cản.

Trong một bầu không khí yên tĩnh trong lành bên cạnh hồ sen thì bất ngờ một “sinh vật” lạ hoắc từ đâu xuất hiện, làm cho bầu không khí đang trong lành bỗng nhiễm đậm sự ô nhiễm. Từ đằng xa Lý Thư Dao với bộ đồ hồng phấn xuất hiện (giả nai đây mà).

“Hàn vương phi xin dừng bước ta có chuyện muốn nói!” Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng “hót” không mấy thiện cảm của Lý Thư Dao.

“Ồ Thư Dao quận chúa có chuyện gì cần nói với bản cung sao” nàng quay lại hỏi. Với loại người này nàng không cần thiết phải tỏ ra lịch sự làm gì. Một kẻ tiểu nhân hai mặt đứng trước mặt người khác thì tỏ ra ngây thơ thuần khiết nhưng sau lưng lại độc đoán hãm hại.

“Ta vào thẳng vấn đề luôn! Ta biết cô không có tình cảm gì cùng Hàn vương cả, hai người lấy nhau chỉ vì ép buộc. Cho nên ta mong cô hãy rời khỏi huynh ấy” Lý Thư Dao nói thẳng mục đích của mình cho nàng biết. Ả biết nàng không thích vòng vo nên nói luôn. Theo nàng ta biết được thì Minh Nguyệt đồng ý gả cho Hàn vương chỉ vì bị mẫu thân bắt ép. Cho nên nàng ta nghĩ rằng Minh Nguyệt không có tình cảm với hắn.

“Ồ Thư Dao quận chúa cô có cái quyền gì mà ra lệnh cho ta vậy? Đi hay ở là việc của ta đâu liên quan gì đến cô chứ?” Nàng nói mà như tạt gáo nước lạnh vào mặt nàng ta.

“Với tư cách là bạn thanh mai trúc mã cùng huynh ấy từ nhỏ. Ta yêu cầu cô hãy tránh xa khỏi cuộc sống của huynh ấy. Hai người không hề yêu nhau sống với nhau chỉ làm khổ đối phương mà thôi. Với lại ta yêu huynh ấy, vì huynh ấy ta có thể làm tất cả. Chỉ có ta mới xứng đáng ở bên cạnh huynh ấy, mới có tư cách ngồi vào chiếc ghế Hàn vương phi kia.” Nàng ta xả một tràng những cái lý thuyết vớ vẩn ở đâu đó mà mặt không đỏ tim không đập. Quả là một người tu luyện da mặt tới trình độ cao thâm. Chắc chạm đỉnh lever max rồi ấy chứ.

” Bạn thanh mai trúc mã… Tình yêu ư? Nghe thật là vĩ đại ấy nhỉ. Ta thật không biết hai người lại có quan hệ thân thiết tới mức đó đấy. Quả là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ nha.” Nàng lập tức chọc thủng cái ý nghĩ của nàng ta ngay khi lời nói vừa kết thúc. Quả là một kẻ không biết xấu hổ là gì. Dám chạy tới trước mặt nàng đòi người ư? Phượng Minh Nguyệt nàng trước giờ những thứ gì thuộc về mình sẽ dùng mọi cách để dành lấy.

Cho dù không phải là của mình nhưng chỉ cần nàng muốn đều có thể lấy được. Ngay cả nam nhân cũng vậy nếu Phượng Minh Nguyệt nàng đã nhìn trúng ai thì sẽ nhận định là người đó.

Kể cả nàng có không cần nhưng người khác cũng đừng mong có được. Đó là nguyên tắc của nàng. Huống hồ người nàng ta yêu cầu là Long Nhật Hàn nay đang là phu quân trên danh nghĩa của nàng. Điều đó càng không có khả năng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN