Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc - Chương 11: Thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc


Chương 11: Thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc


”Nương tử
…” Mạc Hoa Sênh không để ý đến Tô Ly Thương, ngược lại quay mặt về
phía Kiều Thanh giọng nói tràn đầy ủy khuất gọi…

Kiều
Thanh cẩm thấy cả người không còn khí lực, nàng chỉ là muốn uống hai ly
rượu mà thôi, có làm trờ ngại ai đâu?! Tuy nhiên, giữa Mạc Hoa Sênh và
vị Tô công tử người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất hoa tặc này, Kiều Thanh vẫn sẽ chọn Mạc Hoa Sênh…

”Tô công tử xin mời,
không nên quấy rầy chúng ta uống rượu.” Kiều Thanh mở miệng nhàn nhạt
đối với Tô Ly Thương hạ lệnh đuổi khách.

Sau mặt nạ, khóe
môi của Mạc Hoa Sênh cong lên, quay về phía Tô Ly Thương lạnh giọng nói: “Xin mời Tô công tử đi đến nới khác tìm thú vui, cách xa nương tử của
ta một chút.”

”Ha ha “ sắc mặt Tô Ly Thương không thay đổi
khẽ cười một tiếng nhưng lại không có ý định rời đi, “Không có vị trí
khác, Tô mỗ chỉ thích vị trí này.”

Đối với Tô Ly Thương trợn mắt nói dối Kiều Thanh cũng lười để ý, bởi vì nàng chỉ cần rượu và thức ăn. Tiểu nhị chỉ mang qua đây hai cái ly, Kiều Thanh đặt một cái trước
mặt Mạc Hoa Sênh, sau đó tự nhiên rót rượu uống rượu rồi lại rót rượu
uống rượu, chẳng được bao lâu, một bầu rượu đã vơi đi chỉ còn một nửa.

Nghiễm Lăng thành được xưng là thành rượu, quả nhiên không phụ cái tên thành
rượu. Rượu nơi này không kém chút nào so với những loại rượu bán giá
trên trời mà đời trước Kiều Thanh đã uống.

”Nương tử, ăn một chút gì rồi hãy uống tiếp.” Mạc Hoa Sênh tuy là nhìn không thấy, thế
nhưng chỉ cần nghe tiếng hắn cũng có thể biết rõ Kiều Thanh đang làm cái gì, đều bị Kiều Thanh suýt chút nữa làm cho kinh sợ. Làm thế nào hắn
cũng không nghĩ đến tiểu nha đầu này lại có tửu lượng kinh người như
vậy.

Kiều Thanh ăn một chút đồ ăn, sau đó lại uống hết một
bầu rượu. Tuy nàng có đặt trước mặt Mạc Hoa Sênh một cái lý, thế nhưng
nàng vẫn cầm bầu rượu cũng không có ý định rót rượu cho hắn, đương nhiên Mạc Hoa Sênh cũng sẽ không cướp rượu của nàng để uống. Từ đầu đến cuối, Tô Ly Thương vẫn luôn im lặng nhìn nữ tử ngồi phía đối diện uống rượu
từng ly từng ly một, nụ cười như có như không vẫn giữ nguyên trên khóe
môi.

Uống được không sai biệt lắm đủ đã nghiện Kiều Thanh
cũng thầm hiểu đã đến lúc quay về. Uống xong một ly cuối cùng, để ly
xuống từ tròng người lấy ra một lượng bạc để xuống bàn rồi đứng dậy rời
đi, Mạc Hoa Sênh cũng theo sát phía sau đi ra ngoài.

”Tô Ly Thương là ai?” Ra khỏi quán rượu Nghiễm Lăng, Mạc Hoa Sênh đi sát bên
cạch Kiều Thanh, Kiều Thanh nhàn nhạt hỏi. Hiện tại nàng chỉ biết tên
của người nam nhân kia cũng không biết Tô công tử mà người người đều
biết là thần thánh phương nào.

”Hắn ta là một tên dâm tặc siêu cấp.” Mạc Hoa Sênh không chút khách khí trực tiếp nói ra nhận xét về Tô Ly Thương.

”Nói nghe thử xem.” Kiều Thanh làm sao không nghe ra được trong giọng nói
của Mạc Hoa Sênh có chút mùi vị cắn răng nghiến lợi chứ.

”Được.” Mạc Hoa Sênh khẽ cười một tiếng nói.

Chờ nghe xong Mạc Hoa Sênh giới thiệu, Kiều Thanh hiểu rõ. Hiện tại Thiên
hạ không chỉ có ba nước mà còn có tất cả thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi. Mà
thế lực lớn nhất có bốn cái theo thứ tự là Tổ chức sát thủ lớn nhất Ám
Lâu, y thuật trác tuyệt thần y cốc, cùng với Hàn Nguyệt sơn trang và
Linh Lung sơn trang có tài lực ngang nhau cùng chung một tên là thiên hạ đệ nhất thủ phủ (ý nói là nhà giàu nhất thiên hạ). Người đứng đầu nắm
giữ bốn cái tổ chức này cũng là tuyệt đỉnh cao thủ là tứ đại cao thủ
đứng đầu thiên hạ. Mà người tên là Tô Ly Thương nàng vừa nhìn thấy kia
chính là trang chủ đương nhiệm của Linh Lung sơn trang, một trong tứ đại cao thủ trong thiên hạ, người trong thiên hạ đều gọi hắn là Tô công tử.

Mạc Hoa Sênh nói hắn là thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc kỳ thực cũng không có
nói sai. Tô Ly Thương trời sinh tính phong lưu, dạo chơi nhân gian hái
hoa vô số, hơn nữa hắn hái hoa cũng rất có nguyên tắc. Thứ nhất, hắn có
khiết phích (bệnh thích sạch sẽ) vô cùng nghiêm trọng đối với nữ nhân,
hắn chỉ xuống ta với những thiếu nữ băng thanh ngọc khiết vẫn còn xử nữ, tuyệt đối sẽ không đụng vào những nữ nhân đã dính qua hơi của người đàn ông khác. Thứ hai, hắn tự xưng là không ép buộc nư nhân, tất cả nữ nhân cùng với hắn đều tự nguyện. Thứ ba, mặc kệ lúc trước hắn đã làm cái gì, nói điều gì với những nữ nhân kia sau khi thực hiện được hắn đều vứt bỏ như dày rách không nhìn nhiều hơn dù chỉ một lần.

Có thể
bởi vì gia thế và khuôn mặt của Tô Ly Thương rất tốt nên rất nhiều cô
nương vẫn như trước đều coi hắn là người tình trong mộng mà theo đuổi.
Có thể nói đạt được trình độ “vạn hoa tùng trung quá” (chú thích: vô
cùng đào hoa, vô số người tình) không có một mảnh lá cây dính vào. Trách không được vừa mới liếc mắt là có thể nhìn ra nàng là một cô nương, thì ra là một người lão luyện trong nghề.

”Cho nên sau này
nương tử nhất định phải cách xa hắn một chút.” Mạc Hoa Sênh giới thiệu
xong về Tô Lý Thương sau đó lại rất nghiêm túc quay qua căn dặn Kiều
Thanh.

”Ta nói rồi, không nên gọi ta là nương tử.” Kiều
Thanh nói một cách lạnh lung. Nói thế nào người nam nhân này vẫn không
chịu sửa?

” Được, ta không gọi.” Mạc Hoa Sênh khẽ cười nói, dứt lời sắc mặt cứng lại, “Lăn ra đây!”

Kiều Thanh bị Mạc Hoa Sênh che chắn ở phía sau, một thân áo đỏ Tô Ly Thương cười từ trên trời rơi xuống trước mặt bọn họ.

”Tô mỗ thấy tiểu thư trong lòng rất vui mừng, nhất thời kìm lòng không được nên theo qua đây.” Tô Ly Thương nhìn Kiều Thanh dịu dàng nói.

Vừa nghĩ tới hắn đã từng nói lời này với bao nhiêu cô nương khác, trong
lòng Kiều Thanh có chút chán ghét… Mạc Hoa Sênh đã rút kiếm đánh tới!

”Không biết tự lượng sức mình.” Tô Ly Thương cười như không cười nói một câu, căn bản cũng không có để Mạc Hoa Sênh vào mắt. Bởi vì hắn là người trẻ tuổi nhất thiên hạ đứng trong hàng tứ đại cao thủ, mà Mạc Hoa Sênh mặc
dù không có dùng khuôn mặt thật để nhìn người tất nhiên cũng là một tiểu tử không có danh tiếng. Cho nên Tô Ly Thương ngay cả kiếm cũng chưa
từng rút ra, trực tiếp dùng tay không vung một chưởng về phía Mạc Hoa
Sênh.

Mạc Hoa Sênh cũng đánh ra một chưởng nghênh đón, Tô Ly Thương lui lại hai bước mới đứng vững, thần sắc trên mặt cũng thay đổi: “Ngươi đến tột cùng là người nào?!”

Từ lúc nào thiên hạ
lại nhiều thêm một người có võ công tuyệt đỉnh như vậy, dĩ nhiên là
ngang bằng với hắn! Vừa mới rồi mặc dù là bởi vì khinh địch nên mới bị
đánh lui về phía sau, nhưng là cao thủ so chiêu chỉ cần vừa ra tay là có thể xác định được người nam nhân có thân phận không rõ ở trước mặt này
không thua kém gì hắn!

”Gia là ai ngươi quản được sao?” Mạc
Hoa Sênh nói một cách lạnh lùng đánh về phía Tô Ly Thương. Hai người rất nhanh triền đấu lại với nhau.

Kiều Thanh đứng ở nơi đó xem một lúc, phát hiện lực lượng của bọn họ ngang nhau, Mạc Hoa Sênh cũng
không có khả năng thất bại, trực tiếp xoay người rời đi. Mạc Hoa Sênh
nghe được tiếng bước chân đi xa của Kiều Thanh, trong lòng dở khóc dở
cười: Tiểu nha đầu không có lương tâm này!

”Hừ, mở miệng một tiếng là kêu nương tử thật dễ nghe, xem ra vị tiểu thư kia căn bản là
không có để ngươi ở trong lòng!” Tô Ly Thương có chút giễu cợt nói.

Mạc Hoa Sênh căn bản cũng không cho rằng là như vậy nói: “Ít nhất ta biết
nàng là ai, cũng biết nàng ở đâu. Giữa ngươi và ta, nàng chọn ta mà
không phải là chọn ngươi.”

Tô Ly Thương thần sắc biến đổi,
công kích càng thêm mãnh liệt. Tuy nhiên sau một thời gian hai
người không phân được thắng bại, Mạc Hoa Sênh cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với hắn, trực tiếp tung ra một hư chiêu (chiêu thức hư ảo,
không phải chiêu thức thật) rồi phi thân rời đi, Tô Ly Thương cũng không có đuổi theo, im lặng đứng ở trên nóc một toàn nhà như có điều suy nghĩ.

”Nàng trở về sao?” sau khi Mạc Hoa Sênh trở lại gian phòng của khách sạn bình dân lập tức hỏi Phong Dương.

Phong Dương gật đầu nói: “Đã trở về.” Mạc Hoa Sênh lúc này mới gạt mặt nạ trên mặt ngồi xuống.

Một lúc lâu sau, Mạc Hoa Sênh đột nhiên lại mở miệng nói đến: “Đi đến quán
rượu Nghiễm Lăng mua một xe rượu ngon nhất ở đấy, ngày mai mang theo trở về Thịnh Dương.”

”À?” Phong Dương ngẩn người một chút,
nhìn Mạc Hoa Sênh có chút do dự nói, “Chủ tử thân thể của ngươi không
thể uống rượu…”

”Yên tâm, không phải ta muốn uống, đi mua đi.” Mạc Hoa Sênh nghĩ đến Kiều Thanh mỉm cười, tiểu nha đầu có chút mê rượu kia hình như rất thích rượu ở nơi đó, vậy hắn nên mang nhiều hơn
một ít trở lại.

”Vâng, thuộc hạ đi ngay đây.” Phong Dương rất nhanh lĩnh mệnh đi làm việc.

Vì vậy, ngày thứ hai khi xuất phát, phía sau đội ngũ lại nhiều thêm một
chiếc xe ngựa, Phong Dương nói đó là một số đồ vật mà chủ tử nhà hắn mua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN