Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 48: Rời đi
Sau khi Minh Nguyệt bỏ đi hắn cũng đưa Lý Thư Dao về nghỉ, sau đó vội vàng trở về muốn giải thích với nàng. Hắn muốn cho nàng biết hắn không phải cố ý đánh nàng một bạt tai đó.
Về phần Minh Nguyệt sau khi bị hắn đánh một bạt tai xong lập tức trở về Hàn vương phủ. Thu dọn tất cả đồ đạc của mình, nàng sách đồ rời khỏi Hàn vương phủ trước ánh mắt tò mò của mọi người. Nàng đã gọi Ám đánh xe tới đón nàng ở trước cửa. Nàng không muốn ở lại cái nơi không ai tin tưởng mình này nữa. Trước khi đi nàng có để lại một bức thư và những gì không phải của mình.
Long Nhật Hàn trở về đến Hàn vương phủ không suy nghĩ nhiều liền chạy đi tìm nàng. Đẩy cửa bước vào phòng, trước mặt hắn bây giờ là một cảnh tượng không thể hình dung nổi. Căn phòng ngăn nắp bây giờ trở nên trống trơn. Tất cả đồ dùng của nàng đã biến mất hết không còn một mống. Trên chiếc bàn trong phòng là một bức thư và một cây trâm ngọc.
Cây trâm màu ngọc bích do chính tay hắn làm tặng nàng, nay lại nằm trơ chọi trên bàn cùng một phong thư nàng để lại. Cầm lên cây trâm ngọc hắn có linh cảm không hay nên vội vàng mở phong thư ra xem. Nội dung bên trong khiến hắn xem xong mà có cảm giác như tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đều quay lưng lại với mình.
Nội dung của bức thư là:”Long Nhật Hàn ta thật thất vọng về ngươi. Tất cả những gì ngươi hứa trước đây ngươi đều không làm được. Ta đã nghĩ liệu có nên chấp nhận tình cảm của ngươi hay không? Và nay ta đã nhận ra tất cả những gì nam nhân nói đều không thể tin được. Chỉ là lời hứa trên đầu môi mà thôi. Cái tát mà ngươi đánh ta ta sẽ nhớ kĩ. Bây giờ ta sẽ rời đi tránh xa khỏi cuộc sống của ngươi để không ai phải đau khổ. Chúc ngươi hạnh phúc bên người mới. Minh Nguyệt lưu bút”. Kết thúc bức thư là một chữ “Nguyệt” được kí theo lối kí hiện đại. Ở một nơi như cổ đại này thì loại chữ ấy chỉ có Minh Nguyệt mới biết, bây giờ có thêm một người nữa là Minh Tuyết. Nhìn thấy chữ “Nguyệt” như vậy hắn biết thật bức thư này là do nàng viết, vì sợ người khác bắt chước nét chữ của mình nên Minh Nguyệt luôn kí một chữ “Nguyệt” kèm theo.
Bây giờ thì hắn biết hắn đã khiến nàng tức giận mà bỏ đi, nhưng tất cả đã muộn. Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là phải ngay lâph tức chạy đi tìn nàng. Nghĩ là làm, cẩn thận cất cây trâm ngọc đi, tay cầm chặt bức thư nàng viết chạy ra ngoài. Thế nhưng chân cobf chưa bước ra khỏi cửa đã bị một tiếng giống giận kéo lại “Long Nhật Hàn ngươi đứng lại đó cho ta”.
Từ ngoài cổng Lãnh Phong với gương mặt tức giận cùng Minh Tuyết đi vào. Đi đến trước mặt hắn với tốc độ nhanh nhất. Không cần nghĩ nhiều Lãnh Phong đã giơ nắm đấm lên.. và…… một đấm mang theo đầy sự tức giận đã giáng vào gương mặt tuấn mỹ của hắn. Bị đấm một cách bất ngờ nhưng hắn vẫn không hề phản kháng. Hắn biết vì sao Lãnh Phong lại đánh mình.
Thấy hắn không phản kháng lại Lãnh Phong càng thêm tức giận. Tay trái nắm lấy cổ ái bào của hắn, tay phải ráng liên tiếp vài đấm lên gương mặt hắn. Bên cạnh Minh Tuyết thấy vậy vội ngăn Lãnh Phong lại, nếu cứ để như vậy Long Nhật Hàn sẽ bị đánh chết “Phong mau dừng tay lại”.
“Tuyết nhi muội đừng có quản hôm nay ta phải đánh cho cái tên ngu xuẩn này tỉnh ra mới được” nói xong lại liên tiếp đấm vài đấm nữa vào mặt hắn.
“Lãnh Phong ta nói huynh dừng lại có nghe không hả” Minh Tuyết quát lên. Nếu để tỉ tỉ biết được huynh dám xen vào việc của tỉ ấy thì tỉ tỉ sẽ không bỏ qua. Nghe Minh Tuyết quát lên như vậy, suy nghĩ tính thiệt hơn của sự việc Lãnh Phong mới miễn cưỡng bỏ tay xuống.
Sau khi hai bên ổn định lại Minh Tuyết mới lên tiếng. “Long Nhật Hàn huynh làm muội thật thất vọng. Tại sao huynh có thể hồ đồ đến như vậy chứ. Chả lẽ huynh nghĩ với tính cách của tỉ tỉ sẽ vì ghen mà đẩy ngã Lý Thư Dao sao? Đối với tỉ ấy nếu thật sự muốn trả thù cô ta, đơn giản sẽ là đẩy ngã mà không phải kết liễu mạng sống của cô ta ngay sao” Minh Tuyết xả luôn một tràng vào mặt hắn.
“Đúng vậy với tính cách của Minh Nguyệt sẽ không làm ra những chuyện đơn giản như vậy. Nếu nàng ấy xuống tay thật thì Lý Thư Dao không biết đã chết bao nhiêu lần rồi” Khi nghe Minh Tuyết phân tích xong hắn mới giật mình nhận ra.
“Tiểu Tuyết nói cho ta biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu. Ta muốn gặp nàng ấy, ta phải giải thích.” Hắn giật mình nhận ra nàng đã bỏ đi nên vội vàng hỏi Minh Tuyết nơi nàng ở.
“Quá muộn rồi! Tỉ ấy sẽ không tha thứ cho huynh đâu. Cái tát mà huynh đánh tỉ ấy đã quyết định tất cả rồi. Tốt nhất đừng đi tìm tỉ ấy, vô ích thôi. Những chuyện tỉ ấy đã quyết không ai có thể thay đổi. Huynh hãy suy nghĩ kĩ lại những việc làm của mình đi, ta đi đây” nói rồi Minh Tuyết cùng Lãnh Phong rời khỏi Hàn vương phủ.
Bỏ lại một mình Long Nhật Hàn đứng thẫn thờ ở đó suy nghĩ về những chuyện Minh Tuyết vừa nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!