Vương Phi Mau Lên Giường - Chương 10-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Vương Phi Mau Lên Giường


Chương 10-2


Thời điểm tâm thần Phong Phân rối loạn, trước mắt bỗng dưng sáng lên, nàng kinh ngạc giương mắt.

“Tại sao lại nghênh đón Bổn vương bằng vẻ mặt này?” Giọng nói hài hước quen thuộc truyền đến.

Phong Phân thấy Long An Khác mặc hỉ phục vô cùng tuấn mỹ.

Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, hắn phất tay, người hầu trong phòng lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng tĩnh lặng, Long An Khác vén áo ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay nâng cằm nàng, nhẹ nhàng cẩn thận.

Nhìn người trước mắt mặc hỉ phục mang trang sức theo phẩm cấp, bộ dạng ung dung quý phái nhưng cũng lộ ra sự điềm tĩnh lạnh nhạt.

Chỉ là, thoa phấn hơi dày, kém xa bộ dáng không son phấn của nàng, càng không bằng ngày đó để hắn thấy được nàng vẽ hoa đào, hỉ phục tân nương này thật sự không thể vào mắt hắn được, lần này ma ma trong cung phái tới quá khô khan.

“Tại sao trở về nhanh như vậy?”

Long An Khác nhếch môi cười, hôn môi nàng một cái, nói: “Ở đây Bổn vương lớn nhất, bọn họ ai dám lỗ mãng.”

Phong Phân im lặng trong nháy mắt.

Thật đúng là trong núi không có cọp, con khỉ xưng làm vương, nếu bọn họ thành hôn ở kinh thành, cho dù hắn là Vương gia, cũng sẽ có không ít người đè hắn, nhất định có không ít người dám náo động phòng hắn.

Đáng tiếc, có thể nói hôm nay ở trấn Bình Thủy này đều do hắn định đoạt.

“Đói bụng không?”

Phong Phân gật đầu: “Rất đói, có ăn?”

“Có, đương nhiên là có, không cho nàng ăn no, làm sao Bổn vương có thể cày cấy.”

Bị hắn ám chỉ trần trụi khiến Phong Phân mắc cỡ đỏ mặt.

Long An Khác cười ha ha, cầm tay của nàng, nói: “Đi, ăn cái gì đã.”

Lúc này Phong Phân mới phát hiện bên ngoài đã sớm bày một bàn rượu thịt phong phú.

“Trước tiên ta tháo trang sức ra đã.”

Long An Khác nhìn nhìn mặt nàng, sảng khoái gật đầu đồng ý: ‘Người tới, giúp Vương phi tháo trang sức.”

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng, rất nhanh có mấy thị nữ đi vào.

Dưới sự trợ giúp của các nàng, rất nhanh Phong Phân tháo xuống các loại trang sức nặng nề, thuận tiện thay y phục, đổi một bộ váy Yên la màu đỏ sậm.

“Quả nhiên nhìn như vậy thuận mắt hơn nhiều.” Long An Khác vừa nói vừa thuận thế hôn lên mặt nàng hai cái.

Bọn thị nữ cuối đầu lui ra ngoài, không dám nhìn nhiều hay nói gì.

Không có người ngoài, hắn liền không giữ quy cũ nữa, trực tiếp ôm nàng đặt lên đùi mình, dùng bữa với nàng.

Phong Phân ăn được bữa cơm này thật sự rất phí sức, bởi vì một bàn tay có hạnh kiểm xấu cứ dao động trên người nàng, còn thỉnh thoảng trên chọc đốt lửa, quá đáng hơn là hắn còn trơ mặt ra muốn nàng đút hắn ăn, đôi tay kia hoàn toàn dùng để trêu chọc nàng.

“Chàng không thể để cho ta ăn một bữa cơm thật ngon sao?” Phong Phân có chút giận.

Giọng Long An Khác oán trách nói: “Ba ngayfnay ta không có đụng vào nàng.”

“Khụ…”

“Uống nước.”

Phong Phân dùng sức đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.

Long An Khác hoàn toàn không để ý đến: “Ăn mau, đừng lề mề.”

Phong Phân nhịn không được hít thật sâu.

“Ăn đi, nếu ăn no…”

“Ta còn chưa có ăn bao nhiêu.”

Thấy người nào đó không có khí tiết chút nào dùng cái miệng đầy dầu mỡ lưu lại ấn ký trên người mình, Phong Phân kéo ống tay áo lau đi vết mỡ, đồng thời buồn bực nói: “Chàng còn như vậy, ta thật sự sẽ tức giận đó.” Long An Khác vẫn chưa thỏa mãn ngẩng đầu, ai oán nhìn nàng: “Tại sao Bổn vương cảm giá nàng ngày càng hung dữ vậy.”

“Chàng thử nhịn đói một ngày rồi hãy đến nói chuyện với ta.” Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa còn gặp một người không hiểu thương tiếc chỉ biết gây họa.”

Long An Khác đứng hình, mặc dù không ai tức giận nhưng cũng hơi sợ, nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn cảm thấy nên nhân nhượng thê tử một chút mới được, như vậy lát nàng ăn nó mới có thể cho hắn ăn lại, nhưng mà hình như Vương phi của hắn ăn quá chậm, Long An Khác chậm rãi nguy hiểm nheo mắt lại.

Phong Phân đang bưng chén canh uống, thình lình cái chén bị người đoạt đi, sau đó cả người liền bị cuốn vào lồng ngực cường tráng mà giận dữ.

“Nàng ăn cũng đã nhiều, giờ tới Bổn vương ăn.”

“Ta còn chưa ăn no…” Đói bụng muốn xỉu, nàng không dám ăn quá nhanh.

Khi Phong Phân bị người thả lên hỉ giường thì có chút xấu hổ mở to mắt: “Vừa mới ăn xong, không nên vận động ngay…”

Long An Khác làm gì lo lắng mấy cái đó, mắt nhìn người trong lòng như oa nhi nằm trên hỉ giường đỏ thắm, chỉ cảm thấy huyết mạch dâng trào, rốt cuộc không chịu đựng được loại kích thích mãnh liệt này.

Cổ họng hắn phát ra tiếng than thở, liều mạng đánh về phía hấp dẫn kia. Một đêm này bên trong hỉ trướng bị sóng hồng đánh úp, cả đêm chưa ngừng.

Phong Phân trải qua hai ngày sau hôn lễ rất vất vả.

Trước kia bởi vì tên Vương gia kia chưa có danh phận, chuyện nam nữ sẽ biết tiết chế, hôm nay không còn kiêng kị gì, mỗi lần hắn phải tận hứng mới tha cho nàng nghỉ ngơi, nếu khồn phải ngày thứ ba lại mặt (trở về nhà mẹ đẻ), tối hôm qua hắn cũng không để cho nàng nghỉ ngơi sớm.

Cho dù như thế, ngày lại mặt bắt đầu rời giường, sắc mặt Phong Phân vẫn có chút tiều tụy, không thể không dùng son phấn để che giấu.

ở một bên, Long An Khác ngồi nhìn nàng trang điểm, thở dài: “Bổn vương thấy kỹ xảo hóa trang của nàng rất tốt, có ai dạy hay sao?”

“Khi còn bé thích đùa nghịch phấn son, lâu dần thì vẽ tốt lên.” Chỉ là quen tay thì sinh ra khéo thôi.

Tiểu Quả ở một bên giải thích: “Nô tỳ nghe nương nói một ít lão nhân trong phủ nói, khi còn bé tiểu thư rất thích bắt một người lại để trang điểm, lúc mới bắt đầu nàng vẽ vẫn còn rất kinh khủng.” Nghe nói năm đó quả thật trong phủ là một cảnh tượng quần ma loạn vũ, dưới gối Phong Triệt chỉ có một nữ nhi, lại là sinh lúc về già, là bảo bối được sủng ái tới trời, bọn hạ nhân có oán cũng không dám phát.

Long An Khác bật cười, thì ra còn có chuyện như vậy.

“Tiểu Quả, phải gọi Vương phi.” Nha đầu này, đã ba ngày rồi, còn chưa sửa được.

Tiểu Quả rút đầu, ban đầu Vương gia còn kích động muốn nàng gọi cô gia, kết quả sau khi thành hôn, lại không cho nàng gọi, ngay cả tiểu thư cũng phải đổi thành Vương phi, ai, quả nhiên lời đồn trong kinh không sai, Vương gia chính là một người vui buồn thất thường.

Phong Phân buông hộp phấn, kiểm tra lại khuôn mặt trong gương, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ta xong rồi.”

Long An Khác thở dài: “Phân Nhi thật khéo tay, trang dung (dung nhan trang điểm) này thật không chê vào đâu được.

Phong Phân không để lại dấu vết trừng mắt nhìn hắn, tên khốn kiếp không biết tiết chế!

Long An Khác đuối lý, chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, đừng để cho nhạc phụ đại nhân đợi lâu.”

Phong Phân gật đầu với Tiểu Quả một cái, sau đó hai chủ tớ đi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN