Vương Phi Như Thủy - Chương 20: Đại Hội Anh Hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Vương Phi Như Thủy


Chương 20: Đại Hội Anh Hùng


Vị trí của U Linh cốc vừa vặn đứng đối diện Thánh Giáo nên nhất cử nhất động bên đó đều lọt hết vào tầm mắt của Hàn Vu Thủy không sót chút nào. Ngược lại cũng vậy,nàng ở bên kia dù là chỉ im lặng đứng đó nghe xung quanh nghị luận,đàm tiếu vui vẻ hay cùng Tuyết Liên, Ngân Sương phía sau tán gẫu tất cả đều lọt vào mắt Hiên Viên Nhã Lạc.

“Hừ! Giả bộ thanh cao gì chứ? Cũng chỉ là đồ tiện nhân.” Thấy nàng ta không khách khí lộ ra vẻ chán ghét còn cố gắng cao giọng để mọi người cùng nghe thấy. Hàn Vu Thủy cũng không để ý,trực tiếp lờ nàng đi. Liếc mắt sang Tư Không bên cạnh thấy hắn vẫn điềm nhiên nhắm mắt dưỡng thần một chút phản ứng cũng không có trong lòng có chút không hiểu. Nghe giang hồ đồn đại,Tư Không giáo chủ vô cùng sủng ái đồ nhi của mình còn hơn cả mẹ ruột hoàng hậu nương nương của nàng. Thường ngày đối với các đệ tử vô cùng nghiêm khắc nhưng lại phá lệ bao dung với Hiên Viên Nhã Lạc. Liệu có nguyên do gì không nhỉ?

“Mị Nhi không phiền nếu ta đứng đây chứ?”

Giọng nói trầm ấm của Hiên Viên Ngạo Thiên bất ngờ vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng. Quay đầu nhìn sang thì thấy hắn đang nhìn nàng mỉm cười dịu dàng,con ngươi đỏ rực không còn nồng đậm lệ khí như khi nãy mà tĩnh lặng tràn ngập ôn nhu.

Liếc mắt nhìn xung quanh thấy quả thực chỉ còn một vị trí duy nhất cạnh nàng chưa có ai đứng bèn dịch sang một chút chừa chỗ cho hắn “Xin tự nhiên.” Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn duy trì nụ cười nhẹ,không nói thêm gì lặng lẽ đứng vào bên cạnh nàng. Ngân Nguyệt Dạ Ảnh dẫn Liệt Hỏa Hùng Sư cùng người phía dưới quy củ theo sau.

Mắt thấy đã đông đủ, Thiên Vận Kỳ liền từ chỗ ngồi đứng dậy tiến lên lôi đài từ tốn nói vài câu chào đón khách sáo sau đó nhắc lại một lần quy luật vốn có. Đại Hội Anh Hùng được tổ chức định kỳ 5 năm một lần do môn phái đạt vị trí đầu của kỳ trước đứng ra làm chủ. Mở hội tỷ võ tìm ra người tiếp theo kế nhiệm chức vị Tân Minh Chủ cùng Thiết Hồ Lệnh và một món bảo vật.

Kỳ trước, Diệm Hỏa Cung không tham gia,Thiên Vận Kỳ lấy một địch trăm,một mình cùng lúc khiêu chiến với hơn 10 môn phái cùng hơn 50 cao thủ võ lâm. Uy dũng vô song,trấn áp quần hùng,dễ dàng đoạt về Minh Quang Thánh Kiếm cùng Thiết Hồ Lệnh.

Mặc kệ xung quanh rì rầm bàn luận người có khả năng là người chiến thắng của kỳ này. Vì là lần đầu tiên tham dự nên Hàn Vu Thủy cẩn thận nghe kỹ không bỏ sót từ nào. Thật ra nói là quy định bất quá cũng chỉ có ba điều cấm. Thứ nhất khi đã lên lôi đài,cấm dùng bí thuật. Thứ hai một khi đại hội bắt đầu cấm dùng đan dược trợ lực. Thứ ba đại hội anh hùng là nơi tỷ võ luận bàn,đao kiếm vô tình có thể bị thương là chuyện thường nhưng tuyệt đối không thể làm hại đến tính mạng. Còn lại quy tắc khi tham chiến cũng khá đơn giản,mỗi môn phái chỉ được phép cử tối đa là hai người lên lôi đài ứng chiến. Rơi khỏi lôi đài có thể tiếp tục chiến đấu,nhưng nếu văng ra ngoài vòng sơn đỏ sẽ bị tính là thua cuộc,môn phái đó sẽ mất quyền tham chiến. Thời gian tỷ võ được chia làm hai,trận đầu tiên từ giờ Thìn tới cuối giờ Ngọ, trận thứ hai từ giờ Mùi đến giờ Dậu. Ở giữa là khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi phục, tất cả những người tham chiến có thể tới nơi được chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi ăn uống lấy lại sức.

Sau khi nhắc lại quy định sẽ là thời điểm đem bảo vật ra cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng. Thiên Vận Kỳ hướng xuống phía dưới ra hiệu,liền có một tiểu cô nương mặc áo tím đem lên một hòm gỗ chạm khắc tinh xảo. Được sự đồng ý của hắn,tiểu cô nương kia ngay trước mắt mọi người mở nắp hòm. Cẩn thận từ bên trong nhấc lên một đôi song kiếm trong suốt như pha lê, quanh thân còn có một tầng hào quang sáng chói,lung linh như ánh sao.

“Đây chính là Song Linh Bội Kiếm – song kiếm tuy hai mà một,đứng hàng thứ ba trong mười thanh thần kiếm thời thượng cổ.” Bảo kiếm vừa xuất đã châm lên một mồi lửa trong mắt những người đứng tại đây. Ai cũng một lòng mong muốn đoạt được kiếm báu ngay cả Hàn Vu Thủy cũng không ngoại lệ. Thần kiếm thượng cổ là thứ gì? chính là báu vật uy vũ vô song,sức mạnh sánh ngang trời đất lại vô cùng có linh tính. Chính là vật thường ngày chỉ có nghe chứ không thể nhìn,nay tại đây xuất hiện ai mà không ham.

Liếc mắt thấy vừa đúng thời gian,Thiên Vận Kỳ thu lại bảo kiếm,nói thêm vài câu đơn giản. Lại cho người treo lên đèn,tượng trưng cho đại hội anh hùng chính thức bắt đầu.

Thiên Vận Kỳ vừa dời bước, một cái bóng màu cam chớp lóe trong nháy mắt đáp xuống lôi đài,ôm quyền hướng xung quanh lên tiếng

“Tại hạ Võ Đường Môn Đoan Phi có chút tài mọn, mạn phép đứng tại đây cùng các vị so tài. Vị nào nắm chắc có thể đánh bại ta mời lên đài ứng chiến. ”

Thật sự là một con người tự mãn, lời này của hắn nói ra tuy rất ngạo mạn,không thấy có nửa điểm khiêm tốn. Thế nhưng vẫn có không ít người lên ứng chiến và bất ngờ là không có một ai trong đám người vừa rồi hạ được hắn. Tất cả những người vừa lên không quá mười chiêu liền bị hắn đánh văng ra ngoài vòng sơn đỏ,hiển nhiên là đã mất quyền tham chiến.

Qua ba trận liên tiếp,lần này một nữ đệ tử Thánh Giáo nhỏ tuổi nhìn có chút gầy yếu tiến lên ứng chiến. Đoan Phi nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt nhỏ nhắn như hài tử,nét mặt lại lộ ra có chút sợ hãi liền không khách khí phì cười

“Tiểu cô nương,ta không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Lại nói đây là tỷ võ,không phân biệt nam nữ nên sẽ không có chuyện nhường nhịn. Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?” Không đợi tiểu cô nương này lên tiếng,ở phía dưới Hiên Viên Nhã Lạc nghe được châm chọc không khách khí của hắn liền cười lạnh “Đoan Phi,khinh thường kẻ địch là không nên. Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi đừng xem thường tiểu sư muội này của chúng ta. Cẩn thận lát nữa nàng lột sạch quần áo của ngươi,khi ấy lại đừng có khóc lóc.”

Hiên Viên Ngạo Thiên đứng bên kia nghe được một màn đối đáp này thì quay sang Hàn Vu Thủy thấy nàng cũng đang mỉm cười ý nhị, liền ghé sát tai nàng nói nhỏ vài câu

“Tên Đoan Phi này năng lực không tồi nhưng lại có một tật xấu là hay đánh giá kẻ khác qua vẻ bề ngoài. Trận này hắn đảm bảo sẽ thua rất thảm.”

“Tiểu cô nương kia lợi hại vậy sao?”Hơi thở hắn ấm nóng phả vào tai khiến Hàn Vu Thủy bị nhột,không tiếng động lùi xa hắn vài bước. Hắn lại mặt dày tiến lại gần vài bước, giằng co một hồi nàng liền chịu thua sự lì lợm của hắn bèn mặc kệ không quản nữa.

“Nàng thử nhìn kỹ bông hoa sen trắng trên tay nàng ta xem.” Thấy nàng chiụ thua,Hiên Viên Ngạo Thiên mỉm cười mãn nguyện lại xích vào gần nàng thêm chút nữa. “Lại nói thêm Đoan Phi này thực kiêu căng đến hỏng rồi. Huyễn lực trên người nàng ta tuy ngang hàng với hắn nhưng vì căn cơ tốt lại tu luyện kỹ càng nên uy lực cũng khác. Ai cũng thấy chỉ có tên ngu xuẩn kia là không thấy.”

Nghe lời hắn Hàn Vu Thủy liền nhíu mi,cẩn thận xem kỹ đóa hoa sen trắng trên tay tiểu cô nương trông có vẻ nhút nhát kia. Nhìn rõ rồi thì kinh ngạc không thôi, đóa sen trắng kia nếu nàng không nhìn lầm thì chính là Bạch Liên Kiếm. Tương truyền thời thượng cổ,khi cuộc chiến giữa yêu và thần diễn ra Hoa Thần Bạch Vũ dùng một đóa sen trắng làm kiếm một mình địch lại trăm quân trợ lực rất nhiều cho thiên binh thiên tướng dành chiến thắng. Cánh hoa sen mỏng manh dưới tay nàng xuất ra thành những lưỡi dao sắc nhọn, thoắt ẩn thoắt hiện bám riết mục tiêu cho tới khi giết được mới dừng lại.

Chỉ có điều sau trận chiến đó,Hoa Thần cùng Bạch Liên Kiếm gần như đã bốc hơi,không một ai biết tung tích của nàng. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện trong tay tiểu cô nương này,không lẽ nàng là…?

Không chỉ Hàn Vu Thủy hoài nghi,đa số những người đứng tại đây đều có cùng nghi vấn như nàng. Môn chủ Võ Đường Môn cũng không ngoại lệ,hắn vừa muốn lên tiếng cảnh báo thì phát hiện đã không kịp rồi. Trên lôi đài Đoan Phi không khách khí xuất ra huyễn lực lao tới tấn công tiểu cô nương nhỏ nhắn đang đứng kia. Nhìn nàng lúng túng sợ hãi hắn càng thêm tin tưởng chỉ cần một chiêu sẽ dễ dàng chiến thắng bèn xuất ra toàn lực. Tiếc rằng trời vốn không chiều lòng người,thời điểm Hỏa Xa của hắn cách nàng chỉ chưa tới một thước,biểu cảm e dè nhút nhát khi nãy bất thình lình biến mất thay vào đó là nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm cùng ánh mắt dữ tợn như quỷ hút máu.

Nàng giơ cao đóa sen trắng trong tay,miệng khẽ niệm một câu chú ngữ cổ. Đóa sen trắng nãy giờ im lìm liền trong nháy mắt nở rộ kiều diễm,xoay tròn trên không trung. Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc thì tiểu cô nương nhỏ nhắn kia ngón tay như múa làm một dạng khẩu quyết phức tạp. Ngay lập tức cánh sen mỏng manh trở nên sắc bén tung bay,hợp lại biến thành tấm lưới chắc chắn hất ngược hướng đi của Hỏa Xa. Một vài cánh hoa khác thì vây quanh Đoan Phi không cho hắn đường lui. Hành động của nàng làm hắn trong nháy mắt thân thể liền cứng đờ, thầm nghĩ hỏng bét muốn thu tay nhưng không kịp. Cánh sen trắng khí thế mạnh mẽ đánh úp tới cùng Hỏa Xa bị dội ngược khiến Đoan Phi bị huyễn lực của mình phản phệ. Hất văng hắn ra khỏi lôi đài,cả thân người như một chiếc lá rơi xuống đất,phun ra một búng máu rồi hôn mê bất tỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN